Chói Mắt

Chương 47




Mấy ngày này, sau khi tan học Sử Mẫn đều về nhà cùng Tình Dã, mà Hổ mập ngày nào cũng đến nghe ké, nhưng Tình Dã phát hiện, thực ra Hổ mập và Sử Mẫn không mấy giống nhau. Kiến thức cơ bản của Sử Mẫn kém, còn Hổ Mập thì nắm được đôi chút, tuy rằng chậm chạp, nhưng chỉ cần Tình Dã giải thích một chút là anh ta có thể hiểu được, vì vậy mức tiến bộ của hai người cũng khác nhau.

Lúc rảnh rỗi, Tình Dã còn có thể nghe Hổ mập ngâm nga đôi ba bài hát, từ khi Hình Võ nói với cô rằng anh ta lọt vào top 10 ca sĩ của trường, là mỗi lần nghe Hổ mập hát, Tình Dã đều vểnh tai lên chú ý một chút, cô nhận thấy rằng thực ra Hổ mập hát rất hay.

Hổ mập đỏ mặt, lén lút nói với cô: “Anh, anh mở tài khoản trong phần mềm Singba, có tới vài trăm fans hâm, hâm mộ đó!”

“…”

Gần đây, công việc kinh doanh của Huyễn Đảo cũng đang đi đúng hướng, thu nhập bình quân mỗi tháng tăng gấp ba lần so với những tháng trước. Lý Lam Phương lúc nào cũng than vãn không có thời gian chơi mạt chược, nhưng thực tế thì chẳng tối nào là rảnh tay rảnh chân.

Tuy nhiên, Lưu Niên không mấy thông minh lại rất chịu khó, vô cùng chăm chỉ nghiên cứu, đại khái là chim chậm thì phải bay trước. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, anh ta đã tìm tòi ra những kiểu tóc mới và ngày càng trở nên thuần thục, gần đây, đến Tình Dã khi nhìn thấy anh ta cũng phải gọi anh ta là thầy Tony. Thậm chí, còn có người ở trên tận Thị trấn xuống đây muốn tìm thầy Lưu để làm tóc. 

Vì để quảng bá rộng rãi, Tình Dã đã phá lệ bỏ ra hai tiếng đồng hồ vào cuối tuần để dạy Đỗ Kỳ Yến phải lập tài khoản công khai thế nào, viết bài đăng bài ra làm sao. Sau đó, thêm hết hội viên của cửa hàng vào nhóm, rồi định kỳ gửi vào đó một ít ảnh thành quả, vì vậy đến bản thân Lưu Niên cũng không biết tại sao mình tự nhiên lại trở nên nổi tiếng, các cô gái còn không ngừng tag anh ta, mở miệng ra là gọi thầy Lưu, nghe rất tình cảm.

Thỉnh thoảng trên đường đi học về, Tình Dã mở ra đọc còn thấy vui, chỉ có điều Lưu Niên ấy mà, lại thật như đếm, không biết phải giao lưu với mọi người thế nào, cuối cùng, vẫn đến tay Tình Dã dạy anh ta cách trêu ghẹo các cô gái. Công việc xã giao mà, cần thiết lập tình cảm với khách hàng, đồng thời nhồi nhét tư duy tiếp thị vào đầu anh ta, vân vân và mây mây, khiến cô như thể có ba đầu sáu tay luôn rồi.

Mẹ của Đỗ Kỳ Yến đã làm xong phẫu thuật, ca phẫu thuật tương đối suôn sẻ, tuy rằng Dương Cương không trả đủ tiền cho cô ta trong vòng một tuần, nhưng trong vài lần cũng trả được một vạn tệ.

Tháng này Đỗ Kỳ Yến nhận được không ít tiền hoa hồng, tiền lương tăng gấp đôi, có lẽ do cảm kích Hình Võ và Tình Dã, vì vậy đã mang vài thùng khoai lang sấy ở nhà đến cho bọn họ.

