Chiết Yêu

Chương 44: Hoàng đế giá đáo (VII)




Lưu Quang ngồi ở phòng khác chờ Túc Mệnh tắm, rồi bị nha hoàn kêu đi vào.

Túc Mệnh nằm nghiêng mép giường - tư thế phi thường mê người. Lưu Quang vừa mới bình tâm lại bị xao động; nàng thậm chí còn nghĩ mình nên nhảy vào liễu liêm hồ ở phía trước dùng nước lạnh để yên tĩnh một chút rồi hẳn vào. Có điều, bây giờ Túc Mệnh ngoắc nàng lại; trước người Túc Mệnh đặt một lư hương có cắm sáu cây nhang thuốc, đây là chế tác của Phượng Thành dùng để xông mặt, phương pháp này đã rất thịnh hành ở Vân Điếu Bàn, là thuật dưỡng nhan mà mọi người sẽ dùng sau khi tắm xong. Bất quá bởi vì lần đầu tiên Túc Mệnh sử dụng, nàng vừa muốn ngoắc lưu quang, lại còn phải phòng ngừa hít phải hương nhang cho nên ngoắc ngoắc được một lát đã quạt ra. Lưu Quang thấy Túc Mệnh ngoắc tay, lúc này mới bất chấp mà đi. Nhưng vẫn không dám đến quá gần, nàng chỉ ngồi xa xa ở cạnh giường.

"Như thế nào, " Túc Mệnh tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Nàng vĩnh viễn bảo trì khoảng cách này với ta sao?"

Lưu Quang chậm rãi dời qua.

Túc Mệnh mặc chiếc váy buộc đến ngực và khoác ngoài một sa y cực mỏng. Ngay cả thủ cung sa trên tay cũng không che được.

"Nàng muốn nói gì với ta?"

Túc Mệnh theo ánh mắt Lưu Quang nhìn về tay mình, rồi lui về phía sau tựa vào giường, kể một câu chuyện xưa.

Câu chuyện này vốn không liên quan gì đến Túc Mệnh, nhưng nàng là Tri Ngọc đại sư nên vĩnh viễn không thoát khỏi liên quan.

Đó là câu chuyện về hoàng đế đời thứ ba và Tri Ngọc đại sư đời thứ ba.

Vì độ phù hợp giữa hoàng đế và Tri Ngọc đại sư, nguyên bản người kế nghiệp Tri Ngọc đại sư đời thứ ba đã được chọn trước khi thái tử đăng cơ và sẽ được công bố ngay khi thái tử được kế vị. Song, hoàng đế đời thứ ba và Tri Ngọc đại sư đời thứ ba đã phát sinh tình cảm từ lâu. Bọn họ biết nếu bị công khai thì sẽ không có khả năng ở bên nhau, vì thế ngay lúc đó, thái tử bắt chước hoàng đế khai quốc, nghĩ là khi mình lên ngôi sẽ từ từ dàn xếp, đem Tri Ngọc đại sư ban thưởng phi danh, để nàng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Sự tình vốn rất thuận lợi, nhưng trước khi hoàng đế bố cáo đã thương nghị cùng hoàng hậu. Bởi vì hoàng hậu là chủ sự hậu cung, tất nhiên nàng cũng phải ra mặt. Có điều, đâu ai ngờ được rằng hoàng hậu ngoài mặt thuận theo hoàng đế, mà sau lưng lại thương thảo việc này với gia tộc của mình. Kết quả, dĩ nhiên kế hoạch của hoàng đế không thành! Hoàng hậu sợ Tri Ngọc đại sư đến hậu cung sẽ ảnh hưởng tới thế lực của mình, và nàng cũng không phải là hoàng hậu đời thứ nhất, cho nên đã ngăn cản hai người. Tri Ngọc đại sư vốn là người rất đơn thuần, so với việc cho nàng làm Tri Ngọc đại sư, nàng tình nguyện được ở cạnh quân lâu dài hơn. Nhưng nàng cũng không ngờ bởi vì thân phận đặc thù của mình, chẳng những không thể ở gần hoàng đế mà ngược lại bị ép buộc ngày càng xa. Âm mưu đấu đá trong đó dĩ nhiên cũng liên miên một thời gian, cuối cùng, hoàng đế từ bỏ. Hứa hẹn vĩnh viễn không được thực hiện, Tri Ngọc đại sư bi thương cực điểm. Và rồi nàng luyện thành một lời nguyền cho thủ cung sa dùng cho Tri Ngọc đại sư các đời tiếp theo để cảnh báo.

