Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé

Chương 27




Trong một góc nhỏ của nhà hàng, có hai người đang ngồi ăn vô cùng vui vẻ:

- Vậy lần đầu tiên bị gán ghép anh làm gì hả? – Gia Hân vừa nhấp một ngụm vang vừa hỏi Minh Điền.

- Gán ghép?

- Anh có được lên lịch đi xem mắt hay gì không?

- Có, nhưng nghe tôi bình phẩm về trang phục của họ, đều chạy mất khi tôi kết thúc – Minh Điền lạnh lùng nói.

- Gặp ai anh đều đánh giá trang phục của họ trước tiên ư? – Gia Hân ngạc nhiên hỏi lại.

- Theo cô thì không nên?

- Vậy anh thử đánh giá tôi xem nào?

- … - Minh Điền chợt nhận ra, từ lúc gặp cô tới giờ, anh chưa từng đánh giá trang phục cô mặc. Cũng phải, họ chưa bao giờ có thời gian hết. Lần đầu thì va phải anh, lần thứ hai anh đau dạ dày tới ngất đi, lần này lại quá căng thẳng tới mức không rõ cô mặc gì chứ chưa nói đánh giá.

Nghĩ tới đây, đến lượt anh không nén nổi tiếng cười, biết cô qua ảnh từ rất lâu, chỉ khi gặp cô ngoài đời, anh mới hiểu, đây là người mình không thể bỏ qua.

- Anh cười gì vậy, tôi cũng đâu tệ như vậy chứ ? – Gia Hân nhìn lại bộ váy mình đang mặc, không phải đồ hiệu, nhưng cũng đâu khó coi?

- Cô muốn tôi thật lòng? – Minh Điền cười, hỏi vẻ vô cùng khiêu khích.

- Thôi, nghe anh nói, tôi liền không có cảm giác muốn nghe – Gia Hân ảm đạm xua tay nói.

- Vậy sao? Tôi lại có hứng thú muốn nói rồi nè – Anh đùa lại với cô.

Giữa lúc hai người vô cùng vui vẻ thưởng thức bữa tối, bên cạnh chợt vang tiếng “Crắc, keng” vô cùng kì lạ vang lên.

- Quý khách có sao không ạ, chúng tôi sẽ gọi người tới chuyển bàn ngay ạ. Mời quý khách đi lối này ạ. Chúng tôi sẽ sơ cứu cho quý khách – Thái độ của người phục vụ vô cùng kính cẩn, đúng là nhà hàng cao cấp có khác, Gia Hân tự nhủ, nhìn về phía huyên náo, cô chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của vị khách kia, trông thật giống.

“Mình bị điên rồi”, cô thầm mắng, anh ta không thể ở đây được.

- Cô không sao chứ? – Minh Điền thấy Gia Hân trầm ngâm hồi lâu lo lắng hỏi – Hay thức ăn không hợp khẩu vị?

- Không phải, tôi hơi mệt, tôi đi rửa tay một chút, sẽ quay lại ngay.

Đúng là nhà hàng 4 sao có khác, ngay cả phòng vệ sinh cũng có ghế ngồi nghỉ, cố gạt hình ảnh của tên đáng ghét kia khỏi đầu của mình, Gia Hân mệt mỏi ngồi dựa xuống băng ghế gần đó.

Không ngờ, lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nguyên nhân của sự mỏi mệt. Triệt Hàn hôm nay mặc vest đen, tay phải đang để trong túi quần. Anh có vẻ mệt mỏi, giống cô, có lẽ đang đi xã giao sau giờ làm việc. Hoặc có thể đang bao dưỡng em gái nào đó. Mà tại sao cô phải quan tâm chứ? Hắn muốn làm gì là chuyện của hắn, cô đâu có liên quan. Phải, từ lâu họ không còn quan hệ với nhau rồi. Gia Hân thầm nghĩ. Dù sao họ ở bên nhau cũng chẳng có gì tốt đẹp cả.

Hai người im lặng nhìn nhau, cô cũng cần giấu vẻ chán ghét trong mắt mình, vẫn là Triệt Hàn mở lời trước:

- Ừmh, em khỏe chứ?

- Ngày nào không gặp anh tôi đều tốt cả.

- Vậy hả? Xin lỗi đã làm em khó chịu – Triệt Hàn hơi lên giọng – Hẹn hò vui vẻ không?

- Vẫn tốt, đến khi gặp anh.

- Xin lỗi đã làm hỏng buổi tối của em – Triệt Hàn vẫn tiếp tục trầm giọng nói, không thể tìm chút bất ổn nào.