Sau đó, cả Hình Võ và Tình Dã đều phải sững sờ trước những thùng khoai lang sấy này, vì về cơ bản là có ăn đến ói ra cũng chẳng thể hết nổi, hơn nữa nó còn chiếm diện tích. Vốn dĩ định tặng cho nhóm Hổ mập và Sử Mẫn mỗi người một ít, kết quả là bọn họ lại không nhận.

Khoai lang sấy không phải là thứ hiếm lạ ở Huyện An tử, mọi người ở đây đều làm tại nhà vào các dịp lễ tết hay Tết Nguyên Đán, về cơ bản là ai ai cũng ăn từ nhỏ cho tới lớn, nên cứ hễ nghe thấy là lại có cảm giác buồn nôn.

Để loại bỏ cơn đau đầu về khoai lang sấy này, ngày hôm đó, sau khi Sử Mẫn và Hổ mập rời đi, Tình Dã đã bóc một gói ra, rồi tìm một cái đĩa hẳn hoi trong nhà Hình Võ và bày lên trên, còn lén lút lấy vài bông hoa giả trong lọ hoa của Lý Lam Phương. Sau đó, bật chế độ làm đẹp để chụp những bức ảnh vô cùng đẹp mắt rồi đăng lên trang cá nhân, đồng thời viết một đoạn trạng thái khiến người ta phải chảy nước miếng, còn bảo nhóm Lưu Niên chia sẻ bài đăng đó nữa.

Hình Võ đang nằm trong phòng trên lầu, khi lướt đến bài đăng đó của Tình Dã, anh cảm thấy có lẽ cô muốn kiếm tiền đến mức phát điên luôn rồi, lại còn mang cả khoai lang sấy trong nhà ra bán, thêm một thời gian nữa có khi nào đến bộ tóc giả ba anh quên mang đi, cô cũng mang ra để bán không?

Vì vậy, khi Tình Dã lên lầu, Hình Võ chỉ mỉm cười, nhìn cô chằm chằm, vừa cười vừa lắc đầu. Tình Dã liếc nhìn anh, bất mãn nói: “Anh lén lút xem trộm trang cá nhân của em rồi phải không?”

Hình Võ quơ quơ chiếc điện thoại: “Xem một cách quang minh chính đại mà.”

Tình Dã ngồi xuống bàn học, lấy sách vở ra, nói với anh: “Nếu đã vậy rồi thì anh chia sẻ bài đăng đi.”

“Không chia sẻ.”

“Tại sao?”

“Xấu hổ.”

“Có gì mà xấu hổ?”

“Em bảo một người ngọc thụ lâm phong, đẹp trai tiêu sái, một người ai ai nghe thấy tiếng cũng sợ đến vỡ mật như anh mà lại đi bán khoai lang sấy, thế mà coi được à?”

Tình Dã chợt bật cười, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh thường ngày nhóm anh em trông thấy Hình Võ là lập tức trốn tránh, rồi đột nhiên lại nghĩ tới cảnh tượng anh đi bán khoai lang sấy, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười rồi. Cô không ép anh nữa, dù sao thì anh vẫn còn phải lăn lộn tại đình Trát Trát, ít ra cũng là một nhân vật hung thần trong mắt người khác.

Tuy nhiên trong mắt cô ấy mà, cô quay đầu lại nói với anh: “Chân lạnh.”

Hình Võ móc móc tay về phía cô: “Duỗi ra đây.”

