Cô Độc Chiến Thần

Quyển 4 - Chương 26: Khai nhất báo nguy




Tạc Lạp người vấy đầy máu, lau mặt một chút, hướng trợ thủ nói:

- Thắng bại đã rõ, truyền lệnh chiêu hàng, tính toán tổn thất để báo cáo cho Đại nhân.

- Rõ!

Mấy Trưởng quan lập tức lĩnh mệnh rời đi, còn Tạc Lạp kiếm chỗ ngồi xuống thở hổn hển.

Thật là nguy hiểm, nếu như quân đội phía sau chậm một thời gian ngắn nữa thôi, sợ rằng mình và những người này xong hết rồi, xem ra mình đã khinh thường, không chú ý tới địa hình.

Nếu từ lúc bắt đầu tập kích, đại quân liền đi theo ngay phía sau, có lẽ đã sớm thắng lợi, cũng không cần tiến hành chính diện giao chiến một cách thảm thiết như vậy.

- Quỳ xuống đầu hàng không giết!

Khi khẩu hiệu vang vọng núi rừng, vô số binh sĩ cầm đưốc, tốp năm tốp ba bắt đầu truy kích. Bọn cường đạo không còn chỗ nào có thể trốn, không dám phản kháng, quỳ xuống đầu hàng, còn một số tên tương đối hung hãn giãy dụa, đa số đều bị một trận mưa tên bắn chết.

Nghe xong báo cáo Khang Tư thở phào nhẹ nhõm, vừa hạ lệnh cho đội quân nhu hạ trại, vừa ra lệnh cho quân sĩ tìm kiếm Đại thần quan.

Binh sĩ quân nhu lập tức bận rộn hẳn lên, trại tù binh được kiến thiết trước tiên, dùng một lớp hàng rào quây lại là xong. Mà doanh trại trú quân thì tương đối khổ cực, chẳng những yêu cầu có lều cho binh sĩ nghỉ ngơi, còn phải làm bữa ăn sáng thật ngon nữa.

Chỉ chốc lát sau, mùi thơm bay lên theo chiều gió lan ra khắp doanh trại khổng lồ.

Bầu trời bắt đầu sáng lên, các cây đuốc dần dần bị dập tắt, đám cường đạo từng chuỗi từng chuỗi bị trói với nhau, cúi đầu chán nản bị binh sĩ áp giải vào trại tù binh.

Trừ những binh sĩ canh gác ra, những người khác sau khi ăn xong đều sớm tiến vào giấc mộng đẹp. Đặc biệt là quân sĩ tham gia tập kích, vừa về tới doanh trại ngay cả cơm cũng không ăn, lăn đùng trên mặt đất đánh một giấc.

Dĩ nhiên cũng không hoàn toàn đều như vậy, vài quân sĩ tham gia tập kích đêm vẫn còn hơi sức, bưng chén cơm vừa ăn vừa khoác lác chiến công của mình với thủ vệ.

Khang Tư bên này tác chiến thuận lợi, đội kỵ binh bên kia còn thuận lợi hơn.

Sau khi thám báo phát hiện doanh trại địch, kỵ binh lấy liên đội làm đơn vị, phân phối mỗi đội một mục tiêu, lẳng lặng đi tới còn cách một dặm, sau đó chính là kỵ binh xung phong giẫm nát doanh trại địch.

Tất cả đều là bộ binh, đám cường đạo còn không có chuẩn bị, lập tức giống như đàn kiến bị nước cuốn trôi, bò dậy chạy tứ tán. Chuyện sau đó thì quá đơn giản, kỵ binh lập tức lấy mười người làm đơn vị, giống như là giăng lưới, tung ra ngoài đuổi bắt đám cường đạo.

Chiến đấu mặc dù kết thúc, nhưng bắt sống đám cường đạo cũng là chuyện phí rất nhiều công sức: Ít nhất phải rượt đuổi cho đối phương kiệt sức xin đầu hàng; rồi mới xem xét; lấy dây thừng trói lại; lục soát trên người chúng rồi chia tiền của; cuối cùng ném tên cường đạo cho chiến hữu bên cạnh áp giải; những người khác lại phóng đi tiếp tục đuổi bắt. Cho nên mãi cho đến hừng sáng cũng chưa thực hiện xong.

Gã Tiểu đội trưởng có ước định với cấm vệ quân kia tự mình canh giữ tù binh. Hắn sai sử bộ hạ đi ra ngoài, tự mình áp giải tù binh từ từ đi tới. Hắn dương dương đắc ý đếm tiền của lục soát được từ trên người đám tù binh.

