Chúng Ta Chỉ Là Bạn

Chương 1: Anh Việt Phong đẹp trai quá đi




Hội đồng dân cư còn được gọi là ủy ban nhân dân tự trị của khu dân cư Thành Lan – một tổ chức dân sự phi chính phủ.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Nhân Nhân đến đây, cô có một đôi mắt rạng rỡ như được thần mặt trời gửi nụ hôn ban tặng, lúc này đây đôi mắt ấy đang tò mò đánh giá từng thành viên trong ủy ban.

Đang lúc cô quay đầu nhìn xuống phía sau để ý người mới tiến vào thì mẹ ngồi bên cạnh đã nhắc nhở: “Con ngồi yên, hội nghị bắt đầu rồi.”

Bên trên, người dẫn chương trình đã bước lên sân khấu, ấy là một cô gái trẻ mang gương mặt vô cùng nghiêm túc, cô ấy nói rất tròn vành rõ chữ: “Xin được phép gửi lời chào buổi chiều đến tất cả mọi người trong khu dân cư Thành Lan của chúng ta.”

Ánh mắt Mạnh Nhân Nhân chú ý đến một người con gái không lớn hơn mình là mấy đang đứng bên cạnh người dẫn chương trình.

Người con gái ấy có lẽ chỉ chừng mười bảy; mười tám tuổi, mái tóc cắt ngắn bù xù vì không được chăm sóc tử tế, cậu ấy mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám, phần đầu gối ở quần jean hằn rất nhiều vệt máu chồng lên nhau, cô gái cúi gằm đầu xuống đất nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt nhưng lại mang đến một cảm giác rằng cậu ấy không hề hòa hợp với không khí ở nơi đây.

Người dẫn chương trình vẫn đang nói liên tục trên khán đài: “Căn cứ theo số phiếu bầu của người dân, có đến 105.200 phiếu đồng ý trục xuất, bây giờ tôi xin tuyên bố, cư dân Lý Tiện Ngư đã không còn phù hợp để được ở lại khu Thành Lan của chúng ta.”

Mạnh Nhân Nhân trợn tròn hai mắt, khu Hạ Thành… Đó là khu dân cư dành cho những người bị đào thải thông qua việc bỏ phiếu của người dân, từ trước tới nay Mạnh Nhân Nhân chưa từng tham gia bỏ phiếu nhưng cô đã được học qua sách vở nên biết rằng, cư dân sống trong khu Hạ Thành đều là những người phạm phải tội tày đình, ví dụ như giết người phóng hỏa trộm cắp tài sản nhưng nhờ lý do nào đó mà thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Trong tình huống như vậy thì nhân dân sẽ tự đứng lên dùng quyền lợi của mình để giải quyết, bảo vệ sự bình yên cho xã hội. Nói tóm lại, chính những người dân nơi đây đã dựa vào dư luận để bảo vệ công lý, trục xuất phạm nhân đến khu Hạ Thành.

Cô bé kia đã gây ra chuyện gì?

Mạnh Nhân Nhân thì thầm hỏi mẹ mình ngồi phía bên trái: “Mẹ, cô bé này phạm tội gì mà bị trừng phạt nghiêm trọng thế ạ?”

Mẹ nhìn lên sân khấu, mày cau lại, nhìn về phía Mạnh Nhân Nhân với ánh mắt trĩu nặng âu lo: “Cô bé đó thích con trai.”

Mạnh Nhân Nhân chớp chớp mắt, dường như không hiểu rõ ý nghĩa câu nói của mẹ…

Một người con gái… Thích một người con trai?

Làm sao lại biết được?

Trong ký ức của Mạnh Nhân Nhân, trước kia cô đã từng được nghe kể rất nhiều lần, có một vài cô gái sẽ thích con trai nhưng ẩn sâu trong đó chính là sự biến thái, đại đa số các cô gái đều mắc chứng này. Mạnh Nhân Nhân chưa nhìn thấy biến thái bao giờ nhưng trong tiềm thức của cô đã chắc chắn rằng người con gái đứng trên sân khấu kia không phải là người như vậy.

