Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 12: Giờ tý canh ba




Đúng như Tiểu Tiểu lo lắng, sự tình, thật sự phát triển theo một hướng khác.

Cũng giống như Ôn Túc, bên trong trang một đoàn võ lâm nhân sĩ và thương nhân, quan viên ào ào đưa ra kết luận. Bên trong trang xuất hiện Ngân Kiêu Linh Vũ, mà vừa đúng lúc này trong trấn có cô nương mất tích, trong lúc đó hai người này, nhất định có quan hệ. Hiện tại, mục đích của Ngân Kiêu hiển nhiên không phải là kỳ trân dị bảo, mà là thâu hương trộm ngọc.

Muốn nói thâu hương trộm ngọc, Tê Vũ sơn trang từ trên xuống dưới, người duy nhất phù hợp với tiêu chuẩn này. Chính là đại tiểu thư của sơn trang năm nay vừa tròn mười tám, Thẩm Diên.

Đại tiểu thư này, Tiểu Tiểu chỉ thấy qua một lần. Nói tới dung mạo, nàng cũng không phải là quốc sắc thiên hương gì, nhưng lại mười phần mười dịu dàng đoan trang diễm lệ, cộng với việc sinh ra trong gia đình giàu có, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, trong phạm vi trăm dặm đều nghe qua phương danh của nàng. Mặc dù có rất nhiều người tới cửa cầu hôn, nhưng lão phu nhân luyến tiếc cháu gái, cố ý kén rể, đến nay còn là khuê nữ.

Khiến Tiểu Tiểu xấu hổ là, bên trong trang bỗng chốc sôi trào hừng hực. Hộ vệ, gia đinh đều là nhiệt tình mười phần, người người thề sống chết bảo vệ trong sạch cho tiểu thư. Đạo lý, cũng đơn giản thôi. Thẩm gia tiểu thư đang cần muốn kén rể, thời điểm như thế này, nếu có thể bảo hộ tiểu thư, có khi lại có thể ôm mỹ nhân về.

Vì thế, đến ban đêm, gia đinh và hộ vệ bên trong trang đều ý chí chiến đấu tràn đầy, vạn phần quý trọng cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân này.

Tiểu Tiểu thật bất đắc dĩ, Tiểu Tiểu thật không biết nói gì. Cái gì mà Ngân Kiêu là tới thưởng tiểu thư chứ, căn bản chỉ là phỏng đoán của mọi người a, thật sự sẽ đến mới là lạ đó? Hơn nữa… Hơn nữa… Nếu hắn thật sự đến, nhìn thấy loại tình huống này không phát hỏa mới là lạ a. Đến lúc đó, nàng ăn không tiêu nổi đâu a!

Tiểu Tiểu nghĩ đến đây, không khỏi rưng rưng. Vì sao, kế hoạch của nàng lại biến thành cái dạng này chứ? Rốt cục là từ khi nào thì bắt đầu, cho dù nàng làm chuyện gì cũng không thuận lợi vậy? Nàng ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng, nhìn không trung, thở dài. Nàng đang xuất thần, đột nhiên, trước mắt có một cái bòng màu bạc vụt qua.

Tiểu Tiểu giật mình đứng lên. Không thể nào, chẳng lẽ…

……..

Liêm Chiêu và đám gia đinh đứng cùng nhau, thơ thẩn tuần tra ở trong viện. Bọn gia đinh vừa đi, vừa không đầu không đuôi nói chuyện.

“Nếu thật sự gặp phải tên Ngân Kiêu kia, chúng ta làm sao vây giờ?”

“Vô nghĩa, đương nhiên là chạy. Đánh nhau có hộ vệ rồi. Chúng ta xông vào, không phải là đi chịu chết sao?”

“Ai, nghe nói lão phu nhân có nói rằng, ai có thể bảo toàn an nguy cho tiểu thư, có thể làm cô gia của Tê Vũ sơn trang đó!”