- Thật giàu có, mới chỉ mấy người này, không ngờ có tới mười mấy kim tệ. Nếu tiếp tục như vậy, không cần mượn tiền người khác vẫn có thể thu được tù binh của cấm vệ quân...

Đúng lúc này, gã Tiểu đội trưởng thấy cách đó không xa có hai kỵ binh đang tranh giành nhau kéo tay một tù binh. Tù binh kia đã khá nhiều tuổi, mặt đầy vẻ phong sương đang thống khổ van nài:

- Hai vị quan gia, tôi đã đầu hàng rồi, thì đầu hàng với ai không phải là giống nhau sao? Tại sao các ngài cứ bức tôi phải đầu hàng một trong hai người chứ?

- Giống nhau cái quái gì! Lão tử thuộc liên đội một, hắn thuộc liên đội hai. Nhiều hơn một người hay ít đi một người có thể là chuyện vô cùng quan trọng. Mau nói rốt cuộc ngươi đầu hàng ai!

Một kỵ binh vừa dùng sức kéo tay tên tù binh trung niên vừa quát.

Tên kỵ binh còn lại cũng không chịu kém thế, lôi cánh tay còn lại của tên tù binh kia.

Gã Tiểu đội trưởng vừa cười, vừa ném cho hai tên kỵ binh mỗi người một ngân tệ:

- Hai vị huynh đệ, lão già này có gì mà phải tranh nhau? Dù sao trên thảo nguyên nơi nơi đều là tù binh, chút thời gian các ngươi tranh chấp này, có lẽ sớm đã bắt được bao nhiêu tên rồi, cho đại ca chút mặt mũi, coi như lão già này là tù binh của ta đi.

Hai tên kỵ binh, nhìn đồng ngân tệ trong tay, rồi nhìn quân hàm Tiểu đội trưởng, lập tức cười nói:

- Đó là dĩ nhiên, mặt mũi của đại ca làm sao có thể không để ý được.

Nói xong, còn trợn mắt liếc nhìn nhau. Sau khi cáo từ Tiểu đội trưởng, lập tức một tả một hữu chạy đi như điên.

Tiểu đội trưởng nhảy xuống ngựa, kéo lão tù binh đến chuỗi tù binh kia. Vừa lấy dây thừng trói, vừa nói:

- Lão già này, tại sao già như vậy rồi còn tới đây làm cường đạo? Nhìn bộ dáng của ngươi chỉ sợ mấy tiền đồng cũng không có, không cần lục soát người ngươi nữa.

Trong đội ngũ tù binh, một gã dáo dác nhìn, đột nhiên kêu lên:

- Quan gia, lão già kia chính là người quản lý hậu cần cho sơn trại chúng tôi, tiền của ở sơn trại ngoài trại chủ ra, chỉ có hắn biết!

Hai mắt Tiểu đội trưởng lập tức sáng lên nhìn chằm chằm lão già.

Lão già sợ hãi rụt rè nói:

- Tài bảo của sơn trại, sớm đã bị quan quân các ngài lấy đi...

Tiểu đội trưởng nghĩ quân sĩ kia vừa đoạt được một đống lớn tài bảo, không khỏi tin lời lão già.

Nhưng tên tù binh mật báo kia lại lên tiếng nói:

- Không nên tin hắn, vật tư mang đến lần này, chẳng qua chỉ là một phần mười!

Tiểu đội trưởng thấy ánh mắt lão già đột nhiên trở nên bối rối, nhưng hắn không có lập tức dạy cho lão già một bài học, mà hướng tên tù binh kia cười nói:

- Ngươi làm sao biết nhiều chuyện như vậy?

- Tôi là thân tín của trại chủ, từng vào nhà kho, cho nên biết có bao nhiêu vật liệu, quan gia, tôi nói đều là sự thật!

Tên này thấy Tiểu đội trưởng giơ roi ngựa lên, vội vàng kêu lên.

“Ba” một tiếng, roi ngựa quất lên người lão già, gã Tiểu đội trưởng xách cổ áo lão già lên, hung ác nói:

- Lão già, ta ghét nhất bị lừa gạt, đặc biệt là tù binh gạt ta! Có phải cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao?

Lão già cuống quít lắc đầu cầu xin tha mạng:

- Không phải, quan gia, ta dẫn ngài tới vị trí nhà kho của sơn trại.

