Chí Tôn Vô Lại

Chương 53: Tiểu Lôi đích nữ nhân (Con gái Tiểu Lôi)





Thủ hạ Lôi gia làm việc với hiệu suất rất cao. Trong buổi sáng, cả biệt thự không ngờ đã tu chỉnh xong. Cửa đã thay mới, tất cả vật dụng trong đại sảnh đều được thay bằng những món mới nhất.
Nghe nói đây đều là từ cửa hàng vật dụng có tiếng của Lôi gia mang đến trong đêm. Làm cho Tiểu Lôi bật cười chính là, Như Hoa biết có thể trực tiếp mang hàng từ cửa hàng vật dụng của Lôi gia, không ngờ dám kéo Lôi Hống ngay trong đêm chạy vào thành tự mình chọn lựa một bộ mang trở về!
Tinh lực của mẫu bạo long quả nhiên mạnh mẽ hơn người thường! Ngay cả tên đô con Lôi Hống, suốt đêm bận rộn, tinh thần cũng hơi mệt mỏi, nhưng Như Hoa không ngờ sáng sớm ra đã lôi Lâm San San lên xe trở về thành đi học.
Đáng thương Lôi Hống đôi mắt kèm nhèm, một đêm bận rộn, vừa mới chợp mắt, lại bị Tiểu Lôi kéo dậy. Tuy hắn một bụng căm tức, nhưng nói gì cũng không dám phát hỏa với Tiểu Lôi.
"Lôi Hống, ngươi không phải muốn cùng ta học công phu chứ ? Hôm nay ta chính thức dạy ngươi một vài thứ." Tiểu Lôi đứng ở trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự, cười hì hì.
Lôi Hống lập tức tinh thần chấn động, vẻ buồn ngủ trên mặt biến mất, mở miệng cười ha ha nói: "Tốt lắm! Tiểu Lôi, ngươi hôm nay dạy ta cái gì?"
Tiểu Lôi cười hắc hắc: "Dạy gì ư, ta dạy thật ra không khó, chỉ cần ngươi… như vầy… như vầy… lại như vầy…"
Lôi Hống sau khi nghe xong trừng ánh mắt nhìn Tiểu Lôi, nửa ngày mới nhịn không được thốt ra một câu: "Ngươi vừa rồi không lừa gạt ta chứ?"
Tiểu Lôi thở dài:" Đồ đệ ngoan, ta cũng là làm cho ngươi tốt a… Nhưng hôm nay ta cân nhắc mãi, nghĩ trước tính sau, mới quyết định truyền thụ ngươi môn tuyệt học này!" Nói đến đây, ánh mắt chăm chú nhìn Lôi Hống, hàm chứa đầy kỳ vọng.
Lôi Hống trong lòng cảm kích, sự nghi hoặc trong lòng nhất thời biến mất, cảm động nói: "Tốt! Chỉ cần người sẵn sàng dạy ta, sau này ta nhất định chuyên tâm luyện tập, tuyệt đối sẽ không làm nhục môn công phu của ngươi!"
Tiểu Lôi mặt mày hớn hở, đưa tay ra: "Đưa đây!"
"Hả? Cái gì?"
"Học phí a" Tiểu Lôi thẳng thắn nói lớn: "Nói nhảm, đừng nói nhiều, ta dạy ngươi, một ngày một vạn tệ thế nào?"
Lôi Hống trừng mắt: "Bây giờ đã bắt đầu thu phí?"
"Đương nhiên". Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: "Ngươi đến trường đi học, chẳng lẽ không phải đóng học phí trước mới có phải nhập học ư? Dạo này, làm ăn mà không thu lời thì ai mà làm? Giáo dục cũng phải công nghiệp hóa chứ…"
Lôi Hống vẻ mặt nhăn nhó, chậm rãi móc túi tiền đưa đến: "Học phí ư… ta cho tới bây giờ chưa biết đến học phí, Cơ Đức học viện có cổ phần của nhà ta… Cầm lấy đi, tiền ta đều ở chỗ này. Mỗi tháng ta cũng là rút tiền từ chỗ tỷ tỷ, bây giờ toàn bộ đều đưa ngươi."
