Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 579: Cắn dứt lương tâm




Cảnh sát đã bắt được hai người Phùng Anh Vũ và Kim Dung, nhưng Trần Văn Sơn từ đầu đến cuối không hề xuất đầu lộ diện. Vì vậy, Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam vốn không hề biết vụ án này là do Trần Văn Sơn phụ trách điều tra càng không biết là Triệu Hùng đã tiết lộ tin tức cho Trần Văn Sơn.

Sau khi Triệu Hùng ngồi xuống, Lưu Mỹ Lan rót cho anh một ly nước.

Lưu Mỹ Lan nói xin lỗi với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, lúc còn ở nhà cháu, sở dĩ dì không dám nhận con gái Anh Nam của mình là bởi vì sợ chúng tôi sẽ mất đi công việc, cháu đừng bao giờ trách Anh Nam nhé.”

Triệu Hùng liếc nhìn Phùng Anh Nam, lên tiếng an ủi Lưu Mỹ Lan: “Dì Lan à, không sao cả! Mục đích cháu đến đây lần này không phải là muốn làm khó cô giáo Nam, mà chỉ là tiện đường ghé thăm mọi người mà thôi.”

“Anh Triệu Hùng, cảm ơn anh! Khiến anh chê cười rồi.” Vẻ mặt tươi cười của Phùng Anh Nam rất phức tạp, xem ra có vẻ rất lo lắng. Triệu Hùng hiểu, Lưu Mỹ Lan lo lắng con gái của bà ấy sẽ vì chuyện này mà mất đi công việc giảng dạy này. Dù sao thì tiền lương mà Lý Thanh Tịnh trả cho Phùng Anh Nam không hề thấp.

Triệu Hùng và Lưu Mỹ Lan nói chuyện một hồi, chủ yếu là nói về chuyện của con gái bà ấy Phùng Anh Vũ.

Lưu Mỹ Lan lo buồn bã nói: “Con gái Anh Vũ của bà ấy số khổ mệnh khổ, cô ta đã có hai đời chồng, đều bị chồng bỏ. Bây giờ còn để lại hai đứa con, đều do cô ta một mình chăm sóc, Anh Vũ mới đặc biệt căm hận đàn ông như vậy.

“Dì Lưu, hôn nhân của dì cũng như vậy sao?” Triệu Hùng hỏi.

Lưu Mỹ Lan gật gật đầu nói: “Cuộc hôn nhân của tôi cũng không hạnh phúc, một người thì đoản mệnh còn một người thì đa nghi, hễ tôi nói chuyện với người đàn ông khác là ông ta nói rằng tôi quyến rũ thả thính người ta.”

Triệu Hùng rất đồng cảm với việc mà Lưu Mỹ Lan gặp phải. Lưu Mỹ Lan tuổi tác đã ngoài tứ tuần rồi mà trông rất xinh đẹp, chắc chắn là hồi còn trẻ bà ấy là một mỹ nhân. Vết chân chim nơi khóe mắt đã hằn lên dấu vết của những thăng trầm của cuộc đời trên gương mặt bà ấy.

Trên khuôn mặt của Lưu Mỹ Lan, luôn có thể nhìn thấy được dáng vẻ chứa đựng đầy tâm sự của bà ấy.

Lưu Mỹ Lan thở dài một tiếng nói: “Chắc có lẽ là do số mệnh rồi! Hôn nhân của tôi không hạnh phúc, không ngờ đến cuộc hôn nhân của Anh Vũ cũng vậy. Vì vậy, Anh Nam bây giờ mới sợ kết hôn, nó luôn không chịu tìm bạn trai.

Triệu Hùng bấy giờ mới biết được nguyên nhân mà Phùng Anh Nam đã gần ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa kết hôn. Thì ra là do vết xe đổ của mẹ mình là Lưu Mỹ Lan và người chị Phùng Anh Nam, Phùng Anh Nam là một người không theo chủ nghĩa hôn nhân.

Triệu Hùng nói chuyện cùng với Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam một lúc, con gái nhỏ của Phùng Anh Nam hình như rất thích Triệu Hùng, cứ kêu gào đòi Triệu Hùng phải bế nó.

Từ sau khi Triệu Hùng có con gái, con người anh tràn ngập tình yêu thương của một người cha.

Dáng vẻ Cô nhóc này khiến người khác rất thích, đôi mắt nho nhỏ nhưng rất dễ thương.

Anh lo lắng thời gian quán lâu, em vợ Lý Diệu Linh ngồi trong xe sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy Triệu Hùng quay sang nói với Lưu Mỹ Lan: “ Dì Lan, hôm khác cháu lại đến thăm dì được không. Hôm nay cháu phải về trước rồi.”

“Được thôi Triệu Hùng. Có điều, đây là phòng mà con gái dì Phùng Anh Nam thuê cho dì, sắp đến hạn trả rồi. Có thể sắp phải chuyển đến một chỗ khác rồi!”

Triệu Hùng thấy căn phòng không được lớn cho lắm, chỉ khoảng hơn bốn mươi mét vuông. Điều này khiến anh không khỏi nghĩ tới khung cảnh căn phòng thuê mà ba người nhà anh ở lúc đầu,

Triệu Hùng gật đầu nói: “Đổi một nơi khác cũng tốt. Bây giờ bốn người ở chung với nhau, căn phòng ở đây thực sự là quá chật hẹp rồi. Nói xong, Triệu Hùng lấy ra một tờ séc, trên tấm séc này có viết số tiền là bảy trăm triệu, anh giao tấm séc này cho Phùng Anh Nam.

