Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 106: Chương 106





Edit: Hạnh – Beta: Duyn, Hạnh

Ôn Giản không dám nói quá nhiều, lịch sự gật đầu chào anh.
“Giang tổng.”
Nói xong, cô cúi đầu ôm áo khoác, khách sáo câu nệ đi qua người Giang Thừa, lúc hai người đi ngang qua nhau, cô khẽ nói: “Anh để ý người đàn ông mặc đồ lao công nhé.”
Nói rồi cô nhanh chóng đi qua anh.
Giang Thừa đứng im không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cô.
Chẳng mấy chốc có một người đàn ông mập mạp mặc áo lao công, đội mũ đeo khẩu trang đi ra từ toilet ngoài hành lang, trên tay ông ta cầm cây lau nhà, tay kia kéo thùng dọn dẹp, tập tễnh đi tới hành lang khác.
Giang Thừa nheo mắt.
Dáng người kia…
Giang Thừa không bước tới, chỉ xoay người sang lan can, tùy ý mở bản kế hoạch thu mua trong tay ra, trông như đang đọc tài liệu.
Tập đoàn Hà Kiến được xây theo hình chữ Hồi  (回), đi tới cuối hành lang, rẽ sang phải là văn phòng của Hà Kiến Ly.
Người đàn ông đi tới cuối hành lang, thản nhiên vòng phải, lúc ấy, Giang Thừa nhìn thấy góc nghiêng của ông ta, động tác lật tài liệu của anh khựng lại.
Quả thật là Chung Ngọc Minh!
Chung Ngọc Minh cũng cảm nhận được có người nhìn mình, đột nhiên quay lại nhìn sang chỗ Giang Thừa.
Giang Thừa bình tĩnh nhấc tài liệu lên, trang giấy bay lên che khuất mặt anh.
Chung Ngọc Minh nghiêng đầu nhìn văn phòng Hà Kiến Ly, xách dụng cụ vệ sinh vào phòng ông ta, dáng vẻ dè dặt cẩn thận.
Giang Thừa thấy Chung Ngọc Minh vào phòng làm việc của Hà Kiến Ly, anh khép tài liệu lại, xoay người bước về phòng mình.
Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt Giang Thừa cũng trầm trọng hẳn lên.
Chung Ngọc Minh đã về nước, sao Điền Giai Mạn và Lôi Sắt lại chắc chắn ông ta vẫn còn ở Thái Lan? Rốt cuộc là ai nói dối?
Là Điền Giai Mạn liên minh với Lôi Sắt để lừa anh hay là Chung Ngọc Minh lừa hai người bọn họ?
Nếu là vế trước thì sao Điền Giai Mạn và Lôi Sắt phải làm vậy? Chẳng lẽ là vì đề phòng anh thật ư?
Giang Thừa để kế hoạch thu mua lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc khó hiểu.
Cửa sổ trong phòng đang mở, gió khẽ thổi qua làm giấy tờ bay lên, Giang Thừa giơ tay giữ nó lại, ánh mắt nhìn qua dòng chữ trên tờ giấy rồi dừng lại.
Đây là vụ thu mua sáp nhập sàn giao dịch đồ sưu tầm, từ lúc anh vào công ty đã phụ trách hạng mục này nhưng vì nhiều nguyên nhân mà chưa được tiến hành.
Sáng nay Giang Thừa lấy cớ ra ngoài để bàn bạc hạng mục này, nếu anh nhớ không nhầm, đây là hạng mục Hà Kiến Ly tự quyết định.
Anh nhớ tới lúc Chung Ngọc Minh bước vào phòng Hà Kiến Ly và cả lúc Hạ Chi Viễn tức giận gọi điện thoại, Giang Thừa nghĩ bây giờ chắc hẳn tâm trạng của Hà Kiến Ly cũng chẳng vui vẻ gì.
Anh cầm bản kế hoạch đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Hà Thiệu.
“Cậu có đang ở công ty không?” Giang Thừa hỏi.
“Có, sao thế anh?” Hà Thiệu hoang mang hỏi.
Giang Thừa: “Cậu tới văn phòng tôi đi, kế hoạch thu mua có vấn đề.”
Hà Thiệu ngơ ngẩn hỏi: “Thu mua sáp nhập gì cơ?”
“Thu mua sàn giao dịch đồ sưu tầm.” Giang Thừa hỏi: “Trước đây ai thông qua bản kế hoạch này đấy?”