Lưu Quang sững sờ khi biết được bí mật thủ cung sa của Túc Mệnh: Nếu Túc Mệnh mất thủ cung sa thì có nghĩa là Túc Mệnh cũng mất mạng! Mà phương pháp duy nhất để mất thủ cung sa đó là giao hoan cùng nam tử. Cho nên Túc Mệnh không thể yêu nam tử!?! Lưu Quang bắt đầu thay đổi sắc mặt, lát thì trắng lát thì hồng; nàng nhìn Túc Mệnh chằm chằm, tất cả tư vị trong lòng không cách nào hỏi ra miệng. Nàng sợ; nàng nghĩ nếu hỏi ra thì hai người sẽ không thể quay về bình thường, vân vân. Nhưng vấn đề đó đã bén rễ ăn sâu trong lòng nàng, nếu không hỏi thì không thể nhổ - cái loại cảm giác canh cánh trong lòng này quá khó tiếp thu đi.

Túc Mệnh kể xong chuyện xưa - chuyện được xem là cấm kị hoàng thất Ngạn Quốc - cũng đã thấy Lưu Quang nhìn mình chằm chằm. Và Lưu Quang ở trước mặt nàng chưa bao giờ che dấu tâm tư - đương nhiên bây giờ cũng không có - cho nên Túc Mệnh dễ dàng xem thấu suy nghĩ của nàng.

Túc Mệnh nói: "Lưu Quang, còn nhớ lời chúng ta đã nói ở sau núi Vũ-Khởi-thôn không?"

Lưu Quang dời mắt nghiêng đầu suy nghĩ:

Đúng rồi. Khi đó nàng gặp Đoạn Hoa Lê và Tần Hải Lâu; lại nghe được chuyện của Bích Kiều và Cẩm Viện; và cũng là lần đầu tiên Túc Mệnh nói với mình về tình cảm trái luân lý này. Loại tình cảm vừa không giống tỷ muội, cũng không thể kết thành phu thê, nhưng lại có thể yêu nhau cả đời... Lúc đó, nàng cũng chỉ là một trong những người đứng xem, mà hôm nay, hiện tại, rốt cuộc nàng đã không thể nói nên những lời bàng quan như trước. Nhưng, dù có ngu ngốc như thế nào nàng cũng không tin nếu không có cảm giác thì làm sao có thể làm được những chuyện mãnh liệt đó? Lễ pháp là cái gì? Giáo lý là cái gì? Từ xưa đã truyền lại rất nhiều quy củ... mà ở đây, toàn bộ đã rối loạn.

Túc Mệnh hỏi: cho tới bây giờ có phải cũng không nghĩ tới, nữ nhân cũng có thể yêu nhau... Lưu Quang không biết. Câu nói đó, Túc Mệnh hỏi có phải là bởi vì hôm nay không? Nếu vậy thì đáp án... có lẽ đã không quan trọng nữa. Cho nên, nguyên nhân cũng không quan trọng nốt. Cảm giác gông xiềng giam cầm túc mệnh nàng từng cảm nhận được, hình như, nàng đã mở nó ra được rồi...

Giờ phút này, câu hỏi kia trong lòng Lưu Quang đột nhiên hóa thành hư ảo; gánh nặng tiêu tan - Lưu Quang từ từ nở nụ cười.

"Không có vấn đề gì muốn hỏi sao?" Túc Mệnh vẫy tay.

