Câu Hồn Tình Nhân

Chương 1




Âm phủ tối tăm, lãnh thổ thuộc về các linh hồn.

Không gian bao la, tiếp nhận từ thời Bàn Cổ* tới nay vô số hồn phách.

(Bàn Cổ: nhân vật đã khai thiên lập địa vào năm 2.760.480 TCN trong truyện thần thoại Trung Quốc)

Âm phủ tối tăm tản ra một cỗ lạnh lẽo, bởi vì lạnh thấu cả tim gan, mới có thể yên tĩnh mà tường tận hoài niệm những chuyện trước kia, là đúng, là sai, đều có thể ở chỗ này lắng đọng.

Bên trong địa lao có một quỷ thần đã đợi rất lâu, trong lúc chờ đợi vô tình lộ ra vẻ lạnh nhạt; cái loại lạnh nhạt này cũng có thể xem như đã nhìn thấu thế sự luân hồi.

Không phải tất cả quỷ thần tại Âm phủ đều có thể tu luyện đạt đến cảnh giới tâm như chỉ thủy*. Quỷ thần cư xử tùy tiện, đối với chuyện nơi hồng trần vẫn chưa hết nhiệt tình, không thể giác ngộ, số lượng vẫn không ít.

(tâm như chỉ thủy: Lợi Anh cũng không rõ lắm, chắc là tâm tịnh như nước)

So với các quỷ thần khác tại Âm phủ, Hình Vệ coi như là người mới, thường xuyên khiến Diêm Vương mắng y tâm nhiệt tràng nhuyễn, lục căn không tịnh*. Nhất là lần này còn gây ra sai lầm lớn, khiến Diêm Vương thiếu chút nữa muốn xé đầu óc của y ra, xem thử bên trong đầu y thật ra là đã chứa phế vật gì.

(tâm nhiệt tràng nhuyễn, lục căn không tịnh: ý mắng Hình Vệ dễ mềm lòng, nhu nhược, hay cư xử theo cảm tính)

“Ai! Ta cũng không phải cố ý mà.”

Hình Vệ vừa nghĩ tới sai lầm của mình, không khỏi thở dài bi ai.

Ngày ấy đúng lúc Phán Quan đi vắng, Diêm Vương liền nhờ y ghi vài cái tên, giao cho Hắc Bạch Vô Thường đến nhân gian tác hồn(1). Vì sợ y phạm lỗi, Diêm Vương còn dùng Tầm Dương Bảo Kính, để y nhìn rõ những hồn phách sắp sửa thu hồi.

Hình Vệ cẩn thận dùng Tầm Dương Bảo Kính nhìn trúng một đám người, có một đứa nhỏ đáng yêu khoảng bốn, năm tuổi đột nhiên té ngã, khiến y chợt thất thần, liền gây ra tội lớn.

Y khi đó liền sao chép sai danh tính giao cho Hắc Bạch Vô Thường, vậy là lập tức có ba mạng người chết oan trong tay y.

Y cứ như thế mà sát hại toàn bộ thân nhân của đứa nhỏ đáng yêu kia, khiến cho nó trở thành cô nhi.

Do đó, y tự mình đến địa lao của Âm phủ xin tiếp nhận trừng phạt.

*************

Ban ngày cùng đêm đen tại Âm phủ căn bản là không có khác biệt, tất cả chỉ có bóng tối vô tận, đến cả thời gian cũng tựa như ngưng động.

Hình Vệ không để tâm chính mình đã ở trong địa lao đợi bao lâu, chỉ biết là thông qua pháp lực của vòng Càn Khôn nhìn thấy chốn nhân gian không ngừng thay đổi. Đứa nhỏ mà trong lúc sơ sẩy y đã khiến nó trở thành cô nhi hôm nào, giờ cũng đã trở thành một đại nam nhân tuấn mỹ vô song; mà tâm tình Hình Vệ vốn thờ ơ lạnh nhạt, cũng đã bị một thứ tình cảm đặc biệt làm cho thay đổi.

Hình Vệ biết, chính mình đang bước từng bước một vào con đường không có lối thoát. Thế nhưng y lại không cách nào tự kiềm chế.

Y không muốn tiếp tục nhìn xuống nhân gian nữa, nhưng lại luyến tiếc dung nhan người trong mộng kia.

“Ngươi chính là đang mua dây buộc mình!” Hình Vệ bực tức trong lòng mà đem vòng Càng Khôn thu về, ảo não vén mái tóc dài rối tung che khuất hai má lên.

Dưới ánh sáng màu lam yếu ớt, là khuôn mặt tuấn tú cùng ngũ quan* sắc sảo. Sóng mũi thẳng tắp tản ra ngạo khí không chịu thỏa hiệp; đôi môi vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, mang theo vài phần ý tứ đùa cợt khẽ giơ lên; con ngươi màu đen sâu như đàm (đầm) có chút tức giận, phát ra quang mang rực rỡ khiếp người. Một loại khí thế cao ngạo bao phủ toàn thân, khiến y có vẻ rất khó thân cận.