Hà Thiệu còn nhớ kế hoạch này: “À, có phải là cái đó tên là Nhất Bảo không? Ông già nhà em quyết định đấy, anh đừng động vào, chỉ cần kí tên là được.”
Giang Thừa: “Nhưng vụ này sẽ lỗ.”
Hà Thiệu: “Ông già thích thôi, anh đừng động vào nhé, có cổ phần của ba em đấy.”
Giang Thừa cười: “Không thiếu tiền nhưng cũng không nên đầu tư linh tinh thế được.

Sao ba cậu đột nhiên lại muốn phát triển theo hướng sưu tầm nghệ thuật thế? Công ty mình không có nghiệp vụ này mà.”
“Già rồi, muốn thỏa mãn thú vui của bản thân thôi.” Hà Thiệu cũng không chắc lắm: “Ba em chơi đồ cổ, cũng có tí tiền, muốn làm chơi chơi, coi như đầu tư cho đam mê đi.”
“Có rất nhiều lĩnh vực liên quan, đây không phải lựa chọn tối ưu nhất.” Giang Thừa nói tiếp: “Để tôi nói chuyện với ba cậu, không nên lãng phí thời gian vào cái hạng mục không đáng…”
“Ơ, anh đừng…” Hà Thiệu vội vàng ngắt lời anh: “Dạo này tâm trạng của ba em không tốt lắm, hơn nữa ba em đã duyệt rồi ai dám cãi chứ… Ơ kìa, sao anh đã cúp máy rồi?”
Tiếng tút tút làm Hà Thiệu sửng sốt, mặc kệ mình đang chơi game, vội vàng chạy đi tìm Giang Thừa, muốn ngăn anh lại.

Hai ngày nay ba anh ta như ăn phải thuốc nổ, tức giận nóng nảy, Giang Thừa đi tìm Hà Kiến Ly chẳng khác nào đâm vào họng súng cả.
Hà Thiệu chạy tới văn phòng Giang Thừa nhưng không có ai.
Anh ta vội vàng hỏi thư ký: “Giang tổng đâu rồi?”
Thư ký: “Sếp tới phòng chủ tịch Hà rồi ạ.”
“Đúng là…” Hà Thiệu đau đầu xoay người đi ra ngoài.
————
Bên ngoài khu vực làm việc của Hà Kiến Ly.
Giang Thừa cúp máy, đi tới văn phòng chủ tịch.
Nhóm thư ký của ông ta đang bận bịu, thấy Giang Thừa đi tới, chào hỏi anh: “Giang tổng.”
Giang Thừa khẽ gật đầu, lập tức đi tới nắm then cửa phòng Hà Kiến Ly, anh gọi: “Chủ tịch Hà!”
Giang Thừa không đợi Hà Kiến Ly trả lời, đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn qua thấy Hà Kiến Ly và Chung Ngọc Minh ngồi ở sô pha.
Trong nháy mắt, Chung Ngọc Minh khom lưng, đứng dậy cầm giẻ lau lau ghế sô pha, cẩn thận nghiêm túc lau dọn như lao công thực sự.
Giang Thừa rời tầm mắt nhìn Hà Kiến Ly.
“Chủ tịch Hà!” Anh khách khí chào hỏi.
Sắc mặt Hà Kiến Ly không tốt lắm, bất mãn với hành động chưa có sự cho phép đã xông vào của anh nhưng vẫn cố bình tĩnh.
“Có chuyện gì?” Ông ta hỏi.
Giang Thừa đưa kế hoạch thu mua cho Hà Kiến Ly: “Chủ tịch, cháu nghe nói ngài duyệt bản kế hoạch này, cháu nghĩ cần phải bàn bạc thêm một chút.”
Hà Kiến Ly nhận lấy, tùy ý giở vài trang, quay đầu nói với Chung Ngọc Minh vẫn đang lau dọn: “Ông ra ngoài trước đi, chỗ này không cần dọn dẹp đâu.”
Chung Ngọc Minh thận trọng đáp: “Vâng.”
Nói xong, ông ta đứng dậy thu dọn đồ đạc, nhân lúc xoay người nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa cũng nhìn ông ta.
Ánh mắt hai người giao nhau.

