Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 78: Phiên ngoại 8




Edit: Tiểu Màn ThầuSau khi Bạch Uyển Uyển rời khỏi Nam Thành, cô đi đến một ngôi làng nhỏ trên núi ở phía Nam, một trong những giáo viên hỗ trợ ở nơi đó là bạn thời đại học của cô.

Dưới sự giới thiệu của bạn học Tiền Dĩnh, cô cũng đi đến trường dạy học.

Điều kiện trong làng không tốt lắm, mỗi khối chỉ có một lớp, giáo viên ít đến đáng thương, ngữ văn toán học âm nhạc hay thể dục đều phải ôm hết.

Bạch Uyển Uyển là một giảng viên đại học đến đây dạy học sinh tiểu học đương nhiên không thành vấn đề. Cô thân thiện lại hòa đồng, lớn lên rất xinh đẹp, rất nhanh đã nhận được sự hoan nghênh của tất cả giáo viên và học sinh trong trường.

Các giáo viên đến hỗ trợ giảng dạy đều sống trong ký túc xá do nhà trường cấp, tuy điều kiện bình thường, nhưng so với các gia đình học sinh tốt hơn rất nhiều.

Bạch Uyển Uyển đột nhiên đến đây, chỉ có thể ở cùng một phòng với Tiền Dĩnh.

Một cái giường hai tầng, Bạch Uyển Uyển ngủ ở trên, trong thoáng chốc có cảm giác quay trở về thời sống trong ký túc xá đại học.

Đang là mùa hè nóng nực, trong ký túc xá không có điều hòa, chỉ có một cây quạt máy kiểu cũ thổi gió vù vù.

Bạch Uyển Uyển có thể chất chịu nhiệt, ngược lại đối với chuyện này không có gì không thể thích ứng.

Nhưng đám muỗi trong mùa hè không chịu buông tha cho cô.

Làn da của cô vốn mẫn cảm non mịn, ở không bao lâu đã có vô số vết muỗi đốt, xịt bao nhiêu thuốc chống muỗi cũng vô dụng.

Tiền Dĩnh hay nói đùa: “Cậu nói xem cậu an phận làm một phu nhân không tốt sao chạy đến nơi này làm gì, ngay cả con muỗi cũng khi dễ cậu. Xem ra mấy con muỗi trên núi rất thông minh nha, chỉ chọn những người có da thịt mềm mà ra tay.”

Bạch Uyển Uyển vừa thoa dầu gió vào chân vừa nói: “Không ngờ đến kẻ thù lớn nhất ở nơi này chính là con muỗi.”

Vào mùa hè, cô không thể không mặc quần dài áo dài, cho dù như vậy vẫn không thoát khỏi sự tấn công của muỗi.

“Này, các bạn nhỏ ở đây rất thích cậu. Nếu lúc cậu rời đi khẳng định bọn nhóc sẽ không nỡ.” Tiền Dĩnh cảm thán.

Động tác của Bạch Uyển Uyển dừng lại, không nói gì.

Đã một tháng kể từ khi cô rời khỏi Nam Thành, cô hoàn toàn đã đoạn tuyệt liên hệ với người đó.

Có đôi khi nghĩ đến Hoắc Chi An, trong lòng cô lại nhói đau. Cũng may ở trong làng không có mạng, bằng không cô thực sự sợ mình chịu không nổi mà tìm kiếm tin tức của Hoắc Chi An.

Trong nội tâm của cô biết rất rõ, với năng lực của Hoắc Chi An, việc tìm đến nơi này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cho nên, ngày hôm đó sau khi tan học cô bị gọi vào phòng hiệu trưởng, lúc nhìn thấy người nọ ở trong phòng, cô chỉ sững sờ hai giây lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.

Bạch Uyển Uyển cứng đờ đứng ở chỗ đó, nhìn Hoắc Chi An đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, từng bước từng bước đi về phía mình.

Quạt bên trong văn phòng hiệu trưởng bật số lớn nhất, nhưng áo sơmi của Hoắc Chi An vẫn ướt đẫm mồ hôi.