(ngũ quan: gồm tai, mắt, mồm, mũi và thân mình)

“Lại rầu rĩ không vui?”

Đột nhiên, một lão ông xuất hiện, đối với Hình Vệ lắc đầu mãnh liệt.

“Hóa ra là Minh Lão a!” Hình Vệ mất hết hứng thú mà nhắm mắt, cả người dựa vào tường, động cũng không động một cái.

Lão ông tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt Hình Vệ chính là sứ giả của Âm phủ, chức vụ ngang hàng với lão sư của quỷ thần chuyên quản lý các chức vụ mới.

“Nhìn bộ dáng hệt như đang chịu tang của ngươi này, chức vụ Phán Quan, e rằng phải chắp hai tay dâng cho người khác.”

“Thích thì cứ lấy, dù sao ta cũng không muốn đảm nhận chức vụ đó.”

“Như vậy không phải là quá xem thường đối thủ sao?” Minh Lão vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc trách cứ: “Hình Vệ hăng hái của trước kia đi đâu mất rồi, chẳng lẽ chỉ có một chuyện cỏn con như vậy cũng đủ đánh gục ngươi sao? Nếu thật sự như vậy, ta cùng Diêm Vương đúng là đã nhìn lầm người rồi.”

“Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta đã gây ra sai lầm quá lớn, không thể cứu vãn nữa rồi.” Ánh mắt Hình Vệ sâu thẳm nhìn về phía xa xa.

“Ngươi cứ chấp mê bất ngộ như vậy là không được.” Minh Lão thành thật không đành lòng nhìn Hình Vệ tiếp tục sa ngã. “Nếu như ngươi là vì chuyện phát sinh trước kia mà canh cánh trong lòng, thì cứ chờ đến lúc đứa nhỏ kia tới Âm phủ, thành tâm xin lỗi nó là được! Cần gì suốt ngày phải mặt co mày cáu?”

“Đứa nhỏ kia? Ngươi đang ám chỉ người nào?” Hình Vệ không hiểu lắm.

“Ngươi còn nhớ đứa nhỏ mà ngươi thích nhìn trộm nó không?”

“Nhớ! Ta đương nhiên là nhớ.”

Hình Vệ không cho bất luận kẻ nào biết, người mà y ngày ngày để ý kia chính là đứa nhỏ vì sai lầm của y mà trở thành cô nhi.

“Đứa nhỏ kia tuổi thọ cũng sắp hết, cũng sắp đến Âm phủ rồi.”

“Cái gì?” Tin tức bất ngờ, giống như sét đánh ngang tai, khiến Hình Vệ phút chốc kinh sợ đứng lên.

Minh Lão bị động tác cùng sắc mặt đột nhiên biến đổi của y làm cho hoảng sợ, liên tục lùi lại mấy bước.

“Tại sao? Những điều y làm luôn là việc thiện, vì cái gì tuổi thọ lại ngắn như vậy?” Hình Vệ bắt lấy hai cánh tay của Minh Lão, cảm xúc dâng trào mà truy hỏi.

Minh Lão chưa từng thấy qua Hình Vệ không thể khống chế bản thân mình như vậy, không khỏi ngạc nhiên.

Qua một hồi lâu, Hình Vệ mới phát hiện bản thân thất lễ, vội vàng buông tay. “Thật xin lỗi, ta nhất thời nóng vội, không khống chế được bản thân.”

Minh Lão bất mãn mà nhìn Hình Vệ chằm chằm. “Ngươi rất lạ, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hình Vệ vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười, che giấu đi vẻ lúng túng của bản thân.

“Ta nợ đứa nhỏ kia một ân tình, nghe nói dương thọ của y sắp tận, khó lòng tránh khỏi quan tâm quá mức. Chẳng qua là không hiểu được vì sao dương thọ của y lại ngắn như vậy, y cũng không có làm xằng làm bậy, không phải sao?”

“Y quả thực không có làm chuyện ác ở nhân gian, nhưng y đã vô ý mê hoặc ngươi, khiến ngươi phạm sai lầm, y vẫn phải chịu trách nhiệm về việc đó.”

“Sao lại có thể như vậy! Ta không phải đã tự giác đến chịu phạt rồi sao, vì cái gì còn muốn lôi y vào cuộc?”

“Đây là quyết định của Diêm Vương, ai cũng không thay đổi được.”

“Ta không phục! Cách xử lý như vậy ta không thể nào chấp nhận!”

Hình Vệ gần như phát điên. Vừa nghĩ tới sinh mệnh của người kia lại vì lỗi lầm năm ấy của y mà phải kết liễu sớm, tim của y liền đau đớn như bị dao cắt.

“Hình Vệ! Bình tĩnh một chút!” Minh Lão tức giận khiển trách.

