Chức Nương Háo Sắc Của Phúc Hắc Vương Gia

Chương 19: Chương 10.1




Ở biệt viện Vương Phi, Uông ma ma vẻ mặt thần bí đi đến bên người Di Mẫn, nhỏ giọng báo cáo, “Chủ tử, chuyện đã thành rồi, nghe nói Dương thứ phúc tấn dụ dỗ ả uống xong canh gà, đứa nhỏ trong bụng vạn phần hung hiểm, chỉ sợ là bảo vệ không được.”

“Nha? Tin tức này chính xác không? Dù sao hiện tại muốn lại đem người gánh tội, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, đừng nên xảy ra sai lầm a!”

“Không thành vấn đề. Chủ tử, ngươi nghĩ, chúng ta bây giờ muốn hay không đi qua an ủi?”

“Cũng tốt, thuận đường đi tìm hiểu thực hư ra sao.” Di Mẫn đứng lên, mang theo Uông má má cùng vài nha hoàn bên người, đi đến trước biệt viện của Tô Ngọa.

Đến cửa, các nàng tự nhiên bị thị vệ ngăn cản không cho vào.

“Lớn mật! Các ngươi ăn tim gấu gan báo? Ngay cả Vương Phi cũng dám chặn đường? Còn không mau cút sang một bên!”

“Kính xin Vương Phi bớt giận, tiểu nhân sẽ đi xin chỉ thị Vương gia ngay bây giờ.” Thị vệ nguyên bản mặt không thay dổi lại lộ ra khó xử, lập tức xoay người đi vào.

“Vương gia ở bên trong?” Di Mẫn hỏi một gã thị vệ khác.

“Đúng vậy, Vương gia hôm nay không đi lâm triều, vẫn ở bên trong cùng Mạnh phúc tấn.” Thị vệ cung kính trả lời.

Di Mẫn nháy mắt thay đổi sắc mặt, Uông ma ma lo lắng kêu nàng một tiếng, nàng cho Uông ma ma một ánh mắt trấn an.

Lúc này, thị vệ đi vào báo cáo trở lại, cung kính nói: “Vương gia cho mời Vương Phi đi vào.”

Di Mẫn đối với đáp án này có chút giật mình, lại như cũ trấn tĩnh nhấc chân, đi vào, nhìn đến Vương gia cùng nữ nhân kia, cùng với bằng hữu của nàng, đều nhìn nàng, nhất thời cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, lại nói không nên lời.

Vì thế nàng trước đối với Vương gia phúc thân thỉnh an, tiếp theo nhìn phía Mạnh Ngọa, phát hiện nàng vẫn như cũ an tọa ở ghế dựa, thế này mới nhớ tới Vương gia cho phép nàng ta thấy Vương Phi nàng đây cũng không cần hành lễ, không khỏi bi thương cười, lập tức nghĩ đến địa phương nàng đang đứng không thích hợp.

“Này. . . . . . Mạnh muội muội không phải bởi vì mất máu rất nhiều, mà phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng sao? Như thế nào. . . . . .”

Di Mẫn đáy mắt hiện lên kinh ngạc, cũng có hoang mang, thấy Mạnh Ngọa thần sắc như thường, cũng không có cái gì không đúng, kinh ngạc không thôi.

“Như thế nào? Ngươi không tận mắt nhìn thấy kết cục thê thảm của Ngọa, rất không cam nguyện, rất không vui vẻ, phải không?”

Dận Lễ lạnh lùng hỏi lại.

Di Mẫn nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn bị đáy mắt nồng đậm trào phúng cùng hàn ý của hắn đả thương.”Ngươi đây là ý gì?”

“Có ý tứ gì? Ngươi hẳn là so với bổn vương còn hiểu rõ hơn, đừng tưởng rằng chuyện ngươi làm, không có người biết.” Hắn đột nhiên dùng sức vỗ bàn, tiếng vang to đến làm cho người ta giật mình.