“Ha ha, tiểu thư đúng là tốt. Nhưng mà, mạng cũng không còn thì làm ăn được gì. Ngân Kiêu kia là giang dương đại đạo đó, không chuyện ác nào không làm. Ngươi nói đi, Lí Chiêu?”

Liêm Chiêu mãi một lúc mới ý thức được là bọn họ đang kêu mình, hắn mở miệng nói, “Cái loại ác đồ này, làm hại dân chúng, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể để hắn tùy ý hành hung?”

“A, Lí Chiêu, khẩu khí của ngươi thật lớn a… Ngươi không phải mê mẩn tiểu thư nhà chúng ta rồi chứ?” Trong đám gia đinh có người trêu ghẹo nói, “Vậy còn thê tử chưa qua cửa kia của ngươi, nên làm thế nào bây giờ?”

Liêm Chiêu nhíu mày, nói, “Đừng lấy chuyện này ra mà nói cười, làm nhục danh tiết của cô nương nhà người ta.”

“Hi, nói chơi thôi mà, nào có nghiêm trọng như vậy…”

Gia đinh nói vài câu, cũng cảm thấy không thú vị, liền không nói chuyện với Liêm Chiêu nữa.

Liêm Chiêu chậm rãi đi ở phía sau mọi người, nhíu mày chuyện của mình. Lúc này, đột nhiên có một cái bóng màu bạc vụt qua trước mắt hắn. Hắn mạnh xoay người, đuổi theo cái bóng màu bạc kia.

Lúc này, một tiếng thét chói tai cắt qua yên tĩnh. Chỉ thấy, một thân xiêm y màu bạc, nam tử mặt mang mặt nạ lông chim, trên vai khiêng Thẩm gia đại tiểu thư, nhảy lên nóc nhà.

Liêm Chiêu đứng lại, liếc mắt một cái liền thấy, vừa rồi đám hộ vệ phụng mệnh bảo hộ tiểu thư, đều đã bị thương, bất tỉnh nhân sự. Hắn cúi người, tiện tay nhặt một thanh đao, đuổi lên nóc nhà.

“Đứng lại!” Hắn nâng đao, quát.

Ngân y nam tử kia dừng chân lại, nhìn hắn.

“Ngân Kiêu, buông tiểu thư ra!” Liêm Chiêu nói.

Người nọ sao có thể thuận theo. Hắn khiêng thẩm gia tiểu thư, tấn công về phía Liêm Chiêu. Liêm Chiêu cùng Ngân Kiêu nhiều lần giao thủ, sớm biết rõ thế công này. Nhưng mà, thình lình bất ngờ là, lúc này đây, người nọ không hề giống như lúc trước, tấn công vào cổ họng, mà là chuyên chú tấn công vào phía dưới.

Liêm Chiêu có chút nghi hoặc, hắn huy đao che lại thế công của kẻ kia, đang định phản kích. Người nọ lại dùng Thẩm gia tiểu thư kia làm tấm chắn. Liêm Chiêu đành phải thu đao, e sợ gây thương tích cho người vô tội.

Tiểu thư chưa từng gặp phải chuyện như thế này, nhìn thấy đao phong xẹt qua ở ngay trước mắt, nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, cả kinh khóc lên.

Dưới tình thế này, chiêu thức của Liêm Chiêu có chút câu nệ. Mà chiêu thức của người nọ lại vô cùng sắc bén, không để lại lối thoát.

Liêm Chiêu vội vàng thối lui vài bước, tránh đi sát chiêu. Lập tức, hiểu được cái gì. Người này từ đầu tới cuối đều sử dụng quyền chưởng, mà thứ Ngân Kiêu quen dùng, phải là nhuyễn kiếm mới đúng.

“Ngươi là ai, vì sao mạo danh Ngân Kiêu làm chuyện ác?” Liêm Chiêu quát lớn.

Người nọ cả kinh, hất mạnh tiểu thư trong tay ném về phía Liêm Chiêu. Liêm Chiêu liền hạ đao, vươn tay tiếp được nàng. Mà lúc này, người nọ thả người nhảy lên, tụ lực đánh một quyền. Thân hình Liêm Chiêu chưa ổn, trong tay lại không còn binh khí, đành phải kéo Thẩm gia tiểu thư, cố gắng tránh đi.

