Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 143: Nguy Cơ Của Nhà Họ Hán






Nhà họ Hán! Từ sau khi có được dự án cải tạo thành phố thì dã tâm liền trào dâng.

Phóng mắt nhìn toàn bộ thành phố Hải Phòng, cũng chỉ có tập đoàn Hùng Quang và nhà họ Hán bọn họ giành được dự án này.

Nếu lần này nhà họ Hán có thể liên hôn thành công với nhà họ Vân, như vậy nhà họ Hán sẽ có thể khiêu chiến với tập đoàn Hùng Quang.

Ở trong thành phố Hải Phòng, thực lực tập đoàn Hùng Quang đứng hàng đầu, tập đoàn Vân Yên nhà họ Hán xếp hạng hai, xếp hạng ba chính là nhà họ Thẩm
- tập đoàn Thẩm Minh, thứ tư chính là nhà họ Vân, thứ năm là nhà họ Lỗ.

Trước mắt, nhà họ Hán cùng với nhà họ Lỗ xếp hạng thứ năm đã cùng trên một chiếc thuyền.

Nếu kéo được thêm nhà họ Vân vào chung doanh trận, lấy phong cách hành sự của nhà họ Thẩm, tất nhiên sẽ đứng im không tham gia.

Đến lúc đó, thế lực nhà họ Hán, nhà họ Lỗ cùng nhà họ Vân hợp lại tất nhiên sẽ kéo tập đoàn Hùng Quang xuống.

Hán Hiên luôn đứng hàng hai đương nhiên cũng muốn trèo lên đứng đầu! Trong khi Hán Hiên ngồi trong nhà mơ mộng, một người đàn ông mặc tây trang giày da tầm ba mươi tuổi, vội vàng chạy tới chỗ ông ta.

Người này tên Lang Sinh, là thư ký của Hán Hiên, tốt nghiệp đại học danh tiếng được Hán Hiên coi trọng.

Hán Hiên thấy Lang Sinh hoảng loạn chạy vào, không khỏi nhíu mày nói: “Lang Sinh! Sao cậu lại hoảng loạn như vậy?”
“Chủ tịch, không hay rồi! Các cổ đông của công ty chúng ta đang ồn ào muốn rời khỏi!”
“Cái gì?”
Hán Hiên đứng bật dậy, khó giữ được bình tĩnh.

Tại thời điểm mấu chốt thế này, nếu tất cả cổ đông lại muốn rời khỏi, chẳng khác gì chưa đánh đã rã rời.

Nếu mình ngay cả mâu thuẫn nội bộ còn chưa giải quyết, sao có thể tập trung đánh tập đoàn Hùng Quang? “Bọn họ đang ở đâu?”
Hán Hiên hỏi.

“Ở trong phòng họp công ty chờ chủ tịch ạ! Hơn nữa! ! ”
Lang Sinh liếc mắt nhìn Hán Hiên một cái, muốn nói lại thôi.

Hán Hiên hét lớn một tiếng, “Nói mau! Hơn nữa cái gì?”
Lang Sinh nói: “Hơn nữa những cổ đông này, cầm cổ phiếu trong tay, bán ra bên ngoài.


Khiến giá cổ phiếu của công ty lại giảm xuống tiếp.


Hán Hiên vừa nghe vậy thì trước mắt tối sầm, cơ thể ngã xuống.

Lãng Sinh nhanh tay lẹ mắt đỡ Hán Hiên.

“Chủ tịch! Chủ tịch!”
Vẻ mặt Lãng Sinh đầy lo lắng, gọi Hán Hiên.

Hán Hiên chỉ là bị tin tức xảy ra thình lình làm cho huyết áp tăng cao.

Ông ta bảo Lang Sinh đỡ mình ngồi xuống ghế nghỉ ngơi trong chốc lát.

Lang Sinh vội vàng chạy vào nhà lấy thuốc, sau khi đưa cho Hán Hiên uống vào, hoãn nửa ngày, Hán Hiên mới có chuyển biến tốt đẹp.

“Đi thôi! Chúng ta đến công ty.


Hán Hiên lại chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt này, dường như ông ta đã già đi mười mấy tuổi.

“Chủ tịch, sức khỏe của ông! ! ”
“Tôi không có việc gì!”
Lang Sinh đỡ Hán Hiên lên xe.

Sau khi tới tập đoàn Vân Yên, Hán Hiên đi thẳng tới phòng họp.

Trong phòng họp đã có sáu người tuổi tác tầm cỡ Hán Hiên ngồi chờ.