Cô gái đứng trên kia không khác cô là bao, sau khi nghe được tuyên bố đó, cô ấy ngẩng đầu lên giúp cho Mạnh Nhân Nhân nhìn thấy khuôn mặt cô ấy rõ hơn. Đó là một người con gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đuôi phượng dáo dác nhìn mọi người ngồi bên dưới như đang tìm kiếm thứ gì, chung quy lại, cô ấy không hề mang dáng vẻ của một tên biến thái.

Trong hội trường đột nhiên có người thốt lên một câu: “Đã là con gái thích ai không thích lại đi thích đàn ông làm người ta phát ớn.”

Cô bé dừng lại, khuôn mặt trẻ măng vô cảm, chỉ hung hăng hướng về một phương duy nhất, tựa như con thú nhỏ đang bị đe dọa phải gồng mình lên tranh đấu.

Mạnh Nhân Nhân trợn tròn hai mắt, cô cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cô rất muốn gọi tên nó ra nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Cô vẫn chưa hiểu rõ, một mặt cô muốn hỏi tại sao đã là con gái thì đi thích con trai để làm gì, mặt khác cô cũng muốn hỏi, tại sao khi cô bé ấy thích con trai thì lại bị mọi người bắt giữ rồi bình phẩm như vậy? Rõ ràng luật pháp không hề có điều luật yêu người khác phái sẽ trở thành tội phạm, thậm chí còn viết rõ rằng việc có yêu người khác phái hay không là do gen quyết định, nhưng bây giờ… Mọi người đều cho rằng việc yêu đương với người khác giới không nên tồn tại trên thế gian này. Gần như đây đã là khuôn mẫu được khắc sâu trong tâm trí người dân nơi đây.

Sau khi ra khỏi hội trường, hai mẹ của Mạnh Nhân Nhân đã cùng nhau đến siêu thị mua thức ăn.

Mạnh Nhân Nhân đi về một mình, trên đường đi, quanh quẩn trong cô chỉ toàn bóng hình người con gái “thích con trai” đó.

Cô vừa đi vừa nghĩ, tại sao người con gái ấy lại thích con trai chứ?

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một dáng người thân quen.

Anh cao khoảng một mét chín, khuôn mặt đẹp trai, người cao ngất ngưởng, anh đứng ở chỗ ấy như một thân cây bạch dương sừng sững được sinh ra từ bùn đất trong thành phố cho thấy một phong thái điềm tĩnh và tự tin trong từng hành động của anh.

Người con trai ấy tên là Việt Phong, anh lớn hơn Mạnh Nhân Nhân một tuổi, hai người là hàng xóm của nhau, từ bé đến giờ lúc nào Mạnh Nhân Nhân cũng thích dính vào anh.

Mạnh Nhân Nhân nhìn thấy Việt Phong, mọi tâm tư phiền muộn bỗng bay biến, cô chạy nhanh đến bên anh như một chú chim nhỏ đang nhẹ nhàng bay lượn sau đó cô nhảy cẫng lên lưng anh, ôm chặt cổ anh: “Anh Việt Phong! Hôm nay anh đi xem mắt thế nào?”

Việt Phong tỉnh bơ hất người trên lưng mình xuống, nói: “Chưa ra làm sao cả. Tính cách không hợp.”

Mạnh Nhân Nhân xoay vòng vòng quanh Việt Phong, bước chân nhịp nhàng như cánh bướm phấp phới bên anh: “Em còn tưởng lần này sẽ thành đấy, em nghe bố anh bảo người con trai lần này dễ thương lắm mà, nhiều người thích anh ấy lắm đấy, sao anh chẳng đả động gì thế?”

Việt Phong nhìn cô, chăm chú nhìn ánh mắt vô tư của người con gái rồi vội dời đi ngắm quang cảnh bên đường, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhiều người con trai thích cậu ấy thì không nghĩa là anh cũng phải thích cậu ấy.”

“Anh Việt Phong à, anh thích mẫu con trai nào thế? Chắc chắn phải ưu tú lắm nhỉ.” Mạnh Nhân Nhân không thể tưởng tượng được người con trai làm anh Việt Phong của mình rung động sẽ phải đáng yêu nhiều đến mức nào.

Bước chân Việt Phong dừng lại, không trả lời thẳng vấn đề, giọng anh mang chút gì đó mập mờ: “Tình yêu không phải cuộc bình chọn ra ba học sinh xuất sắc nhất, anh cũng không cần một người quá giỏi để làm gì.”