Mà lúc này, chiêu thức người nọ biến đổi, nhấc chân quét về phía bên hông Liêm Chiêu.

Chiêu này vô cùng ngoan độc, nếu liêm Chiêu tránh đi, một đòn này nhất định đánh về phíaThẩm gia tiểu thư. Hắn cắn răng một cái, nâng tay đỡ lại, cứng rắn ngăn lại một chiêu này.

Một đá này của người nọ dùng toàn bộ lực. Liêm Chiêu chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức một trận, thân mình nghiêng một cái, ngã về phía mặt đất. Mà Thẩm gia tiểu thư kia vốn là nữ tử nhu nhược, tự nhiên không thể ổn định thân hình, cũng ngã theo xuống.

Trong lúc chỉ mành treo chuông, Liêm Chiêu miễn cưỡng vươn tay, đỡ lấy tiểu thư. Dùng bản thân làm đệm thịt, đập mạnh trên đất.

Người nọ đuổi theo không bỏ, nhảy theo xuống, một chưởng đánh úp về phía hai người.

Liêm Chiêu cố nén đau đớn, tay đột nhiên đụng đến một cây đao. Hắn không cần nghĩ ngợi, ném đao về phía đó.

Người nọ không kịp tránh, đao nháy mắt cắm vào ngực. Động tác của người nọ ngừng lại, thân mình nghiêng đi, ngã về một bên.

Liêm Chiêu vừa thở ra một hơi, đã thấy người nọ lại đứng lên, đong đưa đi tới.

Thẩm gia tiểu thư thấy thế, sợ hãi kêu ra tiếng.

Liêm Chiêu cũng kinh ngạc vô cùng. Bị thương như thế, còn có thể cử động, chỉ có một loại khả năng …”Hành Thi…” Hắn nói ra hai chữ này, trong thanh âm có chút run run.

Mắt thấy Hành Thi kia chậm rãi tới gần, lúc gần tới bên cạnh hai người, chợt nghe thấy tiếng hộ vệ và gia đinh vọt tiến vào, cầm gậy gộc, đang định tấn công lên.

Lúc này, Hành Thi lui lại mấy bước, vọt người rời đi.

Thân thể Liêm Chiêu liền thả lỏng, đau đớn lập tức hiện lên, hắn nhíu mày cắn răng, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên nhìn đến một người. Ôn Túc đang đứng cách đó không xa, đang từ từ thong thả bước tới. Tay trái hắn nắm đao, vẻ mặt bình thản thanh lãnh, chỉ là, trong ánh mắt kia có chút tiếc nuối, cứ như vậy nhìn Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu nháy mắt ý thức được điều gì, hắn dời tầm mắt, không thèm để ý tới. Hắn ngước mắt, nhìn tiểu thư khóc đến run rẩy, cười yếu ớt nói, “Tiểu thư, không có việc gì …”

Tiểu thư khóc, liên tục gật đầu.

…….

Lúc Tiểu Tiểu đuổi tới, liền thấy thấy mọi người đang vô cùng hỗn loạn. Vài ma ma đỡ lấy thân mình xụi lơ của tiểu thư đưa trở về phòng, lúc đi qua bên người Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu liền nghe thấy thanh âm mềm mại dịu dàng kia. Tiếp đó, Tiểu Tiểu liền thấy Liêm Chiêu đang được gia đinh nâng dậy. Trong lòng nàng cả kinh, chạy nhanh tới.

Lúc nhìn thấy Liêm Chiêu, nàng liền ngây dại. Sắc mặt của hắn tái nhợt như tờ giấy, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhìn thấy Tiểu Tiểu, hắn nhướng mi mỉm cười, nói, “Tiểu Tiểu.”

Tiểu Tiểu nói không nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn. Lúc trước ở Anh Hùng Bảo, nàng đã bảo Ngân Kiêu không cần thương hại Liêm Chiêu. Hiện giờ, hắn thế nhưng lại hạ thủ ngoan độc như vậy? Không cần phải làm đến mức này chứ? !

