Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé

Chương 11




Đầu óc của Triệt Hàn lúc nhìn thấy Gia Hân trước mặt có thể mô tả đơn giản là: nhìn thấy, nóng máy, cháy IC, nguội lại, hoạt động bình thường. Anh nhận ra đây là hiện thực, không phải mơ.

Hiện tại anh đã hoàn toàn khống chế được suy nghĩ của mình, cực kì đề phòng để hồn phách không bay lên mây lần nữa. Phải như vậy chứ, không thể lãng phí cơ hội này được. Những lời cô nói lúc cõng anh đi, Triệt Hàn còn nhớ rõ. Lúc này anh hoàn toàn xác định được cô với anh thực sự có tình cảm. Đã thế, phải nhân cơ hội này đem cô trói bên anh thật chặt, không để cô trốn tránh nữa. À, mà trước hết, chân cô đã bị như vậy vẫn cố đem anh đi, không hiểu có sao không nữa:

- Gia Hân, chân em có sao không? Anh nhớ em đâu có bị đập đầu vào đâu, sao hôm đó có thể ngốc nghếch kéo anh đi lâu vậy hả? Đưa chân anh xem – Triệt Hàn định nhổm hẳn dậy, lập tức cơn đau truyền tới, nhắc nhở anh về tình trạng hiện tại của bản thân - “Aida!!!”

- Nằm xuống, ai cho anh động đậy hả, tôi không sao, nhưng hiện tại anh không nên cử động, đau lắm có phải không? – Gia Hân lo lắng hỏi.

- Ừm, đau lắm, đau nhất là sau khi em hứa hẹn bao nhiêu điều với anh mà vẫn xưng anh tôi, tim anh đau lắm ý – thấy Gia Hân lo lắng cho mình, Triệt Hàn thấy lòng mình đầy tư vị của một đứa trẻ nếm vị ngọt ngào của kẹo viên lần đầu, liền ham muốn một viên nữa, anh muốn Gia Hân gần anh nữa, dù sao, anh cũng đã chờ cô lâu như vậy rồi, dù nhận ra muộn, nhưng vẫn là yêu, anh không muốn cô vì cớ này mà mãi trốn tránh.

(Nhi Nhi: thì ra anh bị dụ như vậy sao... ++.++)

- Anh… anh nghe thấy tôi nói mà không trả lời sao? Đồ đáng ghét, anh có biết lúc đó tôi lo tới thế nào không? Tôi còn tưởng anh… - Gia Hân lúc này thực sự đỏ mặt, cô nói cái gì, chính cô cũng không rõ ràng nhưng lúc đầu, cô nhớ bản thân mình đã hứa… aaaaaa tại sao, lúc đó cô là cuống quá hóa ngốc luôn rồi mà.

- Chính vì nghe thấy hết, nên dù thần chết xinh đẹp đến đưa anh đi, anh cũng phải trở về đây để gặp em nè. Em không thấy mình cũng cần thực hiện lời hứa của mình sao? – Triệt Hàn vẫn không buông tha.

- Anh không thấy giờ tôi vẫn ở cạnh anh đó sao? – Cái tên này, đúng là được voi đòi tiên, nếu không vì hắn đang bị thương nặng, hiện tại hắn sẽ biết thế nào là thần khẩu hại xác phàm.

- Cơ mà, nếu chúng ta không chia tay, lấy quan hệ trước đây mà nói, chúng ta nên xưng vợ chồng chứ nhỉ? – Bản chất sói trong ai đó bắt đầu lộ ra – Anh cho em hai lựa chọn, một là lập tức xưng vợ chồng, hai là nể tình em cõng anh, em chỉ cần xưng anh em thôi. Hiện tại anh rất đau, thuốc tê cũng không có tác dụng, mà anh nhớ lúc em xưng anh-em với anh trên núi, dù anh rất đau liền thanh tỉnh, cũng cảm thấy đỡ đau hơn nhiều. Em không muốn anh khỏe hơn sao?