Tiểu Lôi tiếp nhận túi tiền, ước chừng một vạn hai ngàn tệ, hắn dứt khoát cất vào trong người, lại thở dài nói: "Được rồi, vi sư nhận vậy. Ài…"
Hắn lục lọi trong người nửa ngày, lấy ra một quyển sách đưa Lôi Hống, nhàn nhạt nói: "Đây, cái này vốn là bí mật bất truyền trong môn phái ta, sau khi ngươi luyện thành tự nhiên có thể thần công vô địch, tương lai đánh khắp thiên hạ vô địch cũng chỉ là một ngày không xa a…"
Nói xong, hắn cước bộ di động muốn rời đi.
Vốn là dạy công phu gì chứ? Bất quá chỉ là lừa lấy tiền mà thôi. Mắt nhìn Lôi Hống thấy hắn, một sinh vật đơn bào coi tiền như rác, mà không chém cho hắn vài đao, thì có phần không đúng với phẩm hạnh chức nghiệp của một tên giang hồ lừa đảo như mình?
Huống hồ lão gia hỏa Tiêu Dao tử kia đã nói qua, không được tùy tiện thu nhận đồ đệ dạy người cái gì cả, bằng không, ngay cả chính mình cũng sẽ đem phế đi a!
Lôi Hống trong mắt tỏa sáng, mở quyển sách trong tay ra, bí kíp này không phải dùng giấy kết lại, mà dùng vải soạn ra, bút đỏ ghi chú, tạo hình đơn giản, nhìn qua không phải vật bình thường!
Mở ra, nhìn hai bên vài lần, vẻ mặt chờ mong của Lôi Hống giống như bị người bổ một đao, cả khuôn mặt đều cứng ngắc, vẻ mặt chuyển thành màu tím, hai gò má không ngừng run rẩy.
Chỉ thấy trên bí kíp này dùng bút lông tiểu triện tinh tế viết: "Sinh mệnh con người, gốc rễ của con người; là ham muốn, lợi ích của con người…"
Mở đầu cũng chỉ như thế, nhưng nhìn đến mặt sau, vài hàng chữ đập vào trong mắt…
Nữ tựa gối vào eo, nam quỳ cao trên giường. Ngọc hành quét lên quét xuống, dương phong trực nhập, giải cấu quá vu cầm huyền; mông tự lắc, hoặc nhanh, hoặc chậm …… đâm vào như hài nhi hàm nhũ, sâu như xà nhập quật…
Chỉ thấy ngực Lôi Hống không ngừng phập phồng, hít thở dần dần nặng nề, vẻ mặt cũng không biết là khóc hay cười, hai tay đang cầm quyển sách run nhè nhẹ, rốt cuộc không nhẫn nại được, rống lên: "Tiểu Lôi! Ngươi! Ngươi! Ngươi đưa ta đây là bí kíp chó má gì!"
Lật bìa ra nhìn, chỉ thấy viết vài chữ to:
Thiên Địa Âm Dương giao hoan đại nhạc phú
Tiểu Lôi nhìn thoáng qua, bay nhanh đến cầm lấy quyển sách thu vào trong lòng, cuống quít cười: "Ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! Không cẩn thận đưa sai rồi. Bí kíp này, hắc hắc, là bảo bối sưu tập cá nhân, không thể đưa ngươi a…"
Nói xong, không để ý tới Lôi Hống vẻ mặt cơ hồ suy sụp, vội vàng từ trong lòng lấy ra một quyển công pháp tóm tắt đạo gia dưỡng khí đưa cho Lôi Hống, cười nói: "Cầm lấy"
"Thiên Địa Âm Dương giao hoan đại nhạc phú" này chính mình vất vả mới trộm được từ lão già Tiêu Dao tử kia a!