Anh gầy đi không ít, dáng người vốn cường tráng đã gầy đi rất nhiều, đường cong trên mặt càng sắc nét hơn.

Mắt thấy anh càng ngày càng đến gần mình, tim Bạch Uyển Uyển đập như trống, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bất giác lùi về sau hai bước, lưng áp vào cửa.

“Uyển Uyển…” Đôi mắt Hoắc Chi An đỏ ngầu, giọng nói vô cùng khàn khàn.

Bàn tay của anh chậm rãi đặt lên vai cô, mở miệng.

Người mình mong nhớ ngày đêm đang đứng ở trước mắt, trong nội tâm thiên ngôn vạn ngữ đã lên đến miệng cũng chỉ nói được một câu: “Theo anh về nhà đi.”

Bạch Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào đôi môi khô nứt của anh, “Nếu như em không muốn trở về thì sao?”

Hoắc Chi An cười khổ.

Anh yêu cô như vậy, nhưng cô lại không nguyện lòng ở bên cạnh anh.

“Em chán ghét anh đến thế sao?” Giọng nói của anh hơi run.

Thái độ của cô khiến anh vô cùng khó chịu, anh nhịn không được ôm cô vào lòng, thấp giọng lên án: “Em rời đi, anh biết phải làm sao?”

Bạch Uyển Uyển không phản ứng, sau nửa ngày cô cảm giác cổ của mình có hơi ẩm ướt.

Cô sững sờ, vô thức muốn đẩy anh ra quan sát.

Hành động này càng khiến Hoắc Chi An ôm cô chặt hơn.

“Em trở về nhà cùng anh đi, tất cả mọi chuyện anh đều nghe theo em, có được không?” Hoắc Chi An hoàn toàn không còn cách nào khác, chỉ có thể thấp giọng cầu xin, “Anh biết anh sai rồi. Em trở về cùng anh đi, anh có thể giải thích.”

Trái tim của Bạch Uyển Uyển chua xót không thôi, trong mắt đã ngấn nước mắt.

“Có cần thiết nữa không?” Cô nhỏ giọng hỏi lại.

“Có, có.” Hoắc Chi An vội vàng trả lời, “Uyển Uyển, cùng anh về nhà đi…Em có biết khoảng thời gian này anh sống như thế nào không?”

—“Anh đã uống thuốc ngủ gần hai tháng nay.” Hoắc Chi An trầm thấp nói.

*

Lúc rời khỏi ngôi làng nhỏ, toàn bộ giáo viên và học sinh đều đến tiễn Bạch Uyển Uyển.

Hiệu trưởng cười híp mắt bắt tay hai người, không ngừng khen ngợi Bạch Uyển Uyển, còn nói cảm ơn Hoắc Chi An đã quyên góp cho nhà trường.

Các bạn nhỏ ở trường học lưu luyến không rời, những học sinh mà Bạch Uyển Uyển dạy khóe mắt ửng đỏ, nói lời tạm biệt cô trong nước mắt.

Sau khi Bạch Uyển Uyển chào tạm biệt mọi người, ngồi vào xe chuyên dụng của Hoắc Chi An, trên tay cầm một bản giám định nhàu nát.

Lúc Hoắc Chi An đến đây đã đưa cho cô xem một bản giám định tâm lý của bác sĩ.

Bạch Uyển Uyển nhìn thấy hai chữ “Trầm cảm”, trong nội tâm ngũ vị tạp trần.

“Anh không muốn thừa nhận với em rằng anh có vấn đề về tâm lý, cho nên mới đi tìm Đái Sanh tiên sinh…” Hoắc Chi An nói ra hết những sự việc lúc trước, không dám giấu giếm điểm nào.

“Tạch” một tiếng, có một giọt nước đọng trên bản giám định, làm nhòe chữ ký của bác sĩ.

Hoắc Chi An khẽ giật mình, vội vàng ôm Bạch Uyển Uyển đang khóc thút thít vào lòng.

“Đừng khóc.” Anh vỗ nhẹ vai cô, cúi đầu nhìn mặt cô.

