Cô Dâu Của Bác Sĩ

Chương 8: Ranh giới




Trong phòng khách nhà họ Phương, mọi người đưa mắt nhìn nhau, yên lặng đến đáng sợ!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Trương Trần!

Trương Trần, một thằng con rể vô dụng đến nhà họ Phương ở rể, còn Phương Thiên Quang, là đứa con trai mà bà cụ yêu mến nhất. Bên nào nặng bên nào nhẹ, nhìn một cái là biết ngay!

Mà nghe ý của Phương Thiên Dương thì là hy sinh Trương Trần, để anh gánh chịu mọi hậu quả, giữ an toàn cho anh hai gã ta. Mặc dù lời nói có vẻ dễ nghe nhưng không thể nghi ngờ là để cho anh gánh tội thay!

"Tốt, tốt, tốt!", bà cụ nói liền ba chữ tốt, gần như không mảy may do dự, đối với bà ta mà nói thì thực ra Trương Trần là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Mỗi lần họp mặt gia tộc cứ lượn lờ trước mặt bà, chuyện lần này coi như là một công đôi việc!

"Bà nội!", Phương Thủy Y kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn bà cụ Phương, nói thế nào thì Trương Trần cũng là người đàn ông của cô, lần này một khi Phương Trần gánh tội thì sẽ không đơn giản là chửi mắng hai câu giống như trước kia!

Đấy là nhà họ Tôn, cơn giận của nhà họ Tôn ai mà gánh nổi, sợ là dựa vào thế lực của nhà họ Tôn thì Trương Trần có bị giết người giệt khẩu cũng không ai tìm được bằng chứng!

"Không cần nói nữa!", bà cụ Phương khoát tay, nhìn về phía Trương Trần!

"Trương Trần, cậu là người nhà họ Phương tôi, cậu đã ăn chùa uống chùa ở nhà họ Phương ba năm, bây giờ đã đến lúc cậu góp sức rồi đó, hơn nữa chỉ là mời cậu đi chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Tôn, trước đó không phải cậu đã cứu sống tôi đó sao, việc cậu cần làm bây giờ chỉ là làm lại việc đó một lần nữa mà thôi!"

Trương Trần nhíu mày thật chặt, trở về từ Thủ Đô, mấy ngày nay tâm trạng anh vẫn rất ổn định, cho đến giờ phút này, cho dù anh có mạnh mẽ đến đâu trong lòng cũng không nhịn được mà nhói lên một tia ớn lạnh.

Bà cụ Phương cũng không thèm suy nghĩ kỹ đã đưa ra quyết định. Trước kia Trương Trần anh không có tài cán gì, nhưng biểu hiện của anh mấy ngày nay đủ để chứng minh một vài thứ, thậm chí Phương Thiên Quang cướp công lao của anh, lấy nó để quảng cáo công ty của mình, anh cũng không nói một câu!

Bây giờ, xảy ra chuyện, nhà họ Phương không giải quyết nổi, mới giả lại công lao về đúng chỗ!

Trái tim lạnh lẽo, sợ là không có một chút tình thân nào!

"Nếu tôi không làm được, e rằng người bị bắt sẽ là tôi đúng không?", Trương Trần cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt lại như bình thường, nhìn chằm chằm bà cụ Phương, thờ ơ nói: "Nhưng mà cho dù là vậy, tôi vẫn đồng ý với bà!"

"Trương Trần, đừng mà!", Phương Thủy Y vội chạy lên che miệng Trương Trần, lo lắng nhìn chằm chằm Trương Trần cả giận nói: "Anh có biết hậu quả là gì không, anh có thể sẽ chết đấy!"

"Đã nói đến mức này, anh còn có thể từ chối được sao?", Trương Trần vỗ về an ủi Phương Thủy Y, trong lòng có một chút cảm động. Không tệ lắm, mặc dù cô ấy coi thường mình, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn biết lo lắng cho mình, anh rất thỏa mãn!

"Bà cụ Phương, đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói nữa, bà đã nhắc đến chuyện ăn không ba năm, vậy thì tôi sẽ làm một việc cuối cùng cho nhà họ Phương, từ nay về sau, tôi và nhà họ Phương vạch rõ ranh giới, sau này tôi sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà các người nữa”.

"Ha ha!", một số người gật đầu hài lòng, một số người cười lạnh không thôi!

"Cậu đi rồi còn sống trở về được thì hãy nói tiếp!", Vương Diễm nói thầm trong lòng một câu, nhưng mà trên mặt lại giả vờ không đành lòng, nói: "Trương Trần, cậu vất vả rồi..."

"Không cần giả nhân giả nghĩa đâu, có đi thì có lại, tôi đã đồng ý với những gì bà cụ Phương nói, e là các người còn không nghĩ đến chuyện lúc đấy tôi vẫn còn sống trở về đấy chứ!", Trương Trần hừ lạnh nói!

