Chệch Quỹ Đạo

Chương 60




“Chào cô Phạm…”

Trước cửa phòng vệ sinh nữ, nhân viên công tác hội nghị trẻ tuổi đi lướt qua Phạm Tiêu Tiêu, vội vàng kinh sợ vấn an, lời chưa dứt, người kia đã tựa như đi báo thù giết cha, nhào đầu vào phòng vệ sinh, cả ánh mắt cũng không chia cho người ta lấy một cái.

Nhân viên đờ người đứng trước cửa, lông mày cùng với nụ cười mỉm lễ độ trên mặt nhất loạt bay lên tám trượng, tức giận nói, “Trêu bà chọc bà à?”

MC đương xuống sân khấu nghỉ ngơi, vừa khéo ngang qua nhìn thấy, lập tức bước qua kéo cô bé nhân viên, “Đi nhanh đi.”

Nhân viên trẻ tuổi nóng tính, đi ngược bước nhỏ chẳng chịu bỏ qua, “Em đắc tội bà ta hả? Em chỉ là chào hỏi một tiếng thôi, đó là lễ phép, trên sân khấu lại chẳng phải em làm bà ta tức giận! Lớn tuổi thế rồi, chẳng độ lượng gì hết…”

“Được rồi, bớt nói vài câu, bà ta thế đấy,” MC nhỏ giọng nói, “Lúc trước chị từng quen biết bà ta, lúc tốt thì bả đối xử với em tốt đến mức khiến em nổi cả da gà, còn thân thiết hơn cả mẹ ruột, còn lúc không tốt thì em chỉ như con rệp, né mà chậm cản mất đường bả đi cũng không được.”

Hai người họ cho rằng âm lượng đã rất nhỏ, nhưng thực tế nhà vệ sinh lâu năm không tu sửa, cửa đóng không kín, truyền vào trong chẳng lọt một chữ.

Phạm Tiêu Tiêu mặt trầm như nước đứng trước gương.

Dù sao chăng nữa, bà ta đã không còn trẻ, lớp che khuyết điểm có dày hơn nữa thì cũng không che giấu được những khe rãnh ngày càng hằn sâu, những nếp nhăn hiện lên dù làm thế nào thì cũng không thể là phẳng như xưa, mắt của bà ta dần dần vẩn đục, hai má cũng từ từ chảy nhão.

Mà so sánh với tứ chi vô lực, điều khiến bà ta khó có thể chịu đựng là, bà ta bắt đầu mất đi quyền uy cùng sức ảnh hưởng.

Cả Tưởng Bác, món đồ nhỏ bà ta nuôi lớn như một con thú cưng, cũng dám cả gan chạy trốn khỏi bà.

Bà ta còn có thể giữ lại gì đây?

Phạm Tiêu Tiêu cảm thấy, nhân sinh của mình tựa như một chiếc xe cũ lâu năm không tu sửa, phanh càng ngày càng không nhạy, ngày trước chỉ đạp một chút là đã có thể thu nhả tự nhiên, nay dùng toàn lực đạp tới cùng, mà vẫn như cũ không ngừng được thế đi tiêu điều.

Không thể nén nhịn, tuyệt đối không thể nén nhịn.

Phạm phu nhân đột nhiên vui buồn thất thường lấy ra túi trang điểm của mình, đôi tay run run y chang như một con nghiện lên cơn, sau đó bà ta lấy phấn ra, như đói như khát bắt đầu trát lên mặt mình, vừa trát vừa lộ ra vẻ mặt ngây ngất đê mê của con nghiện được hút thuốc phiện. Không bao lâu, bà ta đã trát cho mặt mình thành một bức tường trắng như tuyết. Lúc này, Phạm Tiêu Tiêu mới giống như con muỗi hút no máu, thỏa mãn đi ra khỏi phòng vệ sinh, đi về phía ban tổ chức hậu đài.

