Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê

Chương 9: Không khống chế được




Trên bàn cơm có món thịt kho tàu Tần Tuyên Tuyên thích nhất, nhưng cô lại cảm thấy không có hứng thú mấy, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, không để ý đến Đỗ Mộ Ngôn đã an vị ngồi bên cạnh cô.

Tần Quốc Đống và Đường Vi ngồi đối diện, ông cùng Đỗ Mộ Ngôn vừa ăn vừa trò chuyện, rất là vui vẻ. Đỗ Mộ Ngôn thực rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu trêu đùa khiến Tần Quốc Đống và Đường Vi lộ ra tươi cười, bởi vậy một hồi lâu Đường Vi mới chú ý tới con gái của mình luôn giữ im lặng.

‘’Tuyên Tuyên,con như thế nào hôm này lại im lặng vậy? Có phải trong người không thoải mái hay không? ‘’ Đường Vi quan tâm hỏi han.

Tần Tuyên Tuyên vội ngẩng đầu nói, ‘’ Không có a, con rất tốt. Mọi người cứ trò chuyện đi, con nghe là được rồi’’.

Cô cũng không thể nói vì có Đỗ Mộ Ngôn ở đây, nên cô rất không thoải mái đi. Tống Kỳ còn chưa đến nhà cô ăn cơm, Đỗ Mộ Ngôn đã tiến dần từng bước, này có tính là chuyện gì đâu.

Trong lúc Đỗ Mộ Ngôn tận lực thân cận, thời điểm Tần Quốc Đống cùng Đỗ Mộ Ngôn uống chút rượu, ông đã không còn cố kị mà bàn chuyện với Đỗ Mộ Ngôn ‘’ Tiểu Đỗ, chắc cháu đã lập gia đình rồi đúng không?’’.

Đỗ Mộ Ngôn lắc đầu mỉm cười nói, ‘’ Vẫn chưa bác ạ, giáo sư Tần, không có con gái nhà ai muốn gả cho cháu đâu’’.

‘’Cháu là đứa nhỏ xuất sắc như này, nào có cô gái nào không chịu gả cho cháu?’’ Tần Quốc Đống nói, ‘’ Đáng tiếc Tuyên Tuyên nhà chúng ta đã có bạn trai, bằng không...’’

‘’Ba, ba uống say rồi’’. Tần Tuyên Tuyên vội cắt ngang lời Tần Quốc Đống, miễn cho ông lại nói ra điều gì làm mọi người khó xử.

Đáy mắt Đỗ Mộ Ngôn rất nhanh xẹt qua một chút lo lắng, vẻ mặt thì lại tươi cười sáng lạn, ‘’ Cô gái giống như Tần tiểu thư, khẳng định có rất nhiều người theo đuổi, có bạn trai cũng không có gì ngạc nhiên, là do chúng cháu không có duyên phận, gặp nhau quá muộn’’.

Tần Tuyên Tuyên lặng lẽ liếc mắt nhìn anh, thấy anh tươi cười ôn nhã, liền hiểu được anh đây chính là nói lời khách sáo, tâm liền thoáng buông lỏng.

‘’Kia thật ra, thời điểm Tuyên Tuyên nhà chúng ta học đại học có không ít người theo đuổi, bất quá khi đó nó bận bịu bài vở, ai cũng không đáp ứng’’ Đường Vi cười nói.

Tần Tuyên Tuyên có chút xấu hổ, ‘’ Mẹ, loại chuyện này đừng bàn đến nữa’’.

‘’Không sao đâu, cũng không phải chuyện quá mức riêng tư’’ Đường Vi nói.

‘’ Mẹ.......’’

‘’Được được, mẹ không nói nữa’’

Đường Vi bên này dừng lại, Tần Quốc Đống lại mở miệng, ‘’ Tiểu Đỗ, cháu là người địa phương ư?’’

‘’Không phải, nhưng từ năm mười bảy tuổi cháu đã tự lập tại thành phố N, có thể nói Thành phố N chính là quê hương thứ hai của cháu’’. Đỗ Mộ Ngôn cười nói.

Tần Quốc Đống có chút kinh ngạc, ‘’Nhỏ như vậy cháu đã một thân một mình tự lập? không ngờ người nhà cháu lại có thể yên tâm để cháu như vậy.’’

Sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn cứng đờ, lập tức lại cười nói như cũ, ‘’ Từ nhỏ bố mẹ cháu đã không còn, trong nhà....cũng không có ai lo lắng cho cháu’’.