- Anh hôm nay ăn phải gì sao? Hay anh đang mỉa mai tôi? Sao mãi xin lỗi thế? 2 năm trước anh luôn chê tôi không chia sẻ, ít nói, hiện tại anh trở thành kiệm lời, là sao hả? – Trước một Triệt Hàn luôn xin lỗi, Gia Hân ngược lại càng bị chọc cho nổi nóng.

- … - Triệt Hàn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng chịu cơn giông bão của Gia Hân.

- Anh không muốn nói chuyện với tôi thì đừng mở lời trước, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Gặp nhau cũng coi như người xa lạ đi. Mỗi lần gặp anh là một lần tôi cảm thấy mệt mỏi, tâm trạng cũng trở nên tệ hại. Nếu được, cả đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa! – Gia Hân càng mất bình tĩnh, liền tục đánh vào ngực Triệt Hàn, nước mắt cũng ngoài tầm kiểm soát của cô dâng trào.

- Muốn đánh, muốn chửi, anh đều chịu. Đừng khóc, Gia Hân – Nhìn một Gia Hân yếu đuối như vậy, Triệt Hàn không còn cách nào giữ im lặng được nữa.

- Ai thèm khóc vì anh chứ! Tôi còn tưởng anh không nói chuyện với tôi, sao giờ lại nói làm gì? – Gia Hân càng mất bình tĩnh, cô nghe thấy bản thân thật vô lý, nhưng cô không thể ngừng được. Chiếc mặt nạ cô cố gắng tạo dựng bao lâu, sao lần nào cũng để tên khốn kiếp này tháo xuống một cách dễ dàng như vậy chứ? Cô không phục.

- Là anh sai, anh sai, xin lỗi, Gia Hân – Không biết từ bao giờ, cô từ đánh anh đã nằm trọn trong vòng tay anh, để anh nhè nhẹ xoa đầu cô. Triệt Hàn thở dài, cô như vậy, liệu anh còn đủ ý chí để cô dời đi?

Lúc này, Gia Hân cũng nhận ra mình đang được vòng tay của Triệt Hàn bao bọc. Không được! Cô đã quyết định dứt khoát với anh ta, cô không thể để bản thân dễ dàng bị anh ta thu phục như vậy.

- Buông tôi ra! – Cô vùng khỏi lực vây hãm ấm áp kia. Cô sợ, mình sẽ mãi mãi trầm luân trong nó không tìm được lối thoát.

Nhìn cô tránh sự đụng chạm của anh như con thú nhỏ bị thương, Triệt Hàn nhìn xuống vòng tay trống rỗng của mình. Cô đã không còn thuộc về anh, anh không xứng đáng với cô. Điều này anh hiểu rõ. Làm tất cả mọi chuyện, cũng là anh. Nhưng thật sự nhìn cô với một người khác, anh cảm thấy tim mình như có hàng ngàn chiếc búa thi nhau dội vào, mãi không dứt.

Chỉ việc cô đi ăn với người đàn ông khác đã khiến anh khó chịu như vậy. Lúc nhìn thấy cô cười, anh sợ mất cô đến mức bóp vỡ chiếc ly trên tay cũng không hay. Ngày trước, cô thấy anh cùng Mặc Giao, anh không hiểu cô trải qua tư vị như thế nào. Chẳng trách cô hiện tại gặp anh, hận là thế, một mực đòi anh biến khỏi thế giới của cô.

Anh không có tư cách để trách cô, nhìn cô khóc mỗi lần gặp anh, Triệt Hàn đều cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Chí ít, bên cạnh cô lúc này, là người có thể làm cô cười. Vậy là đủ, phải không? Triệt Hàn cực lực tiết chế bản thân, quay sang Gia Hân:

- Lỗi là ở anh, em yên tâm, anh sẽ… - Đúng lúc này, có người đứng chắn trước Gia Hân, thuận thế ôm cô vào lòng.

- Gia Hân, cô có sao không? – Minh Điền từ đâu tới “vô cùng đúng lúc” – Anh bắt nạt cô ấy sao? Đàn ông lại có thể xuống tay với con gái hả?

- Anh!!! – Từ “buông cô ấy ra” không thể thành tiếng – Tôi đi trước, không làm phiền hai người nữa.

- …

- …

- ………… - Sau một lúc lâu không thấy người còn lại cử động, Gia Hân vội vàng ngó lên. Người vừa rồi còn lớn tiếng chắn trước cô và “chồng cũ” hiện tại mặt trắng bệch, trán cũng đầy mồ hôi. Chỉ có nụ cười là vẫn vô cùng ngạo nghễ, nhìn bên ngoài, chẳng ai dám nghi ngờ anh ta đang chết đứng ở đây cả.

