Chấp Niệm Bắc Đại

Chương 1




1.

Lớp 10, sau khi chia ban, kết quả học tập của tôi bị giảm sút nghiêm trọng.

Sợ sẽ không đỗ được vào Thanh Hoa, tôi đành lên mạng kết bạn với một tiểu ca ca có nickname là "Ứng viên thất lạc của Bắc Đại", nhờ anh giảng bài giúp mình.

Anh trai cực kì tốt bụng, chu đáo, nhiệt tình lại tự tin.

"Yên tâm, có tôi ở đây, nhất định em sẽ đỗ vào Bắc Đại."

"Không không không, không cần Bắc Đại đâu ạ."

"Em có thể không đánh giá cao IQ của mình nhưng không được coi thường năng lực của tôi."

"..."

Tôi nào dám coi thường chứ.

Bởi vì anh trai Bắc Đại thật sự rất đỉnh.

Dưới sự giúp đỡ của anh, thành tích của tôi có thể nói như diều gặp gió.

Trong kì thi thử lần thứ 2 tôi đã đạt 689 điểm.

Lúc thông báo tin này cho đối phương, anh chỉ bình tĩnh rep rằng.

"Ừm, thành tích này cũng đủ đỗ Bắc Đại rồi."

Đúng là đủ rồi, nhưng thực lòng tôi không muốn học ở đó.

Giấc mơ của tôi là Thanh Hoa yêu dấu cơ.

Nhưng sau hơn một năm được anh trai dạy kèm, tôi sâu sắc cảm nhận được chấp niệm to lớn của anh với Bắc Đại.

Nếu không thì tại sao hơn một năm nay nickname trong game của anh vẫn là "Ứng viên thất lạc của Bắc Đại" được chứ.

Nếu như tôi không học ở đấy, liệu anh có thất vọng không nhỉ?

Một ngày nọ, tôi đánh bạo thăm dò thử.

"Nếu em không đỗ được Bắc Đại thì sao ạ?"

"Yên tâm, em nhất định sẽ làm được."

Ừm...

Vậy là, tôi quyết định sẽ giấu nhẹm tâm tư với Thanh Hoa của mình đi.

Trước ngày thi chính thức 1 hôm, anh trai Bắc Đại nhắn tin chúc tôi thi tốt.

Lúc đó anh đang bận rộn với luận văn tốt nghiệp nên dặn tôi thi xong hãy gửi kết quả cho anh.

2.

Tầm 20, 21 tháng 6, tôi đã biết kết quả rồi.

716 điểm.

Bắc Thanh all-kill.

Nhưng đúng vào lúc tôi đang do dự thì 3 giờ sáng mẹ tôi đã nhận được điện thoại chiêu sinh từ Thanh Hoa.

Vậy là, tôi dứt khoát chọn Thanh Hoa luôn.

Bắc Đại à, tạm biệt...

Chọn ngôi trường mà mình hằng ao ước đương nhiên là hạnh phúc.

Nhưng hễ nghĩ đến anh trai Bắc Đại, tôi tự nhiên lại thấy day dứt không yên.

Có cảm giác như tôi đã phản bội anh vậy.

Thế rồi ngày ấy cũng đến, anh trai gửi tin nhắn đến hỏi han.

"Em làm bài thế nào? Đã có kết quả chưa?"

Đối diện với sự ân cần này, cảm giác tội lỗi trong tôi lại càng dâng cao hơn nữa.

Nhưng việc đã thành, biết làm sao bây giờ.

Trong cơn bối rối, tôi cắn răng rep lại.

"Em trượt Bắc Đại rồi..."

"..."

Đối phương im lặng hồi lâu.

Không đợi anh nhắn tiếp, tôi lại nhắn thêm một tin nữa.

"Em xin lỗi rất nhiều, tạm biệt anh."

Nói rồi, bằng tất cả sự non nớt của tuổi trẻ, tôi block tài khoản đó luôn...

3.

Kể từ ngày hôm đó, tôi và anh trai Bắc Đại mất liên lạc.

Mặc dù chỉ là một đoạn nhân duyên thoáng qua, nhưng ngày đầu tiên đi học, lúc đi qua Bắc Đại, tôi vẫn không nhịn được mà nán lại đôi phút.

Bạn cùng lớp Lâm Y Y thấy vậy thì tò mò hỏi tôi bị làm sao vậy.

Đáp lại ánh mắt khó hiểu của đứa bạn, tôi chỉ đành thở dài: "Suýt nữa thì tao đã vào đây."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.