Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 49: Thân mật




Giang Thánh Trác ôm cô cưỡi ngựa thật lâu mới tới một khu đất trống, bốn phía tối đen yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hơi thở của ngựa.

Kiều Nhạc Hi quay đầu hỏi Giang Thánh Trác, "Đây là nơi nào?"

Giang Thánh Trác cười ngẩng đầu lên, "Ngẩng đầu nhìn xem".

Kiều Nhạc Hi nghe lời cậu ngẩng đầu lên, bầu trời ban đêm nơi thảo nguyên trống trãi rộng lớn, cô hơi nâng mắt liền bị hấp dẫn bởi một vòm trời đầy sao, cả một mảng đen của bầu trời lẫn ánh sáng tinh khiết của tất cả mọi vì sao, một dãy đầy sao lấp lánh trông như mãnh vỡ từ những viên kim cương tỏa ra có ma lực kỳ lạ.

Hai người lẳng lặng ngắm nhìn trời đêm, con ngựa bên dưới nghe lời đứng bất động. Rời xa thành thị ồn ào và náo nhiệt, nơi đây mọi âm thanh đều yên lặng trong đêm, lòng hai người cũng tĩnh lặng rất nhiều.

Buổi tối trên thảo nguyên nhiệt độ rất thấp nhưng Kiều Nhạc Hi không cảm thấy lạnh. Chiếc áo khoác của cậu phủ lên người cô, cô dựa trong ngực cậu rõ ràng cảm giác được cái ôm ấm áp và dày của cậu. Chiếc khăn quàng trên cổ cô cùng quấn trên cổ cậu, hai khuôn mặt dán cùng một chỗ, Kiều Nhạc Hi cảm thấy tim của hai người cũng cùng một nhịp đập.

Qua thật lâu sau, cô mới mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Ngày đó không phải là anh đã lên máy bay rồi sao? Vì sao lại trở về? Thật ra anh không cần phải quay lại, tự em cũng có khả năng xử lý tốt mọi chuyện, anh nên tin tưởng em, em không còn là cô gái nhỏ nữa".

Nói xong nghiêng đầu nhìn cậu.

Giang Thánh Trác nghĩ nghĩ, nhìn ánh mắt cô nghiêm túc mà thành thật trả lời, "Đối với em dĩ nhiên anh rất tin tưởng, em làm việc gọn gàng giỏi giang, có khả năng xử lý tốt rất nhiều chuyện, nhưng mà chuyện đó không giống nhau. Ngày đó, anh Hai có nói với anh một câu rất đặc biệt, anh ấy nói, nếu lúc này anh không ở bên cạnh em thì đời này anh cũng không cần ở cạnh em nữa. Anh cảm thấy mình rất may mắn khi quyết định trở về, nếu không anh sợ cả đời này anh sẽ hối hận, sau này anh làm sao có thể an tâm thoải mái làm người đàn ông của em đây?"

Hai con ngươi đen lắp lánh trong trẻo giờ phút này mang theo chút dịu dàng, rất cảm động, Kiều Nhạc Hi cảm nhận được ánh mắt kia là ánh mắt đẹp nhất mà cô từng thấy, còn đẹp hơn cả những ngôi sao lấp lánh chói mắt như ngọc kia.

Kiều Nhạc Hi không nói gì nữa, một lần nữa tựa vào lòng cậu ngắm sao, hơi thở của cậu phả bên tai cô. Cô chưa từng có cảm giác như hiện tại, cảm thấy bờ vai của Giang Thánh Trác mà cô đang dựa vào vững chắc biết bao.

Giang Thánh Trác rũ mắt xuống lẳng lặng nhìn cô, sao băng phía chân trời đột nhiên xoẹt qua, cô vui mừng kéo Giang Thánh Trác qua nhìn.

"Nhìn kìa, là sao băng!"

Giang Thánh Trác nhìn thoáng qua, tầm mắt một lần nữa quay lại nhìn lên mặt cô, ánh mắt sáng ngời của cô đang nhìn lên bầu trời kia, khóe miệng tươi cười rõ ràng đẹp mắt.

"Vui lắm sao?" - Giọng nói của Giang Thánh Trác nghe cực kỳ thả lỏng, lười biếng tùy ý.

Kiều Nhạc Hi cười gật đầu, "Vui vẻ".

