Chi Hương Như Tô

Chương 44: Bỏ tiên nhập ma




Minh Ngư càng bay càng chậm, Hương Tô cũng có chút sợ hãi, nắm chặt vây lưng của hắn. “Vì sao thời tiết thay đổi vậy? Ta không nhìn thấy núi Cửu U!” Mây đen tràn ngập xung quanh, càng bay đến gần thì sương mù quanh núi Cửu U càng dày đặc, quả thật nhìn không rõ tình huống xung quanh. Hương Tô nghĩ đến cốc Tù Long, không khỏi có chút run run, “Là kết giới do Thiên Tộc bố trí sao?”

Minh Ngư lắc lắc đầu, “Không xem, ta cảm thấy là…” Hắn thật rất biết cách nhử mồi mà dừng lại.

“Là cái gì?” Hương Tô gấp đến độ hận không thể gở đi mấy phiến vảy của hắn, khiến cho hắn sảng khoái mà nói tiếp.

“Ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc?” Minh Ngư không nhanh không chậm vung ra một câu khiến Hương Tô thống hận hắn, “Mây đen này mang theo ma khí dày đặc.”

“Ý ngươi nói là đám Ma Linh tới giúp Thiên Tộc đối phó Đông Thiên Vân?” Hương Tô cất cao giọng quát hỏi, nghĩ đến khả năng này, nàng thiếu chút muốn từ trên lưng Minh Ngư nhảy dựng lên, Đông Thiên Vân là nửa tiên nửa ma, không để cho vào hai đường tiên ma, bây giờ đám Ma Linh cũng tới để tranh thủ cơ hội giậu đổ bìm leo!

Minh Ngư im lặng một hồi, ẩn nhẫn mà nghiêm túc hỏi: “Trong đầu của ngươi chứa thứ gì vậy?”

Lần này đến phiên Hương Tô không biết nên trả lời thế nào, vấn đề này và tình huống trước mắt có quan hệ gì đến nhau? !

“Ngươi chí ít cũng nên nghĩ đến, Thắng Hoàn… Cửu U cung chủ muốn đánh lui Thiên Tộc, chỉ còn một biện pháp.” Minh Ngư nhìn núi Cửu U phía trước bao phủ trong cuồn cuộn ma khí, có chút xúc động, tuy rằng từ trước đến nay Đông Thiên Vân vẫn luôn tranh đấu với Quân Thượng, hắn vẫn còn âm thầm ngưỡng mộ Thắng Hoàn Đế Quân lúc trước. Hắn nhịn không được quay đầu nhìn Hương Tô, nha đầu này tuy rằng dáng vẻ không tệ, nhưng nếu nói đến có mị lực gì đó… thì hắn thật sự không nhìn ra. Sở thích của Đông Thiên Vân và Quân Thượng thật sự rất kỳ lạ, hắn lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp Hương Tô, Đông Thiên Vân vì nàng lột thánh vảy của hắn, không khỏi lại nghiến răng nghiến lợi. Hắn không giải thích mà quay đầu lại lườm nàng một cái, cho tới nay đều cảm thấy tiên nữ thướt tha như Tử Ngâm Long Nữ mới có đủ phong cách “Hồng nhan họa thủy”, không ngờ Hương Tô cũng có thể tính như vậy…

Hương Tô vốn đang yên lặng suy nghĩ lời nói của Minh Ngư, bị hắn liếc qua liếc lại trừng đến cảm thấy quái lạ, “Ngươi đang nói… Đông Thiên Vân chỉ có thể buông bỏ tiên nguyên, hoàn toàn nhập ma?” Nàng lúng ta lúng túng hỏi, thật sự không nguyện tin tưởng vào phán đoán này.

Minh Ngư nghe giọng nói ũ rũ của nàng, cuối cùng lại không có cách nào nói ra lời thương tổn trái tim nàng, Đông Thiên Vân muốn có pháp lực hoàn chỉnh, khôi phục tiên nguyên không có hi vọng, chỉ có thể sa vào Ma Linh.

“Ma khí này…” Hương Tô duỗi tay, thoạt nhìn làn sương đen dày đặc như vậy, ngay cả xác nhận thử xem có phải là do Đông Thiên Vân nhập ma phóng thích ra hay không cũng không dám, nàng rất sợ, sợ sau này Đông Thiên Vân cũng giống như làn sương mù này, trở thành người mà nàng không cách nào chạm đến.