Mạnh Nhân Nhân liếc Việt Phong: “Đối tượng xem mắt đáng yêu như thế mà anh lại không cho người ta pass chỉ vì người ta thích ăn rau mùi, thêm nữa, tiếng phổ thông không tốt cũng thành lý do để anh đánh trượt người ta à?”

Ánh mắt Việt Phong nhìn về vỉa hè phía trước, đèn đường vẽ lên một tia sáng dịu dàng thu hút bướm xinh đến bay múa.

“Một người mình sẽ dành cả đời để ở bên họ, tất nhiên phải kén chọn một chút.”

Tựa như đây chỉ là lời anh vô tình nói ra.

Gió đầu hè lúc nào cũng nóng, giờ đến giọng nói trầm ổn của người con trai ôn hòa cũng mang theo hơi nóng.

Hồi còn bé cả hai mẹ của Mạnh Nhân Nhân đều bận bịu với sự nghiệp của mình nên Mạnh Nhân Nhân bị “vứt” sang nhà hàng xóm. Từ nhỏ đến giờ Việt Phong luôn giữ một vóc dáng cao lớn, mặc dù đa số con trai sẽ không thích chơi với con gái nhưng Việt Phong là trường hợp đặc biệt, anh luôn ở bên cô đến tận bây giờ. Trước đây mẹ Mạnh còn nói là nếu Nhân Nhân là con trai thì mẹ sẽ để Nhân Nhân là người yêu Việt Phong ngay lập tức.

Mạnh Nhân Nhân nhớ đến mấy hôm nay Việt Phong cứ nghĩ ra ti tỉ lý do để từ chối bạn trai mà phải nhịn cười: “Đấy là anh đang chọn người cơ à? Đến cả level của người ta trong game cũng thành lý do để anh từ chối nữa, nếu em là con trai thì tốt rồi, như thế thì anh sẽ không dám bắt lỗi em đâu.”

Việt Phong nghe cô nói vậy thì ánh mắt thâm thúy hẳn lên, làm vẻ vô tình hỏi thăm: “Em thì sao? Nửa năm nữa em cũng tròn mười tám, đến lúc đó thì yêu đương hẹn hò được rồi đấy, em thích kiểu con gái như thế nào?”

Vừa rồi Mạnh Nhân Nhân còn vui vẻ tám chuyện với anh, bây giờ mặt cô đã đỏ bừng cả lên, ở cái độ tuổi của cô hiện giờ là lớp người trẻ tuổi vô cùng trông mong hy vọng vào tình yêu, cô cúi đầu lắp bắp nói: “Em chưa nghĩ đến.”

“Em có thể dẹp luôn suy nghĩ đó được rồi đấy.” Việt Phong mỉm cười nhìn cô nhưng ánh mắt anh không hề mang ý cười: “Cái người được cho hai cái kẹo mút mà đã giơ tay thề sau này sẽ trở thành cô dâu của anh là ai thế?”

“Anh Việt Phong, anh có thể dừng việc nhắc lại quá khứ đen tối của em được không?” Mạnh Nhân Nhân giảng đạo lý: “Lúc đó em cũng chỉ mới năm, sáu tuổi, một lòng khát khao được cầm lấy hai cái kẹo mút. Hơn nữa hồi bé em cũng có nói em muốn cưới anh nhất đâu?”

Mạnh Nhân Nhân mới nói đến đây bỗng nhớ ra chuyện vừa rồi, cô thì thầm vào tai Việt Phong như thể đang chia sẻ cho anh biết một bí mật động trời nào đó, cô xì xào xì xầm: “Anh Việt Phương, hôm nay em tham gia đại hội dân cư có một cô gái bị đuổi khỏi khu nhà mình vì bạn ấy thích con trai đấy.”

Bước chân Việt Phong dừng lại, sau đó “Ừ” một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, đèn đường bỗng trở nên mờ nhạt ảm đạm, cả thành phố để dùng cái loại đèn trắng lóa mắt khủng khiếp này. Trước kia Việt Phong chưa từng chú ý nhưng bây giờ anh lại phát hiện ra ánh sáng đó khiến lòng người mỏi mệt vô cùng.

