Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 82: Tất cả những người này đều không bằng cầm thú




Vừa nhìn thấy bóng dáng trên lầu Nam Cung Dạ Hi lập tức dùng hết hơi sức kêu to một tiếng: “Ba!”

Nam Cung lão gia từ trên lầu chậm rãi đi xuống, hàng lông mày uy nghiêm hơi nhíu lại, thấy trong phòng khách có con gái cùng con rể và một cô gái xa lạ xinh đẹp, vừa mới nghe họ tranh chấp ông cũng đoán ra một chút đầu mối.

“Ba! Ba coi, chính là người phụ nữ này!” Nam Cung Dạ Hi chạy tới đỡ ông, căm hận trừng mắt nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết: “Chính cô ta đang quyến rũ anh trai, cư nhiên bây giờ còn chạy đến nhà chúng ta mắng chửi con không có giáo dục, ba, ba thay con dạy dỗ cô ta một chút đi!”

Lúc này lửa giận trong mắt Dụ Thiên Tuyết mới lắng xuống, nói gì thì nói, nhưng ở trước mặt người lớn không thể phê bình con cháu người ta không có giáo dục, đây giống như là trực tiếp đánh một bạt tay vào mặt họ.

Khuôn mặt của cô tái nhợt, ổn định cảm xúc, lễ phép nhẹ giọng chào hỏi: “Nam Cung lão tiên sinh.”

Dụ Thiên Tuyết cũng đã biết, lúc Nam Cung Ngạo còn trẻ tuổi đã thoát ly khỏi gia tộc của mình tự gây dựng sự nghiệp, đến thời điểm tuổi trung niên đã có thể chống lại anh em họ trong gia tộc, đám con cháu nhà Nam Cung miệng ăn núi lỡ, hiện tại gia tộc đã sa sút, chỉ có ông là đã trở thành thần thoại của cả dòng họ, từ phương diện này mà nói, ông là một nhân vật đáng cho người ta tôn kính.

Trình Sĩ Sênh cũng nhỏ giọng kêu lên: “Ba, sao ba lại xuống đây?”

Nam Cung lão gia nheo mắt quan sát Dụ Thiên Tuyết, không nói lời nào, chẳng qua là chậm rãi nhìn cô, ánh mắt ung dung không lộ bất cứ cảm xúc gì, ông ngồi xuống nhíu mày trầm giọng nói: “Mới sáng tinh mơ các người đã ầm ĩ, tôi xuống đây coi chuyện gì xảy ra, trong nhà sao lại dơ bẩn thành ra như thế này mà cũng không biết quét? Bà Ngô!”

Aiz! Lão gia!” Một người giúp việc lớn tuổi đi tới lên tiếng trả lời, rất khó xử nhìn Dụ Thiên Tuyết.

Mới đầu Dụ Thiên Tuyết cũng không hiểu ý tứ những lời này, đôi mắt trong trẻo nhìn quanh phòng khách, rõ ràng gọn gàng sạch sẽ tại sao ông lại nói dơ bẩn? Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt ngông cuồng đắc ý của Nam Cung Dạ Hi thì chợt hiểu ra, sắc mặt vừa mới khôi phục giờ đột nhiên không còn chút máu, ánh mắt cũng run rẩy rưng rưng.

Dơ bẩn.

Ông ấy nói trong nhà dơ bẩn, là bởi vì có cô, Dụ Thiên Tuyết ở đây, làm dơ bẩn nhà Nam Cung của ông ấy.

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết lạnh giá bi thương, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên độc bá một phương, tóc mai hai bên hơi có chút hoa râm, tinh thần khỏe mạnh, mặc kệ được người ta kính trọng như thế nào, nhà giàu sang quyền thế vẫn chính là nhà giàu sang quyền thế, không cho phép những kẻ thấp hèn tới bôi nhọ, kiêu căng tự đại tựa như Nam Cung Kình Hiên, không ai bì nổi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết bởi vì chua xót và bị nhục nhã mà đỏ lên, cô hơi run nhịn xuống, nhẹ nhàng hít một hơi nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên uy nghiêm chững chạc trước mặt, từng chữ rõ ràng làm người nghe cảm động: “Không cần phiền toái, Nam Cung tiên sinh, bây giờ tôi đi ngay, không cần ông nhọc lòng đích thân đuổi tôi ra ngoài.”

Hàng lông mi dài của cô khẽ run, gật đầu, cúi người chào 30 độ, theo tiêu chuẩn lễ tiết, xoay người đi ra cửa lớn nhà Nam Cung.

Nam Cung Dạ Hi vẫn bừng bừng tức giận, thật không tin được ba mình cứ thả cho cô đi như vậy! Hừ, thôi, chẳng qua là ba cảm thấy giằng co với loại phụ nữ hèn hạ dơ bẩn này không đáng giá, cô, Dụ Thiên Tuyết căn bản không xứng đáng!

“Vẫn còn có chuyện tôi muốn nói cho rõ ràng.” Đi tới cửa Dụ Thiên Tuyết bỗng dừng lại, nhẹ nhàng quay người, bóng dáng nhỏ yếu bị kéo dài trong nắng sớm, duy mỹ động lòng người: “Chỗ này tôi vốn là không muốn đến, hi vọng lần sau con trai của ông trước khi dẫn tôi tới phải được sự đồng ý của tôi, như vậy sẽ tránh cho tất cả mọi người lúng túng…..”

Cô nở một nụ cười nhẹ, nhợt nhạt nhưng lộ ra ngạo khí và sự tôn nghiêm: “Nam Cung lão tiên sinh hẳn là hiểu rõ điều này để giáo dục con gái của mình, phải không?”

