Chói Mắt

Chương 15




Hình Võ bước vài bước đến chỗ Tình Dã, gương mặt đầy nước mưa nhìn cô: “Không sao rồi, đưa ghế cho tôi.”

Tình Dã ngơ ngác nhìn người đàn ông dưới cơn mưa, giọng nói run rẩy: “Anh, anh đánh chết anh ta rồi sao?”

Đang nói thì cuối cùng tiếng động cũng khiến mấy gia đình trong khoảng sân bên kia lần lượt mở cửa đi ra, dì Triệu vừa trông thấy tình hình thì giật mình, hét lên với Hình Võ đang đứng ở cửa nhà vệ sinh: “Võ tử, làm sao thế này?”

Hình Võ chậm rãi quay đầu, nhưng không đáp lại dì Triệu, mà nhìn chằm chằm về phía Ngô Bảo Bình đang thò đầu ra, giọng nói lạnh căm căm: “Bác Ngô, lôi con trai thứ nhà bác về đi.”

Ngay khi Lão Ngô nghe thấy người nằm dưới đất là con trai nhà mình, thì lập tức chẳng buồn để ý đến ô nữa mà cứ thế xông ra, trông thấy quả thực là Ngô Lão Nhị bèn vội vàng gọi vợ mình tới, vừa chửi rủa vừa đỡ Ngô Lão Nhị vào nhà.

Hình Võ cầm chiếc ghế trong tay Tình Dã ném vào trong, sau đó quay người bước vào cơn mưa nặng hạt đi về phía nhà họ Ngô. Lúc này, Tình Dã cảm thấy toàn thân lạnh toát, khi nãy cô sợ người đàn ông bên ngoài sẽ xông vào, nhưng lúc này lại sợ anh ta đã bị Hình Võ đánh chết.

Cô thấy Hình Võ đi thẳng vào nhà họ Ngô, bèn cắn răng lao ra cơn mưa to, chạy theo anh, sau đó đứng ngoài cửa, không dám vào mà chỉ ngó đầu nhìn, lại phát hiện Hình Võ hoàn toàn không kiểm tra tình hình của Ngô Lão Nhị, mà cứ thế mở tủ quần áo nhà người ta, rồi lôi hết đồ bên trong ra.

Tình Dã ngạc nhiên nhìn Hình Võ, hàng xóm xung quanh cũng cầm ô vây quanh cửa, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Tình Dã mới nhìn thấy Ngô Lão Nhị nằm bên cạnh vẫn chưa chết, tuy cả người trông vô cùng thảm hại nhưng vẫn cố trợn mắt ngồi dậy.

Mẹ của Ngô Lão Nhị vừa kéo Hình Võ vừa khóc lóc: “Võ tử, con đang làm gì thế? Con trai bác có thế nào thì từ từ nói, sao con lại lục đồ nhà bác ra làm gì?”

Hình Võ hoàn toàn không quan tâm đến bà ta, anh ngồi xổm xuống kéo ngăn tủ dưới cùng, rồi gạt quần áo sang một bên, nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ, dưới đống quần áo của đàn ông là từng chiếc quần lót và áo lót màu sắc tươi tắn của con gái, hơn nữa còn là loại mà các thiếu nữ hay dùng.

Vừa nhìn, Tình Dã đã nhận ra đó là đồ của mình, chính là đồng đồ lót bị lấy trộm, máu trong người lập tức muốn chảy ngược, cô sốc đến mức tất cả suy nghĩ gần như bị đình trệ.

Chỉ thấy Hình Võ lấy một chiếc túi nilon ở tủ bên cạnh, bỏ hết đống đồ lót của con gái vào túi, sau đó đứng dậy nói với ông bà nhà họ Ngô: “Con trai hai người đã lấy trộm đồ lót của em họ tôi còn nhân lúc trời mưa gió sấm chớp muốn xông vào phòng tắm, còn về việc anh ta muốn xông vào đó để làm gì thì trong lòng hai người tự rõ.”

Nhất thời, người nhà họ Ngô đều đột nhiên tái mặt, đến cả bác Ngô cũng mất đi khí thế, nhìn chằm chằm vào con trai thứ nhà mình, mắng chửi: “Lão Nhị, mày muốn chết rồi phải không?”