Gã Tiểu đội trưởng vừa định đáp ứng, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút: “Mình có một người, hơn nữa cả tiểu đội cũng chỉ có mười người, một phần mười vật liệu của sơn trại đã nhiều như vậy, chín phần vật liệu kia, bằng vào mấy người của mình căn bản không thể chuyển đi. Hơn nữa nếu tin tức lộ ra, không chỉ đắc tội với Liên đội trưởng kia, hơn nữa còn đắc tội với Khang Tư đại nhân.

Lôi kéo Liên đội trưởng cùng xuống nước? Cho dù Liên đội trưởng đồng ý, cũng không thể đảm bảo cả liên đội năm trăm người đều nguyện ý vì thế rời quân đội đi. Hơn nữa một liên đội đột nhiên biến mất, nhất định sẽ dẫn tới sóng to gió lớn. Nếu bị Khang Tư đại nhân biết mình trộm nuốt chiến lợi phẩm, ra lệnh một tiếng, mấy người mình khẳng định chết không có chỗ chôn thây.

Nếu không cách nào nuốt được, vậy nộp lên trên thì sao? Nghe nói tất cả Trưởng quan của quân đoàn Khang Tư đều do Khang Tư đại nhân bổ nhiệm, những người khác không có quyền bổ nhiệm, nếu nộp lên cho Liên đội trưởng, nhiều nhất được thưởng mấy kim tệ mà thôi.

Nếu nộp lên cho Khang Tư đại nhân, một lượng lớn vật liệu như vậy, sợ rằng làm một Đại đội trưởng cũng dư sức chứ? Nói không chừng còn có thể được thưởng mười mấy kim tệ nữa!”

- Hay, cứ quyết định như vậy.

Tiểu đội trưởng vỗ tay một cái, nhe răng cười rồi vỗ vỗ bả vai lão già:

- Lão già, ta đem ngươi giao cho Trưởng quan cao nhất của ta, đến lúc đó ngươi phải thành thực khai báo rõ ràng, nếu không có thể không chỉ đơn giản bị trầy da một chút thế này đâu.

Lão già lập tức khẩn trương gật đầu.

Ánh mắt tên tù binh mật báo kia chợt xoay chuyển, lên tiếng dò hỏi:

- Quan gia, Trưởng quan cao nhất của ngài là tước vị gì?

- Ha ha, Trưởng quan cao nhất của đệ nhất quân đoàn Khi Hồng Quốc, ngươi cho là tước vị gì?

Tiểu đội trưởng thuận miệng đáp.

- Trưởng quan cao nhất của Đệ nhất quân đoàn? Cấp bậc Thượng Tướng quân!

Tên tù binh cũng trợn mắt há hốc miệng ngẩn người.

Bọn chúng cũng không nghĩ tới, lần này bắt cóc một nữ nhân, lại gặp phải công kích của đệ nhất quân đoàn, càng không nghĩ tới những kỵ binh này, chính là quân đội của Khang Tư những người mà bọn đại đầu mục kia cả ngày rêu rao, tuyên bố muốn tiêu diệt hết.

Thấy bộ dáng bọn chúng, Tiểu đội trưởng cười thầm trong lòng: “Ta nói như vậy có lẽ không sai, Đệ nhất quân đoàn cũng chỉ có một chi quân đội của Khang Tư đại nhân, hắn đương nhiên là Trưởng quan cao nhất của quân đoàn, còn cái cấp bậc Thượng Tướng quân gì gì đó, là do các ngươi tự đoán bừa.”

Khang Tư sau khi an ủi Tạc Lạp và mấy Trưởng quan xong, liền mang theo thân binh đi gặp Y Ti Na. Chưa nói được mấy câu, Khang Tư chợt thấy một cảnh khiến cho hắn sửng sờ.

Đội kỵ binh áp giải từng chuỗi từng chuỗi người xuất hiện trước mặt hắn, phía sau còn có gần một ngàn xe ngựa hàng hóa chất như núi. Điều này chứng tỏ điều gì, chỉ có thể nói đội kỵ binh đã thắng lợi rồi.

Nhưng điều quái dị chính là: Mấy Liên đội trưởng đang hoa tay múa chân dường như thương thảo cái gì với một Tiểu đội trưởng, tiếp theo thấy gã Tiểu đội trưởng kia thu một bao tiền lớn, sau đó một Liên đội trưởng liền vui vẻ chạy đi dắt một nhóm tù binh.

Thấy động tác này, Khang Tư có chút sửng sờ.

