Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1520: Dạ Như Hi (1)




Vượn Ma khổng lồ bị một kiếm đánh bay.

Cho đến khi bay ra ngoài vài trăm mét, thân mình của nó mới bị chia làm hai đoạn, rơi xuống trên mặt đất.

Một giọt máu cũng không hề chảy.

Hai đoạn thân thể của nó hóa thành bùn nhão, sau đó dung hợp lại với nhau.

“Vô dụng, như vậy không giết được ta.”

Vượn Ma khổng lồ đứng lên, giận giữ hét.

Một con Vượn Ma khác bị bắn trúng hai phát súng, lúc này cũng không dây dưa đấu đá với Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly nữa mà vọt tới bên cạnh con Vượn Ma kia.

Thân thể bọn chúng dần dần dung hợp lại, hóa thành con vượn hai đầu bốn tay.

Khí thế cường đại mà hung tàn từ trên người con quái vật này toát ra.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Nó bước từng bước về phía mọi người.

“Các ngươi vậy mà có thể ép ta đến tình trạng này, xem ra đáng để ta dốc toàn lực đánh một trận.” Con vượn hai đầu bốn tay nghiêm nghị nói.

Cố Thanh Sơn cầm kiếm đứng yên.

Trương Anh Hào vội vàng nạp đạn vào súng.

Phía sau lưng tên hề đột nhiên xuất hiện bảy tám cây gai xương bén nhọn màu đỏ tươi.

Khi một trận chiến đấu kịch liệt sắp xảy ra thì phía biên giới thành phố xa xôi đột nhiên truyền đến tiếng kêu dồn dập.

“Cục cục cục... chít!”

“Cục cục cục... chít!”

Vượn hai đầu bốn tay ngẩn ngơ.

Chỉ thấy từng bóng đen bay vào trong thành phố, lấy tốc độ vượt quá mức bình thường lượn vòng trên không trung quanh những quảng trường bị thiêu đốt, không ngừng phát ra tiếng kêu inh ỏi.

“Lý thiếu tá. Đây là có chuyện gì?” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.

Lý Đại Tuấn nói nhanh: “Đây là âm thanh của Chim cắt cánh thép đã ma hóa, là loại chim chuyên dùng để truyền lệnh của quái vật.”

Vượn hai đầu bốn tay tựa như hiểu ra điều gì, dùng một ánh mắt kỳ quái quan sát mọi người, nói: “Nhân loại, hỡi ôi đám nhân loại đáng buồn.”

Nói xong, nó xoay người, chạy đi không hề quay đầu nhìn lại.

Tốc độ rời đi của nó vô cùng nhanh, bỏ chạy một chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Mọi người ngây cả ra.

Đây là tình huống gì?

Rất nhanh, mọi người phát hiện không chỉ có vượn hai đầu bốn tay mà trong toàn bộ thành phố, tất cả những quái vật tận thế khác cũng đều thay đổi phương hướng, rút lui ra khỏi phạm vi thành phố.

“Điều động vệ tinh, tôi muốn xem tình hình!” Người con gái mặc quân phục tướng lĩnh lập tức nói.

Một binh lính chạy bộ tiến lên, đặt máy truyền tin không dây loại đơn giản lên đất, mở ra, kết nối với vệ tinh vũ trụ.

“Cần trao quyền, thưa tướng quân.” Binh sĩ nói.

Cô gái đi lên phía trước, con ngươi màu hổ phách nhắm ngay vào máy kiểm tra, đồng thời đặt tay trái của mình trên dụng cụ.

Ba.

Hai.

Một.

Thông qua!

Một cảnh tượng xuất hiện trên màn ảnh điện tử.

Binh sĩ nhanh chóng điều động thiết bị giám sát vệ tinh, làm cho hình ảnh xung quanh thành phố đều hiện lên.

Chỉ thấy vô số quái vật đang tụ tập xung quanh thành phố, hình thành một vòng vây dày đặc, một giọt nước cũng không để lọt.

Chúng nó bao vây chặt chẽ toàn bộ thành phố, không cho phép bất kỳ kẻ nào rời khỏi chỗ này.

Gương mặt cô gái có vẻ hơi mông lung khó hiểu, lẩm bẩm: “Vây nhưng không dám đánh, vì sao lại như vậy? Lẽ nào chúng ta có viện quân đến cứu... Lý thiếu tá, Trật Tự của anh có nhắc nhở gì không?”

Lý Đại Tuấn nhìn hư không trước mắt mình một chút, nói: “Nhiệm vụ của tôi là giữ vững trận địa, trừ cái đó ra thì không hề có nhắc nhở gì khác.”

Trong thoáng chốc, lửa đạn dập tắt.

Không còn bất kỳ âm thanh tranh đấu và chém giết nào nữa.

Thằng hề từ trên trời rơi xuống, gỡ mặt nạ ra, nói: “Tôi còn chưa nóng người, sao đã kết thúc rồi?”

Trương Anh Hào trầm ngâm nói: “Hơi lạ...”

Ánh mắt Cố Thanh Sơn rơi vào trên người cô gái.

Đó là một cô gái trẻ tuổi có mái tóc màu nâu sẫm, ngũ quan rất xuất sắc, xinh đẹp lộng lẫy cực kỳ. Sóng sức mạnh trên người cô không hề thua kém bất kỳ ai, mà kỳ lạ là lại không trang bị một món binh khí nào.

Đây là Thần Hỗn Loạn trời sinh?

Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.

Cùng lúc đó.

Ở một nơi cách thành phố này rất xa.

Tổng cục liên minh Nhân loại thế giới.

Mọi người đang khẩn trương bận rộn.

“Gấu nâu số một đây, xin hãy thực hiện nhiệm vụ tuyệt mật.”

“Đã nhận được, cho phép thực hiện yêu cầu này. Hãy kiểm tra hệ thống động lực và hỏa lực dự trữ lại lần cuối.”

“Gấu nâu số một báo cáo, tất cả sẵn sàng.”

“Ba giây sau, cậu có thể cất cánh!”

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

“Xuất phát!”

Trong tiếng ầm ầm, một chiếc phi cơ bay ra khỏi căn cứ, bay về phía trời xa.

...

“Vậy là chúng ta bị bao vây trong thành phố này?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đúng vậy, Cố Thanh Sơn. Tôi biết anh và đồng đội của anh là người của thành phố này, các anh cũng mới thức tỉnh năng lực không lâu, lẽ ra nên trải qua một khoảng thời gian rèn luyện và hướng dẫn. Nhưng tình hình bây giờ không còn kịp nữa rồi, các anh có bằng lòng gia nhập Liên minh Nhân loại thế giới để chống lại quái vật tận thế hay không?” Cô gái hỏi.

Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ khẩn trương và thấp thỏm, hỏi ngược lại: “Thực sự có thể chứ? Để bảo vệ quê hương của chúng ta, đương nhiên bọn tôi cầu còn không được.”

Cô gái cười, nói: “Đương nhiên, các anh có thân phận thanh bạch, thực lực mạnh mẽ, chúng tôi rất cần một dòng máu mới như các anh.”

Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly nhìn nhau.

“Chúng tôi bằng lòng.” Ba người đồng thanh.

Cô gái gật đầu, có vẻ rất hài lòng.

“Tốt, tôi là Thiếu tướng của quân đội Tây Nam của Hạ quốc ở phía Đông đại lục thuộc Liên minh Nhân loại, Dạ Như Hi.”

Cô gái vươn tay về phía ba người.

“Dạ tướng quân, bây giờ chúng ta nên sắp xếp như thế nào? ’

Sau khi bắt tay, Cố Thanh Sơn hỏi.

“Các anh là người tài được Lý thiếu tá tìm ra, vậy thì trước tiên cứ đi theo anh ta, học tập một chút tri thức cấp cao của Năng Lực giả, chuẩn bị tham gia chiến đấu bất cứ lúc nào.”

“Rõ.”

“Về phần quân hàm, hôm nay các anh lập được đại công, nhưng việc đề bạt quân chức luôn cần rất nhiều trình tự. Tạm thời các anh đừng lo lắng những thứ này, về sau sẽ có.”

“Được.”

Dạ Như Hi thấy ba người phối hợp như vậy, không khỏi âm thầm gật đầu.

Cô nhìn ba người, nở nụ cười rồi chuẩn bị rời đi.

Mới vừa đi được vài bước, cô bỗng nhiên dừng lại, lộ ra một chút vẻ do dự, quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “Cố Thanh Sơn, anh biết dùng kiếm?”

Cố Thanh Sơn khẽ run.

Sắc mặt Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly cũng trở nên cổ quái.

Lời này có hàm ý gì đấy.

Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: “Tại hạ có học kiếm một thời gian, thông thạo một ít chiêu thức cơ bản.”

Dạ Như Hi nói: “Thanh kiếm kia của cậu... Có thể cho tôi xem một chút không?”

Ba người đồng thời ngẩn ngơ.

Dạ Như Hi cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi đường đột.”

Nói xong, cô liền rời đi.

Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động.

Một loại cảm giác kỳ diệu tràn ngập trong lòng hắn.

Chuyện như vậy, hình như mình cũng từng trải qua.

Lúc này, Lý Đại Tuấn ôm bốn phần quân lương vội vã đi tới, đưa ba phần chia cho ba người.

“Còn không biết tình hình kế tiếp sẽ như thế nào, nói chung, chúng ta cứ ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức ở ngay đây, chờ đợi mệnh lệnh.” Lý Đại Tuấn mở phần của mình ra, cắn nhai nhồm nhoàm.

“Được.” Ba người cùng nói.

Phần lớn dân chúng còn đang di chuyển chậm chạp, mục đích của bọn họ là đến nơi quân đội tạm thời đóng quân.

Những chiến sĩ như Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào thì ở lại trung tâm thành phố đầy rẫy những phế tích, dùng cơm ngay tại chỗ.

Cố Thanh Sơn xé mở túi thực phẩm đơn giản, xem kỹ đồ vật bên trong.

Một phần quân lương binh sĩ gồm có cơm và thịt kho tàu tự làm nóng, thịt bò, đậu phụ hầm thịt đông lạnh, thịt ngỗng nướng, bánh ngọt, lương khô, hoa quả, socola, túi trà, cà phê, đường, muối ăn, thậm chí còn có một gói bột thì là.

Diệp Phi Ly và Trương Anh Hào cũng xé bao ra.

“Tôi nói này...” Trương Anh Hào đùa cợt: “Nếu như không có những quái vật kia, tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta vừa gia nhập một câu lạc bộ dã chiến.”

Cố Thanh Sơn cầm cái muỗng, bắt đầu ăn.

“Lý thiếu tá, Dạ tướng quân dùng binh khí gì?” Hắn vừa ăn vừa hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.