“Cô giáo Nam, hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ. Mọi việc trong nhà đều phải dựa vào tiền lương của một mình cô, nhất định là không đủ dùng được. Chỗ tiền này cô cầm lấy đi, nếu như có điều gì cần giúp đỡ, thì trực tiếp nói với tôi. Chuyện tôi có thể giúp được cũng chỉ như vậy thôi.

“Anh Triệu Hùng, như vậy sao được. Tôi làm sao có thể lấy tiền của anh chứ?” Phùng Anh Nam gạt ra.

Triệu Hùng cương quyết đưa cho Phùng Anh Nam, nói: “Cô giáo Nam, cô vẫn nên cầm lấy số tiền này đi! Chỗ tiền này đối với tôi chẳng là gì cả, nhưng đối với mọi người mà nói, nó có thể giúp cải thiện cuộc sống đó. Hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, đừng để chúng nó phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào. Tôi đi đây!” Nói xong, anh quay người rời đi.

Lý Diệu Linh ngồi trong xe cảm thấy nhàm chán, cứ chốc chốc lại lướt điện thoại.

Cô ấy nhìn thấy Triệu Hùng trở về, thì liền nói với giọng điệu hờn trách Triệu Hùng: “Anh rể, anh chạy đi đâu vậy? Sao lại lâu như vậy chứ.”

“Ờ, anh vào nhà bạn của cô giáo Nam ngồi một lát.”

“Anh chạy vào nhà người ta ngồi làm gì?” Lý Diệu Linh khó hiểu hỏi lại.

Triệu Hùng chém gió nói: “Còn có thể làm gì nữa chứ, đương nhiên là bàn chuyện học hành của em với cô giáo Anh rồi.”

“Em…em làm sao nào?”

“Em học hành lúc nào cũng lơ đãng, còn nói cái gì nữa. Anh chỉ hỏi cô giáo Nam xem liệu có cách nào để đẩy nhanh tiến độ học tập của em lên?”

Lý Diệu Linh vừa nghe xong mắt sáng rực lên, hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, thế cô giáo Nam nói đã có cách gì chưa vậy?

“Chưa có! Cô ta nói với tình trạng thái hiện tại của em, chỉ có cách học thuộc lòng mà thôi. Em đừng có mà ngày ngày cắm đầu vào cái điện thoại nữa, nếu còn tiếp tục, anh sẽ bảo chị em tích thu điện thoại của em, đợi em thi xong sẽ trả lại.”

“Được thôi! Anh rể, nếu như anh dám đưa ra cái ý tưởng tuyệt vời này, thì em sẽ liều với anh một phen.” Lý Diệu Linh bị dọa tới mức vội cất điện thoại vào túi.

Triệu Hùng không còn tiếp tục trêu Diệu Linh nữa, mà lái xe về thẳng chỗ ở của mình là “Ngã Nguyệt Đàm!”

Sau khi về tới nhà, Triệu Hùng đã nhìn thấy Thẩm Hải đang đứng tấn phòng khách. Còn Lý Thanh Tịnh thì ngồi trên sofa, đang chơi đùa với con gái Dao Châu.

Không đợi Triệu Hùng mở miệng, Lý Diệu Linh đã chạy đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh, hạ thấp giọng hỏi.

“Chị, bố mẹ đâu rồi?”

Lý Thanh Tịnh trả lời: “Còn đang giận dỗi nhau ở trên tầng kia kìa.”

“Vẫn còn giận nhau? Hai người già này ngày nào cũng cãi nhau, cái cái gì chứ, để em đi khuyên nhủ bọn họ.” Lý Diệu Linh nói xong chạy tưng tưng lên lầu.

Triệu Hùng đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh, kể cho cô nghe chuyện lúc này đã tới nhà của Lưu Mỹ Lan.

Lúc nghe thấy Triệu Hùng cho mẹ con nhà họ bảy trăm triệu, Lý Thanh Tịnh không hề nói bất kỳ lời nào trách móc Triệu Hùng.

Nếu không phải vì Triệu Hùng báo cáo Phùng Anh Vũ với Trần Văn Sơn thì Phùng Anh Vũ sẽ không sa lưới nhanh như thế.

Triệu Hùng cảm thấy lương tâm có chút day dứt, nội tâm anh tràn ngập sự tự trách nên mới cho mẹ con nhà Lưu Mỹ Lan bảy trăm triệu. Hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, Lưu Mỹ Lan phải chăm sóc bọn trẻ, vốn không có cách nào để ra ngoài làm việc được. Cả nhà chỉ sống dựa vào tiền của một mình Lý Anh Nam kiếm được, cuộc sống của bọn họ quả thực rất khó khăn

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, vậy hôm nào anh dẫn em đi gặp dì Lan, em cũng muốn đến thăm bọn họ.”

“Được thôi! Vậy đợi anh đi Trường Bạch về đã nhé.”

“Lúc nào anh đi vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Ngày kia xuất phát! Phía bên Hồ Dân đã giúp anh liên hệ xong xuôi rồi, xuống tới huyện sẽ có người đón tiếp bọn anh.”

“Anh tới đó nhất định phải chú ý giữ an toàn đấy!”

Triệu Hùng cười cười, an ủi Lý Thanh Tịnh vợ mình: “Yên tâm đi! Anh đi Trường Bạch là để đầu tư chứ có phải đi đánh nhau với người ta đâu.”

“Nhưng mà, gân đây mắt em cứ giật giật, em sợ…” Sắc mặt Lý Thanh Tịnh đầy lo lắng.

Triệu Hùng ngắt lời Lý Thanh Tịnh nói: “Đừng có mê tín thế, thời gian anh đi Trường Bạch cũng chỉ có một tuần thôi. Rất nhanh sẽ trở về! Đúng rồi Thanh Tịnh, lát nữa anh muốn hỏi chuyện của Thẩm Hải, em nghe cùng anh nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.