Chinh Phục Tiểu Hồ Ly

Chương 5: Không vui chút nào!




Vâng, và chủ nhân của tiếng hét kinh thiên động địa đó không ai khác chính là Triệu Thiên Thiên!

Bởi vì sao? Bởi vì Triệu Thiên Thiên nghĩ trong phòng chỉ có một mình cô, cho nên dù đã đem hẳn đồ ngủ vào phòng tắm, nhưng cô lại không mặc mà chỉ lựa chọn quấn một chiếc khăn tắm quanh người rồi bước ra ngoài, đã vậy còn vừa đi vừa hát.

Ai dè...trong phòng của cô lại có một sự hiện diện khác, là một người đàn ông, cho nên trong phút chốc, tâm trạng vui vẻ của cô đã tan thành mây khói!

Mà cũng may là Triệu Thiên Thiên không có bị "giận quá mất khôn", tức thì vẫn nhớ điều quan trọng hiện tại, thế là cô quay trở vào phòng tắm một lần nữa.

Khuôn mặt ửng hồng xinh xắn... xương quai xanh tinh xảo yêu kiều... đôi ngực có kích cỡ vừa phải lúc ẩn lúc hiện... còn có đôi chân thon dài trắng nõn nà...

Lăng Lãnh Nam vẫn đứng chôn chân tại chỗ, trong đầu lại âm thầm nhớ đến cảnh xuân lộ bên ngoài khăn tắm vừa mới nhìn thấy được. Không ngờ tối đêm nay lại có thể ngoài ý muốn nhìn thấy cảnh này... Ưm, cũng không tệ!

Xoa xoa cầm, ánh mắt Lăng Lãnh Nam loé lên tia sáng khác thường...

Cạch...

- Thiên Thiên, là phụ nữ, không thể hở tí là động tay động chân được!

Đã có kinh nghiệm của lần trước, dù có theo đuổi suy nghĩ riêng, nhưng đang ở trong " địa bàn" của người khác, Lăng Lãnh Nam vẫn tập chung tinh thần cảnh giác! Cũng chính vì vậy, nên khi tiếng mà cửa phòng vừa vang lên, Lăng Lãnh Nam đã nhận biết, cũng kiệp thời phản ứng, đỡ lấy bàn tay đang có ý định " chạm" vào mặt anh.

Triệu Thiên Thiên lúc này đã thay ra một bộ đồ ngủ tương đối kín đáo, vươn tay định cho Lăng Lãnh Nam một cái tát thì lại bị ảnh bắt được, vừa vùng vằn muốn rút tay lại, cô vừa nghiến răng ken két:

- Lăng. Lãnh. Nam. Buông. tôi. ra!

Không ngờ tên hoa hoa công tử này cũng có sức mạnh như vậy, với sức của cô vậy mà không thể rút tay ra được! Chết tiệt, cô đúng ra không nên đánh giá thấp tên này từ đầu...

- Em có vẻ thích đánh người nhỉ?

Tùy theo ý của cô gái, Lăng Lãnh Nam không không muốn bị nói ức hiếp phụ nữ nên cũng buông tay Triệu Thiên Thiên ra, chỉ có điều sắc mặt đã không cà rỡn như mọi khi, mà trong ánh mắt ngoài sự khó chịu còn có một tia sắc bén...

Quyết định của anh, anh chưa bao giờ thay đổi! Những cái gì cũng có giới hạn của nó cả... và sự nhẫn nại, nhượng bộ của anh cũng thế. Cọp không ra tay thì lại bị nghĩ là cọp giấy à?

Triệu Thiên Thiên cũng có chút giật mình trước ánh mắt của Lăng Lãnh Nam... Đúng là em trai của Lăng lão đại, cũng có khí thế ra phết!

Nhưng khoan đã, rõ ràng lần này là anh ta thật sự sai trước, cô cần gì phải sợ?

- Đánh anh thì sao? Một người đàn ông vô duyên vô cớ chạy vào phòng của một người phụ nữ mà không báo trước, có đáng đánh không?

Khuôn mặt Lăng Lãnh Nam thoáng ngẩn ra, không còn vẻ hùng hổ hay ánh mắt sắc bén gì nữa...đúng là như vậy thì...? Anh giả vờ ho khan:

- Khụ khụ... Xin lỗi, tôi không có ý xấu, chỉ muốn đem đồ lên cho em, muốn nói với em vài lời nhưng lại không thấy em đâu mà thôi!

- Không có ý xấu chính là tùy tiện lục lọi phòng người khác, đã vậy, khi cố ý anh sẽ làm ra chuyện gì hả, hả?

Triệu Thiên Thiên hai tay chống nạnh, phòng má lên, nếu như trong ánh mắt cô không loé lên tia lửa, thì chính là vô cùng đáng yêu... Lăng Lãnh Nam không biết nói gì hơn, mà đúng hơn là không thể nói gì hơn, ai biểu anh đang ở thế bị động chứ?

Hiện tại, Triệu Thiên Thiên chỉ có cảm xúc muốn đập nát cái khuôn mặt của tên đàn ông trước mặt này, nhưng biết bản thân không thể manh động.

- Tốt, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, biến!

Chết tiệt, nếu không phải ngại Lăng lão đại, cô đã biến tên này thành đầu heo rồi! Không đánh được, cô cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa...

