Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 297




CHƯƠNG 297

Trên mặt Châu Chí Kiên cũng không đành lòng, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Quốc Hưng, Vỹ Dạ, hai đứa còn không hiểu sao?”

“Hiểu… cái gì?” Trái tim của Châu Quốc Hưng bỗng đập thình thịch.

“Nhà họ Châu chúng ta là hủy trong tay cháu.”

Châu Chí Kiên lạnh lùng nói: “Bọn họ tại sao không bắt chúng ta, chỉ bắt đám Mỹ Ngọc, Mộng Đình, Mỹ Hòa? Chứng tỏ ngay từ đầu đã nhằm vào bọn họ, mà cháu lại giúp bọn họ đập công ty của Thiên Dương, đánh người của nó, cháu nói xem, bọn họ sẽ tha cho cháu sao?”

Ngay lập tức, mặt của Châu Quốc Hưng xám như tro.

Châu Chí Kiên tiếp tục nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, Quốc Hưng, đừng trách ông nội lòng dạ độc ác, liên quan tới sinh tử tồn vong của nhà họ Châu, chỉ đành hy sinh cháu.”

Nói xong, trong mắt ông ta vụt qua một tia tàn nhẫn, nhìn sang hai người đàn ông cường tráng của nhà họ Châu: “Ra tay!”

“Vâng!”

Bọn họ một trái một phải, rất nhanh đã giữ chặt Châu Quốc Hưng, không cho anh ta nhúc nhích.

Rất nhanh lại có một người cầm một chiếc gậy thô to, nhắm chuẩn vào chân phải của Châu Quốc Hưng.

“Ông nội, ông nội, cháu biết sai rồi! Cháu sẽ không giúp đám dì hai nữa, cầu xin ông tha cho cháu một mạng! Cháu không dám nữa, thật sự không dám nữa!”

Đồng tử của Châu Quốc Hưng co rút, lớn tiếng hét lên, giọng nói vô cùng sợ hãi.

Nhưng Châu Chí Kiên vẫn không mảy may, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Á—”

Trong bệnh viện, lập tức vang lên tiếng kêu la cực kỳ thảm thiết.

Những người khác của nhà họ Châu đều quay mặt đi, không dám nhìn hình ảnh máu me tàn khốc đó.

Châu Quốc Hưng kéo lê cái chân gãy, cật lực bò trên đất, đồng tử giãn ra, gắng sức chỉ tay lên, giống như muốn túm lấy cái gì đó.

Nhưng ngay sau đó, anh ta bụp một tiếng, đau tới ngất đi.

Lạnh lùng nhìn một màn này, Châu Chí Kiên lạnh nhạt nói: “Ngày mai mang theo thằng nhóc này, theo tôi cùng đến nhà họ Lý xin lỗi.”

“Vâng, ba.”

Châu Vỹ Dạ quỳ sụp trên đất, không dám làm trái.

Cùng lúc này.

Đồng Kiệt mặt mày u ám đi ra khỏi phân cục, đằng sau ông ta còn có một người trẻ tuổi đi theo, chính là Đồng Thiên Tường.

Nhìn gương mặt tái xanh của ba, Đồng Thiên Tường cũng biết mình làm hỏng chuyện, bèn không nhịn được mà nói: “Ba, chuyện này không thể trách con…”

Bốp—

Đồng Thiên Tường còn chưa nói xong thì Đồng Kiệt đã tát mạnh một cái vào mặt Đồng Thiên Tường, dùng sức rất lớn, trực tiếp đánh bay anh ta ra xa.

Đồng Thiên Tường vô cùng nhếch nhác bò dậy từ trên đất, trên mặt không có một chút tức giận, đối với người ba này của anh ta, anh ta chỉ có sự sợ hãi từ tận đáy lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.