Vừa thấy Hán Hiên tới, mọi người đều đứng lên.

Hán Hiên lạnh lùng liếc nhìn mọi người, ý bảo mọi người ngồi xuống.

Lúc này sáu cổ đông vừa mới ngồi xuống đã nghe “Bang!! ! ”
một tiếng, Hán Hiên đập một phát lên trên bàn.


Vẻ mặt Hán Hiên đầy kích động mà hét lớn nói: “Hán Hiên tôi đối đãi với các người không tệ đúng không? Trước kia, ở thời điểm tập đoàn Vân Yên gặp khó khăn các người đã từng giúp đỡ tôi.

Nhưng nhiều năm như vậy, các người cũng nhận không ít chỗ tốt từ nhà họ Hán tôi.

Bây giờ tôi đang muốn liên hôn với nhà họ Vân, khai triển kế hoạch đưa tập đoàn Vân Yên của chúng ta trở thành số một.

Đến lúc đó, nhà họ Hán, nhà họ Vân, nhà họ Lỗ, ba thế lực liên hợp lại, dù cho tập đoàn Hùng Quang có là Lữ Bố, ba tập đoàn chúng ta cũng có thể thâu tóm nó! Đến lúc đó, nhà họ Hán chúng ta sẽ đứng đầu, các người nghĩ tới đi theo tôi sẽ nhận được tiền nhiều cỡ nào không?”
Một người đàn ông hói đầu béo lùn, mặt khổ tang nói: “Hán chủ tịch, chúng ta đều có bất đắc dĩ mà!”
Hán Hiên nghe xong nhíu mày, hỏi đàn ông hói đầu béo lùn đó: “Ông Lư, rốt cuộc các người có nỗi khổ gì, ông cứ thành thật nói ra đi?”
“Cái này! ! ”
Người đàn ông hói đầu béo lùn ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Còn những cổ đông khác nhanh chóng quăng cho người đàn ông hói đầu béo lùn một cái ánh mắt.

Hán Hiên thật sự bị những người này làm cho hồ đồ, tức giận chửi ầm lên: “Các người đã đi theo tôi nhiều năm như vậy, không nói lời nào như vậy sao?”
Một người đàn ông đeo mắt kính, dáng người gầy yếu thở dài nói: “Hán chủ tịch, chúng ta cũng không gạt ôn.

Con trai ông đắc tội với một chàng trai trẻ tên Triệu Hùng, Vân Hiển chọc ai không chọc, cố tình lại đi trêu chọc anh ta.

Chúng ta rời khỏi cũng là bị buộc bất đắc dĩ đấy!”
“Thằng nhãi Triệu Hùng này uy hiếp các người?”
Hán Hiên nhíu mày, hỏi.

“Thật ra thì không có, chỉ là! ! ”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là nhà họ Hán sắp xong rồi! Chúng ta không muốn đi theo nhận xui xẻo.


Người đàn ông gầy yếu nói xong, lấy ra một phần văn kiện, nói: “Đây là thư luật sư soạn cho chúng tôi về việc chuyển đổi cổ phần, sau khi ông xem qua thì hãy ký tên đi! Chúng ta cứ chia tay trong vui vẻ.


“Ông Triệu, nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
Hán Hiên uy hiếp các cổ đông.


Người được gọi là lão Triệu nói, “Chỉ cần không vi phạm gì, chúng tôi có quyền rời khỏi! Ông đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế! Hôm nay chúng tôi tới đây chính là xem trọng tình nghĩa những năm qua giữa chúng ta.

Nếu không, chúng tôi cũng chuyển giao cổ phần cho người khác, chức chủ tịch này của ông, lập tức sẽ phải thay đổi người.

Chúng ta đi!”
Người được gọi là lão Triệu, dường như rất có tiếng nói trong đám cổ đông.

Đứng dậy dẫn những cổ đông khác rời đi.

Sau khi mấy người ông Triệu rời đi thì đi thẳng tới tập đoàn Hùng Quang.

Sau khi tới văn phòng của Hồ Dân, ông Triệu lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính nói với Hồ Dân: “Tổng giám đốc Hồ, mấy người chúng ta đã làm theo lời ông sai bảo, ngả bài với Hán Hiên.

Ông sẽ không tiếp tục đối phó chúng tôi nữa đúng không?”
Hồ Dân gật đầu, nói: “Tiền tôi đã cho người chuyển cho các ông.

Chỉ cần các ông không làm kẻ địch với tập đoàn Hùng Quang của chúng tôi thì mọi người làm ăn hòa bình với nhau, tất nhiên tôi sẽ không làm khó dễ các người.