“Tiểu Tiểu?” Liêm Chiêu thấy nàng ngẩn người, lại gọi một tiếng.

“Ngươi… Ngươi không sao chứ?” Tiểu Tiểu nhờ vậy mới phản ứng lại, mở miệng hỏi.

Liêm Chiêu lắc đầu.

Tiểu Tiểu do dự một chút, tiến lên vài bước, vươn tay đỡ hắn.

Liêm Chiêu lập tức cảm giác được, ngón tay nàng lược có chút dùng sức, gắt gao túm lấy cánh tay hắn.

“…” Liêm Chiêu nâng tay, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của nàng, “Không cần sợ, người kia không phải Ngân Kiêu…” Hắn dừng một chút, nói, “Là Hành Thi.”

Tiểu Tiểu ngước mắt, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Liêm Chiêu hất tay mình ra, cười nói, “May mà không phải là hắn, bằng không, ta không có cách nào toàn thân trở ra…”

Cảm động trong nháy mắt kia, khiến Tiểu Tiểu không biết nên làm thế nào. Nàng không biết làm cách nào miêu tả tâm tình của bản thân, chỉ là, ngực thật ấm, khiến toàn thân đều cảm thấy ấm áp.

……..

Đêm hôm đó, trong Tê Vũ sơn trang, trắng đêm không ngủ. Bên trong trang rất nhiều hộ vệ và gia đinh bị thương, cộng thêm tiểu thư bị chấn kinh. Lúc lão phu nhân nghe thấy mấy cái tin tức này, gấp đến độ sắc mặt đều trắng. Tiểu Tiểu là một trong ít tỳ nữ trong trang, tự nhiên bị phái làm việc: trông tiểu thư, chờ đợi sai phái.

Thẩm gia đại tiểu thư hiển nhiên là bị sợ hãi, khóc thật lâu, ước chừng đến giờ dần (3h – 5h) mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Mà sau đó Nhạc Hoài Khê vào phòng, thay ca cho Tiểu Tiểu, để nàng đi ngủ.

Tiểu Tiểu chậm rãi đi ở trong viện không có một bóng người, ánh trăng thanh lãnh chiếu lên toàn thân nàng. Dưới ánh trăng, nàng ngẩng đầu lên, sau đó, yên tĩnh cười. Ấm áp vừa rồi, còn đọng lại trong huyết mạch chậm rãi lưu động, lần đầu tiên biết nàng, hóa ra trên thế giới, còn có cảm thụ tốt đẹp như vậy.

Nàng đang thỏa mãn cười, đột nhiên, tai trái hung hăng bị nhéo một cái.

“Oa…” Tiểu Tiểu vừa định kêu to, nhưng vừa thấy người đang kéo tai nàng, liền cứng rắn đen tiếng kêu nuốt trở về, “Ngân… Ngân đại gia…”

Ngân Kiêu gợi lên khóe miệng, cười cười, “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lại hãm hại ta…”

Tiểu Tiểu vội vàng lắc đầu, “Không phải a, ta không có a!”

Ngân Kiêu buông tay ra, từ trong lòng lấy ra một cái Linh Vũ, “Vậy ngươi giải thích xem, Mai Vũ Lệnh này của ta, tại sao lại chạy đến Tê Vũ sơn trang được?”

Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, vô tội nháy nháy mắt.

“Nói ta trộm bảo cũng được thôi, thế nhưng lại nói ta cường thưởng dân nữ?” Ngân Kiêu nhíu mày, cả giận nói, “Ngân Kiêu ta cái gì có thể trộm, chỉ không trộm cô nương! Nói! Nha đầu chết tiệt kia, lại gây nên cái chuyện tốt gì!”

Tiểu Tiểu càng thêm vô tội, “Không phải ta… Ta chỉ là đem Linh Vũ cắm lên trên bảng hiệu mà thôi, sự tình sau đó, là do chính bọn họ đoán bậy, không liên quan đến ta a… Ngân đại gia, ngươi phải tin tưởng ta a!”