Lưu Quang đi qua, nửa nằm trong lòng Túc Mệnh, thấp giọng nói: "Nói tiếp chuyện về nàng đi, hầu như cái gì ta cũng không biết..."

"Qua rồi, không quan trọng nữa, " Túc Mệnh ôm Lưu Quang, nói. "Mấy hôm nữa chúng ta phải lên đường."

Lưu Quang cả kinh, ngồi dậy: "Ý nàng là... chúng ta phải về Hoành Quốc?"

"Phải, " Túc Mệnh xoa mặt Lưu Quang, "nàng muốn báo thù, không phải sao?"

Lưu Quang cúi đầu, lòng chua xót. Qua hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Quay về Hoành Kinh, hết thảy có thể nghe theo ta không?"

Túc Mệnh có chút ngoài ý muốn vì Lưu Quang giờ phút này giống với Lưu Quang ở thời điểm vừa mới quen biết.

"Có thể, " Túc Mệnh gật đầu. "Nàng muốn làm gì thì làm."

Lưu Quang nhịn nước mắt sắp sửa tràn mi, cắn chặt răng.

"Ngủ đi, " Túc Mệnh kéo Lưu Quang qua bên cạnh nằm xuống, "ngày mai còn phải giữ vững tinh thần đối phó hoàng đế."

Lưu Quang buồn cười, nghe lời nhắm mắt, nhưng lại lập tức mở ra, nói: "Nàng bảo Phượng Thành hái tịnh đế liên sao?"

Túc Mệnh sửng sốt, nghĩ lại mới nhớ đúng là có chuyện như thế liền gật đầu.

"Để làm gì?" Lưu Quang hỏi.

"Đến lúc đó nàng sẽ biết." Túc Mệnh nói, rồi tắt đèn, sau đó nằm xuống. Nàng tiến đến bên tai Lưu Quang, nhẹ nhàng thổi, "Nếu thật sự nhàn rỗi, không bằng chúng ta làm chuyện khác?"

Lưu Quang cực kì túng quẫn, may mà trong bóng đêm cũng không thấy được sắc mặt nàng, vậy nên nàng cũng lớn mật: "Ta không có giống nàng nha, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện đó."

"Chuyện đó?" Túc Mệnh cười ra tiếng, rồi lại trầm giọng, "Là chuyện nào?"

"Thì... vừa rồi..." Lưu Quang nói không được. Bởi vì Túc Mệnh đã lật nàng qua hôn nàng.

Bất lực, vô lực vòng trên cổ Túc Mệnh, Lưu Quang chỉ có thể run run nhắm mắt, dụng tâm đi cảm giác tình yêu chưa từng có người này gây cho nàng.

Ngày thứ hai, Túc Mệnh, Lưu Quang đồng thời bước ra Sơ-Chi-các. Hai người chậm bước đi về phía trước, vòng qua Thương-đình, rồi đến Thính-Túc-các thỉnh an Ngạn Tập.

Ngạn Tập cũng đã ra ngoài, đến Vũ-viên.

"Hàng năm ta phải đưa một số bồ câu cho quân doanh, có thể hắn cũng tò mò." Túc Mệnh giải thích, kéo Lưu Quang đến đó.

Quả nhiên hoàng đế Ngạn Tập ở đó thật, hứng thú nhìn bồ câu kiếm ăn dưới đất. Nhìn thấy Túc Mệnh đến, Ngạn Tập hết sức hớn hở lôi kéo Túc Mệnh, khen nàng không dứt miệng về chuyện nuôi dưỡng bồ câu.

"Bồ câu là Phượng Thành nuôi, cho ăn và thuần hóa đều là các nha hoàn làm, ngài khen ta làm gì."

Túc Mệnh buồn cười, cầm thức ăn rải xuống đất. Quả nhiên bầy bồ câu bay tới. Nhưng có một con cổ tím bay tới Lưu Quang và ngoan ngoãn đậu trên vai nàng.

"Biết ta?" Lưu Quang vui sướng vỗ về đầu bồ câu, thấy trên chân nó có cột dây vàng, cười nói.