“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Vậy chúng tôi đi trước.


Hồ Dân gật đầu.

Ông Triệu dẫn theo vài tên cổ đông, vội vàng rời khỏi tập đoàn Hùng Quang.

Hồ Dân nhìn mấy tài liệu chuyển nhượng cổ phần của công ty Vân Yên trên bàn, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười thắng lợi.

Hồ Dân âm thầm thu mua vài cổ đông của tập đoàn Vân Yên, cổ phiếu tập đoàn Vân Yên.

Lấy cổ phần hiện tại mà Hồ Dân đang nắm giữ, đã hoàn toàn có thể ngả bài với Hán Hiên, đuổi ông ta khỏi ghế chủ tịch.

Nhưng Hồ Dân không lập tức làm như vậy, Triệu Hùng nói với ông ta, cuối tuần có một trò hay, bảo ông ta cùng đi xem.

Hán Hiên vẫn chưa biết cổ đông đã chuyển cổ phần trong tay cho Hồ Dân.

Giá cổ phiếu của công ty đã xuống thấp nhất trong lịch sử, không bằng một phần năm ngày thường.

Kế hoạch duy nhất hiện nay chỉ có liên hôn với họ Vân mới có thể cứu được nhà họ Hán.


Hán Hiên gọi con trai Hán Vân Hiển tiến vào.

Hán Vân Hiển mới vừa tiến vào đã bị Hán Hiên đánh một bạt tai.

Hán Vân Hiển bị đánh đến ngốc, che lại gương mặt bị đánh đau, khó hiểu hỏi Hán Hiên: “Bố! Sao bố lại đánh con vậy?”
“Tao hỏi mày, có phải mày đắc tội một thằng nhãi tên Triệu Hùng không?”
Hán Vân Hiển nghĩ thầm, giao dịch âm thầm của mình và nhà họ Đào, sẽ không phải bị bố biết rồi chứ? “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hán Hiên lạnh giọng hỏi.

Hán Vân Hiển bị dọa run, trước nay anh ta chưa từng thấy bố nổi nóng với anh ta như vậy.

Vì thế, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Sau khi Hán Hiên nghe xong, chỉ vào Hán Vân Hiển, nói: “Mày thật là không có đầu óc? Thằng nhãi Triệu Hùng kia nếu chỉ là một tài xế bình thường thì sao Trần Thiên Trung lại sai nó đi tham gia tiệc sinh nhật của Dư Tuấn Kiệt?”
“Nhưng con cũng đã cho người điều tra lai lịch của Triệu Hùng rồi, nhưng không điều tra ra được gì hết!”
Hán Vân Hiển tủi thân nói.

Hán Hiên tức giận nói: “Như vậy không phải càng khả nghi hơn sao? Nếu Triệu Hùng là người bình thường, tại sao mày lại không tra ra?”
“Bố! Chẳng lẽ Triệu Hùng là con trai riêng của Trần Thiên Trung?”
Hán Vân Hiển bừng tỉnh nói.

Hán Hiên trầm ngâm một chút, nói: “Theo như tao được biết, Trần Thiên Trung chỉ có một đứa con trai, còn đang ở nước ngoài đọc sách.

Thằng nhãi Triệu Hùng này rốt cuộc có phải con trai riêng của hắn hay không, thật đúng là khó mà nói.

Nhưng có điều, bởi vì mày trêu chọc đến Triệu Hùng, nhà họ Hán chúng ta đã gặp nguy hiểm.


“Bố! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vì vậy, Hán Hiên nói cho Hán Vân Hiển biết chuyện tất cả các cổ đông liên hợp muốn rút khỏi công ty.

Hán Vân Hiển vừa nghe thấy liền nóng nảy, hỏi Hán Hiên: “Bố! Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?”
“Giúp tao hẹn thằng nhãi Triệu Hùng kia, tao muốn nói chuyện với nó thử.


“Ba và anh ta có cái gì để nói?”
Hán Hiên hừ một tiếng, nói: “Tao bồi dưỡng mày nhiều năm như vậy, sao mày lại không có chút tiến bộ nào vậy.

Trần Thiên Trung vô cùng bảo vệ và che chở cho Triệu Hùng, việc cổ đông công ty liên hợp rời khỏi có liên quan đến thằng nhãi này, không thử thăm dò lòng dạ của Triệu Hùng đối với nhà họ Hán chúng ta, sao có thể tính bước tiếp theo?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.