Hình Võ hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn vào tất cả mọi người xung quanh, hung dữ nói: “Mấy người cũng biết rằng anh ta muốn chết, tôi cảnh cáo tất cả mọi người trong khoảng sân này, còn ai dám có ý đồ gì với Tình Dã thì chẳng có lần sau nữa đâu, tôi sẽ tiễn thẳng người đó tới gặp Diêm Vương, cả đời này ông đây chẳng sợ phải ngồi tù.”

Tình Dã đứng ở cửa nhà họ Ngô, nhìn chằm chằm vào Hình Võ, cô không biết cảm giác hiện tại của mình là thế nào. Sợ hãi, hoảng loạn, kinh ngạc, hay là cảm giác an toàn đột ngột vô cùng phức tạp này, sự phức tạp quá đỗi thăng trầm ấy khiến toàn thân cô run rẩy.

Hình Võ dứt lời bèn quay người chuẩn bị ra ngoài, thì trông thấy Tình Dã đang ôm hai tay đứng trước cửa, chiếc váy trắng ướt sũng, lẩy bẩy nhìn thẳng vào anh. Anh cau mày, hung dữ nói với cô: “Cô chạy ra đây làm gì?”

Tình Dã không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt ướt át, Hình Võ bị cô nhìn đến mức khó xử, anh nắm cổ tay cô, dắt cô qua cơn mưa lớn rồi đẩy vào phòng tắm: “Yên tâm tắm đi.”

“Còn anh thì sao?” Tình Dã lí nhí hỏi.

Hình Võ nhìn dáng vẻ rõ ràng là đang sợ hãi của cô, bèn nghiến chặt hàm răng, giọng nói cũng nhẹ đi vài phần: “Tôi ở ngoài này.”

Hình Võ đi lên lầu lấy cho cô một bộ quần áo khô, trong lúc Tình Dã tắm, bên ngoài sân lại có tiếng động, hình như có người đến, cô nhanh chóng dội người rồi lao ra mở cửa, nhìn thấy Hình Võ đã để một chiếc ô bên ngoài cho cô, đèn phía sau tiệm làm tóc bật sáng, là Hình Võ cố ý để cửa và bật đèn cho cô.

Tình Dã cầm ô chạy vào nhà, quả thật là sau một tiếng báo cảnh sát thì mới có người đến, có hai viên cảnh sát đang đứng trong tiệm, dường như rất thân quen với Hình Võ.

Đối phương vỗ vỗ lên vai Hình Võ và nói với anh: “Lần sau ra tay thì từ từ một chút, đừng để thật sự gây ra chuyện, nếu cậu bị buộc hai tay vào rồi thì mẹ và bà nội phải làm thế nào?”

Hình Võ đưa hai điếu thuốc cho viên cảnh sát, nhàn nhạt đáp: “Tôi tự có tính toán.”

Sau khi cảnh sát biết được sự việc, có lẽ họ cũng cảm thấy Ngô Lão Nhị đáng đời và thấy không xảy ra án mạng, nhà họ Ngô cũng chẳng còn mặt mũi nào mà truy cứu nên nói với Hình Võ vài ba câu liền rời đi.

Sau khi cảnh sát ra về, Hình Võ khoá cửa cuốn lại, phát hiện Tình Dã đang đứng ở lối lên cầu thang nhìn mình, anh thở dài một tiếng rồi đi tới cầm lấy quần áo ướt trong tay cô, nói: “Lên phòng ngủ đi.”

Tình Dã im lặng, quay người lên lầu, Hình Võ ngước lên nhìn cô, cứ thế cho đến khi bóng lưng của cô biến mất ở lối vào cầu thang thì anh mới đi ra sân sau.

Chắc hẳn lúc này tâm trạng của cô đang rất tồi tệ, trong lồng ngực anh dường như có một luồng khí bị ứ đọng, ngăn không cho anh phát tiết ra ngoài, nước trên vòi sen dội xuống cơ thể đẹp đẽ của anh, anh siết chặt nắm tay đấm mạnh lên tường một cái.