Đợi buổi nghỉ giữa giờ kết thúc, vòng thi thứ hai liền bắt đầu. Kỳ Liên từ thật xa đã nhìn thấy nụ cười quỷ quái khác hẳn người thường trên mặt Phạm Tiêu Tiêu, anh kềm không được mà nhíu nhíu mày, khom lưng đi ra khỏi hàng ghế sau, đến trong góc tìm được Tưởng Bác, không nói một lời ngồi xuống bên cạnh Tưởng Bác.

Sau đó MC lên sân khấu tuyên bố vòng thi thứ hai bắt đầu, Kỳ Liên đè thấp giọng nói, “Tôi chẳng nhận ra được ai trong nghề stylist của các anh, thi thố thế nào tôi cũng không nói được, nhưng nếu anh muốn trừng trị người phụ nữ đó, tôi vẫn là có thể giúp được.”

Bóng mặt bên của Tưởng Bác hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối, nghe xong chẳng lên tiếng.

Hồi lâu, anh ta mới chậm nửa nhịp mà thấp giọng nói, “Cám ơn.”

Kỳ Liên gỡ kính xuống, chậm rãi lau, sau đó thở dài một hơi, “Không cần cảm ơn, tôi nghe được ra, anh không tính làm gì bà ta cả.”

Hai khuỷu tay của Tưởng Bác chống lên đầu gối, mười ngón đan nhau đè lên bờ môi, giống thế tay của một người cầu nguyện, vừa kiên định vừa yếu ớt.

“Không có bà ta sẽ không có tôi của ngày hôm nay.” Lần này, thời gian Tưởng Bác trầm mặc càng lâu hơn, mới tích tự như vàng mà nói một câu như thế.

Nếu như không có Phạm Tiêu Tiêu, anh ta hoặc giả là sẽ ở cô nhi viện đến năm 18 tuổi, lớn lên thành một người đàn ông so với phía trên thì không đủ mà so với phía dưới lại có thừa.

Thành tích của anh ta rất bình thường, không dính được vào mép của “thiên tài”, đại khái cũng không thể thi được vào trường đại học tốt nào, nếu tệ thì thông thường cũng chẳng thi được gì, khả năng lớn nhất của đời người ước chừng sẽ đi học ngành kỹ thuật gì đó… điện, thợ nguội, cũng có thể là đầu bếp – để mưu sinh, sau đó anh ta sẽ biến mất trong biển người, rồi ổn định mà kết hôn sinh con.

Ở mức độ nào đó, Phạm Tiêu Tiêu đã hủy hoại anh ta, cũng đã hoàn thành anh ta.

Tưởng Bác không cách nào nói rằng mình sẵn lòng chọn cuộc sống nào hơn, bởi vì từ đầu đến đuôi, anh ta đã chẳng có quyền hạn lựa chọn.

“Tôi là một người hèn yếu.” Anh ta khẽ giọng nói với Kỳ Liên, “Xin lỗi, cám ơn.”

Trên sân khấu đèn sáng choang, tám thí sinh còn lại lần lượt lên sàn. Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, câu “Cám ơn” của Tưởng Bác bị chôn vùi trong đó, không thể nghe thấy.

MC bắt đầu tuyên bố quy tắc vòng thi thứ hai, hai người không hẹn mà cùng ngậm miệng.

MC, “Bây giờ, mời người mẫu của chúng ta bước vào.”

Ngoại trừ Giang Hiểu Viện, những thí sinh khác có thể đứng trên sân khấu đều có ngọn có nguồn, đương nhiên có thể thông qua đủ mọi mương máng nhận được thông tin từ trước, chỉ có mỗi mình cô là chẳng biết gì cả. Cô tò mò nghiêng đầu sang nhìn, suýt nữa cười ngất – Chỉ thấy mấy người mẫu thật sự là đủ hình đủ dạng, ai nấy đều phi phàm bất thường.

Không biết ban tổ chức moi từ đâu ra đám người này, nam nữ già trẻ, cao thấp mập gầy có đủ, có một cô bé mập cao chưa đến 1,5 mét, còn có một phụ nữ trung niên trên mặt là đường săm mày và săm môi tràn đầy gu thẩm mỹ của thế kỷ trước… cộng với một anh chàng phải trên 1,85 mét, cao lớn thô kệch không biết thế nào cũng trà trộn vào trong đó.