Khi Mạnh Nhân Nhân nghĩ về chuyện này, niềm sung sướng khi gặp được bạn trên đường bỗng tan đi rất nhiều, cô thở dài, nói: “Em vẫn không hiểu được, tại sao bạn ấy lại không đi thích mấy người con gái dịu dàng nhẹ nhàng mà cứ phải đâm đầu đi thích con trai gia trưởng cứng nhắc để làm gì, giới tính hai người đã khác rồi, vậy thì khi ở bên nhau sẽ nói chuyện kiểu gì mới được?”

Giọng nói của Mạnh Nhân Nhân cũng giống y như cô vậy, mềm mại vô cùng, giọng điệu còn mang theo chút hiếu kỳ, ngay cả khi mọi người cảm thấy một chuyện gì đó rất buồn nôn nhưng chỉ cần nghe cô kể thì cũng phải cảm thấy hứng thú tò mò chứ không hề khó chịu chút nào.

Việt Phong không nói gì, anh ngẩng đầu, ở nơi xa xăm ấy là màn đêm mịt mù phủ xuống đầu bọn họ, nằm tĩnh lặng trên cao nhìn xuống đèn đường trong thành phố.

“Thật ra thì em không rõ vì sao cậu ấy lại bị đuổi chỉ vì thích con trai…Chỉ là cậu ấy thích con trai thôi, cũng không hề mong muốn bản thân sẽ phải chịu tổn thương. Mặc dù thế giới chúng ta đang sống rất tốt, nhưng… Nhưng…”

Đột nhiên Việt Phong cất lời: “Anh cũng không hiểu, tại sao lại có những kẻ thích người khác giới với mình?”

Khi nãy Mạnh Nhân Nhân còn không nghĩ ra, bây giờ thấy người bạn nhỏ cũng gia nhập đội ngủ của mình thì suy nghĩ một lúc rồi trả lời một cách khẳng định: “Có lẽ vì cậu ấy rất thích rất thích người con trai ấy, chẳng phải nghiên cứu khoa học đã chứng minh đó là do gen di truyền rồi sao, có thể cậu ấy cũng giống như tất cả mọi người vậy, đều cực kỳ thích một người.”

Thế giới quan của Mạnh Nhân Nhân như bị ảnh hưởng nghiêm trọng, từ bé đến giờ cô chỉ biết con gái sẽ ở bên con gái, con trai sẽ ở bên con trai, con gái thì có hai người mẹ, con trai thì có hai người bố, thế bây giờ con gái ở chung một chỗ với con trai thì sẽ như thế nào? Những cặp đôi ấy có thể có con được sao? Vậy đứa trẻ sinh ra là giới tính gì, không nam không nữ à?

Không biết có phải vì nói chuyện với Việt Phong về chủ đề này hay không mà đêm đó đi ngủ, Mạnh Nhân mơ thấy một người con gái có vóc dáng cao dong dỏng nhưng không rõ mặt đang cõng cô chạy vụt đi, cô ôm chặt cổ đối phương, có thể ngửi thấy hương chanh nhàn nhạt tản ra từ cơ thể người ấy, đằng sau còn có rất nhiều người tay cầm đuốc đuổi theo bọn họ.

Trái tim của thiếu nữ Mạnh Nhân Nhân lại gây họa rồi, khi tỉnh giấc thì mặt đỏ tía tai, tim đập thình thịch như nhịp chạy trong giấc mơ ấy, cô không rõ người con gái trong mơ có vẻ đẹp như thế nào, chỉ nhớ được cảm giác tim mình loạn nhịp, mặt đỏ ửng lên thôi, thêm nữa –

Trời ơi trời, sao giấc mơ gặp bạn gái lại ngốc nghếch như này? Mình là con gái, người ta cũng là con gái, hai người ở bên nhau là điều chắc chắn bất di bất dịch, làm sao có thể bị đuổi được cơ chứ!

Mạnh Nhân Nhân chỉ cần nhớ tới người con gái trong mơ là trái tim thiếu nữ đã không thể kiềm chế được, cứ luôn nhớ về cái cảm giác tim đập thình thịch khi được người ta cõng ấy.

Mạnh Nhân Nhân cảm thấy nói chuyện này với mẹ sẽ rất ngại ngùng bối rối nên đã ngay lập tức phóng vọt sang nhà hàng xóm kể cho Việt Phong nghe về giấc mơ của mình.