"Nhạc Hi à, em chỉ cần nhớ rõ những chuyện vui vẻ là tốt rồi, nhất định phải nhớ kỹ".

"Ừm, em nhớ kỹ".

Về sau vô số đêm không có Giang Thánh Trác bên cạnh, mỗi khi Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao cô sẽ nhớ đến đêm này, nhớ tới mỗi vì sao lấp lánh này, nhớ tới cái ôm ấm áp này.

Đêm đó tuy rằng cả hai không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nhau ngắm sao nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ Kiều Nhạc Hi

Buổi tối yên tĩnh dịu dàng, bọn họ đây đó gắn bó.

Sau khi ngắm đêm tới khuya, Giang Thánh Trác mang cô trở về nhưng không đi về theo đường cũ mà ngược lại càng đi càng xa. Kiều Nhạc Hi kỳ quái hỏi, "Chúng ta không quay về sao?"

"Không quay về nữa" - Giang Thánh Trác nói xong chỉ chỉ cánh cửa một căn nhà nhỏ phía trước, "Đêm nay chúng ta ở đây".

Kiều Nhạc Hi xuống ngựa đứng dưới ánh trăng yên lặng đánh giá, "Cái này của anh?"

Giang Thánh Trác dẫn cô vào nhà, "Đây là nơi ở bí mật của anh, ba mẹ anh cũng không biết! Anh muốn sau này sẽ mang em tới đây dưỡng lão, chăn dê nuôi ngựa".

Kiều Nhạc Hi nở nụ cười, "Cái này gọi là "quy ẩn" trong truyền thuyết phải không?"

Giang Thánh Trác cười cười không nói, đẩy cửa mở đèn, toàn bộ căn phòng trong nháy mắt hiện ra trước mắt cô.

Bên trong sạch sẽ thoáng mát, không quá xa hoa, lại mang theo hơi thở trung nguyên làm người ta cực kỳ thoải mái.

Lăn qua lăn lại cả đêm, hai người nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm Kiều Nhạc Hi tỉnh lại muốn đi uống nước lại phát hiện Giang Thánh Trác không ở bên cạnh, cô cầm ly nước muốn đi lấy nước, bước ngang qua phòng đọc sách, từ khe hở phát ra một tầng ánh sáng màu cam, cô đẩy cửa vào nhìn thấy Giang Thánh Trác đang ngồi phía sau bàn, ngồi đối diện với màn hình máy tính nhìn gì đó, thỉnh thoảng đánh mấy chữ.

Ánh sáng màu trắng chiếu lên gương mặt gần như hoàn mỹ của cậu, cậu hơi hơi cúi thấp đầu, hai con ngươi lạnh lẽo rực rỡ phát sáng, không có vẻ bất cần đời như trước mà vẻ mặt trầm tĩnh, một cảm giác trầm mặt khiến người khác cảm giác được khí thế đặc biệt này.

Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô xuất hiện trước cửa thì cười lên, ngay sau đó nhìn thấy đôi chân trần của cô thì nhăn mày, "Sao em không mang dép?"

Nói xong còn đứng lên từ sau bàn đi tới, Kiều Nhạc Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Rất phiền toái phải không?"

Hai tay Giang Thánh Trác khoác lên vao cô, nụ cười trên mặt cứng lại.

Cậu biết cậu không dối được cô.

Trên mặt Kiều Nhạc Hi cũng hơi miễn cưỡng cười, "Em biết rất phiền phức, nếu không thì anh cũng không mất công đột nhiên mang em tới nơi xa xôi thế này, nơi này giao thông không phát triển, tin tức cũng vậy, bởi vậy có chuyện gì em cũng không biết được. Nhưng mà vậy thì ngày càng..... phiền toái hơn, em có thể cảm giác được, sự tình đang ngày càng phức tạp hơn thôi! Anh đã nhắc nhở với em, em đúng là ngu ngốc, ngu ngốc hồ đồ nhảy vào hố của người ta đào sẵn, em nên nghe lời anh nói, em không ngờ Bạch Tân Tân lại độc ác như vậy.... Em không nghĩ được chuyện gì hết, về sau cũng không làm được nữa, chuyện kia liên quan mấy mạng người, em không thể... Em không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.......".