‘’Ba, ba tra hộ khẩu nhà người ta sao’’ Tần Tuyên Tuyên sẵng giọng. Cô có thể cảm giác được, Đỗ Mộ Ngôn không muốn bàn luận đến người nhà anh ta.

Tần Quốc Đống cũng biết mình lỡ miệng, vội hỏi, ‘’ Tiểu Đỗ, cháu đừng để ý, bác uống rượu nên dễ nói lung tung’’.

Đường Vi cũng giúp Đỗ Mộ Ngôn gắp rau, ‘’Đến đây, đến đây, Tiểu Đỗ mau dùng bữa’’.

Đỗ Mộ Ngôn có chút giật mình, cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát đã chất đống thành núi nhỏ, vài giây sau mới ngẩng đầu nhìn về phía hai người, cười nói: ’’ Không sao ạ, từ lúc hơn mười tuổi, cháu ngay cả diện mạo cha mẹ đều quên, nhắc tới bọn họ cũng sẽ không khổ sở’’.

Dung mạo cha mẹ sớm đã trở nên mơ hồ, đối với hai người trước mặt có thái độ lo lắng, làm cho hắn gần như muốn khóc. Trong trí nhớ, Tần Quốc Đống cùng Đồng Vi đều dùng một loại ánh mắt hận không thể giết hắn, chưa bao giờ giống như bây giờ hòa ái dễ gần, tựa như nhìn một vãn bối xuất sắc, yêu thương cùng kỳ vọng.

Trải qua một kiếp, hắn nhận ra hắn thật sự sai rồi, gián tiếp hại chết những người làm cha làm mẹ tốt như vậy, Tuyên Tuyên làm sao có thể chấp nhận hắn? Chẳng trách khi đó cô vốn thiện lương như vậy, cũng sẽ cho hắn mấy dao rồi tự sát..... Lúc này đây, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó phát sinh thêm lần nữa.

Cho nên.......Tuyên Tuyên, hãy yêu anh, được không?

Đỗ Mộ Ngôn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn vào mắt Tần Tuyên Tuyên, đáy mắt có khẩn cầu cùng quyến luyến như cỏ dại lan tràn.

Cảm giác được tầm mắt của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên nghi hoặc nhìn lại, đối diện với tầm mắt của hắn, nơi đó ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt gần như làm cho cô hít thở không thông.

‘’Mọi chuyện đều là quá khứ, con người nên nhìn về tương lai mới là đúng. Tiểu Đỗ, cháu thực kiên cường’’. Tần Quốc Đống dùng ánh mắt thưởng thức người trẻ tuổi trước mặt này.

‘’Cảm ơn, giáo sư Tần. Dùng bữa đi, đừng để chuyện của cháu khiến mọi người mất hứng’’ Đỗ Mộ Ngôn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tần Quốc Đống cười nói.

‘’Được được, cháu cũng đừng gọi bác giáo sư Tần, nếu không để ý, kêu bác một tiếng bác đi’’ Tần Quốc Đống cười nói.

‘’Vậy cháu liền cung kính không bằng tuân mệnh, bác Tần, dì Đường." Đỗ Mộ Ngôn lập tức liền ‘’đánh rắn tùy gậy’’.

‘’Được, được, đến đây, đừng khách sáo, nếm thử một chút tay nghề dì cháu, năm đó bác đây chính là bị trù nghệ của bà ấy bắt làm tù binh’’. Tần Quốc Đống cười to.

Đường Vi sẵng giọng: ‘’Nói cái gì đó. "

Tần Tuyên Tuyên nhét đồ ăn vào miệng, cảm giác nặng nề vừa nãy ở trong lòng không thể tiêu tán.

Chấp nhất như thế, thậm chí mang theo tình một cảm điên cuồng, là ảo giác của cô sao? Mà nếu không phải, tại sao anh ta lại nhìn cô như vậy?

Tần Tuyên Tuyên suy nghĩ khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể đổ hết cho Đỗ Mộ Ngôn có lẽ do anh ta nói chuyện thoải mái như vậy, nhớ tới cha mẹ đã mất của anh, khó trách cảm xúc của anh ta không khống chế được.

Một bữa cơm hòa thuận vui vẻ này, tất cả mọi người đều tranh thủ nhanh chóng kết thúc, thì bỗng nhiên di dộng của Tần Tuyên Tuyên vang lên.

Cô vội vàng lấy ra, thấy trên màn hình biểu thị tên Tống Kỳ, vội nói: ‘’Con đi nghe điện thoại’’.

