Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 213




Chương 213

Nếu như không phải Trình Kiêu vừa vặn ở đây, nói lai lịch chân chính của hạt châu này, hạt châu này chắc chắn sẽ rơi xuống trong tay ông ta.

Vừa nghĩ tới về sau biệt thự mình tốn hao tiền của mua được trở thành nhà ma, nghĩ đến mình bị âm khí xâm nhập, một mệnh tan tành . . . . .

Mã Tài hận nghiến răng nghiến lợi: “Giang Trung Du, ông cũng dám âm tôi, có tin hôm nay tôi để ông không ra được Hà Tây hay không!”

Giang Trung Du khà khà cười lạnh, không nói gì, mặc dù trên địa bàn Mã Tài, nhưng tựa hồ cũng không sợ hãi.

Vương Chí Hòa cũng bị dọa đến mức lập tức ngồi trở lại trên ghế, lần nữa nhìn về phía hạt châu kia, tựa như nhìn một đầu ác quỷ, không dám nhìn nhiều nữa.

Các đại lão đều phi thường tiếc mệnh, có tiền có thế, cho nên quan tâm nhất chính là tính mệnh. Giang Trung Du xúc phạm nghiêm trọng ranh giới cuối cùng của bọn họ, liền ngay cả Vương Chí Hòa lão tiên sinh có tính cách ôn hòa, cũng nổi giận.

“Giang Trung Du, cậu vậy mà cầm đồ vật ác độc loại này đến hại người, lão phu thề đối lập cùng cậu!”

ba đại lão ở đây đồng thời nhằm vào Giang Trung Du, chỉ bằng ông ta chỉ là một Khánh Châu, nếu như ba đại lão liên thủ, ông ta căn bản không phải đối thủ!

Thế nhưng là, Giang Trung Du lại một mặt không sợ hãi, ngạo mạn cười lạnh nói: “Hừ, nếu không phải do nhóc con này nhiều chuyện, các người bây giờ còn không phải coi hạt châu này như bảo bối sao! Lừa các ông thì sao? Liền các ông có tí năng lực, có thể nhìn ra được sao?”

Một câu, khiến mấy vị đại lão mặt mo đỏ bừng.

Giang Trung Du một mặt âm tàn trừng mắt Trình Kiêu, mắng: “Nhóc con, cậu làm hỏng chuyện tốt của tôi!”

“Dương đại sư, mời ông xuất thủ trừng phạt nhóc con này!” Giang Trung Du quay người cung kính đối lão giả gầy trơ cả xương kia nói.

Dương đại sư một đôi mắt hiện ra màu xám trắng, nhìn chằm chằm Trình Kiêu, âm dương quái khí nói: “Nhóc con, làm hỏng chuyện tốt lão phu, cậu đáng chết!”

“Hôm nay, các người ai cũng đừng hòng sống!”

Nói xong, toàn thân Dương đại sư bỗng nhiên tuôn ra một cỗ hắc khí, thân thể khô gầy như củi bỗng nhiên căng phồng lên, làn da lộ ở bên ngoài trên mặt và trên tay, vậy mà mọc ra lông dài màu lục, hai răng nanh lộ ra từ trong miệng, trong nháy mắt liền dài đến năm centimet.

“A, yêu quái!”

Đám người lập tức bị hù chạy trối chết, mấy thủ hạ vị đại lão cũng không đoái hoài tới đại lão mình, phóng đi cửa phòng nghỉ.

Dương đại sư phát ra một trận cười khằng khặc quái dị, mỗi tay bắt lấy một thanh niên muốn chạy trốn, trực tiếp vặn gãy cổ hai người.

“Tôi đã nói rồi, hôm nay các người ai cũng không chạy được!”

“Cứu mạng!”

Hồ Đắc Lợi bị hù kêu to lên.

Vương Chí Hòa trực tiếp tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Mã Tài bị hù cũng là nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Mộc Nhĩ cũng là sắc mặt tái nhợt, hai chân run lên: “Cái này, cái này sao có thể! Quái lực loạn thần, vậy mà thật tồn tại!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.