Ngạn Tập quay đầu lại, lúc này mới cẩn thận nhìn Lưu Quang và hắn hơi sửng sốt. Trực giác nói rằng cô nàng này đã không giống với thời điểm mới gặp; kể cả khi so với hôm qua cũng đã thấy không giống mấy. Trước đây, nếu nói thái tử phi còn có chút e dè, không đủ phóng khoáng, thì thái tử phi bây giờ có thể nói là đã chân chính đạt đến danh hào thái tử phi thật sự - đầy đủ cả mỹ mạo và khí chất khiến người ta không thể dời mắt.

Lưu Quang cầm bồ câu, ngồi xuống trước mặt Ngạn Tập, Túc Mệnh, thả bồ câu của nàng xuống đất, chẳng những cho nó ăn mà còn thì thầm: "Ăn đi ăn đi! Nhìn ta mà đã no không cần ăn rồi hả."

Túc Mệnh cười, cũng ngồi theo, thuận tay đuổi giúp mấy con bồ câu gần nó.

Ngạn Tập trợn mắt, quả quyết thay đổi ý nghĩ vừa rồi. Làm thái tử phi, đó là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ của ngày sau thì có thể nào như tiểu hài nhi chơi đùa như thế?

Lưu Quang, Túc Mệnh ngồi dưới đất nhìn bồ câu ăn, bởi vì tóc dài rũ trước ngực, Lưu Quang vén nó ra sau, lại không ngờ lúc này sẽ lộ ra tai trái. Mà Ngạn Tập bởi vì đang nhìn nàng nên vừa vặn thấy được, và còn phát hiện thêm thứ khác.

Cái phát hiện này tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, làm Ngạn Tập trợn mắt há hốc mồm: Đó là... cái gì chứ?

Cái đó đối với Ngạn Tập mà nói tuyệt không xa lạ. Thân là hoàng đế, bên cạnh có vô số mỹ nhân, thời điểm thị tẩm bọn họ thì hắn cũng thường để lại dấu vết này trên người họ. Hơn nữa cái này lại ở dưới tai - nơi mà chỉ cần nhìn thôi cũng biết đó là chuyện ngọt ngào cỡ nào.

Rốt cục chuyện gì đã xảy ra? Ngạn Tập nhất thời cảm thấy ngu si. Hắn trơ mắt nhìn hai nữ tử thấp giọng trò truyện cười đùa vui vẻ và làm như không thấy hắn. Chẳng lẽ... Ngạn Tập không dám nghĩ. Hắn cố gắng hít một hơi thật sâu để trấn định. Ngạn Tập nhắm mắt lại, chậm rãi sắp xếp lại các manh mối trong óc.

Hai người đùa đủ thì đứng lên. Túc Mệnh mới biết con bồ câu đã bị Lưu Quang nhìn trúng, nên cũng cho nàng. Rồi Túc Mệnh lại thấy Ngạn Tập đứng đó nhắm mắt thì gọi:

"Ngạn Tập, làm gì ở đó vậy? Bồ câu năm nay không tệ, khi nào ngài trở về vừa lúc có thể lấy theo mấy lồng."

"Đúng là ta xuất cung đã lâu, có lẽ phải trở về rồi." Ngạn Tập gật đầu. "Hai người không phải cũng muốn quay về Hoành Quốc sao?"

Túc Mệnh không ngờ Ngạn Tập sẽ tự nói chuyện đi về, nàng thật có chút kinh ngạc, cũng gật đầu cười nói: "Vậy vừa lúc, có thể cùng đường xuống núi."

"Ừ." Ngạn Tập không chút để ý nhìn Lưu Quang, "Vậy ngày mốt đi."

Lưu Quang chạm phải ánh mắt Ngạn Tập thì không khỏi kinh hãi một chút. Tuy rằng không biết vì sao nhưng nàng thấy chột dạ; nàng quay mặt qua chỗ khác, tiếp tục chơi với bồ câu, không để ý đến bọn họ nói cái gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.