Gia Hân rốt cuộc không nhịn được, cười thành tiếng.

Còn người đang hướng ra ngoài cũng khựng bước, nhưng rất nhanh sau đó, rời khỏi chỗ nghỉ của nhà hàng.

….

- Thưa quý khách, thưa quý khách – Đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, Triệt Hàn được phục vụ nhẹ nhàng nhắc nhở - Chúng tôi vô cùng xin lỗi, nhưng đã quá giờ đóng cửa của nhà hàng rồi. Mong quý khách thông cảm.

- Không có gì, làm phiền rồi – Anh nhanh chóng thanh toán, rời khỏi quán. Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh cùng tiếng cười của cô ở phòng nghỉ.

- Cảm ơn quý khách.

Lái xe một cách vô định trên đường, Triệt Hàn không khỏi cười chế giễu bản thân. Dù sao nghiệp chướng này cũng một tay anh dựng nên, là anh đẩy cô đi, là anh để vuột mất cô. Đến lúc trái tim anh nhói từng hồi vì cô, anh mới hiểu, mình đã sai lầm cỡ nào.

- Thực sự muộn rồi sao, Gia Hân? Anh phải làm thế nào đây? – Triệt Hàn tự nhủ với chính mình.



Gia Hân nắm chặt hai chiếc chìa khóa trên tay. Một chìa là khóa căn hộ của mẹ và cô. Chìa còn lại, có thể mở cánh cửa trước mặt cô lúc này.

Tại sao cô lại ở đây?

Cô còn nhớ, Minh Điền chở mình về nhà. Cô bước xuống xe, vẫy chào anh ta, rồi không cách nào bước tiếp lên lầu, định đi đâu đó giải tỏa đầu óc, lúc thần trí trở lại, liền thấy mình đứng trước căn hộ của anh và cô.

Thói quen thật đáng sợ. Đã hai năm rồi, cô vẫn không thể xóa khỏi ký ức những ngày tháng kia. Có nên gọi cô là ngu ngốc không? Gia Hân cười giễu bản thân, thì ra, cô và mẹ trong điểm này, hoàn toàn không chút khác biệt.

Xoay nhè nhẹ ổ khóa, cô ngạc nhiên thấy cánh cửa bật mở trước mặt. Anh chưa thay ổ khóa sao? Đổi ngược lại là cô, có lẽ, chìa khóa đã vô tác dụng ngay từ ngày cô bước chân khỏi đây. Anh vẫn…?

Không thể nào!!! Gia Hân lắc đầu, tiến vào bên trong. Không ngoài dự đoán, phòng khách và nhà bếp đều phủ một lớp bụi dày. Anh chưa từng quay lại đây. Thì ra, anh không hề chờ cô. Là cô tự đa tình thôi.

Cô bật tiếp đèn trong phòng ngủ của hai người. Khác với hai căn phòng trước, nơi đây vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ. Gia Hân dụi mắt, cố tìm dấu hiệu của sự bỏ hoang, nhưng vô ích. Căn phòng vẫn như trước đây, khi cô và anh còn cười nói bên nhau. Phòng tắm cũng có chiếc bàn chải cô bỏ lại năm nào. Tên của cô và anh vẫn còn ghi rõ. Cả khăn mặt và loại dầu gội, dầu tắm cô hay dùng vẫn ở đó.

“Đồ ngốc này!!!” Gia Hân thầm mắng, mắt cũng nhòa đi.

Anh vẫn như năm nào, luôn tùy tiện vắt khăn mặt trên giá treo, nhúm nhó thành một đống. Cô nhớ ngày nào mình cũng thở dài nhắc anh trải rộng khăn, mau khô hơn.

Cô đưa tay chỉnh lại chiếc khăn trên giá.



Triệt Hàn mệt mỏi quăng mình lên chiếc giường, thầm mắng sự dùng dằng của bản thân. Là lỗi của anh, là anh nên buông tay.

Nhưng sự do dự, lần nữa cản anh lại. Anh ghét bản thân như vậy, mãi không dứt khoát trong tình cảm. Dường như mọi sai lầm đều là vì sự không đành của anh. Trước đây là chuyện rõ ràng với Mặc Giao, sau lại là sự vương vấn với Mặc Giang.

Trong tình cảm, anh chỉ là một thằng khốn nạn, khi biết trân trọng thì đã quá muộn.

Anh hiểu rõ, rằng anh nên buông tay, rằng anh cần phải buông tay. Nhưng thật khó quá. Rốt cuộc cô đã làm gì với trái tim anh thế này?

“Gia Hân, nói cho anh biết, làm sao để anh từ bỏ em?” Triệt Hàn thì thào, uể oải chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.