Có Câu Chuyện Gương Vỡ Lại Lành Nào Đẹp Đẽ Không?

Chương 5: Hoàn




14

Gần đây, tôi làm quen với một đống phu nhân, trở thành bạn bè với họ.

“Nhược Sơ, cái túi này của cô là mẫu mới nhất đúng không?”

Các cô ấy vây quanh tôi, đầy vẻ ngưỡng mộ, “Rất là khó giành được đó, Thẩm tổng mua cho cô sao?”

“Đúng rồi. Tôi vốn cho là anh ấy không thích tôi, kết quả…… Cưới về rồi thì lại rất nghe lời của tôi.”

Mọi người nhìn nhau, đưa mắt nhìn Hứa Nghiên Triều ngồi trong một góc, nói:

“Hồi trước, ai đó nói Thẩm tổng đối với cô ấy thế này thế kia, bây giờ cô coi người ta có để ý tới cô ta không.”

Mọi người cười vang.

Tôi tặng cho mỗi người một cái túi hàng limited.

Hứa Nghiên Triều đương nhiên không có.

“Về sau mọi người là người một nhà, giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé.”

Nghe nói hôm đó trên đường về nhà, hứa Nghiên Triều đã nổi điên một trận.

Ngay cả bạn thân của cô ta cũng bị đuổi xuống xe.

Buổi tối lúc tôi tắm xong, ghé vào sô pha mở ra trang chủ, fans đã tăng tới 80 vạn.

Thẩm Thư Cẩn về rồi.

“Đi chơi thế nào? Có vui không?”

Tôi trở mình, co chân nhường chỗ cho anh.

“Có chút mệt.”

“Phí tiền lại phí sức.”

Thẩm Thư Cẩn kéo tôi qua rồi ôm lấy, “Anh thấy rồi, hôm nay năng lực tiêu tiền của Lâm tiểu thư rất tốt nha.”

Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, từ lúc anh cai thuốc đã không đụng tới nữa.

Tôi chăm chú cởi nút áo anh.

Thẩm Thư Cẩn ngửa đầu, cho tôi nghịch.

“Em muốn làm gì? Vẫn còn sớm, ngaon nào, đi ăn cơm trước nhé.”

“Chờ chút, em phải đăng bài đã.”

Thẩm Thư Cẩn: “?”

Tôi để tay lên cổ anh, chụp một tấm.

Anh nắm lấy tay tôi, khàn khàn hỏi: “Em định cho ai xem thế?”

Tôi cười tủm tỉm nói: “Cho Hứa Nghiên Triều đó.”

Anh nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, mặt mang ý cười, “Thì ra em hào phóng thế.”

Tôi nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc mà nói: “Thật ra em có một kế hoạch.”

“Hả?”

Tôi nói thầm vào tai anh một lúc.

Thẩm Thư Cẩn nhíu chặt chân mày, “Không được, quá nguy hiểm.”

“Nhưng chỉ cần cô ta còn ở một ngày, cô ta chính là một trái bom hẹn giờ. Bọn mình không thể mong chờ gì vào một kẻ phạm pháp bỗng trở nên lương thiện được.”

“Em hứa, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”

Dưới sự kiên trì của tôi Thẩm Thư Cẩn cuối cùng cũng lung lay.

Có tôi k1ch thích, Hứa Nghiên Triều bắt đầu thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi.

“Có người chống lưng nên cô nghĩ mình là bảo bối thật hả? Không có Thẩm Thư Cẩn thì cô có là cái thá gì chứ?”

“Tỉnh lại đi, khi cô già nhan sắc không có, Thẩm Thư Cẩn không yêu cô nữa, thì cô phải làm sao đây?”

Cô ta còn mua cả mua thuỷ quân, ngang nhiên bôi đen tôi.

Giằng co gay gắt hơn mười ngày cũng không hề hạ nhiệt.

Đường biên tập có chút lo lắng, “Nhược Sơ, hay là mình từ từ thôi…… Thủy quân của bên kia rất mạnh.”

Tôi không đồng ý, tung ra video Hứa Nghiên Triều đẩy tôi ngã ở trong biệt thự ra, phá hủy cuộc làm ăn thứ hai của nhà họ Hứa.

Người ta quay sang hợp tác với nhà họ Thẩm luôn.