“Ta không thể nào bình tĩnh được! Ta không cho phép bất cứ kẻ nào đoạt đi sinh mệnh của y.”

“Ngươi điên rồi a! Ngươi có biết bản thân ngươi đang nói cái gì không?”

“E rằng ta điên thật rồi, nhưng cho dù phải cược hết tất cả những gì ta đang có, ta cũng không thể không giữ lại sinh mệnh của y. Thứ lỗi!”

Hình Vệ vừa nói lời xin thứ lỗi xong, liền xuất kỳ bất ý* mà ra tay tấn công Minh Lão, lợi dụng thời cơ chạy khỏi địa lao.

(xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng)

“Đừng phạm thêm sai lầm nữa!” Minh Lão hổn hển đuổi tới.

Hình Vệ vung tay áo thăm hỏi, tỏ vẻ đã nghe được lời khuyên của Minh Lão, nhưng vẫn niệm chú dịch chuyển chạy tới nhân gian, đi cứu người so với tính mạng của y còn quan trọng hơn.

*************

Đầu mùa xuân, gió cũng không còn rét thấu xương nữa. Gió xuyên qua ánh nắng vàng óng gần trưa, thậm chí còn mang theo chút hương hoa làm say lòng người.

Thật thoải mái a!

Tề Thúc Hạo ngửa đầu nhìn giàn hoa vươn ra ngoài tường, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt ngây ngất.

Loại cảm giác này thực khiến người ta muốn thả lỏng tâm tình, hảo hảo nghỉ ngơi cho đủ, nhưng nó lại không thể như vậy.

Lưu luyến nhìn loài hoa không biết tên nở rộ thơm ngát trên cây, đáy mắt Tề Thúc Hạo hiện lên vẻ bi ai nhàn nhạt. Cũng chỉ là trong nháy mắt, con ngươi của nó liền khôi phục lại nét trong sáng thường ngày.

Tề Thúc Hạo vừa mới qua tuổi hai mươi, nhưng toàn thân lại tìm không ra một chút ngây ngô của trẻ con.

Gương mặt trắng tựa bạch ngọc lại dịu dàng như nước, chỉ có phong thái đã từng trải qua sóng to gió lớn mà trở nên tiêu sái, đôi mắt sâu thẳm lộ ra nét thông minh cơ trí; mà thứ khiến người khác mê mẩn nhất, chính là làn da trắng nõn vô cùng mềm mại cùng cánh môi ôn nhu đỏ mộng như được thoa son của nó.

Bộ dáng tươi cười của Tề Thúc Hạo mặc dù không đến mức khuynh quốc khuynh thành*, nhưng cũng rực rỡ đến mức có thể khiến người khác lòng say thần mê.

(khuynh nước khuynh thành: nghiêng nước nghiêng thành)

“Nam nhân không nên có nụ cười như vậy, ngươi luôn mê hoặc ta!”

Tề Thúc Hạo nhớ tới lời trách móc của Tiểu vương gia, không khỏi cười khổ một cái.

Nó làm hộ viện ở Vương gia phủ đã hơn ba tháng, chủ yếu là để nghe ngóng tin tức, không phải vì danh lợi hay địa vị; nhưng Tiểu vương gia lại cho rằng nó giống với những người khác, ngay từ đầu liền cho nó làm chức vụ hộ viện, muốn lấy thật nhiều bổng lộc giữ chân nó. Nhưng nó lại không hề động tâm, càng không có ý định lưu lại lâu.

Lý do nó tìm đến Vương gia phủ này, là bởi vì vào mười lăm năm trước phụ thân nó từng nhậm chức tại đây, mà trong thời gian này lại xảy ra một sự kiện bi thảm đã đẩy Tề Thúc Hạo ngã vào vực sâu vạn trượng.

Trước mắt xẹt qua một mảnh huyết hồng, ngực đau đớn như bị kim châm khiến khuôn mặt tuấn dật trở nên trắng bệch. Nỗi đau này đã kéo dài suốt mười lăm năm, nhưng nó chưa từng rơi lệ, một lần cũng không có.

Sau khi chậm rãi hít thở thật sâu, sắc mặt Tề Thúc Hạo rốt cuộc cũng dần khôi phục. Trong ba tháng này, nó âm thầm điều tra nghe ngóng, rốt cuộc tra ra một chút đầu mối.

Sự kiện đã khiến nó biết thế nào là mùi vị của sự bi thương tột cùng, là do một tập đoàn ám sát mang tên “Ảnh” gây nên.

Sào huyệt của tập đoàn này nghe nói là ở Giang Nam, Tề Thúc Hạo định bụng sẽ đến Giang Nam một chuyến, lần nữa cải trang thành người làm thuê, dụ bọn chúng hiện thân.