Y Ti Na suy nghĩ một chút, cười nói:

- Xem ra đám cường đạo bị liên đội kỵ binh bên này bắt làm tù binh, đều tập trung trong tay Tiểu đội trưởng kia. Những Liên đội trưởng kia chỉ sợ là đang dùng tiền mua tù binh, để gia tăng nhân số sao?

Khang Tư cười lắc lắc đầu không có lên tiếng, Y Ti Na có chút tò mò hỏi:

- Ngài không tức giận? Bọn họ làm như vậy coi như là ăn gian mà.

- Đều là tù binh, không tính ăn gian, hơn nữa, có thể xử dụng kim tiền để mua, điều này cũng cho thấy bọn họ có năng lực thu được tù binh.

Khang Tư đáp.

- Ngài không so đo với những chuyện này?

Y Ti Na lại hỏi.

- Bọn họ không có làm tổn hại đến ích lợi của người khác, hơn nữa tù binh của Tiểu đội trưởng kia, nhất định là mua từ trong tay các binh sĩ khác. Dù sao phần lớn tiền đều rơi vào trong tay binh sĩ, coi như là phúc lợi cho binh sĩ, cũng không sao cả.

Khang Tư hiểu lương tháng của binh sĩ không được nhiều, dĩ nhiên sẽ không để ý chuyện nhỏ này, cười cười giục ngựa đi tới nghênh đón những Liên đội trưởng kia.

Những Liên đội trưởng kia không nghĩ tới Khang Tư lại xuất hiện ở nơi này, bị dọa cho hoảng sợ vội vàng thu cất các bao tiền vào bên trong. Nghiêm chỉnh chào, trong lòng thấp thỏm bất an, hy vọng Khang Tư không nhìn thấy bọn hắn giao dịch với Tiểu đội trưởng kia.

Tiểu đội trưởng kia lại càng sớm trốn thật xa, ánh mắt bối rối, nhìn trộm Khang Tư.

Khang Tư cười nói:

- Các ngươi khổ cực rồi! Các liên đội phái ra một nửa quân sĩ đuổi bắt cường đạo chạy trốn trong rừng núi, một nửa áp giải tù binh và vật liệu vào doanh trại. Đám cường đạo sau khi bị bộ binh đánh tan trở thành tù binh của các ngươi, cũng tính vào trong chiến công, chờ sau khi thống kê chiến tích nộp báo cáo lên trên.

Mấy Liên đội trưởng vừa nghe nói thế, lập tức tự mình dẫn binh sĩ đi truy kích, một là rời xa Khang Tư sớm một chút, hai là muốn tăng thêm ít tù binh, để cho mình còn có phần thắng.

Tiểu đội trưởng bán tù binh kia đang định cùng người khác rời đi, Khang Tư nói một câu khiến hắn đứng yên tại chỗ:

- Vị Tiểu đội trưởng này, ngươi tên là gì?

Tiểu đội trưởng thân thể có chút cứng ngắc nói:

- Á, đại nhân, thuộc hạ tên là An Tái Kháng.

Thành viên tiểu đội nhận thấy sự việc có chút không ổn, chẳng những không có tới gần, ngược lại lui về sau mấy bước, tiếp theo toàn bộ chạy theo Liên đội trưởng. An Tái Kháng thấy một màn này, trong lòng không ngừng mắng chửi bọn khốn không có nghĩa khí này.

- An Tái Kháng? Rất...Ừ... tên rất dễ nghe.

Khang Tư mở to mắt lẩm bẩm nói, khiến cho Y Ti Na ở bên cạnh cũng bật cười một tiếng.

- Hà hà, cái tên này là thuộc hạ tự mình đặt lấy.

An Tái Khang có chút ngượng ngùng.

- Vừa rồi ngươi buôn bán tù binh phải không?

Câu tiếp theo của Khang Tư, khiến cho An Tái Khang một lần nữa trở nên cứng người.

Hắn muốn chạy trốn, nhưng ở bốn phía bọn thân binh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Còn như lao tới bắt Y Ti Na làm con tin? Khang Tư xưng hiệu là Chiến Thần đâu phải để gọi cho êm tai? Chỉ sợ vừa mới ra tay đã bị Khang Tư chém chết!

An Tái Khang cam chịu số phận chỉ có thể gật đầu thừa nhận.

- Ha ha, không nghĩ tới ngươi có đầu óc buôn bán như vậy, nếu như thu mua tù binh của bộ binh, có lẽ cũng có thể bán với giá tốt rồi.