Lôi Hống liếc nhìn Tiểu Lôi, trong lòng không biết nghĩ thế nào, lật mở quyển sách trong tay nhìn vài lần, hai hàng lông mày nhíu lại, nhẹ giọng hỏi: "Phần trên này, ta nhìn một chữ cũng không hiểu? Ngươi không phải lại tiếp tục lừa ta chứ?"
Lần này Lôi Hống chính thật là trách oan Tiểu Lôi.
Sách Tiểu Lôi cho hắn, mặc dù không phải tâm pháp bí truyền của Tiêu Diêu phái, nhưng thật sự cũng chính là một môn công pháp luyện khí đạo gia. Tiêu Diêu phái lịch sử đã lâu, tại giới tu hành rất có thanh danh, cũng tàng trữ không ít điển tịch tu luyện đạo gia. Quyển sách này mặc dù không phải là cái gì cao thâm, nhưng coi như là một quyển công pháp luyện khí chánh tông.
Chỉ là đạo gia luyện khí giảng cứu chính là dưỡng khí ngưng thần, huyền môn nội tức từ đan điền mà dẫn phát kinh mạch toàn thân. Lôi Hống là một người hiện đại, mặc dù luyện tập qua võ thuật, nhưng loại này là huyền môn nội tức chân chính, tất nhiên không biết gì cả. Cho nên đạo gia luyện khí giảng cứu "Bão viên thủ nhất", "Tâm ma bất xâm", các kiến giải này càng nhìn vẻ mặt càng mờ mịt.
Để Lôi Hống luyện tập đánh bao cát, hoặc là để hắn đứng Trung Bình tấn đánh Thiết Sa chưởng, có lẽ lại dễ dàng hơn.
Tiểu Lôi nhún vai, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, trên mặt hiện lên vẻ vô tội: "Ta không có biện pháp, bí kíp này là hàng thật giá đúng, ngươi hiểu được sẽ hiểu, nếu không thể hiểu, ta cũng không có biện pháp…"
Lôi Hống mặt như đưa đám : "Nhưng… Nhưng ta nhìn phần trên này, hình như là đạo gia gì đó, ta không muốn học bản sự của ngươi vẽ linh phù bắt quỷ quái, ta muốn học một chưởng ngày đó ngươi đánh Lyon!"
Tiểu Lôi hì hì cười nói: "Đúng vậy, cái này đúng là đạo gia luyện khí, chờ ngươi luyện khí tốt, một chưởng đánh ra, không cần nói một người, ngay cả tảng đá ngươi đều có thể đánh ra vài đường nứt. Có điều, ngươi tự mình tìm hiểu nha."
Dừng một chút, trong lòng Tiểu Lôi tựa hồ cũng không đành lòng lừa gạt Lôi Hống như vậy, thở dài nói: "Ngươi xem không hiểu, đó là bởi vì ngươi đối với tri thức lý luận của đạo gia không biết gì cả, có lẽ trước tiên cẩn thận nghiên cứu một chút điển tịch cơ bản đạo gia.
Nói xong Tiểu Lôi bỏ chạy một hơi về phòng.
Hắn lừa tiền thành công, ban ngày vô sự, tự nhiên không muốn ở tại trang viên. Hoàn cảnh chung quanh không sai, phong cảnh rất tốt, nhưng Tiểu Lôi ở trên núi Nga Mi một năm, phong cảnh xinh đẹp gì không thấy qua? Trong tầm nhìn của hắn, thanh tu trong núi, còn xa mới đạt được sự thống khoái xa hoa trụy lạc của phồn hoa nhân gian tại thành thị!
Hắn thay đổi y phục, đánh bóng giày da chuẩn bị đi dạo xung quanh.