Cô đứng lên, đang muốn rời khỏi vị trí, Đỗ Mộ Ngôn bên cạnh cũng đứng dậy: ‘’ Cháu cũng xin cáo từ....’’

Lời nói của anh còn chưa hết, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cánh tay của anh liền đụng mạnh vào tay Tần Tuyên Tuyên, cô đang muốn nghe điện thoại, bị va chạm như vậy, di động liền theo lòng bàn tay trượt ra ngoài, đánh rơi vào cái cốc trên bàn, giờ phút này, cái cốc lại chứa đầy nước chanh.

‘’A!’’ Tần Tuyên Tuyên kinh hô một tiếng, vội vàng vớt di động lên, trước khi cô nắm chắc được di động, tiếng chuông liền ngừng......điện thoại bị hỏng.

‘’Tần tiểu thư, thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi bồi thường cho cô chiếc máy khác. ‘’ Trên mặt Đỗ Mộ Ngôn hoàn toàn là áy náy. Hắn dĩ nhiên là đã thấy được tên hiển thị trên màn hình, cho nên mới cố ý làm như vậy, thời điểm hắn ở cùng với Tuyên Tuyên, hắn không hy vọng cô cùng tên họ Tống kia có bất kỳ trao đổi gì.

Tần Tuyên Tuyên tuy có chút tức giận hắn vì cái gì cố tình đứng lên đúng lúc đó nhưng sự việc này là ngoài ý muốn, lại không thể hoàn toàn trách hắn, đành phải nói, ‘’ Cũng do tôi không cẩn thận....Không có việc gì đâu’’.

‘’Tuyên Tuyên con cũng quá không cẩn thận rồi. Tiểu Đỗ, cháu đừng áy náy, chuyện này không thể trách cháu được.’’ Tần Quốc Đống nói.

Đường Vi cũng nói: ’’ Đúng vậy. Tuyên Tuyên, bằng không tạm thời con cứ dùng máy của mẹ, dù sao mẹ cũng chỉ ở nhà, cũng không cần thiết phải dùng’’.

‘’ Không sao đâu, con đi sửa một chút là được rồi’’ Tần Tuyên Tuyên lắc đầu nói

‘’ Tần tiểu thư, là tôi không tốt’’ Đỗ Mộ Ngôn cúi đầu nhìn đồng hồ, xong ngẩng đầu lên nói: ‘’Như vậy đi, hiện tại thời gian còn sớm, Tần tiểu thư, tôi mang cô đi sửa điện thoại, nếu sửa không được, tôi nhất định bồi thường cô một cái khác’’.

‘’Không cần đâu. Ngày mai lúc nghỉ trưa tôi mang điện thoại ra tiệm cho thợ xem là được‘’ Tần Tuyên Tuyên vội lắc đầu.

Đỗ Mộ Ngôn kiên trì nói: ‘’ Tần tiểu thư, nếu không để cho tôi đền bù cho cô, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy’’.

‘’ Thật sự không cần.......’’ Tần Tuyên Tuyên nhớ tới lần va chạm trước quần áo của mình bị dơ, Đỗ Mộ Ngôn cũng là kiên trì muốn dẫn cô đi mua bộ mới, lúc đó cô vẫn chưa dùng đâu.

Thấy Tần Tuyên Tuyên còn do dự, Đỗ Mộ Ngôn nhìn về phía Tần Quốc Đống cùng Đường Vi nói: ’’ Hai bác à, hai người hãy giúp cháu khuyên nhủ Tần tiểu thư đi, việc này là cháu sai, nếu không bồi thường, cháu cảm thấy lương tâm không yên.’’.

Đã nói đến phần lương tâm, Tần Quốc Đống nhân tiện nói: ’’ Vậy được rồi, hai người đi sớm về sớm’’.

‘’ Ba, con cảm thấy thực không cần thiết.....’’

‘’Tuyên Tuyên, con đi đi’’ Thấy dáng vẻ áy náy không yên của Đỗ Mộ Ngôn, Đường Vi cũng khuyên nhủ.

"........Vậy con sẽ về sớm." Cha mẹ đều đã nói như vậy, Tần Tuyên Tuyên không có biện pháp, chỉ có thể thu thập qua loa, trước khi đi mượn máy của Đường Vi.

Đỗ Mộ Ngôn đậu xe ở dưới lầu, từ trong nhà đi ra đến khi ngồi trong xe, hai người cũng chưa nói với nhau câu nào. Tần Tuyên Tuyên là không biết nói cái gì cho phải, mà Đỗ Mộ Ngôn là do hai người lần nữa được ở cạnh nhau mà kích động, không dám nói lời nào sợ chính mình không cẩn thận sẽ làm bại lộ tình cảm mãnh liệt không yên tận đáy lòng.