Vì phải đến Giang Nam, nó liền tìm đến Vương gia xin từ chức. Ai ngờ Tiểu vương gia nhất quyết không chịu để nó đi, lại còn muốn cưỡng hôn nó.

Tề Thúc Hạo đương nhiên là không chút khách khí mà tặng cho y một bạt tai, rồi nhanh chóng thu dọn hành lý rời khỏi Vương gia phủ. Cũng vì chuyện này, tâm trạng của nó trở nên vô cùng tồi tệ.

Rõ ràng là nam nhân nhưng lại muốn hôn nó, có lầm hay không a? Nó cũng không phải là nữ nhân.

Tuy rằng Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đều lần lượt thích thượng nam nhân, bản thân nó đứng ở hàng Tam sư đệ, cũng không nhất định phải rập khuôn theo bọn họ.

Nó đối với nam nhân không có thành kiến, nhưng nếu nói đến đối tượng ưa thích, đương nhiên là nữ nhân mềm mại quyến rũ a! Đường đường là nam tử hán phối với nữ tử nhỏ yếu vẫn thích hợp hơn.

*************

Tề Thúc Hạo một bên trầm tư, một bên liên tục gật đầu, không hề lưu ý đến tình hình xung quanh.

Kinh thành luôn luôn ồn ào náo nhiệt, do đó nó vẫn chưa thèm để ý đến con ngựa trước cổng thành đột nhiên lại chạy như điên về phía nó.

Tiếng thét chói tai của người ở hai bên đường, pha lẫn với âm thanh ầm ĩ của biển người.

Đợi đến lúc Tề Thúc Hạo cảnh giác được hơi thở nguy hiểm đang cận kề, thì đã quá trễ. Mắt thấy chính mình sắp trở thành vong hồn dưới móng ngựa, ngay cả thời gian rút kiếm ra khỏi vỏ cũng không có.

Tề Thúc Hạo chỉ cảm thấy không cam tâm, không cam tâm khi tâm nguyện còn chưa hoàn thành đã phải mất mạng.

Song, ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, đột nhiên xuất hiện một nhân ảnh, đem nó đẩy ngã ở một bên đường, thoát khỏi con ngựa đang lên cơn điên kia.

“Đau quá!” Tề Thúc Hạo bị đụng phải đau đến mắt nổ đom đóm, lại còn bị một thân hình nặng gần chết đè lên người.

Mà người kịp thời ra tay cứu giúp, khiến nó may mắn thoát khỏi nạn kiếp, lại không chịu nhúc nhích.

“Này! Ngươi mau đứng lên coi.” Tề Thúc Hạo bị đè tới không thở nổi. “Ta sắp bị ngươi đè chết rồi.”

Thân hình đang đè lên người nó cuối cùng cũng chịu nhích lên một chút, khuôn mặt mê người cùng ngũ quan hoàn mỹ, thình lình xuất hiện trước mắt.

Tề Thúc Hạo bị đôi mắt của y mê hoặc, nhất thời quên cả nói chuyện. Con ngươi màu đen sáng ngời mang theo ý cười ôn nhu, khiến người ta không khỏi chìm đắm trong đó.

Mạch suy nghĩ xa xôi của Tề Thúc Hạo bị tiếng người ồn ào đánh gãy, lúc này mới phát hiện mọi người đã từ từ xúm lại xem náo nhiệt, mà nó lại còn bị nam nhân rất có “trọng lượng” này đè trên mặt đất.

“Mau đứng dậy!” Tề Thúc Hạo lườm y một cái, nhẹ giọng trách mắng.

“Không thích!” Người nọ cười đến tà nịnh.

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Tề Thúc Hạo đẩy đẩy cánh tay của người nọ, vẫn là không có cách gì khiến y di chuyển.

“Ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, thái độ như vậy không phải quá vô tình sao?”

Tề Thúc Hạo ghét nhất là bị loại người dương dương tự đắc như y ban cho chút ân huệ. Ấn tượng tốt đẹp nảy sinh vì vẻ bề ngoài của y vào lúc ban đầu, nhất thời đều bị quét sạch.

“Ta cũng không có nhờ ngươi ra tay cứu giúp, là tự ngươi xen vào việc của người khác. Đừng nghĩ tới chuyện kể công, ta không phải loại người dễ bị người khác vơ vét tài sản.”

“Oa! Bộ dạng xinh đẹp thế này, sao lời nói so với kiếm còn sắc hơn?”

“Không được sao?”

Tâm tình Tề Thúc Hạo không được tốt, đang hoài niệm việc thương tâm đã qua, lại xui xẻo thiếu chút nữa bị con ngựa điên không biết từ đâu chạy ra giẫm chết, hơn nữa còn bị tên quái gở này đè trên mặt đất.

Tựa hồ nhìn ra nộ khí không nhỏ của nó, người nọ mới chịu thu lại vẻ mặt đùa cợt, rốt cuộc cũng buông nó ra, từ trên mặt đất đứng dậy.