Nhìn thấy Lôi Hống ngồi trên trường kỷ ở đại sảnh, nhăn mày nhíu mặt cẩn thận lật xem quyển bí kíp kia. Tiểu Lôi thở dài, nghiêm giọng nói: "
Hiểu thì hiểu, không hiểu sẽ không hiểu, đó là cơ duyên của mỗi người, ngàn vạn lần không nên cưỡng cầu."
Hắn trong tâm không đành lòng, rốt cuộc dạy Lôi Hống tư thế đả tọa, đơn giản nói cho hắn đả tọa như thế nào, như thế nào cảm ứng nội tức trong cơ thể chính mình – nói như thế, cho dù Lôi Hống có thể hay không thể hiểu, không liên quan Tiểu Lôi.
Lôi Hống thở dài: "
Không thể tưởng được môn công phu này học khó như vậy, chữ trên sách này ta đều nhận ra, nhưng ngay khi ở cùng một chỗ, mười câu bên trong thì có bảy tám câu đọc không hiểu."
Tiểu Lôi mỉm cười, không nói lời nào. Hắn vốn không định thật sự dạy Lôi Hông công phu gì cả, bí pháp Tiêu Dao phái, há có thể dễ dàng truyền ra ngoài?
Nhưng nói lại, tự mình cũng đã đối khôn tệ với lôi hống. Bí kíp đạo gia này, mặc dù là tùy tiện một người tu hành trong giới tu hành đều hiểu được pháp môn cơ bản tối thô thiển, nhưng nếu người bình thường luyện, cho dù luyện không ra bổn sự gì cao thâm, chỉ cần kiên trì, những gì là cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ cũng không thiếu được.
Nhưng Tiểu Lôi dù sao cũng đã đánh giá thấp Lôi Hống.
Nhưng loại người suy nghĩ đơn giản này, thường thường không có nghị lực kiên nhẫn bất khuất. Lôi Hống thật sự là một người yêu võ như mạng sống, nếu là Tiểu Lôi dùng thứ khác lừa hắn, sau khi hắn va vào tường liền bỏ cuộc. Nhưng ngày đó Tiểu Lôi một chưởng đánh bại Lí Ngang chính mắt hắn nhìn thấy!
Sau này Lôi Hống thật sự hạ quyết tâm, thu thập thật nhiều điển tích học tập đạo gia, tốn nhiều thời gian nghiên cứu lý luận đạo gia, không ngờ hắn lại học được! Mang quyển bí kíp luyện khí này tu luyện, không ngờ cũng có chút thành tựu!
Đương nhiên giờ phút này Tiểu Lôi tự nhiên không thể nghĩ đến, hắn cẩn thận đánh bóng giày da liền chuẩn bị ra ngoài.
Lôi Hống đang đọc sách ngẩng đầu lên: "
Ngươi muốn đi ra ngoài?"
"
Đúng vậy, nơi này hoang giao dã ngoại, có ý nghĩa gì chứ? Bên ngoài mặt trời đẹp thế, nếu không ra ngoài tản bộ, không phải có lỗi với lão Thiên gia à?" Tiểu Lôi cười hì hì nói.
Hắn trong lòng chính là nói: "
Vừa mới lấy được nhiều tiền như vậy, nếu không ra ngoài vui chơi, càng thêm có lỗi với chính mình a"
Lôi Hống liếc mắt nhìn giày da của Tiểu Lôi: "
Sao ngươi đánh giày sáng vậy?"
"
Dùng làm kính đấy" Tiểu Lôi thần bí cười.
"
Kính?"
Tiểu Lôi bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại đáp: "
Dùng để rình xem màu nội khố dưới váy nữ nhân, trai tân dúng là trai tân, cái này cũng không hiểu…"
Sử dụng Súc Địa thuật tới đường cái bên ngoài trang viên, bắt một xe taxi, Tiểu Lôi vào thành.