Kiều Nhạc Hi nâng đôi mắt đầy nước mắt nhìn Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác dường như thấy cả trái tim của chính mình bị nước mắt của cô kéo đến mềm mại co rút rồi đau đớn. Cậu kéo cô vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, nhỏ giọng nói, âm thanh nhẹ nhàng mà kiên quyết nói như như lời hứa của chính mình.

"Anh biết, không có chuyện gì, Nhạc Hi, em yên tâm, bất cứ lúc nào anh sẽ không để em xảy ra bất kỳ chuyện gì".

Giờ phút này cậu gắng gượng bình tĩnh, ánh mắt tự tin chắc chắn mà không mất vẻ dịu dàng, chỉ đối mặt với người trong lòng mới có thể biểu hiện ra mặt.

Cậu kéo cô vào ngồi trên sô pha trong phòng đọc sách, đem hai chân ôm trong ngực ấm, chậm rãi mở miệng.

"Tổ điều tra điều tra mấy ngày nay, chữ ký trên bản vẽ không điều tra ra, ngược lại vật liệu sử dụng bên công trình có vấn đề, mà trùng hợp là tài khoản của em có một số tiền lớn không rõ nguồn gốc, số lượng rất lớn... Anh nói như vậy em hiểu rõ rồi chứ?"

Khóe miệng Kiều Nhạc Hi xụ xuống trào phúng cười, "Hiểu rõ".

"Tin tức này một khi rò rĩ, em thử nghĩ xem, em và cả Kiều gia đều là đối tượng bị bàn tán. Vỗn dĩ chuyện này có thể chú ý phòng bị một chút nhưng mà liên quan tới tiền bạc thì giới truyền thông sẽ đẩy lên cao trào ngay".

Giang Thánh Trác nhìn cô một cái rồi tiếp tục nói, "Bên Bạch gia lúc trước thấy việc đẩy em ra gánh tội khả năng thành công không lớn, lại tính toán đem Mạnh Lai ra làm người chịu tội thay, ai ngờ cô ta đã sớm tính toán đường lui của mình, quay người lại liền chui lên giường của lão Trần. Bạch Khởi Hùng nhân cơ hội này cấu kết với Trần gia".

Kiều Nhạc Hi nghe tới đó, cau mày hỏi, "Em nhớ là, nhà của chúng ta với bên Trần gia kia vẫn luôn bất hòa, nghe nói khoảng thời gian trước anh Hai em được bổ nhiệm về liền chèn ép con cháu bên Trần gia lắm".

Giang Thánh Trác cười xoa mặt cô, "Bà xã anh thật thông minh! Đúng vậy, vốn không phải là người cùng đường, vài năm càng đấu càng độc địa hơn. Xuất thân của hai bên đều phức tạp, cũng có thế lực giúp đỡ riêng, Bạch gia lần này cái gì cũng không quan tâm, nhờ cậy bên kia, còn dùng loại thủ đoạn nham hiểm này, mặt sau còn có Trần gia chống lưng, làm được thì rất tốt, vừa mới bắt đầu cái gì cũng không điều tra được gì, nhưng mà tối hôm qua anh mới  nhận được tin tức, có người bên tổ điều tra ký gửi một phần tài liệu, anh mới vừa nhìn qua, đối với chúng ta rất có lợi".

Kiều Nhạc Hi nhìn Giang Thánh Trác, "Là Bạc Trọng Dương?"

Giang Thánh Trác gật gật đầu, "Anh đoán là anh ta. Anh chỉ đoán chừng thôi, lúc trước anh ta cũng biết được lòng dạ của Bạch gia cho nên đã đề phòng từ sớm".

"Sau đó?" - Kiều Nhạc Hi luôn luôn cảm giác được Giang Thánh Trác không nói với cô tất cả mọi chuyện.

Giang Thánh Trác ẵm cô lên, cười hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đi tới phòng ngủ, "Sau đó chúng ta chỉ cần chờ là được, đi về ngủ".

Kiều Nhạc Hi ôm cổ cậu, "Chúng ta phải về sao?"

Giang Thánh TRác hơi do dự, "Phải quay về, nhưng không cần phải vội, anh đang nghĩ muốn đưa em đi Tây Tạng một chuyến".

"Đi Tây Tạng làm gì? Xa như vậy, mà chúng ta còn chưa đến đó bao giờ?"

