Chí Tôn Vô Lại

Chương 42: Tân gia





Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe van trắng phóng thật nhanh tới dưới lầu nhà Tiểu Lôi.
Sau đó có mấy người mặt đồng phục trắng từ trên xe nhảy xuống.
Ách..... Trên bộ đồng phục trắng của mấy người rõ ràng viết "Bệnh viện ABC"
Bệnh viện?
Không sai, là bệnh viện!
Lôi Hống làm việc thật sự rất có hiệu suất, sau khi bàn xong chuyện dọn nhà, hắn chỉ đánh một cú điện thoại, rồi quay ra sau gật đầu với Tiểu Lôi, sắc mặt tựa hồ có chút miễn cưỡng. "Được rồi, một chút nữa có người đến đón chúng ta."
Người hắn run lên, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ đang cắn môi, sau đó giống như muốn vào phòng vệ sinh, có điều vừa đi được một bước, cả người mềm nhũn té xỉu.
Đúng vậy, Lôi Hống đột nhiên té xỉu!
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, lập tức tỉnh ngộ ra, nhìn sắc mặt kinh dị của hai cô Lâm San San và Như Hoa, mở hai tay thở dài nói: "Ta thiếu chút nữa quên mất, tên đồ đệ này của ta, hắn bị chứng bệnh sợ máu."
Vì vậy, vì để cấp cứu tên vai u thịt bắp mắc chứng bệnh sợ máu này, Tiểu Lôi đành phải làm ra vẻ thật tốt bụng, đánh điện thoại gọi xe cứu thương...
Ài, đương nhiên, chi phí đến chẩn bệnh của bệnh viện, Tiểu Lôi quyết định sẽ nã từ tên đồ đệ coi tiền như rác này gấp mười lần.
Lôi Hống được đưa lên xe cứu thương, chưa quá mười phút, một chiếc xe của doanh nhân màu đen dừng ngay dưới lầu nhà Lôi Hống. Cầm đầu nhóm người lần này, chính là tỷ tỷ của Lôi Hống.
Sắc mặt tỷ tỷ của Lôi Hống rất bình tĩnh, nhìn sang Tiểu Lôi, nhàn nhạt nói: "Được rồi, Lôi Hống đã nói chuyện với ta rồi."
Cô ta vẩy tay một cái, đám thủ hạ lần lượt lên lầu dọn đồ đạc. Lâm San San có chút lo lắng, kéo kéo tay Tiểu Lôi:"Tiểu Lôi, mấy người này..."
Tiểu Lôi cười cười: "Không sao, là tỷ tỷ của bằng hữu ta."
Tỷ tỷ của Lôi Hống liếc mắt nhìn Lâm San San, trên mặt cười có vài phần quái dị: "Tiểu Lôi, đây là bạn của ngươi à? Cô gái này rất đẹp a"
Nàng mặc dù đang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt phảng phất ám tàng vài phần cảnh cáo. Tiểu Lôi nhìn thấy, cũng không lộ vẻ gì, thản nhiên nói: "Bằng hữu của ta, hiện tại là khách trọ nhà ta. Tên xuẩn ngưu đệ đệ của cô thiếu chút là kéo sập nhà ta, hiện tại khiến cho cả nhà không có chỗ ở, cô không thể không quản sao?"
Lâm San San trốn ngay sau Tiểu Lôi, cũng không ngừng đánh giá tỷ tỷ của Lôi Hống, mục quang trong mắt làm cho người ta có chút suy nghĩ không thấu. Cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Mắt thấy thủ hạ của tỷ tỷ Lôi Hống đi lên lầu, Lâm San San liền đột nhiên cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Tiểu Lôi, ta thấy chúng ta hay là không dọn nhà nha, phiền toái quá... đồ bị hư thì có thể mua mới lại, cánh cửa thì có thể sửa, hơn nữa...."
Tiểu Lôi cong môi ra: "Cần gì chứ, đã có người nguyện ý....."