Mặc dù hôm nay không phải cuối tuần, nhưng khu trung tâm buôn bán vẫn thật náo nhiệt. Bởi vì vừa mới vào hè, các cửa hàng lớn đều thừa dịp hạ giá để hấp dẫn du khách.
Cửa hàng lớn, đổi lại trước kia, Tiểu Lôi tuyệt đối sẽ không đi vào. Nhưng hôm nay, túi tiền căng phồng, tất nhiên không có cấm kị .
Thông thường mà nói, túi tiền đúng là đảm lượng của nam nhân. Hôm nay đảm lượng của Tiểu Lôi, có thể xem như cũng đủ lớn.
Các cửa hàng trung tâm, là một trong những trung tâm mua bán tối cao của thành phố, nơi này tụ tập các loại thương hiệu cao cấp trên thế giới, quần áo cũng trị giá năm sáu con số, ngày thường Tiểu Lôi đều không liếc mắt nhìn đến, hôm nay thấy hứng thú nên phá lệ.
Đương nhiên… với loại nam nhân lười biếng như Tiểu Lôi, tất nhiên sẽ không hao phí tâm tư quan sát quần áo.
Ánh mắt hắn chuyển tới chuyển lui, kỳ thật là ngắm nghía các tiểu thư bán hàng xinh đẹp!
A, xem ra rốt cuộc là nhân viên công ty danh tiếng, vì hấp dẫn du khách, đám tiểu thư bán hàng đều là phục trang cao cấp diễm lệ động lòng người.
Trong khi Tiểu Lôi trong lòng âm thần so sánh, trong hai tiểu thư y phục màu đen nhãn hiệu Louis Vuiton rốt cuộc người nào ngực lớn nhất, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc nhỏ.
Ngước mặt qua, liền thấy tại cửa hàng bán kem, một thân ảnh nho nhỏ đang đứng đó.
Chỉ thấy một tiểu nữ hài ước chừng bảy tám tuổi đang đứng ở đó, đôi mắt nhìn người qua lại chung quanh, người mặc một bộ đầm trắng. khuôn mặt tiểu nữ hài tròn nhỏ nhắn, da thịt phảng phất như sữa. Trong ánh mắt thật to nước mắt vòng quanh, ngũ quan đẹp như búp bê. Chung quanh đã có người bị hấp dẫn bởi siêu cấp đáng yêu tiểu nữ hài đang khóc. Đã có người đi đến, một phụ nữ trung niên diện mục hiền lành kéo tay nàng, tựa hồ đang cẩn thận hỏi han.
Tiểu Lôi cũng bị cô bé siêu cấp đáng yêu này hấp dẫn, nhịn không được cũng đi lại gần.
"
Tiểu cô nương, ngươi bị lạc à?"
Cô gái vẻ mặt sợ sệt, không dám trả lời người đi đường hảo tâm bên cạnh, liếc mắt thấy Tiểu Lôi đứng ở một bên, đột nhiên dùng lực tránh khỏi người hảo tâm bên cạnh, hai chân nhỏ bay nhanh đến bên mình Tiểu Lôi, một mặt ôm lấy thắt lưng Tiểu Lôi, một mặt dùng thanh âm không lớn cả giận nói: "
Ba ba, ba ba… người không cần con ư?"
Ba ba??
Ba ba!!!
Tiểu Lôi lập tức cơ bắp toàn thân cứng ngắc, cười khổ kéo tiểu nữ hài đang ôm mình ra, nhưng tiểu nữ hài lại không chịu buông ra, hai cánh tay dùng sức ôm chặt lưng Tiểu Lôi. Tiểu Lôi bất đắc dĩ, cười khổ nói: "
Ta không phải ba ba ngươi…"
"
Ba ba… người không cần con ư… người không cần con ư… " Cô bé lập tức khóc lớn.
Người vây xem chung quanh đều lộ ra trên mặt vẻ chỉ trích, lại thêm có người thấp giọng nói nhỏ, chỉ trỏ Tiểu Lôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.