Nhưng dường như cú đấm này không thể làm vơi đi tâm trạng lúc này, anh không dám tưởng tượng rằng nếu khi nãy mình không nhận cuộc gọi của Tình Dã, nếu Ngô Lão Nhị nhanh chóng phá được cửa, thì rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp thế nào.

Anh cảm thấy thực sự may mắn khi hôm đó mình đã mua loại khóa đắt nhất và có độ an toàn gấp đôi, thậm chí còn không dám tưởng tượng đến việc nếu như hôm đó mình chọn loại khoá rẻ hơn, thì hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Hình Võ đã lớn bằng ngần này, nhưng đây là lần đầu tiên trong lòng anh có cảm giác sợ hãi, anh cho rằng cuộc sống chỉ như vậy và bản thân sẽ chẳng còn nỗi sợ hãi nào nữa, nhưng vì sự xuất hiện của cô gái kia, vì sự việc tối nay mà anh thực sự đã bắt đầu sợ hãi.

Anh sợ một cô gái tốt đẹp sẽ bị huỷ hoại tại nhà anh, bị huỷ hoại ngay trước mắt anh, anh tự cho rằng bản thân mình không phải người tốt, nhưng vẫn chẳng thể chịu được những chuyện như vậy.

Sau khi tắm xong, Hình Võ giặt quần áo ướt của mình và Tình Dã, giặt xong lại không lập tức lên lầu, vì nghĩ sẽ làm cô tỉnh giấc, nên anh đã ở dưới lầu lướt điện thoại, hút xong một điếu thuốc rồi mới bê chậu quần áo đi lên.

Không ngờ, Tình Dã ở trong phòng vẫn chưa ngủ, cô chỉ ngồi trên giường cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, cũng không xem điện thoại, tóc còn đang ướt, dáng vẻ ấy như thể đột nhiên bị ném xuống nước vậy, tuyệt vọng đến nghẹt thở, tàn nhẫn một cách đáng thương.

Hình Võ đặt chậu xuống, nói với cô một câu: “Vẫn chưa ngủ à?”

Dứt lời anh bước đến bên cửa sổ phơi quần áo, cô gái phía sau lại im lặng một cách ngạc nhiên, chẳng hề lên tiếng, khiến Hình Võ cảm thấy không quen. Anh phơi xong quần áo rồi quay lại nhìn cô, sau đó mở ngăn kéo lấy máy sấy tóc ra đưa cho cô, nhưng Tình Dã không nhận lấy mà vẫn ngồi yên bất động.

Hình Võ bất lực đành cắm máy sấy rồi đi vòng qua giúp cô sấy tóc, Tình Dã cúi gằm mặt xuống, không từ chối cũng chẳng mấy phối hợp. Hình Võ biết hôm nay cô đã vô cùng sợ hãi, đổi thành bất cứ cô gái nào khác cũng sẽ sợ hãi đến tột độ như vậy, chứ đừng nói là một người từ thành phố lớn tới đây như Tình Dã, từ nhỏ cho tới lớn cô đều được chăm sóc rất cẩn thận, cuộc sống suôn sẻ thoải mái, thì sao có thể chứng kiến những mặt tối như vậy cơ chứ?

Anh thực sự muốn an ủi cô mấy câu để cô ngủ nhưng mở miệng vài lần vẫn không biết phải nói thế nào. Trước giờ, anh chưa từng an ủi người khác, điểm số môn Ngữ văn thì thấp nhất trong tất cả các môn học, bảo anh chửi bới còn được, chứ để anh sắp xếp ngôn từ đi an ủi người khác quả đúng là vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên, Tình Dã nãy giờ luôn cúi đầu lại đột nhiên yếu ớt lên tiếng: “Tôi muốn về nhà…”

Tiếng ồn từ máy sấy tóc quá lớn, Hình võ không nghe rõ, anh tắt máy đi, hỏi lại: “Cô nói cái gì cơ?”

Tóc Tình Dã đã không còn nhỏ nước nữa, mà khô được một nửa và dính lại trên má, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ẩn hiện dưới mái tóc, cô nói lại một lần nữa: “Tôi muốn về nhà.”

