Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 48: Biết Được Chân Tướng 2






Nghe được Thịnh Diễn Chi chất vấn, đạo diễn Tiếu bất đắc dĩ nói: "Cậu có cho tôi cơ hội sao? Tôi với Lê thiếu vừa lên tiếng, cậu lại kêu chúng tôi câm miệng.

Tôi giúp cậu giữ Lâm Cẩn lại, cậu còn kêu cậu ấy cút.

Dưới tình huống này nếu tôi đem mấy cảnh quay đó ra, không phải là đang đánh vào mặt cậu trước mặt mọi người hay sao? Vậy người đầu tư là cậu sẽ bị người trong giới chê cười mất."
Thịnh Diễn Chi nhất thời bị nghẹn, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng: "Ông mau gọi cậu ta trở về."
"Tôi không gọi, muốn thì cậu tự đi mà gọi." Đạo diễn khó được một lần thấy hắn bị đuối lí, trong giọng nói có vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Thịnh Diễn Chi dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Ông không phải rất thích cậu ta sao? Lúc ở phim trường thì đem Lâm Cẩn khen tới tận trời, còn nói nếu tìm một diễn viên khác thay thế sẽ rất phí công sức, hiện tại không phải vừa lúc như ý nguyện của ông rồi sao?"
"Tôi thấy chính là như ý nguyện của cậu mới đúng." Tiếu đạo diễn vốn đang tức giận nên lời nói không chút khách khí, "Dù sao tôi sẽ không đi gọi Lâm Cẩn trở lại, cậu ở trước toàn đoàn phim mắng người ta tâm tư ác độc, tôi thật sự không còn mặt mũi đi gọi cậu ấy trở về đóng phim."
Bực bội tích tụ được xả ra hết toàn bộ, làm Thịnh Diễn Chi không còn chút mặt mũi nào, Tiếu đạo diễn nói xong thì sảng khoái không thôi, trước khi Thịnh Diễn Chi bùng phát lửa giận liền nhanh chóng cúp máy!
Bang!
Thịnh Diễn Chi bực bội quăng điện thoại lên bàn, cũng không còn tâm tình xem bưu kiện, đứng lên đi tới đi lui vài vòng trong thư phòng, lại cầm lấy điện thoại lướt tới dãy số của Lâm Cẩn.

Hắn nhìn chằm chằm dãy số kia, sau một lúc lâu mới gọi điện cho trợ lý Trịnh: "Cậu đi gọi Lâm Cẩn trở lại tiếp tục đóng phim."
Trợ lý Trịnh đã sớm đoán được boss nhà mình sẽ làm như vậy, lại thử nói: "Kia......Còn cần Lâm tiên sinh xin lỗi ngài với Giang tiên sinh hay không?"
Trong đầu Thịnh Diễn Chi lại lần nữa hiện lên đôi mắt ửng đỏ của Lâm Cẩn, phảng phất như là vô cùng ủy khuất.

Hắn trong lòng đột nhiên đau đớn một chút, vô cùng ngắn ngủi, cũng vô cùng nhỏ, lại làm hắn vô pháp xem nhẹ.

"Không cần, kêu cậu ta trở lại đóng phim là được, hết thảy như cũ." Thịnh Diễn Chi nhéo nhéo ấn đường, ngữ khí có điểm không được tự nhiên.

"Vâng."
Buổi tối, Lâm Cẩn mới vừa tắm rửa cho Tiểu Nặc xong, dùng khăn tắm lau người sau đó bọc thân thể trắng nõn thơm ngát của bé ôm đến trên giường.

Lúc giúp bé mặc quần áo, Lâm Cẩn không cẩn thận đụng phải chỗ ngứa, Tiểu Nặc liền ha ha ha cười: "Ba ba chọt chọt con thật nhột."
Bé cũng duỗi tay chọt chọt Lâm Cẩn.

Hai cha con đang đùa giỡn, điện thoại nhỏ của Tiểu Nặc bỗng nhiên vang lên.


"Là Kiều Tinh Lan gọi!" Tiểu Nặc lập tức nhảy xuống giường cầm điện thoại.

Gần đây hai tiểu gia hỏa ngày càng thân thiết, mỗi buổi tối vào giờ này đều phải gọi điện thoại.

Hai ngày trước, Tiểu Nặc xem phim hoạt hình đến mê mẩn, Kiều Tinh Lan gọi hai cuộc điện thoại bé cũng không bắt máy.

Ngày hôm sau Lâm Cẩn đưa Tiểu Nặc đến nhà trẻ, Kiều Tinh Lan cố ý chờ ở cửa, mặt buồn bực hỏi Tiểu Nặc tại sao lại không tiếp điện thoại của bé.