“Vương gia, nô tì còn tưởng rằng cảm giác người đối với nô tì có tiến triển, xem ra người cho phép nô tì đi vào nơi này, là muốn hưng sư vấn tội, chính là không biết người đem tội danh gì đổ lên đầu nô tì?”

Ánh mắt hắn lạnh lùng giống đem mũi tên nhọn đâm về nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bản thân mình đã làm chuyện tốt!”

“Vương gia, chuyện này hãy để cho Tiểu Hỉ nói đi!” Tề Tiểu Hỉ đột nhiên mở miệng.

Dận Lễ gật đầu.

Tề Tiểu Hỉ nhìn về phía Di Mẫn, “Vương Phi, Dương thứ phúc tấn đưa tới canh gà có dược vật làm cho Ngọa tỷ sinh non, chuyện này ngươi hẳn là đã biết rồi, nếu không cũng sẽ không tới cửa đến thăm Ngọa tỷ, phải không?”

“Đúng vậy, chuyện này chỉ sợ đã muốn truyền khắp toàn bộ Vương phủ, cho dù ta biết được, chỉ sợ cũng không có quyền lực xử trí, Vương gia hẳn là sớm cho Ngọa tỷ ngươi công đạo!”

“Vương Phi, cũng bởi vì Vương gia phạt một chút nô bộc ma ma, lại thẩm tra Dương thứ phúc tấn, giờ mới hiểu được tay của Vương Phi thật dài!”

Di Mẫn sắc mặt biến hóa, lớn tiếng quát: “Ngươi nói mê sảng cái gì?”

Dận Lễ dùng ánh mắt ý bảo Tề Tiểu Hỉ đừng nói chuyện, lạnh lùng mở miệng.”Nếu không có làm việc trái với lương tâm, hà tất sợ người ta nói cái gì? Di Mẫn, ngươi nghĩ làm cho Dương thị gánh tội oan, là đem bổn vương trở thành ngu ngốc sao?”

“Ngươi có chứng cớ gì?” Nàng quật cường nhìn thẳng hắn, cười lạnh một tiếng, “Vương gia, ngươi nói xấu nô tì cũng không phải một, hai lần rồi, lần này rõ ràng chính là chuyện Dương Tuyết Nhân phạm lỗi, ngươi dựa vào cái gì muốn nô tì gánh tội danh này?”

“Bổn vương nếu không có nhân chứng cùng vật chứng, như thế nào lại cho ngươi bước vào biệt viện này? Di Mẫn, ngươi muốn động trong hậu viện nữ nhân nào, bổn vương cho dù nếu không thích ngươi, có hỏi qua một câu sao? Hoặc là đã xử trí sao?” Hắn dừng một chút, ánh mắt trở nên lãnh lệ vô tình, lạnh giọng nói: “Không nghĩ tới ngươi cư nhiên đem chủ ý đánh tới trên người Ngọa, bổn vương lại há có thể chịu để yên? Cũng thực mệt ngươi vì để cho Ngọa bị thương tổn, mà lợi dụng những người xung quanh Dương Tuyết Nhân, người mà thù hận sâu đậm nhất tự tay làm lấy cũng như dồn nàng ta vào thế bí phải gánh tội thay ngươi, miễn cho tự mình bại lộ.”

“Hừ, ý của ngươi là nói, những người đó cung khai nô tì mới là chủ mưu? Loại nô tài này thuận miệng nói xấu chủ tử, ngươi cũng tin tưởng?”

“Bổn vương nói qua, bổn vương không phải ngu ngốc, ngươi cũng đừng muốn đem bổn vương trở thành người ngốc, không chỉ có lời khai của bọn họ, còn có vật chứng, Tiểu Nguyệt ở mặt ngoài là nha đầu bên người Dương thị, nhưng thật ra là cơ sở ngầm ngươi đề ở bên cạnh Dương thị nhiều năm, trong tay ngươi nắm giữ sinh tử một nhà già trẻ của nàng, nàng có thể không đối với ngươi tận trung?”