Lần này, Hình Võ đã nghe rõ, anh đặt máy sấy xuống, ngồi lên giường của mình, đối diện với cô, hai tay chống lên đầu gối, cúi xuống nhìn cô chằm chằm: “Trong nhà cô có còn ai không?”

Tình Dã im lặng rất lâu rồi lắc đầu, không còn ai cả, nhà cô chẳng còn ai, vốn dĩ có ông nội, nhưng ông đã mất cách đây mấy năm rồi, sau khi ông nội qua đời, thì bác cả đã cãi nhau với ba cô vì chuyện của ông khi ông còn sống, rồi bác cả ra nước ngoài và ba cô thì chẳng nhận ông ấy là anh nữa, còn bác có đánh chết cũng không chịu đi lại với ba cô, vậy nên cô không còn người thân nữa rồi.

Hình Võ xoa xoa lông mày, kiên nhẫn nói với cô: “Trong nhà không còn ai thì cô về thế nào? Về rồi biết sống ở đâu? Sống bằng cách nào?”

Tình Dã vùi mặt vào giữa hai đầu gối và ôm chặt lấy người, cô có chút cuồng loạn nói: “Tôi không biết, không biết bản thân có thể đi đâu, chỉ cần không phải là ở đây thì đi đâu cũng được.”

Nếu Tình Dã nói câu này với anh trong vài ngày đầu tiên khi cô tới đây, thì chắc chắn anh sẽ chẳng nói hai lời mà bảo cô cút đi, không chừng còn giúp cô mang hành lý ra ngoài để tiễn cô biến đi nữa kìa.

Nhưng trong đêm mưa xối xả này, sau khi cô vừa trải qua một trận kinh hãi, nghe thấy những lời nói của cô thì Hình Võ chỉ biết nghiến răng thật chặt, cả người như bị bao trùm trong một làn khói mịt mờ nào đó.

Anh không lên tiếng, hai người cùng im lặng một lúc thật lâu, cứ thế cho đến khi Hình Võ thấy một giọt nước nhỏ xuống sàn, anh ngước nhìn lên, phát hiện Tình Dã đang lặng lẽ rơi nước mắt.

Ngay thời khắc ấy, trái tim anh như quặn thắt lại. Khi Lý Lam Phương nói rằng sắp có một cô em họ chuẩn bị chuyển đến sống tại nhà mình, anh đã luôn coi cô em họ này như một vị khách không mời, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thì cô luôn tỏ ra kiêu ngạo và khinh khỉnh, như thể coi thường con người cùng vạn vật nơi đây vậy.

Mặc dù Hình Võ không muốn thừa nhận, nhưng những chiếc gai chói loá trên người Tình Dã đã hết lần này đến lần khác đâm vào lòng tự trọng của anh, mà những con người và môi trường xung quanh vốn dĩ luôn rất đỗi bình thường trong mắt anh lại càng làm tăng thêm cái cảm giác ấy.

Từ ngày đầu tiên, anh đã biết rõ ràng rằng cô rất khác biệt, cô khác với tất cả mọi người tại cái đình Trát Trát này, cô không thuộc về nơi đây, cũng không đáng bị ném lại tại đây, nhưng anh hoàn toàn không có cách để thay đổi người khác, không có cách nào để thay đổi hoàn cảnh nơi đây, cũng như không thể đuổi cô gái trước mặt lúc này ra ngoài.

Đôi lông mày đang khoá chặt của Hình Võ dần buông lỏng, anh cụp mắt xuống, gọi Tình Dã một tiếng: “Này.”

Thấy Tình Dã không để ý tới mình, anh dứt khoát khẽ gạt mái tóc đang che trước trán cô ra, thoáng chốc nhìn thấy gương mặt giàn giụa nước mắt, khiến người ta vô cùng thương xót  của cô.

Tình Dã quay mặt đi, đưa tay lên lau nước mắt, không muốn nhìn anh, Hình Võ bèn cố ý nghiêng người qua bên phải cô: “Tôi đang nghĩ là cô chẳng còn nơi nào để đi, nếu có thì người nhà của cô cũng sẽ không đưa cô đến chỗ chúng tôi, chỉ còn gần mười ngày nữa là khai giảng rồi, nếu cô chuyển đi nơi khác thì quả thực không ổn.”