MC, “Chỗ này có tám chủ đề.”

Trên màn ảnh lớn đưa ra tám mệnh đề mù mịt khó hiểu, đều là kiểu mấy câu thơ như “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai” [1], “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập”. [2]

“Tám chủ đề này mỗi cái đều đối ứng với một người mẫu,” MC nói, “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, xin mời tám thí sinh xếp theo thứ tự cao thấp ở vòng một, thí sinh có điểm cao có quyền ưu tiên lựa chọn, chọn đề mục tranh tài vòng thi thứ hai của các bạn.”

Dưới sân khấu, Phạm Tiêu Tiêu nhếch mép mỉm cười.

Vòng thứ hai vốn định sẽ cho các thí sinh rút thăm ngẫu nhiên, bị bà ta cận giờ đổi thành để thí sinh điểm cao lựa chọn – Kỳ thực vế sau cũng chẳng có gì là không công bằng, vấn đề duy nhất chính là, trong sân ngoại trừ Giang Hiểu Viện, những người khác đều đã thông qua đường dây khác mà biết trước đề thi. Dùng thứ tự để chọn đề, đối với người xếp hạng thứ tám là Giang Hiểu Viện mà nói, điều này tương đương với xóa bỏ cơ hội cạnh tranh công bằng cuối cùng của cô.

Giang Hiểu Viện không ý kiến, cô không được chọn, người khác thừa lại cái gì chính là cái nấy.

Người khác chừa lại cho cô cái “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập”, vừa nghe đã đau trứng. Vào giờ khắc này, trực giác phụ nữ ngủ say hơn 20 năm của Giang Hiểu Viện liền run rẩy tìm về cảm giác tồn tại.

Đến khi công bố người mẫu, cô ngạc nhiên phát hiện dự cảm của mình lại thành thật, người mẫu của cô chính là anh chàng vạm vỡ cao lớn thô kệch kia.

Toàn hội trường cười vang, người mẫu vạm vỡ ngượng ngùng gãi gãi đầu mình, vẻ ngây thơ tươi sáng không nói nên lời.

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô cảm thấy so với “giai nhân”, biến vị này thành một con gấu trúc dễ nhận thấy là dễ dàng hơn nhiều.

Kỳ Liên nhíu nhíu mày, anh hơi suy nghĩ một chút, trong lòng liền hiểu rõ – Kiểu tranh tài mà danh sách đã định sẵn này, không thể nào không tiết lộ đề mục trước, nếu mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau mà biết rõ phía sau mỗi đề mục là gì, thì sao lại dùng phương cách dựa theo điểm số cao thấp để tự mình chọn lựa chuyện xảy ra chứ?

Anh nhanh chóng cúi đầu gửi một tin nhắn, bảo người ra hậu đài nghe ngóng dùm anh, rốt cục là ai đã cận giờ thay đổi quy tắc cuộc thi.

Tưởng Bác cau mày lại, “Tạo hình nam giới là điểm yếu của cô ấy.”

Giang Hiểu Viện dù sao cũng không xuất thân từ chính quy, mặc dù ở trong trường đã đi nghe giảng ké rất lâu, nhưng phần lớn kinh nghiệm của cô đều đến từ việc học tập Tưởng Bác. Khách hàng của Tưởng Bác mười thì có tám, chín là khách nữ, gặp được một khách nam nếu không phải là tạo hình sân khấu thì chính là khách hàng lớn phải tham dự những trường hợp quan trọng. Người trước thì chẳng có ý nghĩa tham khảo, người sau thông thường sẽ do Thầy Tưởng đích thân ra tay.

Giang Hiểu Viện chân chính tự mình ra tay xử lý tạo hình nam giới, e rằng chỉ có mấy trang điểm chú rể mua một tặng một… Nếu như thứ qua loa lấy lệ kia cũng có thể gọi là “tạo hình”.