Bàn học đặt cạnh giường, Tình Dã quay người một cái là có thể nhét chân vào chăn, một tay Hình Võ cầm điện thoại xem thi đấu trực tiếp, tay còn lại nắm chặt bàn chân nhỏ của cô, lòng bàn tay anh ấm nóng, ngay lập tức đã có thể xua tan cơn lạnh của cô.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, sáng sớm ngày hôm sau, nhóm bạn ngoại quốc trước đây ở Bắc Kinh của cô lại muốn mua, sau đó bảo Tình Dã gửi cho bọn họ. Tình Dã bèn gửi địa chỉ trường học quốc tế của mình cho Hình Võ, bảo anh chiều nay khi nào đến Thuận Dịch thì tiện đường mang theo vài túi khoai gửi lên Bắc Kinh, còn dặn anh nhất định phải gửi SF Express. Nói thật thì những gói khoai lang sấy này đóng gói quá đơn sơ, hạn sử dụng cũng ngắn, cô sợ gửi chuyển phát nhanh ở cái nơi hẻo lánh này sẽ mất vài ngày, như vậy thì đồ ăn sẽ hỏng mất.

Hình Võ lại chẳng mấy bận tâm, đến chiều anh tiện tay gửi đi hộ cô, nào ngờ đến thứ sáu, khi nhóm bạn của cô nhận được, sau khi ăn lại thành nghiện món khoai lang sấy dẻo này, thậm chí còn giới thiệu cho các bạn xung quanh. Vì vậy, mấy thùng khoai lang sấy trong nhà đã được Tình Dã đổi cả thành nhân dân tệ chỉ trong vòng một ngày.

Ngay khi vừa hết tiết học, cô đã hùng hổ quay lại nói với Hình Võ: “Anh đừng học nữa, mau về đi.”

“???” Hình Võ chậm rãi ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn cô.

Tình Dã nói với anh rằng có người muốn mua khoai lang sấy, hơn nữa còn mua hết luôn, bảo anh mau về nhà gửi đồ, vì vậy đến chập tối, thứ khiến bọn họ sầu não mấy ngày hôm nay đã được cuồn cuộn gửi thẳng lên thủ đô.

Khi Tình Dã hào phóng chia một nửa số tiền bán khoai lang cho Hình Võ, anh đã trợn mắt há miệng sững sờ cầm đống tiền mặt khá nhiều trên tay, hỏi cô: “Em bán bao nhiêu tiền một gói?”

“Một trăm tệ ba gói.”

“…” Đúng là ác quá mà.

Tình Dã còn cảm thấy mình bán rẻ nữa kìa, mà Hình Võ thì lại nghĩ, món ăn cho anh, anh cũng chẳng thèm này thế mà lại có người bỏ ra vài trăm tệ để mua?

Hình Võ nhớ tới hôm uống bia cùng mọi người trong kỳ nghỉ hè, Tình Dã đã vô cùng tự tin nói rằng sau này mình sẽ kiếm được thật nhiều tiền, khi ấy cả đám đều cười cô, nhưng hiện tại anh phát hiện cô thực sự có tài kinh doanh, ít ra thì ở cái nơi nghèo chẳng thể nghèo hơn được nữa này của bọn họ, thế mà cô lại luôn tìm tòi ra được cơ hội làm ăn.

Đột nhiên Hình Võ nhìn vô với vẻ cưng chiều như đang nhìn một đứa trẻ, rồi chạm lên mái tóc bồng bềnh của cô. Tình Dã đang đứng tính toàn ở quầy thu ngân, nhóm Lưu Niên thì bận bịu bên cạnh, cô bèn quay ngoắt đầu lại trừng anh: “Anh chạm vào đầu em làm gì?”

“Anh muốn nhặt lông cừu.”

“Muốn chết hả?”

Tình Dã vừa nói vừa nhéo tay anh, Hình Võ nắm lấy tay cô sau bàn thu ngân, đúng lúc này Đỗ Kỳ Yến vừa từ nhà vệ sinh đi vào, nên liếc mắt nhìn qua chỗ hai người họ, Tình Dã thấy vậy liền vội vàng rút tay về, rồi nhìn vào bảng kê như không có chuyện gì xảy ra.