Tình Dã cũng biết điều đó là viển vông, chỉ là cô không muốn ở lại đây mà thôi, đây là một loại cảm giác chán ghét dâng lên từ đáy lòng, vốn dĩ cô cho rằng mình có thể khắc phục, chỉ một năm mà thôi, chẳng có gì to tát cả, nhưng cảm giác bài xích ấy lại càng ngày càng không thể kiểm soát nổi.

Đột nhiên cô nghe thấy Hình Võ thở dài một tiếng và nói: “Việc hôm nay tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra nữa.”

Tình Dã nước mắt lưng tròng, nhìn anh: “Anh bảo đảm bằng cách nào?”

Hình Võ cong khoé môi, chống hai tay ra sau, ngỗ ngược và khoa trương.

Tình Dã tỏ ra nghi ngờ, nhìn anh chằm chằm, Hình Võ bất đắc dĩ nói với cô: “Nhà họ Ngô có hai người con trai, con trai cả làm tài xế taxi trên thị trấn, sau khi kết hôn thì mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu không được tốt nên rất ít khi về nhà. Con trai út cũng chính là Ngô Lão Nhị, ba mươi tuổi rồi mà chỉ biết ngồi ăn chờ chết, không chịu kiếm vợ, chỉ biết ăn bám ba mẹ, đây cũng chính là lý do khiến con dâu cả nhà họ Ngô ôm một bụng bất bình.”

“Ngô Lão Nhị là một thằng du côn, nhưng nhát gan, chỉ làm việc mờ ám, khi nãy tôi ra tay hơi nặng, tuy nhiên nếu nhẹ tay thì sẽ không có tác dụng, lần này anh ta phải nằm ở nhà ít nhất là mười ngày hoặc nửa tháng, sau này có cho anh ta thêm mười lá gan chó cũng tuyệt đối không dám có ý đồ gì với cô nữa. Ngoài ra, tôi cũng sẽ không để cho anh ta có cơ hội làm việc đó, tôi nói có thể bảo đảm thì chắc chắn sẽ có cách.”

Đây dường như là ấn tượng đầu tiên của cô với Hình Võ khi anh nói chuyện một cách nghiêm túc với mình, khiến cô không khỏi ngước lên nhìn anh vài cái.

Không biết có phải lời nói của Hình Võ đã có tác dụng hay không, mà Tình Dã đã ngừng khóc, cũng không tiếp tục nói mấy câu muốn rời khỏi đây như vừa rồi nữa mà chỉ yên lặng ngồi đó.

Hình Võ nói: “Mẹ tôi sắp về rồi, trông thấy cô ngồi khóc trước mặt tôi thì chắc chắn lại mắng tôi cho xem.”

Tâm trạng hiện tại của Tình Dã đang vô cùng gay go và hoàn toàn không muốn phải đối diện với những ngôn từ vừa kinh hãi vừa ô uế của Lý Lam Phương, nên cô lập tức quay người lên giường, kéo chăn đắp lên người.

Vừa nằm xuống lại nghe thấy tiếng bước chân đi ra của Hình Võ, bèn vội vàng ngồi dậy hỏi anh: “Anh đi đâu thế?”

Hình Võ nhìn vẻ mặt lo lắng cùng đôi mắt đỏ hoe của cô, giống như… Đang sợ bị bỏ rơi vậy.

Cuối cùng, hàng lông mày của anh cũng mất đi chút dấu vết của sự sắc bén thường ngày, anh nhẹ giọng nói với cô: “Không ngủ được, muốn xem đá bóng, tối nay tôi không ra ngoài.”

Có vẻ Tình Dã đã yên tâm hơn khi nghe câu “tối nay không ra ngoài” của anh, nên lại nằm xuống.

Mặc dù Hình Võ đã giúp cô đóng cửa, nhưng Tình Dã vẫn nghe thấy tiếng TV từ bên ngoài truyền đến, đây là thứ âm thanh ảnh hưởng đến giấc ngủ, nhưng lần đầu tiên Tình Dã lại cảm thấy thoải mái như vậy, cô cứ thế vừa nghe vừa dần ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.