Về cơ bản, hai cách xưng hô này có khác gì nhau, nhưng bạn Triệt Hàn của chúng ta vô cùng khéo léo dẫn Gia Hân vào bẫy, để cô cắn câu mà không hề biết:

- Anh cảm thấy đỡ đau thiệt không? – Gia Hân cũng không quen với cách gọi này, nhưng lúc nãy, tiếng hô đau của anh không phải là giả, anh thực sự rất đau. Nếu gãy vài cái xương sườn, thực sự cảm giác là vô cùng đau đớn.

- Anh nói thật, anh còn có cảm giác sau khi em đổi xưng hô, anh liền có thể xuống giường chạy nhảy nữa cơ – Triệt Hàn tinh nghịch mà vẫn có chút thâm tình nhìn Gia Hân.

Đến nước này cô liệu còn có thể từ chối, anh tuy miệng nói đùa mà bên trong thực sự muốn xác định rõ mối quan hệ của hai người. Cô cũng đã quyết tâm không chạy trốn nữa.

- Được vậy anh nghe em nói đây, Triệt Hàn. Chúng ta hãy thử lại một lần nữa đi. Nhưng lần này chậm thôi nhé. Và nếu em thấy anh có bất cứ trăng hoa gì, dù là nhỏ nhất, cũng sẽ không chấp nhận đâu. Em nhỏ nhen vậy đó, nếu anh cảm thấy trái tim của mình không thuộc về em nữa, hãy nói thẳng với em... Em đảm bảo lúc đó mình sẽ trả lại tự do cho anh. – Gia Hân hít một hơi thật sâu, lấy toàn bộ dũng cảm nói ra những lời trong lòng.

- Vậy là em chấp nhận? – Triệt Hàn vẫn không thể tin được.

- Đúng, em chấp nhận, chúng ta làm lại từ đầu đi – Gia Hân khẳng định. – Em cũng không muốn trốn chạy nữa.

- Gia Hân à, anh thật muốn ôm em, ngay lúc này – Triệt Hàn đúng là định nhổm dậy, nhưng cuối cùng lại bị Gia Hân ấn xuống giường – Ái!

- Em chạm vào chỗ nào làm anh đau sao? – Gia Hân lo lắng hỏi – Để em đi gọi bác sĩ, sao giờ này vẫn chưa tới vậy.

- Kệ đi, bác sĩ còn có trăm công ngàn việc, khi nào đến khắc đến. Còn giờ em cho anh một liều thuốc giảm đau là được rồi – Nói xong, ai đó vô cùng tự nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trả lời lại anh là một cái nhéo má rõ đau.

Đang định mở miệng phản đối, anh liền cảm nhận được một đôi môi anh đào mềm mại nhẹ nhàng phủ lên môi mình. Đúng như tưởng tượng của anh, nó thật say đắm, thật cuốn hút.

- Bà xích ra một chút để tôi xem nào! – Chợt có tiếng người xì xào ngoài cửa.

- Tôi cũng muốn xem nữa! Tiến nhanh như vậy, là lúc ra viện có thể làm đám cưới luôn rồi – Giọng người còn lại vô cùng thỏa mãn.

Gia Hân cứng người, không ngờ lần đầu cô chủ động lại bị mọi người nhìn thấy như vậy, da mặt cô dù sao vẫn không dày được bằng mấy người còn lại nha. (Nhi Nhi: con gái chủ động dễ thương mà, không phải sợ, t cũng được coi phim chứ bộ *nhai bỏng ngô*=^OO^=, Gia Hân: *lườm tóe điện*, Nhi Nhi: *chạy*)

Và thế là chuyện tốt giữa hai bạn nào đó bị gián đoạn. Triệt Hàn vô cùng không thỏa mãn, nhưng hai người sắp được chuyển qua phòng mới, tất nhiên anh vẫn còn nhiều cơ hội. Không vội không vội, không nên làm mất điểm trước mặt mẹ vợ, anh thầm tự nhủ.