Cho nên mấy ngày sau Tiểu Nặc đều đặc biệt ngoan, vừa nghe thấy tiếng điện thoại vang lên liền chạy tới tiếp.

Lâm Cẩn nhìn bóng dáng con trai nghiêm túc chạy thật nhanh, không khỏi có chút buồn cười.

Chính lúc này, trợ lí Trịnh đột nhiên gọi điện thoại tới.

Lâm Cẩn nhìn thấy tên người gọi, ý cười trên mặt lập tức biến mất.

Lúc chiều trợ lý Trịnh đã gửi cho cậu một tin nhắn, kêu cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho Thịnh Diễn Chi, ngầm muốn cậu chủ động nhận sai.

Lâm Cẩn đem tin nhắn xoá đi, không trả lời trợ lý Trịnh, cũng không gọi điện thoại cho Thịnh Diễn Chi.

Hiện tại trợ lý Trịnh gọi điện thoại cho cậu, phỏng chừng cũng là muốn cậu đi cúi đầu nhận sai với Thịnh Diễn Chi.

Lâm Cẩn không nghĩ sẽ tiếp cuộc gọi này, nhưng tiếng chuông vang lên bám riết không tha, một bộ nếu cậu không tiếp thì sẽ không ngừng lại.

Lâm Cẩn rốt cuộc vẫn là tiếp điện thoại, nói thẳng: "Trợ lý Trịnh, tôi sẽ không xin lỗi Thịnh Diễn Chi.

Cho dù phải xin lỗi, cũng là hắn xin lỗi tôi."
Trợ lý Trịnh cười nói: "Lâm tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi.

Thịnh tổng nói cậu không cần xin lỗi, chuyện này sẽ không so đo nữa, cậu chỉ cần trở về đóng phim là tốt rồi."
Lâm Cẩn có chút ngoài ý muốn.

Dựa theo nguyên tắc ngày thường của Thịnh Diễn Chi, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu, hiện tại không chỉ không cần cậu xin lỗi, còn gọi cậu trở về đóng phim, có khả năng này sao?
Chắc chắn là không có khả năng.

Muốn cậu trở lại đóng phim là giả, nhục nhã cậu mới là thật, đến lúc đó lại làm trò kêu cậu cút trước mặt mọi người.

Loại này khuất nhục này Lâm Cẩn cậu chịu một lần là đủ rồi, sẽ không có lần thứ hai!
"Lâm tiên sinh, cậu có đang nghe không?" Trợ lý Trịnh thấy cậu chậm chạp không lên tiếng, liền hỏi một câu.

"Tôi đang nghe." Lâm Cẩn nói, "Phiền Trịnh trợ lý chuyển lời cho Thịnh tổng, tôi sẽ không trở lại quay tiếp bộ phim này, thù lao đóng phim cứ chuyển khoản cho tôi là được, đây là tiền mà tôi thay Giang Tinh Thần chịu tội nên mới có được."
Trịnh trợ lý hoàn toàn không đoán được Lâm Cẩn sẽ cự tuyệt.

Đang muốn khuyên Lâm Cẩn vài câu, Lâm Cẩn nói xong đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Trịnh trợ lý đành phải đem lời Lâm Cẩn uyển chuyển nói lại cho Thịnh Diễn Chi.

Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng, tựa hồ có chút thẹn quá hoá giận: "Lâm Cẩn lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, cũng dám yêu cầu tôi xin lỗi! Cậu ta đòi tiền liền đưa tiền, bộ phim này cũng phải tiếp tục diễn cho tôi, nếu không cứ ấn theo hành vi vi phạm hợp đồng mà xử lý!"
Người truyền lời - Trịnh trợ lý đành phải tiếp tục đem lời này truyền lại cho Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn cái gì cũng chưa nói, nhìn thật kĩ tiền vi phạm hợp đồng.

Còn tốt, không cao lắm.

Lúc này Lâm Cẩn không khỏi cảm thấy may mắn chính mình không phải là minh tinh quá nổi tiếng, nếu không tiền vi phạm hợp đồng cậu làm sao trả nổi.

Phỏng chừng thời điểm Thịnh Diễn Chi đưa cho cậu hợp đồng này căn bản không nghĩ tới cậu sẽ vi ước, bằng không tiền vi phạm hợp đồng chính là giá trên trời.


Ở bên kia, Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm màn hình notebook, một phần công tác báo cáo vô cùng đơn giản hắn đã nhìn hơn nửa tiếng đồng hồ cũng chưa có xem xong.