Ngồi sau xe, Tần Tuyên Tuyên liền cúi đầu dùng điện thoại Đường Vi nhắn tin cho Tống Kỳ, nói cho anh biết điện thoại của cô hỏng rồi, hiện tại đang đi sửa, tối nay cô sẽ gọi cho anh sau. Có Đỗ Mộ Ngôn bên cạnh, Tần Tuyên Tuyên cũng không nhắc đến vấn đề bạn gái cũ gì đó.

Tống Kỳ rất nhanh đã trả lời lại, nói cho cô biết, muộn thế nào anh cũng chờ cô, cô không gọi lại anh sẽ không ngủ.

Tần Tuyên Tuyên nhìn chằm chằm di động nở nụ cười, chuyện không vui trước đó liền ném ra sau đầu.

Đỗ Mộ Ngôn lái xe, chú ý một nửa ở trên đường, một nửa ở trên người Tần Tuyên Tuyên, nhìn qua gương chiếu hậu trông thấy cô nhìn di động mà lộ ra nụ cười tươi tắn ngọt ngào, đáy lòng hắn ghen tị gần như không áp chế được.......

Cô ở bên cạnh hắn, lại nghĩ về một người đàn ông khác nhu tình mật ý như vậy...... Hắn thật sự, thật sự vô cùng muốn giết chết tên đàn ông đó.

Tới cửa tiệm trong thành phố, Tần Tuyên Tuyên mới biết, điện thoại của cô hỏng triệt để, không có cách nào sửa. Tuy cô khăng khăng muốn tự mình bỏ tiền mua một cái mới, nhưng Đỗ Mộ Ngôn phi thường kiên trì muốn mua cho cô. Tần Tuyên Tuyên đành phải chấp nhận ý tốt của hắn, chọn một cái di động thích hợp không khác kiểu dáng cái cũ là mấy.

Thời điểm Tần Tuyên Tuyên vào nhà vệ sinh, Đỗ Mộ Ngôn lập tức bảo người bán hàng lấy cho hắn một cái đi động y hệt như vậy, trực tiếp giấu vào trong túi. Cứ như vậy........ Cô cùng hắn, chính là dùng điện thoại cuả tình nhân rồi.

Vẫn nghĩ sau khi trở về nên nói với Tống kỳ chuyện Ngũ Mộng Lam như thế nào, Tần Tuyên Tuyên không có chú ý tới, dọc theo đường đi, biểu cảm Đỗ Mộ Ngôn có chút quỷ dị xen lẫn một chút thỏa mãn.

Rất nhanh, xe đã về đến tiểu khu nhà Tần Tuyên Tuyên, cô vừa cởi dây an toàn vừa hướng Đỗ Mộ Ngôn nói lời cảm ơn: ’’ Cảm ơn anh, Đỗ tiên sinh, tôi về nhà trước, anh trên đường trở về chú ý an toàn’’

Đúng lúc này, di động Tần Tuyên Tuyên vừa mới mua đột nhiên vang lên, số điện thoại là của Tống Kỳ. Cô nở nụ cười một chút, nghĩ đến anh nhất định là canh giờ gọi cho cô xem xem điện thoại sử dụng có tốt hay không, vừa ấn nút trò chuyện, vừa bước xuống xe, một chân bước xuống.

‘’ Anh yêu à......’’

Song, cô vừa nói ra ba chữ này, phía sau liền truyền đến một cỗ sức lực mạnh mẽ, khiến cô ngã ngồi trở lại xe, di dộng cũng vì vậy mà rơi ra xa khỏi người, chỉ nghe thấy thanh âm mơ hồ của Tống Kỳ từ đầu kia truyền đến: ‘’ Tuyên Tuyên, thật tốt quá, rốt cục cũng gọi được......Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên em ở đâu?’’

Giơ phút này Tuyên Tuyên không làm cách nào đáp lại được lời kêu gọi lo lắng của Tống kỳ, cô trừng lớn hai mắt nhìn thấy người đàn ông dùng loại sức lực gần như điên cuồng áp sát vào cô, thân thể hắn nghiêng hết về phía cô, đem nửa người trên của cô áp sát vào ghế ngồi không thể động đậy.

Hắn giờ đây trông như một dã thú hung ác, đáy mắt có chút nguy hiểm, đôi môi nặng nề ngậm chặt cánh môi của cô, gần như dùng sức mà mút lấy......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.