Chung Ngọc Minh hoang mang nhìn anh, là kiểu hoang mang hình như đã từng gặp nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Chung Ngọc Minh không nhận ra Giang Thừa!
Giang Thừa thản nhiên nhìn sang chỗ khác, điều này có nghĩa là khả năng Lôi Sắt và Điền Giai Mạn liên minh lại để lừa anh bằng 0.
Nếu như Chung Ngọc Minh bảo hai người họ đối phó anh thì ánh mắt lúc nhìn anh không phải là hoang mang mà phải là nghiền ngẫm đánh giá.
Thế nên là Chung Ngọc Minh đề phòng Điền Giai Mạn?
Trương Tiểu Lê – người vợ trên danh nghĩa của Chung Ngọc Minh từng phản bội ông ta huống chi là một người phụ nữ ông ta bao nuôi.
Vừa nãy nghe lén Hạ Chi Viễn nói chuyện, chắc chắn Điền Giai Mạn cướp ma túy trên thuyền của anh ta, tạo nên một vụ mất hàng bí ẩn, Chung Ngọc Minh sẽ càng thêm tin tưởng lời Điền Giai Mạn nói, rằng Lâm Cảnh Dư giữ lô hàng kia.

Nhưng ông ta không dám tin 100%, thế nên mới gạt mọi người âm thầm về Trung Quốc để điều tra? Ông ta điều Lôi Sắt tới để Lôi Sắt thay ông ta xử lý là vì muốn yểm trợ cho mình ư?
Giang Thừa bình tĩnh nghĩ lại lần lượt mọi thứ trong đầu.
Gương mặt anh không bộc lộ bất kì cảm xúc gì cả, chỉ nói với Hà Kiến Ly: “So với các nền tảng liên quan, nền tảng này có hoạt động và lượt tải ở vị trí chót, không có giá trị đầu tư.”
Hà Kiến Ly nói: “Có thể kinh doanh dữ liệu, thứ tôi nhìn chúng là thương hiệu và cấu trúc nền tảng của nó.”
Giang Thừa: “Cấu trúc nền tảng hay cả thương hiệu không đặc biệt, không có sức cạnh tranh với các sản phẩm cùng dòng, chất lượng cũng không bằng.”
Ông ta ném bản kế hoạch lên bàn: “Tôi biết rồi, cậu không phải xen vào, phương án này cứ để lại đã, cậu đi làm việc đi.”
Giang Thừa cau mày: “Nhưng mà…”
Hà Kiến Ly: “Có vấn đề gì?”
Sắc mặt ông ta không kiên nhẫn tí nào.
Giang Thừa cong môi, nhìn như muốn phản bác nhưng lại do dự, anh liếc qua cửa bên ngoài, trong lòng thầm đếm.
Nếu không có gì thay đổi thì Hà Thiệu sẽ hớt hải chạy tới đây.
Chung Ngọc Minh thu dọn cây lau nhà và thùng nước, đang định đi ra ngoài.
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn ông ta, nhỏ giọng dặn: “Làm phiền chú sang dọn dẹp văn phòng của tôi nữa nhé.”
Sau đó anh nhìn Hạ Kiến Ly, tỏ vẻ quyết tâm: “Chủ tịch Hà, cháu nghĩ ngài duyệt hạng mục này quá qua loa…”
Anh còn chưa nói hết câu thì Hà Thiệu vội vàng xông vào phòng như một cơn gió, vừa chạy vừa nói: “Không qua loa, không qua loa, hạng mục nhỏ mà, thích thì mua thôi, thuận mắt là được, những cái khác không quan trọng.”
Anh ta chạy quá nhanh, bất cẩn va phải Chung Ngọc Minh, nước bắn tung tóe lên người ông ta.
Hà Thiệu mặc kệ ông ta, bám vai Giang Thừa, cười hì hì nhìn sắc mặt sa sầm của Hà Kiến Ly: “Ba, Giang Thừa cũng chỉ nghĩ cho công ty mình thôi, ba đừng giận.