“Kỳ thật cũng không có cái gì là không tốt.” Giọng nói của Viêm Cập không cao, rất điềm đạm như trước, lại khiến cho Hương Tô cảm thấy được an ủi rất nhiều, nàng nghiêng mặt qua Viêm Cập không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh nàng, trong nháy mắt mặt mày của hắn thoáng mơ hồ, Hương Tô cũng không biết nước mắt có thể không tiếng động mà chảy ra nhanh như vậy. Viêm Cập lại không nhìn nàng, chỉ xuất thần nhìn đám sương mù dày đặc phía trước, “Ma giới và Tiên giới… có lẽ vốn chẳng có khác biệt gì.” Hắn đột nhiên mỉm cười, “Chỉ là bộ dạng của đám Ma Linh tương đối xấu xí một chút mà thôi.”

“Xấu xí?” Hương Tô nghẹn ngào, bất kể ra sao Quân Thượng của nàng cũng sẽ không xấu xí! Một lát sau, trong ánh mắt của nàng biểu lộ sự sợ hãi, “Viêm Cập… tất cả những chuyện này đều là do ta hại, có phải không?”

Viêm Cập nghe xong, nhẹ nhàng cười, “Sao ta lại cảm thấy nàng nói lời này là đang chỉ trích ta.”

“Không, không phải.” Hương Tô liên tục lắc đầu, mắt mở to. “Có lẽ ta không nên sống lại, không nên biết rõ sẽ hại chàng còn ở lại bên cạnh chàng, không nên đồng ý ở cùng với ngươi, khiến cho chàng đau lòng thêm nữa! Đều là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta!”

Viêm Cập nghe xong, cay đắng mím môi, hắn giữ chặt tay Hương Tô, không giống như trước kia, nàng không có ý giãy tay ra, cũng không run nhè nhẹ giống như bị gai đâm, ngược lại nàng nắm chặt tay hắn, nàng rất sợ hãi, sự tự trách của nàng sợ rằng đã áp chế tâm linh vốn là không tính kiên cường của nàng. Viêm Cập nhìn nàng, “Đồ ngốc.”

Hương Tô rơi nước mắt như mưa, nàng thật sự trông mong có người mắng nàng ngốc, nói tất cả những chuyện này là do nàng nghĩ ngợi lung tung! Nàng hết lần này đến lần khác hại Đông Thiên Vân, cuối cùng hại chàng vạn kiếp bất phục.

“Ta và nàng đều đã lĩnh hội rất sâu sắc, miễn cưỡng ở chung với người mình không thích, cảm giác… chẳng hề tốt.” Viêm Cập tự mình đánh trống lảng tươi cười, “Nàng xem, dựa vào tính cách của Đông Thiên Vân, hắn sẽ chịu đựng Xích Lâm sao?”

Kỳ thật an ủi này rất hữu hiệu, nhưng Hương Tô vẫn không thể khuyên chính mình hoàn toàn tin tưởng, bởi vì nàng từng nhìn thấy… Đông Thiên Vân giữ chặt tay Xích Lâm nói đồng ý thử một lần.

“Kỳ thật cho tới nay, người ra quyết định khó nhất là Xích Lâm. Nàng ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, sau khi trợ giúp Đông Thiên Vân khôi phục tiên nguyên, nàng ta có thể sẽ không có cách nào giữ hắn lại được nữa. Nàng ta và Úc Mộc cũng không khác gì nhau, lời nói ngoài miệng và suy nghĩ trong lòng cũng không giống nhau.”

Hương Tô nghiêm túc lắng nghe, cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào mà hắn mà nói lời nói này, nàng đều thật lòng cảm kích hắn.

“Kỳ thật Úc Mộc và nàng ta đều hi vọng Đông Thiên Vân vẫn bị vây trong tình cảnh nửa tiên nửa ma, trong lòng Đông Thiên Vân cũng hiểu rõ ràng, cho dù Đông Thiên Vân vì khôi phục tiên nguyên, tha thứ cho Xích Lâm đã từng muốn giết nàng, Xích Lâm liền sẽ vui vẻ mà đưa ra Hạo Thiên Tháp trợ giúp Đông Thiên Vân sao?”