Hắn không có tâm tình đi xử lý công việc, nhìn không tới hai dòng lại cầm điện thoại lên, nhìn xem Trịnh trợ lý có gọi điện tới hay không.

Điện thoại của hắn cũng không phải để chế độ im lặng, chỉ cần có người gọi tới là có thể nghe thấy tiếng chuông.

Đợi vài phút, lại giống như đợi đến mấy tiếng đồng hồ, Trịnh trợ lý mới vừa gọi tới Thịnh Diễn Chi liền nghe ngay lập tức.

"Thế nào? Cậu ta muốn bao nhiêu tiền? Ngày mai khi nào trở lại đóng phim?" Thịnh Diễn Chi dùng một thanh âm nghe tới phá lệ bình tĩnh, hỏi ba câu liên tiếp.

Trịnh trợ lý cảm giác được trán của mình đang đổ mồ hôi lạnh, thật cẩn thận nói: "Ý của Lâm tiên sinh là huỷ hợp đồng cũng được......"
Ngữ khí vốn đang bình tĩnh của Thịnh Diễn Chi lập tức mang thêm vài phần lệ khí: "Được! Tùy cậu ta, tôi cũng không phải thiếu cậu ta thì không được!"
Nói xong liền cúp, điện thoại bị hắn hung hăng ném tới một bên.

Thời điểm hầu gái bưng cà phê tiến vào, bị biểu tình âm lãnh của Thịnh Diễn Chi làm sợ tới mức run run, thiếu chút nữa làm đổ cà phê.

Đêm khuya, gần 11 giờ.

Lúc trước vào giờ này, Lâm Cẩn đều còn đang nghiên cứu kịch bản《 Không về người 》, nhưng bắt đầu từ đêm nay cậu không cần phải ngồi xem lại nữa.

Cậu lật từng trang kịch bản, trên mặt giấy có rất nhiều chỗ đánh dấu, mỗi cảnh tượng, mỗi cảm xúc nhân vật, phải biểu đạt cùng biến hoá như thế nào đều được cậu ghi chép tỉ mỉ.

Hiện giờ, kịch bản này cậu chắc là không thể dùng được nữa.

Lâm Cẩn yên lặng cất kịch bản đi, ngồi ngốc trong chốc lát, rốt cuộc cũng nhớ tới việc phải nói với chị Chu chuyện huỷ hợp đồng.

"Huỷ hợp đồng? Cậu trong khoảng thời gian này không phải đang quay rất tốt sao?" Điện thoại truyền đến âm thanh bất mãn của chị Chu.

Lâm Cẩn biết chị Chu không rảnh quản cậu, cũng không trông cậy vào đối phương có thể giúp mình cái gì.

Cậu chính là muốn trước tiên nói một tiếng, để tránh sau khi xong việc chị Chu lại oán giận cậu không báo trước mà tự mình huỷ hợp đồng, không coi người đại diện là cô ra gì.

Thuận tiện cậu muốn chị Chu an bài thêm lịch trình cho mình.

Lâm Cẩn đem sự việc phát sinh ở đoàn phim lúc chiều đều nói cho chị Chu.

Chị Chu sau khi nghe xong liền trầm mặc một lúc, hồi lâu mới mở miệng: "Thịnh Diễn Chi thật sự ở trước mặt mọi người kêu cậu cút?"
"Ừm."
"Này xác thật quá khi dễ người, đều không lưu lại cho cậu một chút mặt mũi." Chị Chu thở dài nói.

Lâm Cẩn cười khổ: "Em ở trong mắt hắn chính là một người không biết xấu hổ, làm sao hắn có thể giữ thể diện cho em."
Chị Chu suy nghĩ trong chốc lát, quyết đoán nói: "Hợp đồng này cậu không thể huỷ! Lâm Cẩn, cậu quá xúc động, nói xin lỗi thì tính là cái gì.

Chỉ cần có thể tiếp tục diễn tiếp tục quay, đừng nói bắt cậu xin lỗi, cho dù không cho cậu thù lao đóng phim, cậu cũng phải đến quay cho đến khi bộ phim này kết thúc."
"Chính là......em không có làm gì sai......"
"Thịnh Diễn Chi nói cậu sai thì chính là cậu sai rồi.

Ở trong cái vòng này, ai có quyền thì người đó đúng, ai yếu thế thì cho dù là đúng cũng thành sai.

Cậu có biết hay không, bao nhiêu người muốn được có mặt trong bộ phim của Tiếu đạo diễn mà không được, cậu còn không biết quý trọng cơ hội này!"
Lâm Cẩn gắt gao mà nhấp môi.