Khang Tư cười cười, xoay người chuẩn bị rời đi.

Trời! Đây không phải là muốn cho mình buôn bán tù binh một cách quang minh chính đại sao? An Tái Khang vẻ mặt kích động đột nhiên hô to:

- Đại nhân, xin chờ một chút!

- Có chuyện gì?

Khang Tư quay đầu lại nhìn An Tái Khang.

Chỉ thấy An Tái Khang từ trong đám tù binh kéo ra một lão già, nói:

- Đại nhân, lão già này là quan hậu cần của sơn trại, nghe nói sơn trại còn cất dấu một lượng lớn tài vật!

-----------------

Nghe nói thế, Khang Tư còn chưa có phản ứng gì, mà Y Đạt thân cũng là quan hậu cần, trong nháy mắt hai mắt sáng lên.

Thấy ánh mắt nóng bỏng của Y Đạt, Khang Tư biết lão già này rất quan trọng, không khỏi vỗ vỗ bả vai An Tái Khang:

- Ngươi lập công lớn, chờ sau khi thống kê kết quả chiến trận, sẽ theo chiến công phong thưởng, hãy tiếp tục cố gắng.

- Rõ!

An Tái Khang vẻ mặt kích động đáp.

Còn lão già kia, sớm đã bị Y Đạt kéo lại tra hỏi.

Khang Tư phụng bồi Y Ti Na hàn huyên tới xế chiều, chiến tranh đã hoàn toàn kết thúc.

Ngoài một số rất nhỏ đám cường đạo chạy trốn ra, còn lại tất cả cường đạo tụ tập ở nơi này, không phải bị giết, cũng bị bắt làm tù binh. Còn thi thể binh sĩ chết trận, đều được chở về thành Khai Nhất, để truy điệu tập thể. Còn thi thể đám cường đạo được chất đống một chỗ rồi hỏa táng, để tránh bị ôn dịch.

Lúc Y Đạt quay lại báo cáo, hai Liên đội trưởng hộ vệ Y Ti Na đang đề nghị lên đường. Mặc dù không muốn, nhưng Y Ti Na không thể không đi. Nàng khẽ thở dài, nhìn Khang Tư nở một nụ cười sáng lạn, nói tiếng bảo trọng, rồi được Tiểu Cầm đỡ lên xe ngựa.

Chăm chú nhìn đoàn xe đi xa, Khang Tư không biết rằng: Y Ti Na đang nhìn thân ảnh hắn mà rơi nước mắt. Nhưng trong lòng Khang Tư có một cảm giác khó chịu và thống khổ.

Khó chịu là bởi Y Ti Na rời đi, mà thống khổ là mình có một loại dự cảm, trong một khoảng thời gian rất dài sẽ không được gặp mặt Y Ti Na nữa.

Y Đạt hiểu tâm tình Khang Tư, cố ý cười nói:

- Đại nhân, không nghĩ tới, ẩn núp ở hậu phương lớn này có tới mười bốn cái sơn trại. Sau khi tra hỏi, chúng ta đã bắt giữ nhân viên canh giữ và thu tất cả vật tư lương thực của những sơn trại này. Hết thảy đều chuyên chở về, còn các sơn trại đều cho một mồi lửa đốt hết.

- Ha ha, thật đúng là lợi hại, tất cả ở nơi nào?

Khang Tư ngừng ảo tưởng không cần thiết, cười hỏi.

- Ở sâu trong núi, khó trách thám báo của chúng ta tìm không được. Nhưng mà tại sao bọn chúng tích trữ nhiều vật tư lương thực như vậy? Số vật tư đó phải dùng tới ba bốn ngàn xe ngựa mới có thể vận chuyển hết. Nếu như mỗi sơn trại không có nhiều xe ngựa như vậy, sợ rằng tất cả kỵ binh của chúng ta đều tạm thời trở thành bộ binh rồi.

Nói đến đây, Y Đạt dò hỏi:

- Đại nhân, chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi dưỡng quân hay là trở về thành Khai Nhất?

- Trở về thành Khai Nhất, ở bên ngoài rất khó quản lý tù binh.

Khang Tư cho rằng bọn binh sĩ đã nghỉ ngơi hơn nửa ngày, hẳn là có thể hành quân. Hơn nữa công tác thống kê tính toán còn chưa xong, hay là trở lại thành Khai Nhất tiến hành tốt hơn.

- Rõ! Truyền lệnh nhổ trại!

Y Đạt ra lệnh cho thủ hạ, mấy tên thân binh lập tức ra ngoài truyền lệnh xuống.