Huống hồ đề mục còn khác người như thế.

Anh to con này và “giai nhân” có một điểm chung, đại khái chính là hai người họ đều thuộc khoa nhân chủng.

Trên sân khấu, MC hỏi Giang Hiểu Viện, “Thí sinh may mắn số 12, có thể nói thử xem cảm tưởng hiện tại của bạn không?”

Giang Hiểu Viện trong bụng kỳ thực đau khổ vô cùng, nhưng dưới ánh nhìn chòng chọc của Phạm Tiêu Tiêu, cô cũng chỉ đành giả bộ rộng lượng, tự nhiên phóng khoáng mà rằng, “Cảm thấy hôm nay thi xong có thể ra đầu đường mua tờ vé số, trúng số là cho ông chủ nghỉ việc thẳng luôn, sau này không cần phải làm việc nữa!”

Về việc như thế nào để giả vờ rằng mình là đứa óc rỗng, hiếm có người có quyền phát biểu hơn Giang Hiểu Viện. Cô vừa thi triển sở trường, liền bịt mắt tất cả những người quen và không quen, dưới sân khấu lại một trận cười vang, hai ông chủ ngồi dãy sau đồng thời nằm cũng trúng đạn.

Ông chủ Kỳ, “…”

Ông chủ Tưởng lành lạnh hừ một câu, “Không đứng đắn.”

Giang Hiểu Viện vừa không đứng đắn vừa đắng chát trong lòng dẫn anh người mẫu như con gấu của cô bước xuống sân khấu.

Mỗi thí sinh có 50 phút, Giang Hiểu Viện cũng không bị ngu, quét mắt một cái, phát hiện người khác ngay cả phương án đều đã chuẩn bị xong xuôi hết, liền biết rõ là chuyện thế nào.

Cô cảm thấy rất kỳ quái, ở vòng một, tổ giám khảo bốn người của ban tổ chức tại sao lại tốt bụng cho điểm cao như vậy, hết cả nửa ngày giờ mới hiểu – Thời gian trước ở trên mạng quậy lớn như thế, nếu ở vòng đầu tiên cô chuẩn bị tỉ mỉ vậy mà bị đánh rớt, không chừng sẽ lại gây ra chuyện gì đó nữa, chi bằng để cô qua ải trước, rồi vòng thứ hai đánh rớt cho tâm phục khẩu phục.

Những thí sinh khác đã bận rộn đến khí thế ngất trời, Giang Hiểu Viện thì vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ với người mẫu của mình.

Giang Hiểu Viện, “Đại ca, anh có phải là chuyên nghiệp không vậy?”

Anh chàng nói, “Hì hì, tôi là phụ trách bảo trì máy ở nhà hát chúng ta, lâm thời đến góp đủ cho họ, một ngày 300 đồng.”

Giang Hiểu Viện cười khổ một cái.

Anh chàng bổ sung, “Nhưng mà cô gái à, cô cũng đừng có biến tôi thành khó coi quá nhé, nếu không tôi sẽ phải đòi thêm tiền từ ban tổ chức đấy, phí tổn thất tinh thần.”

Dứt khoát hóa trang anh ta thành một con gấu Bắc Cực là xong.

Hơn 40 phút sau, các khán giả ra ngoài tự do hoạt động lục tục trở về. Ngồi đợi đến phần sau của cuộc thi, Tưởng Bác vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích đột nhiên đứng dậy muốn đi.

Kỳ Liên kỳ quái nhìn anh ta một cái, “Sao anh lại đi?”

“Đi thôi,” Tưởng Bác nói, “Bên kia vẫn còn rất nhiều việc, tôi đã đặt vé bay tối. Ở đây dây dưa cũng chẳng có ý nghĩa gì, ra sân bay trước thôi.”

Kỳ Liên, “Anh không xem kết quả sao?”

Tưởng Bác, “Xem cũng vậy, cái thứ thiết kế tạo hình là một phút trên sân khấu bằng mười năm kỹ thuật dưới sân khấu, phương án trước cô ấy làm bao lâu cậu cũng chẳng phải không thấy, dùng phương án ngẫu hứng để liều mạng với người ta vốn đã không thực tế rồi, huống hồ còn là cái đề mục như thế.”

