Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 64: 64: Vào Hang Bắt Cọp





Nếu giây trước Minh Anh vẫn còn giữ thái độ "Tôi đây không làm sai, tôi việc gì phải sợ" thì bây giờ cô hoang mang thật rồi.

Cái ly kia đâu phải cà phê, là cái thứ quỷ gì ý?
Một mùi vị không thể chấp nhận nổi, khác hoàn toàn hương vị cô uống trước đó.
Trời đất ơi, là ai? Là ai đã giở trò với cô thế này?
Minh Anh gào thét trong lòng, nhưng bây giờ vấn đề quan trong không phải việc đó nữa mà là việc khác, thái độ của cô quay ngắt một trăm tám mươi độ, vội cười nịnh nọt giải thích: "Có chút sai sót ở đây rồi, tôi vô ý đem nhầm ly rồi.

Sao tôi có thể dám đầu độc anh như vậy chứ!"
Hoàng Anh liếc xéo cô, cười nhạt: "Không phải cô nói rằng cô đã thử rất kỹ càng rồi còn gì, sao giờ đã bảo sai sót rồi!"
Minh Anh cười gượng, có chút mếu máo: "Là do tôi hành động thiếu sót, không chu toàn.

Đây là lỗi của tôi, để tôi ngay lập tức pha cho anh ly khác."
Sau rồi cô dùng tốc độ ánh sáng cầm ly kia chạy vèo ra ngoài, chỉ thiếu điều ước có thêm mấy cái chân để chạy nhanh hơn.


Hoàng Anh nhìn bóng dáng kia, trong lòng bực bội vô cùng.
Minh Anh chạy ra đến phòng chờ, nhìn dòng nước hỗn tạp nâu sậm sóng sánh trong ly, bề ngoài hoàn hảo đến vô cực, nhưng không ngờ bên trong lại kinh khủng như thế liền mếu máo.
"Tại sao lại như vậy chứ, sao lại thành ra thế này, rõ ràng lúc mình thử có sao đâu."
Chỉ có trong mấy phút, sao từ hương vị ngon lành thành thuốc độc thế này.

Tại làm sao? Tại làm sao chứ???
Cô còn tranh cãi với Hoàng Anh như đúng rồi, nghĩ lại có quê không cơ chứ? Bây giờ chắc hẳn anh ta đang nghĩ rằng cô cố tình, làm sao để giải thích bây giờ?
Sao số cô lại đen đủi như vậy.

Và rốt cuộc là ai đã ra tay chứ.

Cô chỉ chạy có mấy phút để lấy đồ thôi mà.
Kẻ kia cũng đúng là thất đức quá đi!!!
Trái tim đau đớn không thôi, nhưng Minh Anh biết làm nào giờ, vội pha thêm ly khác, cũng không quên
thử đi thử lại xem có vấn đề gì không.
Cô đem đồ vào trong, đặt trên bàn làm việc của anh: "Sếp, tôi đã pha lại ly khác, đảm bảo không có vấn đề gì, vừa nãy là sai sót của tôi, thực sự xin lỗi."
Hoàng Anh đang đứng ở cửa sổ nhìn khung cảnh xung quanh, lúc này quay sang, đi về phía sô pha ngồi xuống, nhìn thẳng về phía cô: "Tôi cảnh cáo cô lần cuối, chú ý hành động của mình chút đi."
Minh Anh chẳng có thể làm gì khác ngoài xin lỗi: "Là lỗi của tôi, thật xin lỗi."
Không muốn cùng cô tiếp tục dài dòng, anh đi thẳng vào vấn đề cần nói luôn: "Cũng đã gần một tuần rồi, tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, không biết cô đang định tính xử lý như nào đây?"
Hóa ra là hỏi về vấn đề kia, Minh Anh chần chừ một chút rồi trả lời: "Tôi đang đi tìm chứng cứ, nhưng hơi khó khăn, chắc phải thêm chút thời gian.

Hợp đồng lần này, đối với công ty rất quan trọng, sự việc liên quan tới tôi, tôi sẽ tìm cách gỡ rối hiểu nhầm, để hợp đồng được thuận lợi ký kết theo mục tiêu ban đầu."
Thời gian kéo dài càng lâu cũng nên hành động gì đó rồi.

Chắc vẫn sẽ theo kế hoạch dự tính của cô, "Vào hang bắt cọp".

Hoàng Anh nghe vậy, hỏi ngược lại: "Thuận lợi ký kết sao?"
Ngưng một chút, anh lại tiếp tục: "Vậy thì cứ theo như ý của giám đốc Cao đi.

Hợp đồng này tôi không muốn ký kết nữa, đây là điều tôi muốn nói với cô."
Minh Anh hoàn toàn không ngờ đến, trợn tròn mắt hỏi lại: "Không muốn ký kết nữa là sao chứ.

Anh muốn tôi cho anh câu trả lời, không phải là tìm cách để ký tiếp hợp đồng sao.

Sao bất thình lình lại không muốn ký tiếp nữa."
Hoàng Anh bình tĩnh trả lời vấn đề của cô: "Chuyện cô nói Cao Gia Minh đã có ý đồ không phải đối với em gái tôi, tôi cũng đã xác nhận.

Đúng là sự thật, nếu anh ta đã không muốn tiếp tục hợp tác, vậy thì cứ theo ý anh ta đi, tôi cũng không muốn ký nữa."
Hóa ra là như thế, cũng xác nhận cô không nói dối rồi, Minh Anh gật đầu tỏ ý đã biết: "Hóa ra là vậy!"
"Tôi cũng chẳng phải là một kẻ có thể vì lợi ích mà không quan tâm đến cảm xúc những người xung quanh, đặc biệt là người thân.

Cho nên cô cũng đừng nghĩ rằng tôi hành động thế là vì cô."
Vì cô? Cô bao giờ có ý nghĩ như vậy cả, vậy nên lập tức phủ nhận: "Tôi có nghĩ thế đâu cơ chứ!"

"Chuyện này coi như đã chấm dứt, nhưng cũng không thể nói cô không liên can."
Minh Anh hiểu ý tứ trong câu nói này của anh, liền chủ động đứng ra nhận lỗi: "Vẫn là do tôi để việc tư ảnh hưởng đến việc công.

Chưa có hành động đúng đắn.

Tôi tự mình hiểu rõ điều đó."
"Dù gì vẫn là sai.

Nhưng cô cũng là người có ơn giúp đỡ em gái tôi, cũng cần phải báo đáp, em gái tôi cũng có nhờ vả nên hình phạt lần này, sẽ nhẹ nhàng hơn với cô.

Tiền lương tháng này của cô bị trừ năm mươi phần trăm."
Minh Anh vốn dĩ đang trong tâm lý bình tĩnh liền trợn trọn nắt không tin nổi điều mình vừa nghe thấy.
Trả nửa tháng lương!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.