Nhất thời, sắc mặt Nam Cung Ngạo xanh mét, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm xuyên thấu bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết!

“Cô!!” Nam Cung Dạ Hi cơ hồ là nhảy dựng lên từ trên ghế salon, sắc mặt căng đến đỏ như máu, tay run rẩy chỉ vào mũi của Dụ Thiên Tuyết bắt đầu mắng chửi: “Cái con đàn bà không biết xấu hổ này, có tin nói thêm một câu nữa tôi vả nát miệng cô hay không! Cô bất kính với tôi thì thôi, đối với anh trai tôi không lễ độ cũng được, cô lại dám nói như vậy với ba của tôi, cô muốn chết phải không!!”

Nói xong, cô ta không để ý mình đã mang bầu 4-5 tháng, nhào lên như một con dã thú nhỏ.

Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết trắng nhợt, trên mặt chợt lóe lên hoảng sợ, muốn tránh, lại không nghĩ rằng cơn tức của Nam Cung Dạ Hi lớn như vậy, cô vẫn còn chưa kịp tránh thì ‘Chát!!’ một bạt tai vang dội tát lên gò má cô!

Dụ Thiên Tuyết đau đến ngâm lên một tiếng, che mặt, cảm giác một chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân đều đã bị dẫm nát ở tại nơi này.

Ánh mắt trong veo quét qua gương mặt hống hách của Nam Cung Dạ Hi, Dụ Thiên Tuyết cũng nhẫn nại đến cùng, sắc môi nhợt nhạt yếu ớt, khóe miệng rỉ ra chút máu, đây là lần thứ ba, cô chưa từng chọc qua loại tiểu thư nhà giàu này, cũng không cần thiết nhịn nhục nữa, giơ cánh tay xanh xao lên, không chút do dự cũng dùng sức lực tương tự đánh trả!!

Cả phòng khách cũng cả kinh kêu lên dồn dập, có tiếng gào thét “Dạ Hi!”, tay của Dụ Thiên Tuyết căn bản không kịp đánh tới mặt cô ta đã bị một người hung hăng túm lại! Đôi mắt rưng rưng ngước nhìn, lúc này mới phát hiện ra là Trình Dĩ Sênh.

“Thiên Tuyết…..” Ánh mắt của Trình Dĩ Sênh phức tạp, siết thật chặt cổ tay của cô chỉ sợ cô dùng sức, thấp giọng nói: “Đừng đánh, Dạ Hi, cô ấy đang mang thai!”

Bản thân Nam Cung Dạ Hi cũng sợ hết hồn, thiếu chút nữa thôi, bàn tay đó đã đánh lên mặt cô ta rồi!

Nhưng khi thấy Trình Dĩ Sênh cũng đứng ra giúp mình, lại là đang ở trong nhà của mình, Nam Cung Dạ Hi tức khắc lại hung hãn, trong đôi mắt tràn đầy sự phách lối và hận ý, giơ một cánh tay khác hung hăng quăng một cái tát lên gò má bên kia của cô!

‘Chát’ một tiếng, hết sức vang dội!

Khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết lệch qua một bên, mái tóc hơi xốc xếch, đau đến mày cũng cau chặt.

“Con đàn bà đê tiện, chỉ bằng cô mà cũng muốn đánh tôi, cô không nhìn coi đây là nơi nào, cô có tư cách đánh tôi sao!!” Nam Cung Dạ Hi căm hận nói, ngang ngược tới cực điểm.

Khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết không thể ức chế mà nóng lên, đôi mắt trong veo đầy nước mắt, chậm rãi ngước lên nhìn chằm chằm Trình Dĩ Sênh, giọng run run: “Đủ chưa? Có thể buông ra chưa?”

Các người đều không bằng cầm thú, đánh đủ chưa? Khi dễ đủ chưa!

Gương mặt Trình Dĩ Sênh lộ vẻ thương tiếc và hổ thẹn, anh ta biết rõ Dạ Hi rất không có phép tắc và không có giáo dục, thật không ngờ lại khiến Dụ Thiên Tuyết bị đánh thêm một cái tát, độc ác đến vậy, anh ta cơ hồ có thể nhìn thấy trên gò má trắng nõn của cô nhanh chóng ửng đỏ dấu tay, rõ ràng bắt mắt.

“Chưa đủ! Đồ hèn hạ, ba tôi giữ lại cái mạng của cô là vì thấy cô đáng thương! Hôm nay tôi không chỉ dạy dỗ cô một trận, tôi phải dạy dỗ cho đến khi nào cô nhìn thấy tôi là sợ mới thôi!” Nam Cung Dạ Hi vừa nói xong lại muốn xông tới.

“Được rồi, còn chưa đủ ồn ào hay sao?” Nam Cung Ngạo chống gậy đứng dậy, trên gương mặt lãnh ngạo là sự âm trầm.

Kịch vui đã nhìn đủ rồi, cho nên bây giờ kêu ngừng đúng không?

Hơi thở của Dụ Thiên Tuyết mong manh, đôi mắt rưng rưng mạnh mẽ nhìn chằm chằm Nam Cung Ngạo, những người này nhìn có vẻ như cao quý thì ra là trong nội tâm lại khiến cho người ta ghê tởm đến như vậy! Cô sớm nên hiểu rõ.

Nam Cung Ngạo nheo mắt lại, cũng đầy vẻ uy nghiêm chăm chú nhìn cô gái trẻ xinh đẹp quật cường này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.