Tề Thúc Hạo lúc này cuối cùng mới có thể đứng dậy.

Người nọ vừa đứng lên, Tề Thúc Hạo mới phát hiện y rất cao. Thân hình của nó vốn đã cao lớn, so với người bình thường đã cao hơn một đoạn, nhưng không ngờ lại phải ngửa đầu nhìn y.

Lồng ngực rộng lớn, dáng người so với nó cũng cao lớn hơn. Những phát hiện này khiến Tề Thúc Hạo vô cùng, vô cùng mất hứng.

Cao hơn nó còn chưa tính, lại còn cường tráng hơn nó, thật sự là đáng giận!

Tề Thúc Hạo cũng không gầy, nhưng so với nam nhân bình thường thì nó có vẻ mảnh mai hơn nhiều, đây cũng là nỗi đau thầm kín của nó; nó vẫn hy vọng mình thoạt nhìn có thể cường tráng hơn một chút, có vẻ cũng có sức lực một chút. Chỉ tiếc là không như mong muốn, nó không những có khuôn mặt xinh đẹp, còn có dáng người mảnh mai rèn luyện như thế nào cũng không thể trở nên cường tráng.

*************

“Ta còn có đủ tư cách không?”

Người nọ không đầu không đuôi nói ra một câu, đem suy nghĩ của Tề Thúc Hạo kéo mạnh trở về.

Tề Thúc Hạo không trả lời y, chẳng qua là không vui mà nhíu nhíu mày.

Nó ngày hôm nay vì sao lại nhớ tới chuyện cũ, chuyện mà vốn từ lâu đã không đếm xỉa tới chứ. Vừa rồi cũng là do mãi suy nghĩ, mới có thể không chú ý tới con ngựa đang lao đến.

Có phải bởi vì mùa xuân, mới khiến người ta lười biếng mà buông lỏng nỗi lòng hay không?

“Nè! Không cần coi khinh sự tồn tại của ta như vậy chứ? Ngươi như vậy rất dễ làm người khác tổn thương nha.”

Bên tai truyền đến thanh âm phàn nàn rất to, khiến tâm tình Tề Thúc Hạo rung lên, phục hồi lại tinh thần. Nó thuận tay tát gương mặt đang áp sát vào mặt nó một cái, tức giận nói: “Ta không có bị điếc, không cần phải lớn tiếng như vậy.”

“Ngươi đánh ta? Ngươi vậy mà đánh cả ân nhân cứu mạng của ngươi?”

“Đánh ngươi thì sao! Ngươi mà ý kiến một lần nữa, coi chừng ta đá bay ngươi.” Tề Thúc Hạo làm bộ như muốn đá y.

Người nọ vì sợ bị đá, vội vàng lui về phía sau một bước.

Tề Thúc Hạo thừa cơ xoay người một cái, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này; nhưng đi chưa được mấy bước, liền phát hiện người nọ đi theo, mặt dày đeo bám ở ngay phía sau.

“Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?” Tề Thúc Hạo không thể nhịn được nữa mà quay đầu lại hỏi.

“Ngươi không cảm thấy rất kỳ lạ hay sao?”

Nhìn người nọ dùng vẻ mặt đứng đắn cùng nghiêm túc nói chuyện, Tề Thúc Hạo không khỏi có chút sửng sốt. Nó phát hiện lúc y nghiêm chỉnh thì khuôn mặt thật đúng là rất đẹp, có một loại anh khí* khiếp người vô cùng uy nghiêm, nhất là con ngươi màu đen sâu thẳm khiến người khác say mê. Nếu như không phải gương mặt cùng những lời y nói khi nãy quá khác biệt, nó cũng sẽ không đối với y mà nảy sinh ác cảm.

(anh khí: khí khái anh hùng, khí khái hào hùng)

“Ngẩn người khi đang nói chuyện với người khác, không phải là tật xấu của ngươi chứ? Như vậy thật sự là quá nguy hiểm. Xem ra ta không ở bên cạnh ngươi thì không được rồi.”

“Bớt nói nhảm đi!” Tề Thúc Hạo hất bàn tay đang vỗ nhẹ hai má của mình ra. “Đừng tự mình làm chủ như vậy! Ta không cần người khác ở cạnh làm vướng tay vướng chân.”

“Ngươi nhất định sẽ cần ta!” Người kia đưa tay bắt lấy Tề Thúc Hạo.

“A!”

Tề Thúc Hạo sợ hãi thấp giọng kêu lên một tiếng, kinh ngạc mình như thế lại không thoát được bàn tay bất ngờ tấn công của y, cổ tay phải đã bị y nắm chặt. Vừa nghĩ tới võ công của đối phương hơn hẳn mình, nó không khỏi đề cao cảnh giác.

“Ngươi là ai? Tiếp cận ta vì mục đích gì?”