Mọi người đều im lặng, lời của Trương Trần nói trúng đáy lòng bọn họ, nhưng đây không phải là điều họ quan tâm nhất, điều quan trọng là bây giờ cuối cùng thì nhà họ Phương cũng đã có một phương án giải quyết hoàn mỹ!

...

Biệt thự tư nhân nhà họ Tôn lúc này, có thể nói là ba bước một trạm gác năm bước một lính canh, nếu như có một chút biến động nhỏ, lập tức sẽ có ít nhất mười người đàn ông lực lưỡng, võ trang đầy đủ xông ra!

Trong phòng khách, hơn mười bác sĩ mặc áo khoác trắng dè dặt đứng một bên, nằm ở chính giữa giường là một ông cụ. Khuôn mặt ông cụ đầy vết nhăn, đầu tóc bạc trắng, chỉ có lồng ngực đang phập phồng cho thấy ông cụ vẫn còn sống!

"Ông Vương, ông cụ Tôn lúc thì tỉnh táo lúc thì hôn mê, nguyên nhân cụ thể tạm thời chúng tôi vẫn chưa tìm ra!"

Hơn mười người mặc áo khoác trắng đứng dậy và một người đại diện báo cáo những gì họ biết về tình trạng của người bệnh!

Vương Hiển Chi gật đầu nhẹ, đặt bàn tay lên cổ tay của ông cụ Tôn, một lúc lâu sau lại ấn bụng ông cụ!

Đám người Tôn Mỹ Lâm, Triệu Ngọc Sinh trông coi ở một bên, không dám thở mạnh, cuối cùng, Vương Hiển Chi mở mắt rồi thu tay về!

"Ông Vương, ông nội tôi thế nào rồi?", Tôn Mỹ Lâm vành mắt đỏ bừng hỏi. Sản nghiệp nhà họ Tôn là ông cụ Tôn dốc sức làm nên, ông chính là trụ cột trong nhà, nếu ông cụ Tôn có chuyện gì, sợ rằng nhà họ Tôn sẽ gặp phải biến cố lớn!

"Rất không ổn!", Vương Hiển Chi lắc đầu, an ủi nói: "Cô bé, cô đừng khóc, ai chăm sóc sức khỏe cho ông ấy vậy, làm ẩu quá, cho người đó đến gặp tôi!"

"Vâng, vâng!", Tôn Mỹ Lâm vội gật đầu, xoay người tức giận quát: "Còn không đưa Phương Thiên Quang đến đây?"

"Vâng!", vệ sĩ lên tiếng trả lời, vội vàng kéo Phương Thiên Quang mặt mày trắng bệch đi vào!

Vừa thấy tỉnh cảnh này, Phương Thiên Quang sợ đến mức quỳ xuống luôn, ông ta còn tưởng là ông cụ Tôn không trụ được đã qua đời rồi, lập tức ôm chân Tôn Mỹ Lâm cầu xin tha thứ nói: "Cô Tôn, cầu xin cô tha cho tôi, đây là xã hội pháp trị, cô không thể giết tôi được..."

Chát chát!

Tôn Mỹ Lâm chán ghét trực tiếp cho hai cái bạt tai, giọng nói lạnh băng nói: "Xã hội pháp trị? Tôi muốn ông chết, thì ông cũng không thể sống nổi!"

"Bây giờ, ông Vương hỏi ông cái gì thì ông nói cái đó, hiểu chưa?"

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi!", Phương Thiên Quang vội vàng gật đầu, nào dám nói nhảm nửa câu.

Vương Hiển Chi nhìn lướt qua Phương Thiên Quang đang nước mắt nước mũi đầm đìa trước mặt hỏi: "Cậu viết phương thuốc dùng để điều trị ra đây!"

Rất nhanh đã có người mang giấy bút tới, Phương Thiên Quang viết đi viết lại mấy lần, tay run cầm cập, nhưng miễn cưỡng vẫn đọc được!

"Đương quy, cần sa, vô căn thủy, nhung hươu...", đơn giản nhìn thoáng qua, Vương Hiển Chi nhíu chặt lông mày, theo lý mà nói đơn thuốc đúng là điều dưỡng cơ thể, nhưng liều lượng và phương pháp viết bên trên hoàn toàn sai!

Đặt đơn thuốc sang một bên, Vương Hiển Chi trầm giọng hỏi: "Cậu và ông cụ Tôn có thù oán gì mà lại muốn giết ông ấy?"

"Không, tôi nào có!", Phương Thiên Quang sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ luôn xuống, rơi nước mắt nói: "Tôi nào dám hại ông cụ Tôn, mẹ tôi uống đơn thuốc này đã khỏe mạnh bình thường, những gì tôi nói đều là sự thật!"

"Ông Vương, ông nói ông ta cố ý sao?", Tôn Mỹ Lâm sát khí đằng đằng, khoát tay, bảy tám người vệ sĩ đứng gần nhất lập tức rút dùi cui điện ra, trên đó có vòng cung điện màu xanh đang nhấp nháy!