An Tái Khang ở ngoài cửa trại tù binh, xưng huynh gọi đệ với những bộ binh chung quanh để câu kết làm việc bất chính. Còn tên tù binh mật báo cho hắn đang ở bên cạnh, thay hắn đánh dấu các tù binh.

Khi các thủ hạ bỏ rơi mình, An Tái Khang cũng bỏ luôn bọn chúng, ngược lại đi tìm tên tù binh báo tin kia, làm trợ thủ cho mình.

Tên tù binh quan sát An Tái Khang đang nói chuyện phiếm với người kia. Vốn hắn định kiếm một chút công lao để mình sớm được thả ra, không nghĩ tới An Tái Khang lại giữ hắn ở lại đúng là tự mình làm khổ mình.

- Con bà nó, ngươi nói xem bọn khốn thủ hạ của ta đều không có nghĩa khí! Cũng không thèm nghĩ tới hàng ngày lão tử đối với bọn chúng ra sao. Có ăn cùng ăn, có tiền cùng kiếm. Con bà nó, Khang Tư đại nhân hỏi ta mấy câu, bọn chúng sợ bị liên lụy, tất cả đều bỏ chạy thật xa!

Ta cũng không yêu cầu bọn hắn giúp gì, nhưng ít ra cũng ở bên cạnh nhìn một chút, dầu gì cũng giúp ta thu lấy thi thể chứ? Không nghĩ tới bọn hắn lại không nói gì chạy sạch! Con bà nó! Nhưng cũng may nhờ đó ta biết rõ bọn chúng.

Hừ, bọn chúng có lẽ không ngờ tới Khang Tư đại nhân đã nói gì với ta đâu? Ha ha, lão tử hiện tại được quang minh chánh đại đi thu mua buôn bán tù binh!

Tên tù binh kia ngoài mặt ra vẻ chuyên tâm lắng nghe, nhưng trong lòng thì cười nhạo: “Thật là ngu ngốc, ngươi tự ý buôn bán tù binh, bị Trưởng quan cao nhất bắt được, bộ hạ dĩ nhiên cho rằng ngươi lành ít dữ nhiều, đừng nói bọn họ chỉ là thuộc hạ của ngươi, cho dù là thân nhân, cũng sẽ vứt bỏ ngươi để tránh liên lụy tới bản thân! Thời này mà còn nghĩ rằng có tồn tại tình nghĩa huynh đệ sao?”

Thật vất vả mới đợi được An Tái Kháng lải nhải xong, hắn mới cẩn thận hỏi:

- Quan gia, ngài tìm tiểu nhân có gì phân phó?

- Phải, hiện tại ta được Khang Tư đại nhân cho phép, đáng tiếc lại chưa có bộ hạ nào, thấy ngươi cơ trí, tìm ngươi làm trợ thủ cho ta, thế nào?

An Tái Kháng làm bộ dáng như một hảo huynh đệ, đặt tay lên bả vai gã tù binh kia.

Ánh mắt tên tù binh sáng ngời, có chút chờ đợi nói:

- Nhưng tiểu nhân đang là tù binh.

- Chuyện này không vấn đề gì, ngươi giúp ta ghi chép việc thu mua tù binh, không cần phải ra khỏi trại tù binh, ta nói với nhân viên coi giữ một chút, để cho ngươi tự do hoạt động trong trại tù binh, chỉ cần ngươi không trốn đi, thì không có vấn đề.

Nói đến đây, An Tái Kháng liếc nhìn bốn phía, lén lén lút lút nói:

- Ngươi yên tâm, theo như suy đoán của ta, Khang Tư đại nhân nếu mở rộng quân đội, thì tuyển binh chính là từ tù binh các ngươi, đến lúc đó ta lấy ngươi làm thủ hạ, cùng ta buôn hương bán phật, không phải là so với làm cường đạo hạnh phúc hơn rất nhiều sao? Phải biết rằng, lúc đó ngươi chính là quân chính quy của Đệ nhất quân đoàn!

- Quân chính quy? Là thật?

Tên tù binh có chút không dám tin.

Hầu hết tù binh trở thành nô lệ rồi bị đem đi bán, một số trở thành quân hi sinh làm bia đỡ đạn, thảm hại hơn một chút chính là trực tiếp bị giết chết, sao có khả năng trở thành quân chính quy được?