Có Thẩm Thư Cẩn ở đó, đã lấy được hợp đồng của bọn họ, chắc chắn không có chuyện trả lại.

Bình luận trên mạng bắt đầu đổi chiều.

“Tôi nghĩ cô ấy là người tốt, đây là trạng thái tinh thần không bình thường đúng không?”

“Cô gái này là người thừa kế của nhà họ Hứa đó, sẽ không làm tán gia bại sản đấy chứ?”

Liên tực mất mấy hạng mục, cha mẹ nhà họ Hứa liên tục chạy theo mấy người hợp tác với họ giải thích: “Con gái của tôi thật sự không có vấn đề.”

Bất đắc dĩ, bọn họ kéo Hứa Nghiên Triều đi giám định thần kinh.

Giao cho người hợp tác.

Sau nhiều lần lăng xê, fans của tôi phá trăm vạn.

Đã có đủ lực ảnh hưởng.

Tôi nhờ người gửi tin cho Hứa Nghiên Triều.

Hỏi cô ta: “Đến lúc này cô vẫn cho rằng bản thân cô không sai sao?”

Tôi nhớ có người nói qua với tôi:

Người đã từng đạp lên mấu chốt của pháp luật, có lần một ắt sẽ có lần hai.

Cho nên, vào một buổi chiều, tôi gặp lại những người đó.

Nhiều năm trôi qua, bộ dạng bọn họ cũng không thay đổi.

Gậy dài đã đổi thành dao.

Phía sau còn có một chiếc xe nhỏ.

“Em gái, sao em lại không biết đủ thế này?”

Tên đàn ông cầm đầu cà lất phất phơ, “Hồi đó đánh cô một lần, chưa đủ hay sao? Mà lại muốn thêm lần nữa?”

Tôi vừa lùi ra sau vừa nói: “Tôi đưa tiền cho mấy người...”

“Bọn tôi không thiếu tiền.”

“Không, ý tôi là,tấm thẻ này mấy người cầm đi, tôi chỉ muốn gọi điện cho chủ của mấy người thôi.”

Bọn họ thấy tấm thẻ của Thẩm Thư Cẩn hai mắt sáng ngời.

“Thật sao? Chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi sao?”

“Đúng, dùng di động của mấy người gọi, mở loa ra tôi sẽ không chạy đâu…… Tôi chỉ muốn cầu xin cô ta buông tha cho tôi.”

Vài người liếc nhau, có người rút điện thoại ra gọi.

Vài giây ngắn ngủi.

Giọng điệu không kiên nhẫn của Hứa Nghiên Triều vang lên: “Sao rồi? Đã đánh chết người chưa?”

“Bà chủ, người ta muốn nói chuyện với cô.”

Hứa Nghiên Triều im bặt, rồi đột ngột cúp máy.

Mặt bọn họ mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Cũng nhìn tahays tôi giơ điện thoại quay chính diện mặt bọn họ.

Phòng phát sóng trực tiếp có hơn trăm vạn fans, gần như vừa phát đã đưa lên trang đầu.

Kẻ phạm tội thong dong nhiều năm, rốt cuộc lọt lưới vào ngay lúc này.

“Hiện trường bắt cóc sao?”

“bà chủ là Hứa Nghiên Triều? Tôi nhận ra giọng của cô ta!!!”

“@ an ning mạng@ cảnh sát @ nhật báo XX.”

“Tôi không nghe nhầm đó chứ cô ta muốn tác giả…… Nghiệp chướng mà?”

“Đây không phải là xã hội pháp trị sao?”

Trong lúc yên lặng, một đôi giày da màu đen giày da dẫm lên ngón tay người kia đang nhặt thẻ.

“Ngại quá, đây là đồ của vợ tao, mày bỏ cái tay bẩn của mày ra.”

Đằng sauThẩm Thư Cẩn là ánh sáng đỏ xanh lấp lóa.

Cảnh sát bước từ xe xuống, ra vài đường quyền đã ấn được mấy kẻ bắt cóc xuống đất.

Ánh mắt Thẩm Thư Cẩn lạnh như băng, “Cảnh sát Vương, chuyện còn lại phiền anh rồi.”