Cậu biết chị Chu nói không sai, xác thật là có một đống lớn người muốn được quay phim của Tiếu đạo diễn, bởi vì các bộ phim của Tiếu đạo đều có ratings vô cùng ổn định.

Tuy nói Lâm Cẩn ở trong bộ phim《 Không về người 》 đóng vai ác, nhưng diễn viên có thể diễn được nhiều thể loại vai khác nhau cũng không nhiều.

Đầu năm nay, chỉ cần diễn thật tốt, thì cho dù là vai ác cũng đều có thể làm người xem vừa yêu vừa ghét.


Chị Chu lại nói: "Hiện tại chịu một chút ủy khuất thì có sao.

Chờ sau khi bộ phim này công chiếu, cậu liền nổi lên, fan cùng người xem chỉ đau lòng vì cậu chịu khổ, sẽ không ai chê cười cậu.

Phải biết "Nằm gai nếm mật" đi.

Việt Vương Câu Tiễn ngủ đông mười năm mới báo thù thành công, cậu ở phim trường bị người ta mắng vài câu thì tính cái gì."
"Em......." Lâm Cẩn bỗng nhiên mờ mịt, thế nhưng chẳng thể nào phản bác lại được.

Chị Chu giống như rất bận, trò chuyện với cậu vài câu liền nói: "Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa.

Cậu tốt nhất nên ngẫm lại lời tôi nói đi, đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, đem cơ hội tốt như vậy tặng cho người khác, trừ phi cậu không muốn tiếp tục đóng phim nữa."
Lâm Cẩn đương nhiên còn muốn đóng phim.

Thứ nhất cậu rất thích đóng phim, thứ hai cậu cũng không thể làm công việc nào khác, ngay cả bằng đại học cũng không có thì ai mà dám nhận cậu chứ.

Chẳng lẽ muốn như trước kia đi làm phục vụ ở nhà hàng? Tiểu Nặc cùng Lâm Phi Phồn đều đã chịu không ít khổ cực cùng cậu rồi.

Một đêm này, Lâm Cẩn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại đều không ngủ được.

Về sau nên làm cái gì bây giờ? Cậu đồng thời đắc tội cả Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần, còn có thể tiếp tục lăn lộn trong cái giới này sao?
Lâm Cẩn không có đáp án.

Có lẽ Tiếu đạo diễn nói đúng, cậu vẫn là còn quá trẻ.

Đổi thành những người khác, có lẽ sẽ có cách xử lý ổn thoả hơn, không đến mức nan kham như cậu.

Ngày hôm sau Lâm Cẩn thức dậy, phía dưới hốc mắt là một quầng thâm như gấu trúc.

"Anh, tối qua có phải anh không ngủ hay không?" Lúc ăn bữa sáng, Lâm Phi Phồn ngẩng đầu hỏi Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn ngáp một cái, thuận miệng nói uống trà nên ngủ không được, rồi sau đó ánh mắt dừng ở trên khoé môi của Lâm Phi Phồn: "Môi em bị làm sao vậy?"
Tối hôm qua Lâm Phi Phồn học tiết tự học buổi tối xong trở về, cậu không chú ý đến, sáng nay vừa thấy, khoé môi Lâm Phi Phồn như là bị cắn trúng, còn đang kết vảy.

Lâm Phi Phồn cúi đầu ăn cháo, hàm hồ nói: "Lúc ăn em không cẩn thận nên cắn trúng."
Lâm Cẩn cũng không có nghi ngờ, dặn dò một chút: "Ăn xong bữa sáng nhớ bôi thuốc."
Lâm Phi Phồn ừm một tiếng.

Cậu cũng chưa có nói dối, môi đúng thật là bị cắn, chẳng qua không phải cậu cắn mà là cái tên biến thái mà cậu đang giúp học bù kia cắn!
Nhớ tới Lâm Phi Phồn liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc cậu cũng không thể chống lại được đối phương, chỉ có thể mặt lạnh mà chống đỡ.

Bữa sáng qua đi, Lâm Cẩn đưa Tiểu Nặc đến nhà trẻ, không nghĩ tới lúc trở về lại thấy được xe của Thịnh Diễn Chi ở dưới chung cư.
———————————
Tác giả có chuyện muốn nói
Thịnh Diễn Chi: Tôi không phải thiếu cậu thì không được!
Lâm Cẩn: Cho nên anh chạy đến dưới chung cư của tôi làm gì?
Thịnh Diễn Chi: Tiện đường đi ngang qua thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.