Từ bé anh ấy đã nghiêm túc thế rồi, lại còn rất tích cực nữa, năng lực, trách nhiệm và thái độ không thua kém ai đâu, nếu không con cũng sẽ không màng đắng cay mời anh ấy về.”
Anh ta vừa nói vừa nhéo tay Giang Thừa, thì thầm bên tai anh: “Đừng cãi nhau với ông già nhà em.”
Giang Thừa mím môi, thái độ dịu đi, nói với Hà Kiến Ly: “Chủ tịch Hà, cháu sẽ phân tích những nền tảng cùng loại, tí nữa sẽ gửi mail cho ngài, ngài cứ xem xét cân nhắc đi ạ.”
Hà Kiến Ly cũng xuống nước: “Được, tí nữa gửi cho tôi.”
Giang Thừa gật đầu, đi cùng Hà Thiệu ra ngoài.

Lúc đi qua Chung Ngọc Minh, anh nhìn ông ta.
Chung Ngọc Minh cẩn thận dọn dẹp đống nước văng vãi trên sàn và quần áo bị ướt.
Hà Kiến Ly cũng nhìn thấy, ông ta nói với Chung Ngọc Minh: “Dọn sạch sẽ đống này đi.”
Ông ta nói với Giang Thừa: “Cậu bảo người khác dọn phòng mình đi.”
Giang Thừa gật đầu: “Vâng.”
————
Về tới văn phòng Giang Thừa, Hà Thiệu vỗ ngực, thở phào một hơi.
“Vừa nãy anh làm em sợ gần chết, em còn tưởng anh định cãi nhau với ba em nữa chứ.”
Giang Thừa mỉm cười nhìn anh ta: “Tôi chỉ bàn chuyện công việc thôi, bất đồng quan điểm là chuyện bình thường, còn cậu đang làm gì đấy?”
Hà Thiệu: “Ngày thường thì không sao, nhưng dạo này tâm trạng ông già nhà em không tốt lắm, anh còn mang hạng mục ba em tự duyệt đi đối chất với ông ấy nữa, không phải là đang đi tìm cái chết đấy à?”
Ánh mắt Giang Thừa lóe sáng, anh nhìn Hà Thiệu: “Ba cậu làm sao? Công ty có vấn đề gì đâu.”
“Em biết đâu…” Nói tới đây, Hà Thiệu hậm hực kể: “Mấy hôm trước không biết ba em nói chuyện điện thoại với ai mà thay đổi như thành người khác ấy, ăn không ngon ngủ không yên thì thôi đi, người giống y như bình thuốc súng ý, động vào lại tức giận, mà hỏi thì không nói.”
“Có phải ba cậu gặp phải chuyện gì không?” Giang Thừa nhíu mày, “Tôi thấy sắc mặt ba cậu không tốt lắm, liên quan tới thuyền thuyền gì đó, nhưng tôi nhớ nghiệp vụ của công ty mình không có gì liên quan tới thuyền mà.”
Giang Thừa cố ý nói thế để thu hút sự chú ý của Hà Thiệu.
“Thuyền?” Hà Thiệu cau mày, đột nhiên nhớ ra, “Anh nói em mới nhớ, tuần trước ba em bảo có một người bạn buôn bán dược liệu Đông Y có đơn hàng lớn, nhờ ba em giúp một tay.”
Dược liệu Đông Y?
Mắt Giang Thừa sáng lên.
Hà Thiệu không để ý lắm, lải nhải: “Khi ấy nhìn như bạn ba em nhờ liên hệ với bên vận chuyển đường biển, nhưng cụ thể thế nào thì em không rõ lắm, lúc em về thì nghe thấy ba em gọi điện thoại, cũng nhắc tới thuyền gì đó, hình như là thuyền hàng mất tích hay sao ấy, nhưng em hỏi thì ba em bảo không sao, nên em không chắc lắm.