Hai tay Ngân Kiêu khoanh trước ngực, “Nga?”

Vì thế, Tiểu Tiểu liền đem chuyện phát sinh mấy ngày gần đây nói đơn giản một lần. Sau khi nghe xong, bất mãn của Ngân Kiêu hoàn toàn biến thành bất đắc dĩ.

“Nha đầu…” Ngân Kiêu thở dài, vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Tiểu, “Ngươi thật xui xẻo…”

Tiểu Tiểu vừa nghe, liền rưng rưng, không sai, nàng thật sựu quá xui xẻo a! Rốt cục cũng có người cảm giác được !

“Tuy nhiên…” Ngân Kiêu làm biểu cảm rùng mình, “Xui xẻo này cũng cả phần của ta nữa! Từ khi gặp gỡ ngươi, mọi chuyện ta làm đều không thuận lợi, làm cái gì cũng chưa từng thành công! Ngươi rõ ràng nên đổi tên đi, đừng kêu Tiểu Tiểu nữa, kêu Tiểu Tảo Bả* đi!”

(* Tảo Bả: đại khái là quét sạch đi)

Tiểu Tiểu ngây người một chút. Tiểu Tảo Bả? Tả Tiểu Tảo Bả? Quét sạch tiểu thiếp?… Ân, tuyệt đối không cần!

“Ngân đại gia, ngươi tha cho ta đi, ta không phải cố ý! Bản thân cũng cui xẻo lắm rồi a!” Tiểu Tiểu lôi kéo tay áo hắn, cầu xin, “Ngân đại gia…”

“Đừng luôn mồm kêu ‘Dâm đại gia*’ ‘Dâm đại gia’ như vậy, vốn không dâm đều bị ngươi kêu cho thành dâm rồi!” Ngân Kiêu kéo tay áo ra, “Nhất định là bởi vì cái tên này, mới hại ta biến thành hái hoa tặc!”

(*: Dâm đại gia và Ngân đại gia cùng đọc là “yín dà yé” )

Tiểu Tiểu không nói gì. Hai cái này mà cũng có thể liên hệ được với nhau.

Ngân Kiêu oán giận một lát, cuối cùng mới bình tĩnh lại, hắn nghiêm túc mở miệng nói, “Được rồi, trở lại chuyện chính, ngươi gọi ta tới, chính là muốn ta giúp ngươi tìm ‘Tam Thi Thần Châm’ ?”

Tiểu Tiểu gật gật đầu.

Ngân Kiêu nhíu nhíu đầu mày, “Bảy trăm hai mươi cái thần châm, trải rộng khắp thiên hạ, muốn tìm chúng, nói dễ hơn làm.”

Tiểu Tiểu vốn đang cảm thấy vô vọng, Ngân Kiêu lại nở nụ cười, “Tuy nhiên, biết tìm tới ta, cũng coi như ngươi thông minh.” Hắn nâng tay, vuốt vuốt tóc, “Ta mang ngươi tới một chỗ… Đến nơi đó, đừng nói ‘Tam Thi Thần Châm’, ngay cả cái tên gia hỏa giả trang ta kia, đều không cách nào che giấu.”

Tiểu Tiểu mở to hai mắt, “Còn có chỗ như vậy?”

Ngân Kiêu cười cười, “Thiên hạ to lớn, ngọa hổ tàng long, có cái gì không có? Ngươi đi theo ta, ta cho ngươi mở mang tầm mắt.”

Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, “Hiện tại?”

Ngân Kiêu nhíu mày, “Vô nghĩa.”

Tiểu Tiểu đáng thương hề hề nhìn hắn, “Nhưng mà, ta muốn đi ngủ…”

Ngân Kiêu làm mặt lạnh, nhéo lỗ tai nàng, kéo đi, “Nha đầu chết tiệt kia, cho ngươi lười!”

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ bị nhéo lỗ tai kéo đi, mắt nước mắt lưng tròng nhìn ánh trăng dần hạ xuống.

A… Thật sự thật muốn đi ngủ a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.