Hắn tựa hồ còn muốn nói gì nữa, nhưng liếc thấy ánh mắt của Lâm San San, không khỏi sửng sờ. Chỉ thấy Lâm San San mục quang tựa hồ buồn bã, mang theo vài phần u oán và lo lắng, chỉ muốn nghỉ ngơi. Tựa hồ có chút gì làm cho người ta mềm nhũn trong lòng thiệt có cảm giác không nỡ cưỡng cầu.
Cùng lúc đó, từ hành lang trên lầu truyền xuống một tiếng kêu to: "Cẩn thận một chút! Đó chính là bảo bối của bổn cô nương!"
Chỉ thấy Như Hoa xăn tay áo lên, lớn tiếng đi qua đi lại chỉ huy đám người đang dọn đồ xuống lầu. Vẻ mặt hưng phấn, tựa hồ có vài phần vui vẻ phấn khởi .
Như bị kim chích, tỷ tỷ của Lôi Hống ở bên cạnh nói một câu: "Các người không cần mang theo gì hết, đã an bày chỗ cho các ngươi rồi, cái gì cũng có, mang theo một ít y phục tùy thân với những đồ quan trọng thôi."
Nàng thấy hai tên tráng hán đang hợp lực khiêng một cái thùng carton vừa cũ vừa nát đi tới, mắt thấy hai đại hán có chút cật lực, mang cái thùng bỏ lên xe. Nhưng Như Hoa đứng cạnh đó, dung mạo cũng có vẻ cổ quái, bộ dáng vô cùng cẩn thận, tựa hồ cực kỳ coi trọng món đồ này.
Vẻ mặt đó, cùng với sự cẩn thận thái quá, còn không phải là có chút quỷ quỷ quái quái
Lôi Hống tỷ tỷ có chút cau mày: "Mấy cái thùng to nhỏ này là cái gì đây? Không xài tới thì không cần mang theo"
Như Hoa lập tức đi tới ôm lấy cái thùng, cuống quít kêu lên: "Không được đâu, không được đâu, đồ này có chỗ dùng đến mà!"
Tiểu Lôi cũng không nhịn được, thấp giọng hỏi Lâm San San: "Trong thùng là cái gì vậy?"
Lâm San San rõ ràng là biết, nhưng không biết nói thế nào, sắc mặt cô nàng đột nhiên hiện lên một tia ngượng ngùng, ấp úng, điệu bộ như có chút nói không nên lời.
Ngoại trừ cái thùng ra, Như Hoa đối với mọi thứ khác không hề quan tâm, chỉ là tranh thủ lên xe trước, ôm chặc lấy cái thùng, điệu bộ có vẻ hài lòng.
Lâm San San thấy chuyện đã rồi không cách nào thay đổi được, cũng chỉ đành chấp nhận, chỉ liếc mắt nhìn sâu Tiểu Lôi, thầm lặng thở dài.
Đợi khi hết thảy đều như chuẩn bị thỏa đáng, xe đang tính chạy, Tiểu Lôi liền chợt phảng phất nhớ tới cái gì đó, kêu một tiếng: "Chờ một chút!"
Hắn phóng nhanh lên lầu, chỉ chốc lát là quay ra, trong tay đã cầm món đồ gì đó. Món đó không lớn lắm, được bọc kỹ lại bằng giấy báo cầm trong tay, lúc này hắn mới mỉm cười, leo lên xe.
Xe thương vụ bắt đầu chạy, Tiểu Lôi ngồi ở cuối xe, ngồi kế bên Lâm San San, nàng nhịn không được hỏi: "Anh mang đồ gì theo vậy?"
Tiểu Lôi mỉm cười, cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng nhấc tờ báo lên một chút, Lâm San San nhìn thoáng qua, lập tức mặt ửng hồng, không nhịn được cúi đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Lôi trở nên ôn nhu vô hạn, đôi mắt trong veo tựa như lóng lánh nước.