Tề Thúc Hạo lúc này mới cảm thấy phương thức cùng thời điểm y xuất hiện đều rất kỳ lạ, dường như mơ hồ có ý muốn nó chú ý đến y.

“Ta là Hình Vệ, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi thôi.”

“Hình Vệ?”

Tề Thúc Hạo lục soát lại ký ức, theo nó nhớ, thì trong số những tên tham quan ô lại mà nó từng tố giác, dường như không có ai mang họ Hình.

“Không sai! Ta chính là Hình Vệ, còn ngươi?” Hình Vệ hỏi.

“Hừ! Ngay cả cái tên của ta ngươi còn không biết, lại luôn miệng nói muốn bảo vệ ta, thật giả tạo!”

“Ta không có nói dối! Ta biết rõ được con người bên trong ngươi, không được sao? Cho dù không biết tên của ngươi, nhưng ta vẫn biết được ngươi là hạng người như thế nào.”

“Nga*! Phải không đó?” Tề Thúc Hạo cười khẩy. “Vậy ngươi nói thử xem ta là hạng người như thế nào.”

(nga: âm thanh biểu thị việc nửa tin nửa ngờ, bán tín bán nghi)

“Ngươi là người khiến ta muốn đi theo để bảo vệ.” Vẻ mặt Hình Vệ rất nghiêm túc.

Nghe thấy câu trả lời ngoài dự đoán, Tề Thúc Hạo có hơi đỏ mặt. Nó khẽ gắt một tiếng, quay đầu cả giận nói: “Bớt nói hươu nói vượn đi!”

“Ta không có nói hươu nói vượn, những lời ta nói đều là thật lòng thật dạ.”

Tề Thúc Hạo không tin, khiến Hình Vệ không hiểu sao lại cảm thấy bất an.

Thật ra, cứu Tề Thúc Hạo thoát được một kiếp, y đúng ra nên chạy về Âm phủ nhận tội, nhưng y lại tha thiết muốn lưu lại, tha thiết muốn gần gũi nó.

Y rất vất vả mới có thể tới gần nó, rất vất vả mới có thể thật sự chạm vào nó, nhìn thấy nó, sao lại có thể cứ như vậy cam lòng mà trở về Âm phủ đây?

Tề Thúc Hạo cứ cố chấp ngụy trang cho mình một lớp mặt nạ kiên cường, khiến y cảm thấy rất đau lòng. Y hy vọng Tề Thúc Hạo có thể dựa vào y mà nghỉ ngơi, đừng đem chính mình biến thành con nhím lúc nào cũng xù lông.

Hình Vệ hiểu rõ mọi thứ về Tề Thúc Hạo, cũng biết điểm yếu của nó là gì. Cũng chính vì lý do đó, y càng không thể rời đi.

“Thực lòng cũng được, giả dối cũng được, dù sao ta cũng không cần có kẻ thừa thãi ở bên cạnh ta.”

Tề Thúc Hạo nóng lòng muốn thoát khỏi bàn tay của Hình Vệ, bởi vì mọi người xung quanh dường như đang chú ý tới giằng co giữa hai người, ánh mắt như đang xem chuyện vui lần nữa lại dồn hết lên người bọn họ.

“Ngươi nhất định sẽ cần đến ta! Ngươi không muốn biết vì sao con ngựa điên kia thiếu chút nữa là giẫm lên ngươi, mà ta lại có thể kịp thời cứu ngươi sao?”

“Vì cái gì?” Tề Thúc Hạo không khỏi dừng vùng vẫy khỏi tay Hình Vệ, liền nhìn y chằm chằm.

“Ta trước mắt vẫn không thể nói cho ngươi biết.”

“Ngươi không phải là đang nói nhảm sao?”

Tề Thúc Hạo rốt cuộc cũng không chịu nổi cái cảnh lãng phí thời gian cùng y đông lôi tây kéo được nữa, nó giơ tay trái lên, nhắm ngay cánh tay đang nắm lấy cổ tay phải của nó mà đánh mạnh xuống.

Bị tấn công bất ngờ, khiến Hình Vệ bị dọa đến nhảy dựng lên mà buông tay.

Vừa thấy có cơ hội, Tề Thúc Hạo lập tức sử dụng khinh công, hướng về phía cổng thành mà chạy trốn.

*************

Không lâu sau, phía sau liền truyền đến một cỗ nhiệt khí, tiếp theo có hai cánh tay ôm chặt lấy nó, hại nó chật vật mà rơi xuống đất.

“Buông tay! Mau buông tay!” Tề Thúc Hạo sợ gây chú ý, không dám lớn tiếng quát y.

“Ta không thích! Trừ khi ngươi ưng thuận cho ta cùng đi với ngươi.”

Tề Thúc Hạo đang đau đầu vì không có biện pháp đối phó với y, đột nhiên, một thanh âm nó không muốn nghe lại truyền đến.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Thanh âm lạnh lùng không vui, phát ra từ miệng của Tiểu vương gia vừa mới chạy để ngăn cản Tề Thúc Hạo rời đi, con ngươi tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm hai tay của Hình Vệ.