“Gượm đã gượm đã.” Kỳ Liên đưa tay kéo anh ta lại. Thầy Tưởng là một con mắm thể trạng yếu ớt, hận không thể cả màng tế bào cũng mỏng hơn người ta một phần, bị Kỳ Liên lôi kéo tới mông “bịch” một tiếng ngồi lại xuống ghế.

Tưởng Bác, “…”

Giả sử Kỳ Liên không phải đại cổ đông giai đoạn hiện tại của phòng làm việc Niết Bàn, ngay bây giờ, Tưởng Bác nhất định sẽ phải để người kia hối hận vì đã mọc móng vuốt.

“Xem trước đã, không chừng sẽ có kỳ tích.” Kỳ Liên nói không chút hoang mang.

Tưởng Bác là một người lý trí theo chủ nghĩa bi quan, Kỳ Liên cũng từng như thế, rất nhiều người cũng như thế, mọi người đã trải qua biết bao ngày mưa gió nắng cháy, đủ loại mờ ám tất cả đều rõ trong lòng, rất nhiều chuyện không cần tự mình nếm thử, xem một chút đầu mối là biết ngay kết quả.

Đều quá thông minh, cũng quá lý trí.

Nhưng Kỳ Liên có một điểm không giống Tưởng Bác, Kỳ Liên là một người từng tận mắt nhìn thấy kỳ tích.

Những người ra ngoài nghỉ đã quay lại tương đối, MC xuống dưới dặm lại phấn cũng vội quay về hâm nóng bầu không khí.

“Mọi người chắc là đều đã đợi không nổi nữa,” MC phong cách khoa trương chạy lên chạy xuống, “Nhưng thời gian vẫn còn một chút nữa, tôi sẽ đưa mọi người ra hậu đài rình coi một chút nhé, chắc là chỉ còn lại giai đoạn kết thúc nữa thôi, mọi người muốn xem tình hình của ai nhất nào?”

Khán giả xem náo nhiệt chẳng ngại chuyện lớn, trăm miệng một lời, “Số 12.”

MC, “Được, vậy chúng ta xem thử “giai nhân” của số 12 chuẩn bị thế nào rồi nhé.”

Chỉ lệnh lập tức truyền đến hậu trường, trên màn ảnh lớn xuất hiện một màn ảnh đung đưa, Giang Hiểu Viện một tay đủ loại màu sắc, xua tay thẳng về phía ống kính, “Không cho xem chính diện, không cho xem, nếu không lát nữa sẽ không còn ngạc nhiên nữa.”

Ống kính nhoáng lên, chỉ thấy người mẫu ở cách đó không xa hình như đang để trần ngồi trên ghế, trên mình hình như có thứ gì đó, còn chưa đợi người ta nhìn rõ, Giang Hiểu Viện đã kéo màn che lại. Mặt cô cũng dính phải phẩm màu gì đó không rõ, muôn hồng nghìn tía, cô làm cái mặt quỷ với ống kính, quỷ đến chuyên nghiệp cực kỳ.

Đầu mày của Tưởng Bác nhướng nhướng, ánh mắt vốn có chút không yên bỗng tụ hội lại, “Cô ấy đang làm body painting sao?”

Bầu không khí của hiện trường sôi động hẳn lên, MC cắt đứt liên lạc với phía hậu đại, màn hình lớn bắt đầu có biển đếm ngược thời gian. Dưới những lời xì xào bàn tán của giám khảo, ánh đèn tối đi, người mẫu vòng hai lên sàn catwalk.

[1] Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai: thuộc bài Trường Can hành kỳ 1 của Lý Bạch. Giải nghĩa: chàng cưỡi ngựa tre lại, chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh.

[2] Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập: thuộc bài Giai nhân ca của Lý Diên Niên. Giải nghĩa: phương Bắc có người giai nhân, đứng riêng đẹp tuyệt trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.