Chỉ tiếc là, sau đó hai người bị tấn công liên tiếp bằng mẫu thiệp cưới, váy cưới danh sách khách mời,… Hai bà mẹ đã chờ lâu lắm rồi nha. Chỉ hận một điều là vết thương không thể lành mau hơn được thôi. Hai bạn "trẻ" Gia Hân và Triệt Hàn, một người hoa mắt chọn đồ cũng mọi người, người còn lại cũng bận không kém tập trung giải quyết chuyện công ty chờ ra viện là có thể "trực chiến" chờ ngày kết hôn mà vào lễ đường.

Gia Hân bị xoay như chong chóng, chính cô cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển một cách thần tốc như vậy. Nhưng bị vây bởi hai vị mai mối đáng kính, cô cũng không còn hơi sức phản kháng.

Cứ như vậy, thời gian một tháng nháy mắt được vứt qua khung cửa sổ, chân của Gia Hân cũng được tháo bột, Triệt Hàn cũng nhìn đỡ giống bánh chưng hơn. Một tháng vừa rồi chung phòng mà không làm được gì, bạn nào đó vô cùng bức xúc. Thế nên, dù đã không còn cần bó bột nữa, bạn Gia Hân vẫn bị giữ lại, là thành phần được theo dõi đặc biệt hậu chấn thương.

Đêm đó khi hai bà mẹ vừa về, Gia Hân liền hỏi Triệt Hàn:

- Anh thấy liệu chúng ta có tiến quá nhanh không? – Dù kiếp trước từng là vợ chồng, nhưng cô vẫn thấy chuyện giữa hai người dường như được thúc đẩy bằng một quả tên lửa.

- Em không thích anh sao? – Triệt Hàn hơi lo lắng hỏi lại.

- Không, em thích anh, rất thích. Nếu không em đã không ngồi ở đây với anh – Gia Hân trả lời, cảm giác trong lòng cô, tuyệt đối không thể sai được.

- Gia Hân, em thật là vô trách nhiệm nha, ăn anh em cũng đã ăn qua, giờ em không muốn chịu trách nhiệm với anh sao? – Triệt Hàn đùa nói

Trước giọng điệu vô cùng đểu cáng của ai đó, Gia Hân chỉ có thể vờ như không thấy.

- Dù sao tới khi anh khỏi cũng phải 3,4 tháng nữa. Hồi trước chúng mình cưới nhau còn nhanh hơn mà. Tính thời gian anh quen em, có lẽ phải gấp nhiều lần thế rồi. Như thế đâu có thể tính là nhanh, mà là quá chậm thì đúng hơn – Triệt Hàn thở dài, yêu cô thật là vất vả nha, cơ mà như thế này, có cực hơn nữa anh cũng chịu.

- Em, anh có chắc mình thực sự yêu em? – Gia Hân ngập ngừng hỏi, dù nói thế nào, tên người con gái kia vẫn như một bóng ma trong lòng cô.

- Em muốn nói tới Mặc Giao? Nhưng sao em biết Mặc Giao vậy? – Triệt Hàn luôn thắc mắc chuyện này.

- Chính anh nói cho em – Tên này lại đang đánh trống lảng sao – Anh có muốn nói cho em biết không?

- Nhưng nghe xong chuyện, em sẽ ghét anh. Anh… – Sắc mặt Triệt Hàn trở nên tối tăm.

- Em không nghĩ mình còn có thể ghét anh hơn sau lần cuối chúng ta gặp nhau với tư cách vợ chồng đâu – Gia Hân làm mặt quỷ hù Triệt Hàn. Rốt cuộc là giữa anh và cô gái tên Mặc Giao đó có chuyện gì?

- Em nghe cho kĩ này. Mặc Giao… là tên cô gái... 3 năm trước khi gặp em, chính anh đã hại chết cô ấy – Giọng Triệt Hàn đột nhiên trầm xuống, đôi mắt anh cũng trở nên nghiêm nghị, thoáng chút buồn vô hạn. Tay phải của anh lúc này nắm chặt lại, run lên. Anh thở dài – Liệu em còn muốn nghe chuyện này không?

Gia Hân sững sờ, cô không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến thế. Tâm trạng rối bời, cô nhất thời không biết trả lời thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.