Bình thường ba em cũng chẳng nói mấy chuyện này, suốt ngày chỉ bảo em chỉ biết chơi bời, không có ý chí tiến thủ, về sau giao công ty cho em thì chỉ có nước đi xuống thôi.

Nhưng mà có chuyện gì ba em có bao giờ thương lượng với em đâu, em nhờ người quản lý thay thì không vui, không thể hiểu nổi, dù sao sớm muộn gì ba em cũng lui về thôi, sức khỏe không chịu được, bác sĩ cũng bảo rồi đấy.

Anh nhường nhịn ba em chút nhé, đừng cãi nhau với ông ấy.”
Giang Thừa cười: “Tôi với ba cậu thì cãi nhau cái gì chứ, cuối cùng vẫn là ba cậu quyết định mà.”
Anh lại nói: “Chắc ba cậu sợ cậu lo lắng thôi, cậu cũng đừng tìm ông ấy hỏi mấy chuyện nữa.

Với cả cậu cũng lớn rồi, đừng trẻ con mê chơi nữa, quan tâm tới công ty hơn chút, đừng làm ba cậu tức giận.”
“Em biết rồi, đồ….” Hà Thiệu cố ý kéo dài âm cuối, làm mặt quỷ với Giang Thừa, anh ta nhìn đồng hồ trên máy tính anh: “Sắp tan ca rồi, đi ăn chung không?”
Giang Thừa nhìn đồng hồ đeo tay: “Để hôm khác đi, tôi có hẹn rồi, không muốn mang bóng đèn theo.”
Hà Thiệu hóng hớt hỏi: “Bạn gái à?”
Giang Thừa thản nhiên gật đầu: “Ừ.”
“Anh yêu đương cũng lâu phết rồi nhỉ?” Hà Thiệu bám vai anh: “Còn tiếc không để anh em tốt gặp bạn gái nữa chứ?”
Hà Thiệu nhớ hôm party ở nhà anh ta, Giang Thừa và Ôn Giản ở chung một phòng, rõ ràng Giang Thừa vẫn thích Ôn Giản, lúc đó anh ta còn hỏi Giang Thừa định như thế nào mà anh vẫn chưa trả lời, cố tình nói sang chuyện khác, sau đấy cả hai đều bận bịu, quên mất chuyện này.
Giang Thừa gạt tay anh ta xuống: “Cậu cũng quen.”
Hà Thiệu hiểu ra: “Lâm Giản Giản?”
Giang Thừa gật đầu.
Suýt nữa Hà Thiệu nhảy cẫng lên: “Hai người bên nhau thật à? Không đúng, lúc đó em hỏi bạn gái anh có phải Lâm Giản Giản không, hai người còn phủ nhận mà?”