Giang Thánh Trác đặt cô trên giường sau đó cũng nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, "Lúc trước đi Tây Tạng anh có một ước nguyện, bây giờ muốn đưa em tới Tây Tạng để tạ ơn thần linh".

Hai người ôm nhau ngủ trên giường, Kiều Nhạc Hi không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Tay Giang Thánh Trác đặt trước ngực cô, "Sao tim em đập nhanh thế?"

Kiều Nhạc Hi sợ làm phiền tới cậu, nhất định giữ nguyên tư thế,  sau khi biết cậu không ngủ, tiện người thay đổi tư thế, "Em..... em hơi sợ, anh nói xem có thể bị....."

Giang Thánh Trác nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, giọng nói chắn chắn cắt ngang lời cô, "Sẽ không".

Kiều Nhạc Hi nắm tay cậu, "Ngày mai để em gọi điện cho người nhà xem sao".

Giang Thánh Trác ôm cô vào lòng, "Được, chuyện ngày mai để ngày mai giải quyết, bây giờ nhắm mắt lại ngủ thôi".

Trong lòng Kiều Nhạc Hi rối bời được câu nói của cậu xua tan buồn phiền, hơi thở của cô cuối cùng cũng dần dần vững vàng theo quy luật.

Giang Thánh Trác nhẹ nhàng đắp chăn giúp cô, hành động nhẹ nhàng ôn nhu, đáy mắt dần dần lạnh lùng.

Ngày hôm sau, ngay khi hai người vừa mới trở lại làng du lịch liền nhìn thấy một chiếc xe xa lạ dừng phía trước. Mà người trong xe cũng nhanh chóng nhìn thấy bọn họ và mở cửa xuống xe.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy người tới, Kiều Nhạc Hi cảm giác được bàn tay đang nắm tay cô cứng ngắt một chút rồi lại nắm chặt hơn. Cô dường như biết rõ Giang Thánh Trác vì sao muốn dẫn cô đi Tây Tạng.

Cô cũng dùng sức nắm nơi bàn tay, sau đó nâng khuôn mặt tươi cười kêu một tiếng, "Anh Hai......"

Vẻ mặt Kiều Dụ tiều tụy, giọng nói có chút khàn khàn, "Nhạc Hi, Thánh Trác, theo anh trở về đi".

Giang Thánh Trác cúi đầu không nhìn tới Kiều Dụ, giọng nói có chút lạnh lùng tới tên xưng cũng không có, "Đợi vài ngày nữa đi, em sẽ đưa cô ấy trở lại, không được sao?"

Kiều Dụ cau mày khó xử nhìn cậu, mở miệng tựa hồ vẫn mang một chút ý tứ cầu khẩn, "Thánh Trác.........."

Giang THánh Trác vẻ mặt khinh thường, "Tôi còn không biết các người sao? Các người muốn đưa cô ấy đi thôi chứ gì? Xảy ra chuyện các người không khống chế được nên phải đi bước này, lần này chắc cũng không ngoại lệ chứ? Anh Hai, anh thật khiến tôi thất vọng".

Nửa câu nói sau của Giang Thánh TRác là nghiến răng nghiến lợi nói ra từng lời từng chữ đánh vào tim Kiều Dụ, cậu ta cũng không khống chế được bản thân hét lên, "Cậu nghĩ là tôi tình nguyện sao?! Cậu nghĩ là tôi và cậu tình nguyện làm như vậy sao? Cô ấy là em gái của tôi! Nếu không phải vì tốt cho nó, tôi có thể làm như vậy sao? Tình thế bây giờ, con bé ở chỗ này thì có lợi gì cho nó?! Cậu luôn miệng nói yêu nó, phải muốn giữ nó bên cạnh, cậu có bao giờ thay con bé suy nghĩ sao?"

Giang Thánh Trác cũng nổi giận, "Vậy còn anh? Anh luôn miệng nói vì tốt cho cô ấy, nhưng cái gì mới tốt cho cô ấy? Anh làm sao mà biết được những gì anh làm là tốt cho cô ấy?! Cô ấy vừa đi thì không cần phải đối  mặt với những tin đồn này?!"

Có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Nhạc Hi nhìn thấy Giang Thánh Trác và Kiều Dụ tranh chấp mà còn là la một cuộc tranh chấp kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.