Ở giữa làn sương đen dày đặc thường xuyên truyền đến tiếng sấm, Viêm Cập không tiếp tục nói tới Xích Lâm nữa, trên mặt hiếm khi lộ ra mấy phần khẩn trương, “Bắt đầu… Chỉ cần hắn còn có thể cầm được Cô Vấn, với hắn mà nói, thành tiên hay nhập ma không hề có khác biệt.”

“Cô Vấn?” Hắn chuyển đổi đề tài chút nhanh, Hương Tô nhất thời lơ mơ không hiểu, “Bắt đầu cái gì?”

“Tuy rằng nói Cô Vấn là Đông Thiên Vân tạo thành, dù sao cũng là thần khí của Tiên Hoàn (tiên giới), sau khi Đông Thiên Vân nhập ma, Cô Vấn có lẽ không nhận hắn làm chủ nhân nữa.” Viêm Cập nhíu mày, đây cũng là nguyên nhân Đông Thiên Vân vẫn do dự chưa chắc.” Chỉ cần ma hóa Cô Vấn thành công, Thiên Tộc nhất định thất bại thảm hại.” Có lẽ Viêm Cập muốn làm dịu bớt căng thẳng của mình, cười hỏi Hương Tô, “Nàng có ghét bỏ Đông Thiên Vân biến thành một Ma Linh xấu xí không?”

Hương Tô thế nhưng cũng buồn bã mỉm cười, nàng ra sức lắc đầu, gương mặt toàn là nước mắt, “Không ghét bỏ! Chàng biến thành như thế nào, ta cũng sẽ không ghét bỏ chàng!”

Viêm Cập không có nói gì, nghe trả lời như vậy, trong lòng hắn vẫn khó chịu.

Một tiếng tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, kéo dài không tuyệt dứt, sương mù dày đặc quay cuồng, chỉ liếc nhìn sơ cũng cảm thấy kinh khủng lại ghê tởm. Hương Tô không tự giác ôm chặt Minh Ngư, ngay cả Viêm Cập bên cạnh cũng khi ẩn khi hiện trong sương mù đen tối. Nàng cảm thấy tim đập đến khó chịu, không biết là bị tiếng sấm làm cho chấn động, hay là do ma khí càng lúc càng dày đặc khiến cho nàng sắp hít thở không nổi nữa. Ngay lúc nàng muốn thét lên, không thể chịu đựng được nữa, tiếng sấm đã kết thúc lại đột nhiên ‘ầm’ một tiếng bùng nổ mạnh mẽ vang dội nhất, tia chớp cũng cùng với âm thanh trời long đất lở sáng chói rung động chung quanh. Hương Tô không mở mắt ra được, chỉ cảm thấy có cái gì đó đập mạnh vào lồng ngực một cái, ‘phốc’ phun ra một ngụm máu to.

Chờ khi hơi thở nàng hòa hoãn trở lại, phát hiện sương mù đen tối xung quanh giống như bị tia chớp đánh tan hết, có thể nhìn thấy rõ ràng núi Cửu U cách đó không xa. Trong núi, ánh sáng của hoa Cửu U phát ra không giống với trước đây, hòa lẫn với kết giới màu tím nhẹ nhàng bao quanh bên ngoài ngọn núi, ma khí quyến rũ lại làm cho lòng người sợ hãi.

Viêm Cập lấy tay che miệng chậm rãi đi xuống, Hương Tô phát hiện ngón tay của hắn đang nhỏ máu, hắn cũng bị tiếng nổ ấy làm cho thổ huyết? “Ngươi không sao chứ?” Nàng nhịn không được hỏi.

Viêm Cập nhếch khóe miệng, “Hay cho Đông Thiên Vân, ngay cả U Hà cũng bị ma hóa.”

“A?” Hương Tô sợ hãi kêu lên một tiếng, vừa rồi nàng chỉ lo nhìn núi Cửu U, cũng không chú ý đến U Hà. Luồng linh khí khó phân biệt tiên hay ma vốn bốc lên từ mặt sông U Hà đã biến thành ma khí màu tím nhạt, giống như trên mặt sông có vô số con yêu long đang lượn vòng, rất đáng sợ. “Vậy có phải là… Đông Thiên Vân đã thành công hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.