Bạch Uyển Uyển chôn mặt trong cổ anh, thân thể không ngừng run rẩy. Cô từng nghĩ đến rất nhiều lý do, cũng nghĩ đến việc mình rời đi Hoắc Chi An sẽ rất tức giận và khổ sở, nhưng không ngờ mình lại nhìn thấy bản chuẩn đoán bệnh trầm cảm này.

Trong một khoảng thời gian, cô chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn rơi.

“Đừng khóc.” Hoắc Chi An dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, thấp giọng dỗ dành nói: “Em trở về là tốt rồi.”

“Là, là tại vì em sao?” Bạch Uyển Uyển ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giọng nói khẽ run lên.

Là vì mình rời xa anh khiến anh gặp vấn đề tâm lý?

“Thực ra có chút khuynh hướng…” Nhìn thấy nước mắt của Bạch Uyển Uyển lại chảy ra, Hoắc Chi An luống cuống tay chân hôn lên nước mắt của cô, “Đừng khóc, đều là anh không tốt.”

Bạch Uyển Uyển hít một hơi thật sâu, một lúc sau tâm trạng của cô mới bình thường trở lại, chống hai tay lên chân, rũ mắt xuống.

Không đầy một phút, Hoắc Chi An nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

Trong lúc di chuyển, tay áo rộng tuột xuống khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt, trên đó có vài vết đỏ do muỗi đốt.

Hoắc Chi An lập tức nhíu mày, đầu ngón tay xoa xoa vết đỏ đó, “Có ngứa không?”

Bạch Uyển Uyển lắc đầu.

Hai người được đưa đến sân bay, ngồi máy bay về Nam Thành.

Về đến nhà, Bạch Uyển Uyển phát hiện mọi thứ trong nhà đều giống như lúc mình rời đi.

Ngay cả những bông hoa trong bình, ga giường ngủ, thậm chí cuốn sách trên tủ đầu giường vẫn y như cũ.

Trong lòng cô không khỏi dâng lên một sự chua xót.

Đợi cô tắm xong đi ra, đã hơn 9 giờ tối.

Hoắc Chi An đã tắm rửa ở phòng tắm trong phòng khách, đang ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy Bạch Uyển Uyển đi đến, anh lập tức kéo người ngồi lên chân mình, ôm lấy cô vào lòng, cái cằm kiên nghị đặt trên vai cô.

“Uyển Uyển, anh rất nhớ em.” Anh thấp giọng nỉ non.

Đã lâu lắm rồi anh không ôm cô như vậy.

Trong vô số đêm cô rời đi, anh cứ ngồi ở đây xem cảnh đêm rực rỡ ở bên ngoài.

Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ đầy sắc màu, nhưng anh lại cảm thấy trên đời này không có gì vui cả.

Không có cô bên cạnh, dường như cuộc sống và công việc không có ý nghĩa gì nữa.

Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng không tài nào ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đều là bóng dáng của cô.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ ép bản thân mình có một giấc ngủ ngon.

Trong đêm, Hoắc Chi An ôm Bạch Uyển Uyển hôn thật lâu.

Thời gian trôi qua, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, thân dưới có phản ứng.

Bạch Uyển Uyển cảm nhận được, rũ mắt xuống, thân thể bất giác rụt lại.

Hoắc Chi An lập tức chế trụ cô, “Anh không làm, chỉ hôn thôi, được không?”

Anh liếc nhìn Bạch Uyển Uyển, lại hôn xuống, “Đừng tránh.”

Bạch Uyển Uyển đã trải qua một ngày lặn lội đường xa, thân thể rất mệt mỏi. Sau đó cô thậm chí không nhớ nổi mình ngủ từ lúc nào.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hoắc Chi An vẫn còn nằm bên cạnh cô, đôi chân mày rất nhanh nhíu lại, cánh tay khoác trên người cô.

Bạch Uyển Uyển khẽ nhúc nhích một chút, chân mày của anh chợt nhíu chặt hơn, cánh tay cũng siết lại một mực chế trụ cô, trong miệng khẽ nói một câu: “Đừng đi.”