Đỗ Kỳ Yến có chút kinh ngạc đi đến bên cạnh khách hàng để sấy tóc cho khách, thỉnh thoảng lại nghi ngờ liếc nhìn Tình Dã một cái, nhưng Tình Dã lại chẳng hề biến sắc, như thể hoàn toàn không có gì lén lút. Cô ta lại nhìn sang phía Hình Võ, mà anh cũng vẫn bắt chéo chân chơi game như bình thường, không có gì khác lạ, khiến Đỗ Kỳ Yến cho rằng chắc chắn khi nãy là do mình nhìn nhầm rồi.

Kết quả là một lúc sau, cô ta phát hiện ra Tình Dã luôn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ấy sắc bén và đầy sát khí. Đỗ Kỳ Yến thấp thỏm, sau đó cô ta thấy Tình Dã đi về phía mình nói một câu: “Lát nữa xong việc chúng ta nói chuyện nhé.”

Đỗ Kỳ Yến bất an cả nửa ngày, sau khi làm xong cho khách, cô ta đi ra sân sau cùng Tình Dã, vừa mở miệng liền nói: “Tôi không nhìn thấy gì hết.”

“???” Tình Dã sững sờ một lúc mới hiểu ra Đỗ Kỳ Yến đang nói chuyện gì và đột nhiên bật cười: “Sao nào, cô tưởng tôi tìm cô làm gì thế?” 

Đỗ Kỳ Yến xấu hổ cúi đầu, Tình Dã không trêu cô ta nữa, bèn nói: “Cô lấy đâu ra nhiều khoai lang sấy như vậy?”

Đỗ Kỳ Yến nói rằng nhà máy mẹ cô ta làm việc làm ăn không tốt, lần này đau ốm, ông chủ cũng không có tiền để thăm nom nên mang sản phẩm trong nhà máy đến tặng coi như an ủi.

“…” Nhân viên đau ốm, lại mang khoai lang sấy đến thăm nom? Đúng là nhà máy kỳ lạ.

Vì vậy, Tình Dã đã hỏi Đỗ Kỳ Yến nhà máy đó ở đâu? Hỏi cô ta có thể giúp mình lấy thông tin liên lạc của người phụ trách nhà máy không, cô có mối làm ăn cần đàm phán với họ. Kết quả là Đỗ Kỳ Yến lại nói rằng nhà máy mà mẹ cô ta làm việc sắp đóng cửa đến nơi rồi.

“…” Há? Một lần nữa Tình Dã lại cảm thấy bối rối. Cô ngẫm nghĩ rồi nói với Đỗ Kỳ Yến: “Cô cứ thử liên lạc giúp tôi trước đi đã, nếu tiện thì tôi còn muốn gặp mặt người phụ trách của họ nữa.”

Thế là Đỗ Kỳ Yến đã chạy đi gọi điện, đến tối, Đỗ Kỳ Yến báo lại với Tình Dã rằng ngày mai có thể đưa cô đi, tuy nhiên mai là thứ bảy, Tình Dã phải tham gia cuộc thi marathon chết tiệt kia, nên cô đã hẹn người phụ trách vào hai giờ chiều. 

Sáng thứ bảy, sau khi thức dậy, Tình Dã đã miễn cưỡng mặc bộ đồng phục xấu xí lên người, sau đó đi đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ, đang đứng trước gương chải tóc thì trông thấy một bóng người mặc đồng phục màu xanh lướt qua. Cô quay đầu lại nhìn, Hình Võ thực sự đã tìm được đồng phục của anh, có lẽ do mua từ năm lớp mười nên lúc này mặc có hơi nhỏ, vì vậy anh đã dứt khoát kéo khoá áo ra, bên trong là chiếc áo nỉ đơn giản màu trắng.

Rõ ràng là bộ đồ thể thao màu xanh lá được may thêm đường kẻ sọc màu đỏ mà Tình Dã chê bôi, vậy là lại được đôi chân dài của Hình Võ khiến nó trở nên vô cùng năng động, đẹp trai ngời ngời, hơn nữa việc vô cùng hiếm hoi đó là anh còn đi đôi giày màu trắng nữa.