“Ta không có! Là có người muốn hãm hại ta! Làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Ta biết tự mình vừa gả vào Vương phủ thì bởi vì quá nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, mới có thể gây ra sai lầm, nhưng là mấy năm qua ta vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cố gắng muốn cho ngươi thấy thay đổi của ta, ta làm hết thảy cũng là vì cái gì? Đơn giản là ta hối hận, không nên làm ra chuyện gây đau khổ cho ngươi, nhưng cũng vẫn muốn lấy được thiện ý từ ngươi, cho ngươi hiểu được sự hối hận của ta, cho dù ngươi cố ý lạnh lùng đối đãi, chà đạp ta, không để trước mặt người khác hay những nô tài trong phủ cho ta hoà nhã, ta cũng nhịn vì ngươi, thậm chí nữ nhân nhỏ nhoi kia trong hậu viện của ngươi không đem ta đây phúc tấn ở trong mắt, này khuất nhục ta cũng nhịn, như thế nào ngươi lại nhìn không ra tâm tư của ta đối với ngươi?” Di Mẫn tự câu chữ câu đều là lên án, giọng điệu cùng vẻ mặt trong đó cho thấy rõ những lời thổ lộ thực tâm của nàng.

Dận Lễ, Ngọa cùng Tề Tiểu Hỉ ba người thâm thụ kinh ngạc, bởi vì bọn họ vẫn cho là Vương Phi là một nữ nhân lạnh nhạt vô tình, nàng muốn bất quá là thể diện cùng danh phận địa vị Vương Phi, không nghĩ tới nàng thế nhưng liều lĩnh nói ra nàng đối Vương gia hữu tình,

Nhìn phản ứng của bọn họ, Di Mẫn nhịn không được bi thương nở nụ cười, nước mắt rơi hai má, “Các ngươi không tin? Đúng a! Ngay cả ta mình cũng không tin, cư nhiên sẽ ở nhiều năm sau yêu phu quân của mình, đây không phải chê cười sao? Nhưng là. . . . . . Ta không thể khắc chế chính mình khó kìm lòng nổi tâm a!”

Dận Lễ khuôn mặt tuấn tú buộc càng chặt, cũng không có bởi vì nàng thực tâm nói ra mà có một tia xúc động cùng thả lỏng.

“Ngươi cũng bởi vì một lúc khó kìm nổi tâm, ngươi muốn thương tổn Ngọa cùng đứa nhỏ trong bụng nàng sao? Bổn vương vẫn thật không nghĩ tới ngươi sẽ nói ra lý do như vậy.”

Di Mẫn thấy đau ngực, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, khó có thể tin nhìn hắn, thân mình lung lay sắp đổ.

“Chủ tử. . . . . .” Uông ma ma lo lắng kêu một tiếng.

Dận Lễ mắt trở nên sắc bén nhìn hướng nàng, “Chính là thứ nô tài xảo quyệt như ngươi, ở bên cạnh Vương Phi đối với nàng hiến kế, ngĩ ra chủ ý hiểm độc, mới có thể làm cho Vương Phi gây sóng gió, muốn thương tổn con nối dòng hoàng thất, có ai không! Đem Uông ma ma mang xuống đánh đến chết.”

“Không! Dận Lễ, làm sao ngươi nhẫn tâm như thế ? Cho dù ngươi chán ghét ta, hận ta, cũng không thể đem Uông ma ma duy nhất bồi ở bên cạnh ta, giống như thân nhân của ta xử tử.” Di Mẫn đột nhiên chỉ hướng Ngọa, trong mắt tất cả đều là hận ý, “Nàng hoàn hảo tốt đứng ở nơi đó, căn bản không có việc gì, không phải sao?”

Ngọa giật mình, nhịn không được tiến sát trong ngực của hắn.