Nhớ đến anh từng nói mình dùng thuốc ngủ, Bạch Uyển Uyển khẽ thở dài, không dám cử động nữa, cứ để anh tùy ý dán vào người mình.

Cô nhìn trần nhà đến ngẩn người, không biết trải qua bao lâu, người bên cạnh bắt đầu tỉnh dậy.

“Uyển Uyển.” Râu vừa mới mọc của Hoắc Chi An cọ trên cổ cô, có chút ngứa.

“Anh dậy rồi.”

Hoắc Chi An yên lặng nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Không phải anh đang nằm mơ chứ?”

Trong nội tâm Bạch Uyển Uyển chợt thắt lại, lắc đầu, “Ngày hôm qua anh đã đón em trở về.”

“Đúng.” Hoắc Chi An gật đầu, lặp lại: “Em đã trở về.”

“Ngày hôm qua anh có uống thuốc ngủ không?” Bạch Uyển Uyển hỏi.

Cô không biết tối hôm Hoắc Chi An ngủ lúc nào, cũng không biết anh có uống thuốc hay không.

Hoắc Chi An mím môi, “Không có.”

Tối hôm qua sau khi cô chìm vào ngủ, anh vẫn luôn nằm trong bóng tối nhìn chằm chằm cô rất lâu, có cảm giác như một giấc mơ. Sau đó nhớ đến việc trên người cô có vết muỗi đốt, dưới ánh đèn mờ ảo anh cẩn thận giúp cô bôi thuốc mỡ.

Sau khi bôi xong, anh mới ôm cô vào lòng, ngửi được mùi hương quen thuộc, anh nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.

“Ừ.” Bạch Uyển Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi muốn rời giường.

Cảm nhận được động tác của cô, Hoắc Chi An hơi khẩn trương ôm chặt lấy cô: “Nằm với anh một lúc nữa đi.”

Anh dừng một chút, giọng nói trầm thấp: “Đã lâu rồi anh không có được một giấc ngủ ngon.”

Động tác của Bạch Uyển Uyển dừng lại, thở dài một hơi, “Vâng.”

Sau khi biết anh có vấn đề về tâm lý, bản thân mình không có cách nào lẽ thẳng khí hung mà lãnh đạm với anh được.

Là đau lòng? Là hối hận? Là áy náy? Là khó chịu? Chính bản thân cô cũng không rõ lắm.

Điều chắn chắn duy nhất chính là, cô hy vọng Hoắc Chi An khỏe mạnh.

*

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, Bạch Uyển Uyển không có lớp, đương nhiên phải ở nhà.

Mỗi ngày Hoắc Chi An đều cố gắng tan làm đúng giờ, cùng cô ăn bữa tối.

Việc Bạch Uyển Uyển rời đi thực sự đã hù dọa Hoắc Chi An một phen, mỗi ngày anh đều cẩn thận dè dặt mang theo khuôn mặt tươi cười, sợ làm Bạch Uyển Uyển nổi giận cũng không dám yêu cầu việc gì, chỉ nói buổi tối muốn ôm cô ngủ mà thôi.

Anh càng như vậy, trong lòng Bạch Uyển Uyển càng khó chịu.

Sau nửa tháng kiểm tra lại, bác sĩ chẩn đoán bệnh của anh đã có chuyển biến tốt hơn, cho nên ông ấy giảm liều lượng thuốc chống trầm cảm xuống.

Bạch Uyển Uyển thấy như vậy, trong lòng cũng hơi thả lỏng một chút.

Không lâu sau đại học C khai giảng, nhà trường tổ chức cho giáo viên và sinh viên cùng nhau leo núi Tử Vi gần đó.

Người ta nói, chỗ đó cầu nguyện rất linh.

Trên đỉnh núi, lần đầu tiên Bạch Uyển Uyển quỳ lạy các vị thần Phật trong chùa.

Cô cầm nén hương đã mua, nhắm mắt lại yên lặng cầu nguyện.

Thần linh ở trên cao, xin hãy phù hộ cho chồng của con mau chóng hồi phục.

Nếu như có thể con nguyện dùng sức khỏe của mình để đánh đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.