Tinh Dã vừa buộc tóc vừa phải cảm thán lần nữa rằng, bạn trai của cô đúng là người đàn ông quê mùa sành điệu nhất con phố này, bộ đồng phục xấu như vậy khi khoác trên người anh lại toát lên hiệu quả như một bộ đồ hàng hiệu.

Cô bước tới, trong mắt không giấu được ý cười, kéo áo đồng phục học sinh của anh rồi nép vào lòng anh: “Anh chạy marathon hay đi tán gái thế hả?”

Hình Võ vươn tay ôm lấy eo cô: “Còn cần phải tán nữa sao? Gái đang tự nhào vào lòng rồi đây này.”

Vừa mới dứt lời thì nghe thấy tiếng Lý Lam Phương xuống giường, cả hai bèn tự động tản ra như bị sét đánh. Lý Lam Phương nhìn thấy Tình Dã mặc đồng phục thì có chút kinh ngạc: “Ồ, Tình Dã, bộ đồng phục này con mặc đẹp đấy chứ.”

“…” Đẹp ở chỗ nào thế?

Hình Võ và Tình Dã cùng nhau đến trường, tuy rằng học sinh trên đường đều mặc đồng phục, nhưng Tình Dã lại cảm thấy cô và Hình Võ trong như đang mặc đồ đôi vậy. Hai người đón ánh mặt trời mọc, lúc thì cô giẫm lên bóng của anh, lúc thì anh giẫm lên bóng của cô, không ai chịu kém cạnh ai, cứ trẻ con như vậy cùng tới trường.

Toà nhà dạy học chật ních người, gương mặt người nào người nấy đều lộ rõ vẻ phấn khích, Hổ mập đứng ở xa vẫy tay về phía bọn họ, sau đó chạy tới, đưa bảng số trên tay cho cả hai: “Em lấy cho hai người rồi này.”

Tình Dã cẩm lấy bảng số của mình, sau đó tức giận ném cho Hình Võ: “Đổi đi.”

Hình Võ liếc nhìn, 425? Là 25? Ai là kẻ phản bội thế? 25 thì 25, bạn gái là một học bá, nên vô cùng nhạy cảm với những con số, vậy thì phải làm thế nào, chỉ đành làm một tên phản bội thôi vậy. [1] 

Sau đó, Tình Dã liền cướp lấy bảng số của anh, là 518, rồi lập tức bật cười: “Cái này được, rất hợp với em.”

Hình Võ nhắc nhở cô: “Phía sau là tên của anh đó.”

Tình Dã nghiêng đầu, khe khẽ nói một câu: “Vậy thì em theo họ chồng sớm một chút.”

Xung quanh đâu đâu cũng là người, Hình Võ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt cô sáng trong veo, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ kiêu sa, quyến rũ, có lẽ nếu bên cạnh không có ai thì chắc chắn Hình Võ sẽ lập tức bắt lấy cô rồi hôn một cái.

Hàng mi dài che giấu nụ cười trong mắt anh, anh cầm lấy bảng số 518 rồi dán vào sau lưng cho cô, sau đó, Tình Dã cũng giúp anh dán bảng số 425 lên lưng.

Tóc vàng hoe vừa chạy ra khỏi lớp A4 liền chửi thề “đệch mợ” một tiếng: “Tình Dã, em mặc đồng phục làm anh suýt chút nữa thì không nhận ra, anh còn đang lấy làm lạ vì tại sao anh Võ lại hoà thuận khi ở cùng bạn nữ như vậy.”

Sau đó, anh ta lùi về sau hai bước, nhìn nhìn: “Em mặc đồng phục có thể làm người phát ngôn cho trường An Trung chúng ta rồi đó, đúng là người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp, em và anh Võ của chúng ta đúng là họ hàng thân thích, nhan sắc thật đáng đồng tiền bát gạo.”