Dưới tờ báo đó, chính là một cái bàn chải đánh răng.
Dưới ánh mắt của Lâm San San, Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ bị khẩn trương như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong tim thoáng như có gì đó khẻ rung động, nhịn không được liền cười khỏa lấp, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Như Hoa ngồi ở đằng sau: "Trong rương rốt cuộc là bảo bối gì vậy?"
Như Hoa cười thần bí, trên mặt càng có vẻ quỷ quỷ quái quái, lúc này mới chịu mở một bên rương ra, lộ một chút nhanh như chớp, sau đó khép lại.
Tiểu Lôi trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm Như Hoa, há họng, lúc lâu mới thở ra được, nhịn không nổi nói: "Này... cái này..."
Như Hoa cười đắc ý: "Cái này là ta tìm thấy trong thời gian ở trong nhà ngươi! Xem ra trước kia ngươi giấu đồ này kỹ lắm a!"
Vừa rồi cái rương chỉ mở có một chút, bên trong lộ cái đồ gì hoa hòe xanh xanh đỏ đỏ, tuy chỉ liếc mắt nhìn thoáng chút xíu, Tiểu Lôi đã nhận ra là cái gì!
Đây đều là tuyệt bản lưu trữ của mình a!
Không sai!
Đây chính là siêu cấp tuyệt bản số lượng rất ít trong truyền thuyết, bản đẹp không bị làm mờ, tuyệt đối kích thích đến xịt máu mũi, là đồ trang bị tất yếu của mọi tên sắc lang)! Đĩa DVD siêu cấp tinh phẩm +18 Uncensored!
"Ngươi... ngươi lại giữ cái thứ này làm chi?" Tiểu Lôi lắp bắp nói.
Như Hoa đảo mắt khinh khỉnh: "Thì sao? Cái thứ này, đám nam nhân các ngươi coi được, nữ nhân chúng ta không coi được sao!"
Tiểu Lôi á khẩu không trả lời được, lại nghe thấy Như Hoa tiếp tục nói: "Hừ, bọn ngươi nhìn thì nhìn gái, ta xem ah... đương nhiên là xem đồ bên trong của mấy tên đô con đẹp trai ... ha ha ...!"
Nét mặt tươi cười này không phải là quỷ quỷ quái quái, mà quả thực chính là tục tĩu!
Tiểu Lôi đột nhiên lại vẻ mặt quái dị vừa rồi của Lâm San San, nguyên lai là cô nàng đã biết trước.
Ài... Chỉ là không biết cô nàng có xem qua chưa a...!
Nghĩ tới đây, hắn quay qua nhìn lên mặt Lâm San San, lại phát hiện khuôn mặt của Lâm San San đỏ lên cơ hồ như muốn xuất huyết ra ngoài mặt, lẹ làng ôm đầu quay chỗ khác, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Tiểu Lôi.
Chiếc xe mới đi ra tới ngoài đường, nhà của Tiểu Lôi vốn đối diện một con hẻm, một thiếu nữ từ trong hẻm đi ra.
Đầu cô gái này có mái tóc dài đen tuyền, từ góc tối trong hẻm đi ra ngoài sáng, vóc người mảnh khảnh, trên người khoác một cái áo áo thun đơn giản và quần jean. Cô ta tựa như si ngốc nhìn chiếc xe hơi đằng xa, đột nhiên quay đầu nhìn con hẻm cười cười: "Hắn bỏ đi rồi, chúng ta có nên theo hắn không?"
Con hẻm không hề có người, trên mặt đất chỉ có hai con chuột nhỏ, kêu chít chít rất đáng thương.
"A, bọn ngươi cũng hy vọng đi theo hắn hả?" Cô gái nhoẻn miệng cười, khuôn mặt mỹ lệ phảng phất như hoa xuân nở rộ.
Chiếc xe hơi đột nhiên rẽ sang một tuyến đường, trực tiếp hướng về vùng ngoại ô phía nam đô thành
Dưới chân núi phía nam ngoại thành, con đường trở nên quanh co.