Lăng Lãnh Nam trước thái độ và lời nói lạnh lùng, vô tình của Triệu Thiên Thiên chỉ có thể im lặng mà đi ra ngoài, mà trong khi đó còn ra vẻ lưu luyến không muốn đi nữa chứ!

... Ấy, tuy nhiên, Lăng Lãnh Nam là ai, có bao giờ còn như vậy với một người con gái, huống chi trong lòng anh cũng không cho là mình làm gì quá đáng! Cũng ngay sau khi cửa phòng đóng lại, cũng là lúc khuôn mặt áy náy, có lỗi có Lăng Lãnh Nam biến mất vô tung vô tích...

Anh xoa xoa cầm, nhướng mày nhìn cánh cửa phòng đóng chặt:

- Thật là khó hiểu!

Chỉ mới lúc nãy còn vui vẻ thế kia, sao bây giờ đã tức giận rồi? Chẳng lẽ lại là vì lí do kia...

Haizzz... cô gái này thật khó hiểu, phải nỗ lực thêm mới được, Lăng Lãnh Nam anh bao giờ lại phải thất bại về phương diện này chứ?

Vừa suy nghĩ, Lăng Lãnh Nam vừa chậm rãi đi về phía phòng của anh cũng nằm cũng nằm trên tầng hiện tại nhưng là ở cuối hành lang. Trong lòng lại âm thầm tính toán kế sách để đối diện với cô gái nhỏ vào sáng ngày mai!

Nhưng Lăng Lãnh Nam nào biết, cũng chỉ vừa mới đây thôi, vận mệnh của anh đã bị hai kẻ nào đó tự ý quyết định, cũng vậy mà kế hoạch, tâm tư của anh chỉ có thể tạm thời hoãn lại một thời gian!

...

- Chị hai, chị có thấy Thiên Thiên ở đâu không?

Sáng ngày hôm sau, Lăng Lãnh Nam định sẽ sang phòng của Triệu Thiên Thiên sớm... ách... để... Nhưng nào ngờ gõ cửa mãi chẳng có phản hồi, khi đánh bạo mở cửa cũng chẳng thấy ai. Thế là Lăng Lãnh Nam đành đi xuống phòng khách tìm, nhưng kết quả cũng không thấy, vì vậy nền mới hướng tới người chị dâu tương lai đang tay trong tay cùng anh trai anh từ trên cầu thang đi xuống.

Lãnh Hàn Quyên cũng không biết vì sao sáng sớm Lăng Lãnh Nam đã hỏi cô như vậy, khẽ trao đổi ánh mắt với người bên ông bên cạnh, rồi không nóng không lạnh nói:

- Tôi không biết, Thiên Thiên tính cách rất tùy hứng, có khi nữa đêm bỏ đi cũng không trừng!

Quả thật, suy đoán của Lãnh Hàn Quyên là chính xác, mà thật ra thì đem qua không tới nữa đêm, sau khi đuổi Lăng Lãnh Nam ra khỏi phòng không bao lâu, bạn Thiên Thiên đã thu dọn đồ đạc...im lặng bỏ đi, còn đi đâu, chẳng ai biết được!

Cô gái chết tiệt này là đang đùa bỡn anh sao? Vậy mà dám im lặng bỏ đi...

Trong lòng Lăng Lãnh Nam không tự chủ rủa thầm một tiếng, khuôn mặt có điểm âm trầm, xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng chưa kịp bước đã bị một âm thanh lạnh lẽo ngăn lại:

- Lãnh Nam, tôi có chuyện muốn nói với cậu, vào trong đi!

Lăng Lãnh Nam quay đầu đã thấy anh trai ôm eo chị dâu tương của anh đi vào phòng ăn... Anh liền lắc lắc đầu, đi vào theo...

- Có gì anh cứ nói đi!

Nhìn bữa sáng vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng được đặt trên bàn, nhưng Lăng Lãnh Nam lại không hề có ý định đụng vào, bèn nhìn anh trai mà hỏi.

Nhưng người anh trai quý hóa của của anh lại không quá để ý đến lời nói của anh, tay thì tỉ mỉ cắt thịt cho người phụ nữ bên cạnh, miệng lại lạnh nhạt nói:

- Không vội, dùng bữa sáng trước đã!

Cuối cùng, dùng không muốn ăn, Lăng Lãnh Nam cũng đành bất đắc dĩ phải ăn, không thể để dạ dày của bản thân chịu thiệt được!

...

Bữa sáng kết thúc, không cần Lăng Lãnh Nam hỏi lại lần nữa, Lăng Lãnh Ngạo sau khi thông thả lâu miệng xong thì ngẩng đầu, môi mỏng nghiêm túc phun ra mấy chữ vô cùng có lực sát thương:

- Lãnh Nam, ông đã đồng ý cho cậu toàn quyền tiếp quản Lăng thị, cậu thu xếp nhanh chóng trở về Canada nhận chức đi là vừa!

Ngay lập tức, Lăng Lãnh Nam đang ngồi trên ghế phải bật vậy, kinh ngạc nói lớn:

- Cái gì... anh hai, anh đừng đùa như vậy chứ, không vui đâu!

Không vui chút nào, tiếp quản Lăng thị, như thế, thời gian đâu mà chơi đùa nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.