Giang Thừa: “Mới chính thức yêu nhau thôi.”
“Thế người yêu cũ của anh thì sao?” Hà Thiệu cau mày, “Làm thế… Làm thế không tốt lắm đâu.”
Giang Thừa: “Từ trước tới nay chỉ có Lâm Giản Giản.”
Hà Thiệu tỉnh ngộ: “Thế nên… Lần trước anh bảo có bạn gái là cố ý nói khích Lâm Giản Giản đúng không?”
Giang Thừa ho một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hà Thiệu nghĩ Giang Thừa im lặng là đồng ý, anh ta vỗ vai Giang Thừa: “Thừa đểu cáng.”
Anh ta lại nói thêm: “Thừa trong Giang Thừa!”
Giang Thừa mặc kệ Hà Thiệu trêu mình, chỉ bảo: “Cậu còn không đi đi à?”
“Cái đồ thấy sắc quên bạn.” Hà Thiệu khịt mũi, “Thôi, em đã là bóng đèn sẵn rồi, cũng phải học cách tắt đèn thôi, hôm nay không làm phiền thế giới của hai người nữa, chúc hai người ăn cơm vui vẻ nhớ.”
Hà Thiệu vừa nói vừa đi ra ngoài, anh ta vừa đóng cửa lại thì lại thò đầu vào: “À này, nếu không phải em mời anh về đây, sau đó kéo Giản Giản tới đây làm thì hai người cũng không gặp nhau đâu.

Nếu tính thế thì em là bà mai đấy, có phải hai người nợ em cái lì xì không?”
Giang Thừa cười: “Yên tâm đi, không thiếu bao lì xì cho bà mối đâu.”
Hà Thiêu búng tay: “Anh đã nói rồi đấy nhé.”
Sau đấy anh ta mới thỏa mãn đóng cửa lại.
Giang Thừa nhìn cửa văn phòng kép lại, nụ cười cũng nhạt dần đi.
“Xin lỗi cậu.”
Anh khẽ nói, Giang Thừa tắt máy tính, cầm tài liệu trên bàn rồi bước ra ngoài.
Anh cố ý tới văn phòng Hà Kiến Ly là vì muốn gặp Chung Ngọc Minh, xem phản ứng của ông ta lúc nhìn mình để đoán xem anh ta bại lộ chưa.
Mười năm trước anh từng gặp Chung Ngọc Minh ở quán bar Dạ Mạt, kí ức về lần gặp gỡ đó quá sâu, Chung Ngọc Minh sẽ không quên, thế nên anh phải dụ Hà Thiệu tới, để anh ta ‘vô tình’ nói với Chung Ngọc Minh rằng Hà Thiệu vất vả thế nào mới mời được anh về đây mà không phải do anh chủ động vào Hà Kiến làm.
Mấy năm nay anh từng gặp Chung Ngọc Minh vài lần nhưng đều là nhìn từ xa, Chung Ngọc Minh ở nơi sáng, anh ở chỗ tối.

Ông ta không tiếp xúc với người xa lạ nên anh và ông ta chưa từng nói chuyện với nhau, đây là tiếc nuối cũng là cơ hội của Giang Thừa, ít nhất có thể chứng minh lần này Chung Ngọc Minh âm thầm trở về không phải là vì nhắm vào anh mà là vì con thuyền mất tích, lô dược liệu Đông y biến mất không thấy tăm hơi.
Với năng lực của Điền Giai Mạn, muốn cướp lô ma túy của Hạ Chi Viễn mà không bị phát hiện cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nếu như lấy hàng khi vận chuyển trên biển, để thuyền viên tạm thời chạy tới một hòn đảo không người tạo hiện trường mất tích, lý do này lại càng không có khả năng.
Giang Thừa lái xe ra ngoài, anh gọi cho Chu Tịch Viễn: “Gần đây cảnh sát có nhận được tin báo có thuyền mất tích không?”
Chu Tịch Viễn: “Không có.”
Giang Thừa: “Bên cục hàng hải thì sao?”
Chu Tịch Viễn: “Cũng không có.

Sao thế?”
“Tôi biết lần này Chung Ngọc Minh giao dịch ở đâu rồi.” Giang Thừa đánh tay lái: “Liên hệ với Lê Chỉ Tường giúp tôi, chuẩn bị thu lưới.”
Chu Tịch Viễn nghiêm mặt đáp: “Được.”
~
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.