- Đương nhiên là thật, nếu không ngươi cho là tại sao chúng ta phải khổ cực bắt sống các ngươi? Trực tiếp giết chết các ngươi chẳng phải bớt phiền phức hơn sao? Được rồi, ngươi còn chưa trả lời có làm hay không?

An Tái Kháng lộ vẻ cấp bách hỏi.

- Làm! Dĩ nhiên là làm!

Tên tù binh vội vàng gật đầu.

- Tốt, vậy sau này chúng ta chính là huynh đệ. Được rồi, ta gọi là An Tái Kháng, ngươi tên là gì?

An Tái Kháng hỏi.

- Tiểu nhân tên là Lại Nhĩ Ôn Chí.

Tên tù binh cẩn thận nói.

- Ha ha, vẻ mặt của ngươi thoạt nhìn rất già dặn. A, Lại Nhĩ Ôn Chí, cái tên này so với ta còn.... Ha ha, tiểu đệ, ngươi đừng nghĩ đại ca hiện tại là một Tiểu đội trưởng, đợi mấy ngày nữa, ta không phải Đại đội trưởng thì cũng là Trung đội trưởng, đến lúc đó cho ngươi làm một Tiểu đội trưởng, tuyệt đối không thành vấn đề!

Lại Nhĩ Ôn Chí không khỏi khẽ mỉm cười.

An Tái Kháng này là một người phóng khoáng, đối với ai cũng hết sức nhiệt tình, nhưng mỗi tội khoe khoang khoác lác có thừa, lại có tính cách gian thương, tỉ như mấy người Liên đội trưởng đến mua tù binh, đều bị hắn bắt chẹt không ít tiền, có một lão Đại như vậy, có lẽ là một lựa chọn không tệ.

Quân đoàn nhổ trại, kỵ binh chạy về thành Khai Nhất trước một bước, còn bộ binh áp giải đông đảo tù binh cùng với vật liệu tịch thu được, chậm rãi đi về.

Khang Tư dẫn kỵ binh về thành Khai Nhất trước, lúc gần về đến thành, thám báo đột nhiên đem đến một tin khiến cho Khang Tư thất kinh:

- Đại nhân, thành Khai Nhất đang bị gần mười vạn phỉ đồ bao vây, không lâu nữa sẽ bị đánh chiếm.

Khang Tư lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh bộ binh phía sau điều đại quân đến đây tác chiến. Phái ra một lượng lớn thám báo điều tra tình hình xung quanh!

Tiếp theo kêu lớn:

- Theo lên!

Nói xong liền giục ngựa xông ra ngoài.

Y Đạt thấy không kịp ngăn cản Khang Tư nữa, nhớn nhác kêu gào thân binh xung quanh:

- Mau theo đại nhân!

Lướt qua đỉnh núi, có thể thấy thành Khai Nhất bị biển người chi chít bao vây, vô số thang mây chống lên bốn phía tường thành. Cửa thành lại có một đám đông như kiến đang giơ tấm chắn lên, dùng cọc gỗ lớn đang đập vào tường thành.

Mà trên tường thành, binh sĩ ngoan cường dùng đá lớn, dầu nóng, đao thương, chém giết những tên cường đạo trèo lên tường thành.

Phỉ đồ trên thang mây kêu thảm thiết rơi xuống như sủi cảo rơi vào nồi. Thang mây cũng lập tức bị đạp đổ, nhưng quân phỉ dày đặc lại dựng thang mây lên, đám cường đạo dường như bất kể sống chết, lại nhanh chóng trèo lên.

Bỗng nhiên, một tiếng vang thật lớn, cửa thành vỡ ra. Bọn cường đạo lập tức reo hò ầm ĩ. Vô số phỉ đồ hướng cửa thành lao đến, bọn chúng đều biết, chỉ có người vào thành trước mới có thể lấy được chỗ tốt.

Ở thời khắc khẩn trương này, lính gác trên tường thành đột nhiên reo hò lên, tinh thần đại chấn, càng thêm dũng cảm công kích địch quân.

Đám cường đạo lao đến cửa thành căn bản không có phát hiện, vẫn còn ảo tưởng có thể lấy được bao nhiêu thứ tốt từ trong thành, chỉ có những tên Đầu mục mới cảm thấy có gì bất thường, vội nhìn chung quanh, vừa nhìn ra, lập tức khiến chúng la hoảng lên:

- Trời ạ! Kỵ binh!

Khang Tư rút bội kiếm, giơ lên:

- Kỵ binh đột kích!