Dận Lễ ôm thân thể của nàng, bàn tay vỗ nhẹ nàng, trấn an tâm tình của nàng, đáy mắt toát ra hàn quang, bắn về phía Di Mẫn.

“Ngươi nói Uông ma ma giống như thân nhân của ngươi, khi ngươi làm hại nữ nhân bổn vương yêu nhất cùng huyết mạch hoàng thất thì như thế nào không suy nghĩ tâm tình và cảm thụ của chúng ta? Ngươi là người ích kỷ, chỉ muốn tâm tình chính ngươi tốt đẹp, làm sao thông cảm người khác? Ngươi vừa gả vào Vương phủ thì không phải cũng xem thường bổn vương là một hoàng tử không quyền không thế? Hiện tại mới nói một vốn một lời là thật tâm ? A. . . . . . Thật sự là buồn cười đến cực điểm, ngươi xác định ngươi thích là không là Quả thân vương tôn quý cao cao tại thượng? Yêu danh vị Vương Phi này?”

Hắn nghi ngờ chân tình của nàng? Hắn thế nhưng nghi ngờ chân tình của nàng? Di Mẫn thống khổ nhưng cũng buồn bã vô cùng. Hắn có thể nghi ngờ nàng như vậy, không phải là chính nàng tạo thành đấy sao? Quả thực gieo nhân nào, liền kết quả đó, nàng hôm nay xem như cảm nhận được.

Nàng cười khổ một tiếng, đau lòng cho trái tim đã chết, “Thôi! Ngươi nếu không hề tin tưởng ta, chúng ta làm tiếp vợ chồng cũng không còn có ý nghĩa gì, trải qua mấy năm nay, ta cũng mệt mỏi, chỉ thỉnh Vương gia khai ân, hào phóng cho ta một phong thư từ thê, cũng đặc xá tội chết của Uông ma ma, để nàng cùng ta cùng nhau rời đi nơi này.”

Ngọa nhìn nàng, không khỏi sinh lòng đồng tình.

“Nói như vậy, ngươi là thừa nhận chính mình làm hết thảy?” Dận Lễ tiếng nói trầm thấp lại lạnh như băng,

“Đúng vậy, ta làm, bởi vì ta ghen tị nàng, oán hận nàng, nàng có được chuyện ta không bao giờ đạt thành, ngươi đường đường thần là hoàng tử cùng Vương gia, thế nhưng độc sủng một nữ tử Giang Nam thấp hèn, để nàng có được ta nghĩ muốn có được hết thảy, nếu ta không đạt được, cũng muốn để nàng nếm trải cảm giác đau khổ của ta, hiện tại sự việc đã bại lộ, nàng vẫn có được những thứ ta muốn, như vậy những diwu629 ta muốn cũng chỉ là ước muốn mà thôi.” Di Mẫn tính tình cứng rắn, quật cường nói, không có…chút nào thỏa hiệp.

Uông ma ma nhịn không được muốn đẩy ra hai gã thị vệ đang kiềm kẹp bên người, hốc mắt phiếm lệ quang chảy dài, nghẹn kêu thành tiếng: “Chủ tử. . . . . .”

“Uông ma ma, cái gì đều không cần nói, ta sớm nên thấy rõ ràng, trên đời này trừ ngươi ra, sẽ không còn có người nào thiệt tình đối đãi, nếu như vậy, ta cũng không hiếm lạ vị trí Vương Phi, thầm nghĩ cùng ngươi rời chỗ làm ta thương tâm này.”

“Ha ha ha. . . . . .” Dận Lễ cười to, ý cười không có ở đáy mắt, đáy mắt hàn quang không giảm.”Ngươi thật sự là buồn cười đến cực điểm! Nếu thừa nhận muốn mưu hại huyết mạch hoàng thất, bổn vương há lại sẽ chịu để yên? Đừng nói vị trí Vương Phi này ngươi ngồi không yên, ngay cả nô tài xảo quyệt bên cạnh ngươi cũng đừng mong sống đi ra Vương Phủ.”