“Yên tâm, lần này đầy đủ chứng cứ xác thực, sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Cảnh sát Vương khen ngợi mà nhìn tôi một cái, “Cô gái nhỏ, cô làm rất tốt.”

Mắt tôi cay cay, chỉ gật gật đầu, mãi lâu sau cũng không nói nên lời.

Nhiều năm trước lúc tôi rời đi, cảnh sát Vương đã từng cho tôi 500.

Ông ấy nói: “Cháu còn nhỏ, đấu không lại người ta đâu. Đi ra ngoài đi, chờ khi nào cháu có năng lực bảo vệ bản thân thì về đây giúp chúng tôi một tay.”

Tôi nói với cảnh sát Vương tin Hứa Nghiên Triều đã làm giám định tinh thần.

“Nếu cô ta muốn dùng bệnh tâm thần để thoát tội, thì không cần tha cho cô ta.”

15

Hứa Nghiên Triều vào tù rồi.

Nghe nói hôm cảnh sát tới nhà, cô ta sợ tới mức xém nhảy từ tầng cao nhất xuống.

Thế lực mấy năm nay của nhà họ Hứa ở thành phố này cũng bị nhổ tận gốc.

Sau đó tôi mới biết được, tôi chỉ là một trong những người bị hại.

Thậm chí là người có thương tích nhẹ nhất.

Thẩm Thư Cẩn cùng tôi đi thăm mẹ.

Bà ở lại bệnh viện, đôi khi, không thể nhận ra ai với ai.

Thẩm Thư Cẩn nắm tay bà, kiên nhẫn lặp đi lặp lại, “Mẹ, con là con rể của mẹ.”

Chỗ bà bị phỏng chỉ toàn là sẹo. Lúc nhìn người khác luôn dọa mấy đứa nhỏ sợ khóc thét.

“Con là con rể?”

Thẩm Thư Cẩn dạ một tiếng.

Mẹ xoa đầu của Thẩm Thư Cẩn bà khóc nói: “Tốt.”

Đồng thời, sách mới cũng vì chuyện này mà hot lên.

Tôi ngày nào cũng phải tăng ca viết lách, thường thường thức đến đêm khuya.

Tính ra thì đã hơn nửa tháng, không có cùng ngủ với Thẩm Thư Cẩn.

Thời gian rất nhanh đã tới tháng 8, thời tiết cũng dần dần mát mẻ.

Một sáng sớm nọ, tôi bị Thẩm Thư Cẩn túm vào phòng ngủ.

“Lâm Nhược Sơ, có thời gian viết mấy trò ái muội, lại không có thời gian ngủ với anh?”

“Em…… mệt.”

“Muộn rồi,” Anh cởi áo ngoài của tôi, “Để chúng ta cùng xem tác giả viết như nào nào.”

Tôi đỏ mặt, “Không được, anh không được đọc……”

Thẩm Thư Cẩn mặc kệ tôi cản, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa những hàng chữ, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Em biết nhiều thế, chỉ anh chút điii?”

“Thì ra là em thích như này……”

Tôi nghe anh đánh giá, cuối cùng mềm nhũn ở trong chăn.

Tôi hiếm khi xin Đường biên tập nghỉ phép mấy ngày, đi chơi với Thẩm Thư Cẩn.

Ở chỗ này, tôi gặp bạn anh.

Cậu ta cung cung kính kính mà gọi tôi “Chị dâu”, “Chị biết không, lúc mua bản quyền sách của chị, anh em mất ngủ ba ngày ba đêm, cứ nghĩ mãi rốt cuộc là chị có thích anh ấy hay không.”

“Lúc kết hôn với chị cũng mất ngủ cả đêm.”

Thẩm Thư Cẩn bịt kín miệng cậu ta lại, “Chú không nói không ai bảo chú câm đâu.”

Tôi ngơ ngác mà nhìn Thẩm Thư Cẩn, “Em cho rằng lúc ấy anh ghét em lắm.”

Thẩm Thư Cẩn xụ mặt, quay đầu đi lỗ tai đỏ lên.

Bạn anh nói rất nhiều, “Ghét chị chỗ nào chứ. Em rất thích sách chị viết đó, em đã nói với anh ấy, nam nữ chính ở bên nhau. Anh ấy không ăn được nho còn chê nho xanh, khăng khăng quả quyết là chị sẽ không viết vậy.”