Tiểu Lôi biết địa phương này, hồi hắn còn đi học đã từng theo trường tham quan qua đây. Nơi này vừa là nơi phong cảnh trứ danh phía Nam ngoại ô, chân núi phía Nam lại chính là địa điểm tập trung các biệt thự của những người có tiền.
Địa phương này, sơn minh thủy tú, là nơi tốt cho các phú hào thiết lập trang viên tư gia.
Quả nhiên, xe hơi đi tới phía chân núi, chỉ thấy trước mắt một địa phương từ từ lộ ra, bên ngoài ấm áp, chung quanh dậy hương hoa cùng tiếng chim hót. Không khí không có mùi phế khí của thành thị. Đại môn trước mặt hoàn toàn theo phong cách kiến trúc Gordon , lập tức xe hơi bắt đầu đi vào, bên trong rõ ràng là một khu trang viện đã được chuyên tâm bảo quản tỉ mỉ.
Bãi cỏ nhìn là biết có người làm vườn chăm sóc tỉ mỉ, mùi thơm hoa nhài bay tới, Tiểu Lôi nhịn không được cười nói: "Chỗ này quả nhiên không tệ"
Lâm San San liền nhíu mày nói: "Chúng ta tới ở chỗ này hả? Nơi này cách xa nội thành như vậy, mỗi ngày đi rất bất tiện.
Tỷ tỷ của Lôi Hống ngồi một mình phía trên vẫn không nói chuyện, đột nhiên quay đầu cười: "
Trong trang viên có một cái xe không xài, cũng có một tài xế kiêm làm vườn, mỗi ngày hắn lái xe đến nội thành mua đồ. Cho nên không có vấn đề gì. Hơn nữa, Lôi Hống cũng sẽ tới đây. Mỗi ngày hắn cũng tự lái xe."
Trước hồ phun nước có một pho tượng tiểu thiên sứ theo phong cách Âu Châu, mọi người xuống xe, trước mặt là một biệt thự nhỏ rộng khoảng mấy trăm mét vuông, tuy hơi nhỏ nhưng thập phần tinh sảo.
Như Hoa vẻ mặt kích động cười to nói: "
Tốt tốt, tốt! Chỗ này khá lắm! Ha ha! Ta muốn lấy phòng ở trên cùng!!"
Lâm San San chỉ đứng sát cạnh Tiểu Lôi, tinh tế đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đang ở nơi thị khu đông đúc lại đổi qua khu trang viên có cây xanh bao bọc, mặt nàng cũng nhịn không được lộ ra vài phần hoan hỉ.
Như Hoa kéo Lâm San San chạy tuột vào bên trong, căn bản không cho Lâm San San giãy dụa.
Tỷ tỷ của Lôi Hống bỏ hai tay sau lưng, nhìn Tiểu Lôi mỉm cười nói: "
Thế nào? Đã vừa lòng chưa? Sau khi nghe cú điện thoại của Lôi Hống, ta huy động hai mươi người tới đây quét dọn qua một lần, chắc cũng làm ngươi hài lòng."
Tiểu Lôi trong lòng nghi hoặc: "
Lôi đại tỷ, cô nói vậy, ta ngược lại có chút bất an đó. Hắc hắc... cô là loại người, sẽ không làm chuyện gì mà không có lợi? Mục đích của cô rốt cuộc là gì?"
Tỷ tỷ của Lôi Hống cười cười, đột nhiên hạ thấp giọng nói: "
Hy vọng các ngươi ở chỗ này được vui vẻ, hơn nữa, ngày mai sẽ có một khách nhân tới nơi này. Ngươi phải nắm lấy cơ hội tốt này a!"
"
Khách nhân?" Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ ra: "Cô sẽ không kéo Điền Kha Nhi cùng tới chứ hả?"
Tỷ tỷ của Lôi Hống thở dài: "
Ngươi nói gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.