Rồi một người một ngựa xông tới. Đội thân binh lại chậm một bước, chỉ có thể cắn răng liều chết lao theo sau Khang Tư

Lúc đám cường đạo nghe được tiếng vó ngựa lao tới dồn dập như sấm rền, đều đưa ánh mắt nhìn về nơi âm thanh truyền đến.

Đám cường đạo trèo lên tường thành là nhóm đầu tiên phát hiện chuyện không ổn, sợ hãi kêu lên một tiếng, bắt đầu theo thang mây tuột xuống. Thế nhưng binh sĩ thủ thành làm sao có thể bỏ qua cho bọn chúng chứ? Kìm nén một bụng khí tức đã lâu lúc này đúng là lúc trả thù rồi.

Đồng thời với tiếng kêu thảm thiết vang lên, là một lượng lớn "bánh sủi cảo" một lần nữa rơi xuống, hơn nữa cũng không có kẻ ngu ngốc nào tiếp tục làm "bánh sủi cảo" mà leo lên nữa, tất cả đều bỏ chạy tứ tán.

- Không được hoảng loạn, ổn định cho ta! Kỵ binh không phải không thể giết! Chỉ cần chúng ta ổn định, tạo thành trận hình chắc chắn, có thể nuốt gọn bọn chúng!

Một tên đầu mục đang lớn tiếng hò hét với đám thuộc hạ.

Đang lúc đám cường đạo còn có chút chần chờ, một đầu mục khác tiếp theo hô lớn:

- Thành đã bị phá! Chỉ cần chúng ta tiêu diệt đám kỵ binh này, châu báu với mỹ nữ trong thành đều cho các ngươi hưởng thụ! Tập hợp cho ta, ổn định!

Nghe được những lời này, đám phỉ đồ hai mắt đỏ bừng, bắt đầu tập trung một chỗ.

Khang Tư xông vào tuyến đầu tiên. Bất kể thân binh ở phía sau đang lo lắng kêu gọi ầm ĩ, kiếm trên tay vung lên, khiến một tên phỉ đồ đang giơ thương nhắm đâm vào mình, ngay cả đầu thương cũng bị xẻ thành hai mảnh. Tiếp theo nhẹ nhàng vung mấy kiếm, mấy tên cường đạo tới gần hắn đều bị chém rơi đầu, ngã trên mặt đất.

Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, xung quanh Khang Tư lập tức trống rỗng, căn bản không còn tên nào đủ can đảm tới gần.

Khang Tư được máu tươi kích thích không ngừng, hắn hưng phấn kéo mạnh dây cương, khiến chiến mã lập tức cất cao vó trước, ngửa đầu lên trời hí vang (DG: mình thích cảnh này ^_^), trông Khang Tư lại càng uy phong lẫm liệt, trường kiếm trong tay chỉ về phía trước, quát to:

- Giết!

Kỵ binh phía sau nhiệt huyết đã sớm sôi trào, cũng đồng thời gầm lên một tiếng:

- Giết!...

Rồi như thủy triều ào ào phóng về phía bọn cường đạo.

Thủ quân trên tường thành, dĩ nhiên biết rõ người chém giết bốn phía kia là ai, lập tức reo hò hô vang:

- Chiến Thần! Chiến Thần!

Mấy ngàn thủ quân đã xuống dưới thành lại càng hô to:

- Chiến Thần cùng tồn tại với chúng ta!

Rồi vung vũ khí xông tới bọn cường đạo.

Phỉ quân vốn đã bị kỵ binh hù dọa giờ lại gặp phải hai mặt giáp công, lập tức tan rã, đặc biệt là sau khi vài đầu mục bị kỵ binh chém chết, lại càng bỏ chạy tứ tán.

Khang Tư đang hưng phấn vốn định xông lên chém giết chút nữa, nhưng bị đoàn đoàn thân binh vây quanh, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thu binh khí lại, xoay người tiến vào trong thành.

Khang Tư đứng trên lầu thành, thấy nơi xa bộ binh phía sau đang đuổi tới, không khỏi cười một tiếng, đám địch nhân này xong đời rồi.

Quả nhiên, thêm hai vạn bộ binh hăng hái gia nhập, vốn phỉ quân tụ tập được một chút, lập tức bị đám quân sĩ hăng hái này nhấn chìm.

Mà kỵ binh thấy viện quân phía sau gia nhập, lập tức phát huy tốc độ của kỵ binh, giục ngựa phóng tới chặn đầu đám phỉ quân đang chạy tán loạn, bắt đầu đuổi bọn chúng quay trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.