"Người bình thường không nhìn ra được, những vị thuốc này kết hợp với nhau là bồi bổ cơ thể, nhưng nếu liều lượng chỉ sai đi một chút sẽ phản tác dụng, cũng chính là tình trạng của ông cụ Tôn hiện giờ!"

"Nếu tôi ở đây ngay từ đầu thì còn dễ nói, bây giờ thời gian đã quá muộn..."

"Haiz, cô bé, cô đừng khóc, cô khóc tôi sẽ rối tung lên mất, tôi đâu có nói ông nội cô chết rồi!", Vương Hiển Chi bất lực nói!

Triệu Ngọc Sinh đi lên an ủi hai câu, Tôn Mỹ Lệ mới bình tĩnh lại một chút!

"Mẹ cậu uống đơn thuốc này khỏe lên thật sao?", Vương Hiển Chi hơi nghi ngờ hỏi một câu!

Phương Thiên Quang vội vàng gật đầu, ông chợt nhớ tới điều gì, vội vàng kể đến nơi đến chốn nguyên gốc câu chuyện ngày đó ra!

"Cậu nói là, chồng cháu gái cậu nói cho cậu tỉ lệ dược liệu?", Vương Hiển Chi hỏi!

"Đúng vậy, chính là cậu ta, muốn trách thì phải trách cậu ta không nói rõ ràng, tôi thấy tình huống của ông cụ Tôn và mẹ tôi tương tự nhau, đều là người lớn tuổi, tim không khỏe, nên mới dùng thuốc này!", Phương Thiên Quang như bắt được cây cỏ cứu mạng, vội vã nói!

Vương Hiển Chi khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Xem ra cháu rể cậu cũng biết một ít dược lý, nhưng mà, quá muộn rồi!"

"Nhưng may mà mấy người mạng lớn, đúng lúc tôi quen một người bạn ở Hoài Bắc, tin rằng vẫn có thể tới kịp!”

"Phù...", Tôn Mỹ Lâm có cảm giác vừa ngồi tàu lượn siêu tốc. Vương Thánh Thủ này nói chuyện cũng thật vòng vo, không nói hết ra, còn tạm dừng một lát hù dọa cô ta!

"Được rồi, mọi người đi ra trước đi, tôi gọi điện thoại cho người bạn kia, bệnh tình của ông cụ Tôn tạm thời ổn định!", Vương Hiển Chi khoát tay nói!

Mọi người vội vàng đi ra, Tôn Mỹ Lệ lễ phép cúi người với Vương Hiển Chi, cũng cho người dẫn Phương Thiên Quang ra khỏi biệt thự!

Bên ngoài, hơn mười người đàn ông lực lưỡng lôi Phương Thiên Quang ra đánh, bàn chân dẫm lên bụng ông ta, Tôn Mỹ Lâm đứng một bên thờ ơ nhìn mọi chuyện!

"Chồng cháu gái ông tên là gì?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi!

"Trương...Trương Trần!"

"Trương Trần?", Tôn Mỹ Lâm nhướng mày, chợt nhìn về phía Triệu Ngọc Sinh, vội hỏi: "Anh Triệu..."

"Em đoán đúng rồi, chính là người lúc sáng tới muốn gặp ông cụ!", Triệu Ngọc Sinh cười lạnh một tiếng, vốn hắn ta còn muốn dạy cho Trương Trần một bài học, giờ thì hay rồi, không cần hắn ra tay, chính mình tìm đường chết còn trách được ai?

"Chết tiệt! Sớm biết thì đã không thả anh ta đi rồi!", Tôn Mỹ Lâm ảo não quơ nắm đấm, cảm thấy cả người tức đến bốc hỏa, một cước đá Phương Thiên Quang sang một bên, lúc này mới lạnh lùng nói: "Đến nhà họ Phương bắt người!"

"Rõ!", vệ sĩ trả lời, một vài cao thủ ẩn trong chỗ tối cũng đứng lên, cùng nhau đến nhà họ Phương. Nếu nhà họ Phương ngoan ngoãn giao người ra thì không sao, nếu không, bọn họ đi cùng nhau như này cũng không phải chỉ để lấy nhân số.

...

Trong phòng khách nhà họ Phương một mảng tĩnh lặng, Trương Trần cười lạnh một tiếng, anh định xoay người rời đi, lần này cũng kết thúc được rồi!

"Đợi đã!", Phương Thủy Y và bà cụ Phương đồng thời lên tiếng!

Người phía trước là bởi vì lo lắng, người đằng sau hoàn toàn là sợ Trương Trần chạy mất, bây giờ Trương Trần là một quân cờ then chốt, làm sao mà bà ta để Trương Trần tự đi được!

"Bà nội, không có cách nào khác sao?", Phương Thủy Y giọng cầu xin hỏi, cho dù cô biết khả năng này rất nhỏ, nhưng nói thế nào Trương Trần cũng đã ở bên cô ba năm!

Bà cụ Phương kiên định lắc đầu, sau đó cười nói: "Thủy Y, chính cậu ta đã đồng ý, đây cũng là trả lại ân nghĩa cho nhà họ Phương chúng ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.