Di Mẫn sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, run rẩy chỉ một ngón tay hướng hắn, “Ngươi. . . . . . Ngươi thật muốn tàn nhẫn như thế?”

“Ngươi dám chỉ trích bổn vương tàn nhẫn? Làm sao ngươi không nói chính mình ác độc? Lúc trước bổn vương sủng ái một nữ nhân đang mang thai, ngươi liền lấy thân phận của ngươi, lấy thủ đoạn ngoan độc, đem đứa nhỏ xoá sạch, làm như vậy là thân phận phúc tấn của ngươi không bị lung lay. Hiện nay ngươi càng làm tới đánh tới trên người Ngọa, còn muốn dùng kế một hòn đá ném hai chim, làm cho Ngọa mất đi đứa nhỏ, cũng làm cho bổn vương thay ngươi bỏ Dương Tuyết Nhân, như vậy ngươi còn dám nói ngươi hối hận? Ngươi thích bổn vương rồi?”

“Đó là bởi vì ta ghen tị, ta đã nói rồi, nếu thích ngươi, ta không thể nhẫn nhịn chịu có nữ nhân có mang con của ngươi, tự nhiên sẽ muốn làm ra một ít. . . . . .”

“Câm mồm!” Ngọa ngoài dự liệu của mọi người lớn tiếng quát trách móc, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc khó gặp, hai tròng mắt trong suốt nhìn Di Mẫn.

Nàng cơ hồ muốn thừa nhận không bị thu hút vào ánh mắt trong suốt kia, hơi liếc mắt sang một bên không dám nhìn thẳng.

“Làm sao ngươi có thể lấy lý do vì yêu Vương gia, làm ra mấy chuyện thương tổn Vương gia? Ngươi nói ngươi ghen tị, ta muốn giải thích, bởi vì ta cũng giống ngươi, nếu là Vương gia cũng sủng hạnh nữ nhân ngoại trừ ta, ta đương nhiên ghen tị, nhưng là ta tuyệt sẽ không bởi vì cái này liền làm ra chuyện thương tổn hắn. Ngươi nói ngươi thương hắn, vì sao nhẫn tâm thương tổn hắn? Ngươi thật sự hiểu được cái gì là yêu sao?”

“Ngươi. . . . . .”

“Không! Ngươi không hiểu.” Ngọa dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng.

Di Mẫn khó có thể thừa nhận sỉ nhục như vậy, nổi lên ý muốn phản kích.

Ngọa kéo tay Dận Lễ, thâm tình chân thành nhìn của hắn, “Yêu một người, sẽ bởi vì hỉ nộ ái ố của hắn mà vướng bận, hi vọng hắn có thể khoái hoạt, cũng hi vọng hắn có thể đạt được những gì hắn muốn, nếu là chỉ muốn chính mình mà không vì hắn suy nghĩ, không chịu trả giá, lại dựa vào cái gì nói thương hắn? Ta không cần thân phận hoàng tử cùng Vương gia của hắn, cũng không thích phải sống trong một biệt viện bó buộc không có cuộc sống tự do, nhưng vì yêu hắn, cho dù ta biết rõ hắn có thê tử, cũng nguyện ý cùng hắn cùng một chỗ, vì có thể cùng hắn gần nhau, ta tình nguyện bị nuôi nhốt tại…thế giới nhỏ bé này.”

” Ngọa. . . . . .” Hắn lộ vẻ xúc động ra tiếng.

Ngọa hướng hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó nhìn về phía Di Mẫn, “Ngươi lại vì hắn làm cái gì? Trừ bỏ danh phận Vương Phi này, ngươi có bỏ quên bản thân mình, vì hắn chân chính làm cái gì sao? Ngươi có hỏi qua hắn muốn cái gì, mà yên lặng bên hắn, cũng có thể vì hắn trả giá mọi thứ sao?”