Đáp lại ánh mắt khiêu khích của Tiểu vương gia, Hình Vệ cố ý đem Tề Thúc Hạo ôm chặt hơn.

Tề Thúc Hạo tuy cho rằng không cần thiết phải giải thích với Tiểu vương gia, nhưng cũng không thích Hình Vệ làm ra hành vi khiến người khác chú ý.

“Buông tay!” Tề Thúc Hạo lần nữa thấp giọng quát.

Tiểu vương gia hiển nhiên nghe được lời nói của Tề Thúc Hạo, phẫn nộ mà đi tới, muốn giúp nó thoát khỏi hai tay đang ôm chặt của Hình Vệ.

“Thúc Hạo kêu ngươi buông y ra, ngươi không nghe thấy sao?”

Thúc Hạo! Cái kiểu xưng hô thân mật này khiến Hình Vệ phút chốc vẻ mặt của y thoáng trầm xuống.

“Ta không buông! Ngươi có thể làm gì được ta?”

“Ngươi chính là đồ điêu dân ngông cuồng có mắt không tròng, ta đường đường là Tiểu vương gia, ta không tin là không trị được ngươi.”

Nói xong, Tiểu vương gia liền rút bội đao đeo ở bên hông ra.

Tề Thúc Hạo gần như có thể cảm nhận được ánh mắt tràn đầy địch ý của hai người, ở trên không va vào nhau tạo ra một đường chém dài rực lửa.

“Hai người các ngươi kiềm chế chút có được hay không hả? Cũng đâu còn là đứa con nít ba tuổi nữa.” Nó một bên ngăn cản hai con người nháy mắt liền có thể đánh nhau, một bên lo lắng nhìn người dân xung quanh đang vây lấy ba người ngày càng đông. “Có tư thù gì cũng để sau này giải quyết không được sao?”

“Không được!” Hai người trăm miệng một lời đáp.

Tề Thúc Hạo bất đắc dĩ thở dài, nói: “Được rồi! Các ngươi muốn đánh nhau phải không, vậy thì cứ đánh đi, cho dù đánh nhau đến bể đầu chảy máu thì ta cũng không thèm quan tâm; chỉ có điều, Hình Vệ, ngươi trước tiên phải buông ta ra đã.”

“Không được! Nếu buông ngươi ra, ngươi nhất định sẽ bỏ ta lại, một mình đi mất tiêu.”

“Ngươi đừng có cố tình gây sự.”

“Ta không có cố tình gây sự! Ta nói trúng tim đen của ngươi rồi đúng chứ gì?”

“Không có!” Tề Thúc Hạo phủ nhận.

Tiểu vương gia đứng một bên nhìn bọn họ, giận đến gân xanh cũng nổi hết lên mà hô lớn: “Không cho phép các ngươi coi thường sự tồn tại của ta!”

“Câm miệng!” Lần này đổi thành Hình Vệ cùng Tề Thúc Hạo trăm miệng một lời.

Người xúm đến xem chuyện vui ngày càng đông. Tề Thúc Hạo ở trong lòng thầm kêu khổ.

Nó vì sao lại phải cùng hai nam nhân lớn xác này, ở trước mặt mọi người diễn cái loại trò hề rẻ tiền này? Có ai có thể lập tức tới cứu nó không a?

Chỉ có điều, lão Thiên gia* dường như không có nghe thấy lời cầu khẩn của Tề Thúc Hạo, tình hình diễn biến ngày càng gay cấn.

(lão Thiên gia: ông trời)

“Thì ra chính là vì nam nhân này, nên ngươi mới không chịu để cho ta hôn ngươi, có đúng hay không?”

Lời chỉ trích giật gân của Tiểu vương gia, khiến mọi người phút chốc trừng lớn mắt, kéo dài lỗ tai, tràn đầy thích thú mà chờ câu trả lời của Tề Thúc Hạo.

Đương nhiên, Tề Thúc Hạo sẽ không thèm trả lời loại câu hỏi nhảm nhí này. Nó chỉ cảm thấy may mắn vì mình sẽ rời khỏi đây, nếu không sau khi xảy ra chuyện này, nó cũng đừng mong có thể tiếp tục ở lại kinh thành.

Tề Thúc Hạo không lên tiếng, vô tình lại tạo cơ hội cho Hình Vệ phát biểu linh tinh: “Thúc Hạo dĩ nhiên không thể nào để ngươi hôn y rồi, bởi vì y đã là người của ta.”

Nghe được những lời của Hình Vệ, Tề Thúc Hạo kinh sợ đến giật nảy người. Nó trở thành người của Hình Vệ từ khi nào, thật là nói bậy nói bạ.

“Ngươi…” Tề Thúc Hạo quay đầu định mắng Hình Vệ, đúng lúc lại chạm phải môi của y.