Anh ta nói xong bèn lấy điện thoại ra: “Để anh chụp ảnh cho hai người.”

Tình Dã ngẩng đầu lên nhìn Hình Võ, cả hai có chút không nói nên lời nhìn về phía Tóc vàng hoe, khi Tóc vàng hoe hô “ba, hai, một” thì Hình Võ cũng đồng thời khoác tay lên vai Tình Dã.

Đợi đến khi Tóc vàng hoe cất điện thoại đi, anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Tóc vàng hoe còn trầm trồ khen ngợi, rồi lập nhóm trên Wechat, sau đó lôi mọi người vào nhóm, bao gồm cả mấy người Lưu Niên, có thể là do trượt tay nên không cẩn thận đã thêm cả Lý Lam Phương vào. Vì vậy, khi Tóc vàng hoe gửi ảnh vào nhóm, thì Lý Lam Phương đã lập tức khen ngợi, đồng thời nhấn mạnh: “Đúng là đẹp hệt như mẹ.”

Thế là nhóm chat này đã biến thành nhóm chết ngay từ ngày đầu tiên lập ra, không một ai trả lời, tất cả đều im như thóc.

Một vài giáo viên Thể dục đến để tổ chức cho mọi người khởi động trước cuộc thi, sau đó là phổ biến tuyến đường cũng như luật chơi.

Tình Dã vừa làm động tác khởi động cổ tay vừa nói với Hình Võ và Tóc vàng hoe: “Thương lượng một chút, lát nữa chúng ta sẽ chạy thế nào?”

Một nhóm con trai lập tức bật cười, Tóc vàng hoe đáp: “Bình thường tan học về nhà thế nào thì lát nữa chạy thế đó.”

Ban đầu, Tình Dã vẫn chưa hiểu ý của câu nói này là gì, nhưng đến khi cuộc thi marathon bắt đầu, thì cô đã lập tức hiểu ngay. Bất luận tốt xấu ra sao thì cô vẫn làm tư thế chuẩn bị chạy, ngược lại nhóm con trai phía sau lại cứ thế hai tay xỏ túi, ở đó chém gió với nhau, thực sự giống hệt với mọi ngày khi tan học về nhà.

Học sinh trường An Trung và An Chức xếp thành hai hàng song song đứng chuẩn bị trên hai con đường, xa xa có thể nhìn thấy người bên trường An Chức mặc đồ đủ mọi thể loại, còn có cả nữ sinh mặc váy ngắn và đi giày cao gót giữa mùa đông để tham gia chạy marathon. Đến là để làm hoạt náo viên hay sao không biết?

So sánh thì trông bọn họ giống những học sinh cấp ba nghiêm túc hơn, hai trường học chỉ cách nhau một con đường, sau khi tiếng còi vang lên, Tình Dã lập tức xông lên cùng nhóm người phía trước. Chạy được khoảng tầm một trăm mét, cô thở hổn hển quay lại nhìn, thì thấy nhóm Hình Võ đang như những ông lớn đi dạo, chẳng trách hôm đó Hình Võ vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái sau khi nghe nói đến cuộc thi marathon, như thế này thì bảo sao mà không thoải mái? Đây giống hệt như đi đi lại lại hai vòng từ nhà đến trường thôi mà.

Có lẽ dáng vẻ chăm chỉ phấn đấu của Tình Dã đã khiến Hình Võ cảm thấy thú vị, lúc này anh đang nhìn cô chằm chằm, nụ cười khi ẩn khi hiện, những tia nắng ban mai chiếu xuống người anh, toát lên dáng vẻ lười biếng khó diễn tả, chiếc áo đồng phục phanh ra trông có chút lưu manh, cả nhóm người cứ thế hùng dũng đi tụt lại phía sau.

Tình Dã rời mắt và tiếp tục chạy, mặc dù cô không thể giành được vị trí số một, tuy nhiên trước giờ cô luôn không thích xếp cuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.