Việt Phong đang làm bài tập nhưng giờ lại phải nghe tâm sự tuổi trăng tròn của cô, liếc cô một cái, thấy gò má cô ửng đỏ, ánh mắt chỉ hướng đến tình yêu chứ chẳng quan tâm chuyện nào khác.

Việt Phong cúi đầu che đi những xúc cảm hiện trong ánh mắt, giọng anh dịu dàng nhưng lại đang nhạo báng cô: “Em muốn tìm bạn gái hay em đã thích bạn gái nào đó ở trường rồi?”

Mặt Mạnh Nhân Nhân càng đỏ hơn, ánh mắt ngập nước đáng yêu, cúi đầu phủ nhận: “Không có không có. Em không yêu sớm đâu, hơn nữa ở trường tụi mình, anh cũng biết đó thôi, lớp em làm gì có bạn gái nào hợp gu em đâu.”

Việt Phong ngừng bút, dáng người cao lớn đứng trước bàn học, miệng anh cứng đơ lại nhưng vẫn nhoẻn miệng cười: “Thế em thích con gái như thế nào?”

“Cô ấy phải cao thật cao vào, em chỉ cao có 1m62, quá lùn.” Mạnh Nhân Nhân chu môi, cầm cốc sữa trên bàn uống ừng ực hai hớp rồi mở lời một cách quyết đoán: “Em phải cao hơn nữa!”

“Anh cao hơn 1m80 còn không thấy em lùn thì các cô ấy có tư cách gì để chê em lùn trong khi cũng chỉ cao xấp xỉ mét bảy mươi?”

“Khác nhau hoàn toàn nha, anh là con trai, bọn em là con gái, chắc chắn anh sẽ không tìm một người con trai chỉ cao hơn mét sáu làm người yêu anh đâu, em nhớ có lần anh còn lấy lý do là người ta lùn quá để buông lời từ chối đấy.” Nói đến chuyện chiều cao, Mạnh Nhân Nhân vẫn cảm thấy đau khổ.

Việt Phong cho cô một cái nhìn vô cùng sâu sắc, sau đó anh quay đầu nhìn bài tập của mình, làm như vô tình nghiêm túc nói: “Lấy cớ hết thôi, không liên quan đến việc người con trai đó cao hay thấp.”

“Thật sự thích một người thì em sẽ không quan tâm đến chiều cao của người ấy đâu.”

Tựa như Việt Phong không hề muốn tiếp tục chủ đề này nên đứng dậy, đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của Mạnh Nhân Nhân, đè cô xuống bàn học: “Được rồi, tâm tình thiếu nữ của em cũng nói xong rồi đấy, nhanh làm bài tập đi.”

Mạnh Nhân Nhân từ từ cầm bút bắt đầu làm bài tập.

Ve sầu râm ran ngoài cửa sổ, vừa khó nghe vừa đinh tai nhức óc nhưng nó vẫn vô cùng tự tin khoe khoang khả năng ca hát của mình, cơ mà may thay tiếng kêu ấy cũng không kéo dài được bao lâu.

Hai ngày trước, nhân viên công tác xã hội đã đến từng nhà xin bỏ phiếu. Rất nhiều người dân trong khu Thành Lan không chịu nổi tiếng ồn nên muốn tìm đến công ty kiểm soát dịch hại để xóa sạch tiếng ồn nhưng tất nhiên cần phải được thông qua sự đồng ý của cư dân toàn khu phố, tất nhiên chỉ có những người trên mười tám tuổi mới có quyền bỏ phiếu.

Nhiều người đã ký thỏa thuận đồng ý, bố Việt Phong đồng ý, mẹ Mạnh Nhân Nhân cũng ký tên chấp thuận.

Việt Phong đã trưởng thành nhưng bố lại không hỏi ý kiến của anh mà ký tên đồng ý hộ anh luôn.

Lúc này, ánh mắt Việt Phong đang nhìn con ve sầu đứng thẳng người trình diễn liveshow trên cành cây thông, nó cứ đậu mãi ở nơi ấy, cất cao tiếng hát đầy nộ lực mà chẳng hề hay biết về số phận của mình.

Hết chương 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.