Di Mẫn bị đánh bại rồi, đờ đẫn ngồi bệt xuống, một chút cũng không tức giận thì thào nói lại câu hỏi của nàng, nhưng không cách nào đáp lại, bởi vì nàng thật sự nghĩ không ra những năm gần đây chính mình vì hắn chân chính cần làm cái gì.

Hắn muốn đến tột cùng là cái gì? Nàng thật sự không biết, mà nữ nhân lại trên mặt tươi cười, tự tin đứng bên người chồng nàng, bộ dáng giống như hiểu hết mọi chuyện, điều này làm cho nàng nháy mắt tâm như chết rụi.

“Ta hiểu được.” Nàng nở nụ cười, lại cười đến thập phần vô lực, sau đó kêu Uông ma ma, muốn nàng đỡ nàng đi ra ngoài.

Dận Lễ muốn mở miệng ngăn lại, Ngọa lại kéo lấy cánh tay hắn, lắc lắc đầu.

“Quên đi, Vương Phi cũng là người đáng thương, để cho Uông ma ma cùng nàng đi! Dù sao chúng ta đúng lúc đã phát hiện canh gà có vấn đề, thế này mới vạch trần âm mưu của nàng, nàng về sau cũng không dám động thủ nữa, liền tha thứ nàng đi!”

Hắn nguyên bản không nghĩ từ bỏ ý đồ, bất quá bởi vì nàng cầu tình, đành phải bất đắc dĩ gật đầu, sau đó lấy âm lượng hung tợn nói: “Được rồi! Nghĩ cho mặt mũi của ngươi, đứa nhỏ cũng không có chuyện gì, lần này tha cho nàng, nàng tốt nhất tự giải quyết cho tốt, nếu còn tái phạm, tuyệt đối sẽ không buông tha nàng.”

Di Mẫn nghe được, lời cảnh cáo mang đầy sát khí, thân thể của nàng khẽ run, lập tức thẳng lưng, như là hạ quyết tâm, không quay đầu lại, nói thẳng: “Vương gia, ta là nói thật, ta ở trong phòng chờ thư từ của ngươi , lấy được thư rồi, ta lập tức rời đi Vương phủ, danh vị Vương Phi để cho Mạnh Ngọa, nàng hẳn là có thể so với ta xứng hơn, ít nhất nàng hiểu được ngươi muốn là cái gì.”

“Có ai không! Hộ tống Vương Phi trở về phòng, không có mệnh lệnh bổn vương, không cho phép nàng rời đi. Uông ma ma nếu đối với Vương Phi trung thành như vậy, cứ để cho nàng ở trong phòng bồi Vương Phi tĩnh dưỡng, thẳng đến bổn vương hạ lệnh, mới phê chuẩn các nàng đi ra. Nếu trong thời gian đó mà các nàng rời khỏi phòng một bước, bổn vương sẽ hỏi tội các ngươi.” Dận Lễ lớn tiếng hạ lệnh.

” Dạ rõ!” Hai gã thị vệ vội vàng xuất hiện, hộ tống các nàng rời đi.

” Chàng thật sự hưu nàng sao?” Ngọa nhịn không được hỏi.

“Chuyện này còn phải tiến cung cùng hoàng thượng bàn bạc, phải làm như thế nào quyết đoán, cũng nhất định phải có hoàng thượng đồng ý mới được, bất quá nàng không cần phải lo lắng, ta thì sẽ xử lý thỏa đáng, nàng chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi là tốt rồi.”

“Ta không phải lo lắng, chính là Vương Phi là tiên hoàng chỉ định, ta sợ. . . . . .”

“Ta biết nàng là sợ ta dưới cơn thịnh nộ quyết định phế phi, sẽ tổn hại thanh danh của ta, yên tâm, chuyện này nếu không có hoàng thượng đồng ý, ta dù có muốn làm, cũng không có khả năng .”

” Ừ, vậy là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.