“Cho nên em mới nói, chị dâu tốt tính, là em thì em phải giận anh ấy vài năm.”

“Đừng nói nữa.” Thẩm Thư Cẩn nói cứng đờ, “Anh cưới vợ không có dễ đâu.”

Thời gian còn lại, tôi luôn cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Thư Cẩn nghiêm túc cắt bít tết cho tôi, ý cười trên khóe miệng không dứt.

Ăn cơm xong, Thẩm Thư Cẩn đứng ở cách đó không xa gọi điện thoại.

Bạn anh bỗng ghé tới: “Chị dâu, có một chuyện em vẫn luôn muốn nói với chị.”

“Hả?”

Cậu ta liếc Thẩm Thư Cẩn đang chìm trong công việc cách đó không xa, thở dài đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ.

“Đây là vé máy bay anh của em đi trong mấy năm nay.”

Mở hộp ra, tôi thấy là một xấp rất dày, trong lòng liền rầu rĩ.

Cậu ta gãi gãi đầu, “Vì tìm chị, anh của em chạy khắp thế giới rồi. Nhà họ Thẩm làm ăn đứng đắn, không so được với nhà họ Hứa thông thạo đường ngang ngõ tắt. Bọn họ muốn giấu một người thì rất dễ.”

“Cho nên em muốn nói, chị dâu này, lúc mới gặp lại chị, anh của em nói chuyện có chút nặng nề thì chị cũng đừng trách anh ấy.”

“Anh ấy chạy tới chạy lui nhiều năm như thế để tìm chị, lại không hề biết người đang ở dưới mí mắt của mình, thà viết một câu chuyện ngọt ngào cũng không tới tìm anh ấy, là ai thì cũng sẽ nổi giân thôi.”

“Ừ, tôi biết.”

Tôi gật gật đầu, ôm cái hộp nhỏ, hốc mắt bỗng có chút ướt.

Trong lúc tôi bị cuộc sống đè tới mức không thở nổi, thì ra trên thế giới này vẫn có một người cố gắng tìm tôi.

“Còn có chuyện bảo hiểm, anh ấy không cho em nói với chị.”

“Bảo hiểm gì cơ?”

“Chính là lúc anh ấy mới quay về nhà họ Thẩm, đấu đá trong nhà vô cùng nghiêm trọng. Mấy người anh em của anh ấy, tuy là giờ đã ngồi tù hết rồi, nhưng hồi đó còn muốn tạo hiện trường tai nạn xe định g i ế t anh ấy. Lúc đó anh ấy nhờ em mua bảo hiểm, người hưởng là chị.”

“Em nói hơi khó nghe, nhưng mẹ anh ấy, có cũng như không.”

“Chị là người thân duy nhất của anh ấy trên thế giới này.”

Dì Chu vì ép anh kết hôn với Hứa Nghiên Triều ba lần bốn lượt đòi tự sát.

Sau khi nhà họ Hứa đổ, dì Chu cũng không còn làm loạn nữa.

Lần trước còn gọi điện thoại, cẩn thận hỏi tôi khi nào thì sinh em bé.

Kết quả vừa nói được hai câu, Thẩm Thư Cẩn liền cúp điện thoại.

Có chút chuyện, Thẩm Thư Cẩn chưa bao giờ nói với tôi.

“Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này.”

“Chị dâu đừng khách sáo.”

Tôi nhét chiếc hộp nhỏ vào túi, ngước lên vừa vặn thấy Thẩm Thư Cẩn đang quay về.

“Đang nói chuyện gì thế?”

Thẩm Thư Cẩn cười hỏi.

“Không có gì.”

Tôi vén mái tóc bị gió thổi tung, nắm tay Thẩm Thư Cẩn nói tạm biệt với bạn anh.

Thẩm Thư Cẩn xách túi cho tôi, ước lượng thử, mặt mày tươi rói, “Cái gì thế, nặng lắm đó.”

Tôi tỏ vẻ bí mật, “Là đồ tốt.”

Hoàng hôn nơi chân trời, nơi trời biển giao nhau, đường chân trời được nạm một tầng viền vàng.

Chúng tôi đan tay vào nhau.

Giống như chuyện cũ đã đi tới hồi kết.

( toàn văn hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.