Mọi người kinh ngạc mà ồ lên một tiếng, sau đó lập tức im lặng như tờ, tất cả đều trừng lớn hai mắt mà nhìn cảnh tượng hiếm thấy.

Hình Vệ ở trước mặt Tiểu vương gia cùng mọi người hôn Tề Thúc Hạo.

Tề Thúc Hạo khiếp sợ đến nỗi quên mất phản kháng, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần mà bắt đầu phản kháng, lại phát hiện chân tay của mình như nhũn ra, vô lực nhúc nhích; càng hỏng bét hơn chính là, bị Hình Vệ hôn như thế lại khiến mặt nó nóng lên, tim đập ngày càng nhanh.

“Ân…”

Tề Thúc Hạo thật vất vả mới tìm được chút sức lực để cử động cánh tay, đặt lên lồng ngực của Hình Vệ, ý đồ muốn ngăn cản hành vi càng lúc càng quá đáng của y.

Hình Vệ dừng nụ hôn trên đôi môi của Tề Thúc Hạo lại, cầm lấy bàn tay của nó đang đặt trước ngực mình, đầy sủng nịch mà hôn vào lòng bàn tay.

Một cảm giác tê dại đến phát run lập tức chạy khắp toàn thân, trái tim của Tề Thúc Hạo giống như bị sét đánh phải mà không ngừng đập loạn.

Nhưng, lý trí còn sót lại đã nhắc nhở nó, xung quanh vẫn còn có một đám người đang nhìn nó, nó đúng ra phải ra sức đánh Hình Vệ một trận, ít nhất cũng phải thưởng cho y một bạt tai, nhưng nó lại không thể nhấc tay lên được.

“Đừng có quá đáng quá nha.”

Tề Thúc Hạo thật vất vả mới khàn khàn giọng mà phun ra được một câu, lời nói xen lẫn với hơi thở hỗn loạn, ngay cả nó nghe xong cũng tránh không khỏi đỏ mặt.

“Ta còn muốn làm nhiều chuyện quá đáng hơn với ngươi nữa kìa!”

Hình Vệ khẽ cười một tiếng, trong lúc mọi người còn chưa khôi phục lại tinh thần, ôm cả người Tề Thúc Hạo bay lên trên không trung.

Thấy y nhẹ nhàng lướt qua các mái nhà cao vút, thân thủ như chim yến bay lượn khiến Tề Thúc Hạo cảm thấy thua kém.

Rất nhanh, hai người liền lướt qua cổng thành; đám quan binh chạy tới muốn đuổi theo, rất nhanh liền bị bỏ xa ở phía sau.

Gió thổi, khiến thần trí của Tề Thúc Hạo khôi phục hơn phân nửa. Nhớ tới chuyện vừa xảy ra khi nãy, nó liền không nhịn được cơn tức giận đang lủi thẳng lên ngực. Nó lập tức ném cho Hình Vệ một cái tát, trừng mắt quát: “Mau thả ta xuống!”

“Đây đều là làm theo lời ngươi nói!”

Tề Thúc Hạo còn chưa hiểu vì sao Hình Vệ lại cười đến ám muội như vậy, thân thể của nó đã từ trên cao mà rơi thẳng xuống phía dưới.

“Aaaaa~!” Tề Thúc Hạo hoảng sợ kêu lên thảm thiết.

Hình Vệ lập tức đuổi theo, kịp thời đỡ lấy nó.

Còn chưa hết hoảng sợ, Tề Thúc Hạo chỉ biết bám thật chặt vào thân thể của Hình Vệ.

Hai chân vừa mới chạm đất, Hình Vệ liền hôn nó.

Nhưng lần này cùng lần trước không giống nhau, Tề Thúc Hạo không ngờ trong miệng Hình Vệ còn ngậm thứ gì đó, không cẩn thận liền nuốt vào một vật nhỏ nhỏ tròn tròn dường như giống một viên thuốc...::Hết chương 1::..


Tác hồn: Theo quan niệm  người Trung Quốc, Phán Quan là người giữ sổ sinh tử, bên trong sổ ghi chép lại toàn bộ tên họ và tuổi thọ được hưởng của từng người trần. Và khi ai nào đó đã hưởng hết tuổi thọ, hay nói cách khác là dương thọ đã tận thì Phán Quan có nhiệm vụ sao chép lại tên của người đó, sau đó đưa lại cho hai vị Hắc Bạch Vô Thường – hai vị quỷ thần rất đáng sợ, trong đó Hắc Vô Thường mặc áo đen còn Bạch Vô Thường thì mặc áo trắng. Cuối cùng, hai vị Hắc Bạch Vô Thường này sẽ đến nhân gian và tìm đến những người có tên trong danh sách Phán Quan đưa cho để dẫn hồn (hay còn gọi là tác hồn) của họ về âm phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.