Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 38: Cuộc hẹn đầu tiên




Khi Trương Thắng gõ cửa phòng, Trịnh Tiểu Lộ xuất hiện trước mặt y đã là cô gái ngoan ngoãn mang nụ cười ngọt ngào, giọng hơi giận dỗi:

- Đã bảo không cần tới đây mà, anh đến lâu chưa?

Nhìn nụ cười đó, Trương Thắng càng thêm đau lòng, nhưng thể hiện ra chút khác lạ nào, KTX tối tăm trợ giúp y rất nhiều:

- Sao thế được, đã là hẹn hò, tất nhiên phải tới tận nơi đón chứ!

Tiểu Lộ chun mũi không nói nữa.

Tối nay Tiểu Lộ mặc chiếc áo len màu trắng sữa dầy, làm thân hình mảnh mai thon thả của cô như béo thêm một vòng, phía dưới mặc chiếc quần jean bó, khoe đôi chân dài chắc khỏe, đường nét gợi cảm cực kỳ thích mắt, khiến dù thân trên có phần tròn trịa cũng không hề ảnh hưởng tới mỹ cảm, trái lại càng thêm đáng yêu.

Quần áo Tiểu Lộ mặc xưa nay không có màu sắc bắt mắt thời thượng, đều đơn giản sạch sẽ. Hơn nưa với khí chất của cô, thực ra cũng không hợp với thứ quần áo diêm dúa màu sắc, càng đơn giản càng tôn thêm vẻ đẹp thanh thuần.

Tết Tây không long trọng như Tết Xuân, thêm vào Giáng Sinh vừa mới qua, mọi người không hứng thú quá lớn, cho dù là thế, vì quảng trường trung tâm tổ chức dạ tiệc pháo hoa, vẫn thu hút rất đông người. Hai người tới trước cả tiếng mà đã người đông nghìn nghịt, khu sân khấu giữa quảng trường càng không chen vào nổi.

Quảng trường này rất rộng, thường ngày đi qua còn nghĩ giữa thành phố để khoảng đất trống rộng như vậy thật lãng phí, bây giờ đông tới khó đi lại mà không đụng chạm vào người khác rồi.

Bốn xung quanh trăng đèn nhấp nháy đủ màu, không thiếu cô gái xinh đẹp trang điểm rực rỡ, nhưng Tiểu Lộ vẫn rất bắt mắt, dung mạo thuần khiết, nụ cười ngọt ngào, vóc dáng yểu điệu, thu hút ánh mắt không ít chàng trai đi qua. Trương Thắng cũng thi thoảng nhìn trộm cô gái bên cạnh, lòng tràn ngập hạnh phúc, chỉ muốn thời gian dừng lại, để hạnh phúc còn mãi.

Thực sự quá đông, nhìn quanh chỉ thấy người với người, Trương Thắng đề nghị:

- Tiểu Lộ, nơi này đông quá, chúng ta đổi chỗ khác đi.

Đó chỉ là cái cớ để y nắm tay Tiểu Lộ kéo đi.

Tiểu Lộ hơi rụt tay, tim Trương Thắng thắt lại, sợ Tiểu Lộ từ chối, trước kia y không có dũng khí nắm tay cô, nhưng bây giờ y không muốn buông bàn tay nhỏ bé đó ra, vì thế Trương Thắng mặc kệ bàn tay như con cá nhỏ muốn thoát ra khỏi tấm lưới, y càng nắm chặt hơn, bàn tay cô hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay rất ấm, da dẻ mịn màng, chỉ nắm tay thôi đã thấy lòng nhộn nhạo.

Quả nhiên Tiểu Lộ không chống cự quá mức, một lúc sau để yên cho y nắm, Trương Thắng nở nụ cười chiến thắng, nói:

- Tiểu Lộ, phía kia có quán bán đồ uống nóng, chúng ta tới đó nhé.

Trịnh Tiểu Lộ xấu hổ né tránh ánh mắt của Trương Thắng, nhu thuận gật đầu.

Trương Thắng mừng vô bờ, kéo tay cô vui vẻ bước nhanh về phía trước, giống như một đôi tình nhân... Í không phải, bọn họ là một đôi tình nhân còn gì, Tiểu Lộ không từ chối tâm ý của mình, chẳng phải sao?

Hai người vào trong quán ngồi đối diện với nhau, chiếc ly thủy tinh cao cổ, hai chiếc ống hút dài, ánh đèn màu chiếu qua cửa kính, giai nhân thẹn thùng, đơn giản thế thôi Trương Thắng như sống trong mơ, quên hết mọi điều.

Uông hết hai cốc ca cao nóng, nói chuyện vu vơ, Trịnh Tiểu Lộ vẫn còn chưa quen mối quan hệ mới của bọn họ, hỏi cái nọ đáp cái kia, đa phần chỉ nghe Trương Thắng nói, cũng lẫn lộn không kém, nhưng khi hai người rời cửa hiệu, Trương Thắng nắm tay cô đã hết sức hiển nhiên rồi.

Người bán hàng rong như cá chạch xuyên qua giữa đám đông, tay cầm bóng bay, mặt nạ, kẹo hồ lô, đủ kiểu, nhiệt tình chào mời người qua lại. Vẫn còn đó cây thông cao từ hồi Giáng Sinh, chính giữa ngọn cây có ngôi sao lớn màu bạc, phản chiếu ánh đèn xung quanh, biến thành đủ loại màu.

Chỉ thi thoảng thấy điều gì đó thú vị mới nói vài câu, Trương Thắng và Trịnh Tiểu Lộ cứ thế tay trong tay tản bộ trong quảng trường, tuy bốn xung quanh người đông nghìn nghịt, trong mắt y chỉ có người bên cạnh, bốn phía tiếng huyên náo, nhưng y lại như đang ở buổi hoàng hôn yên tĩnh.

Trịnh Tiểu Lộ rất thích khung cảnh này, không khí vui tươi xung quanh nhanh chóng cảm nhiễm tâm tình của cô, mới đầu sóng vai cùng Trương Thắng còn có chút cậu nệ gò bó, bây giờ không còn nữa, dần trở nên hoạt bát.

Phía trước có đứa bé trai khoảng ba tuổi cầm quả bong bóng hình chuột Mickey, một tay nắm chặt sợi dây, tay kia cố sức vươn lên để chạm vào con chuột, sợi dây hơi dài, nó với mãi mà không tới được, thế là ngoạc miệng khóc toáng lên.

Dáng vẻ ngây thơ ngốc nhếch của con làm cha mẹ cười vui vẻ, Trịnh Tiểu Lộ nhìn cũng không nhịn được cười, cô đi nhanh tới, tay nắm lấy sợi giây kéo xuống một chút, khom lưng nói với đứa bé:

- Em trai, đừng khóc, dây trong tay em mà, kéo thấp xuống một chút là sờ được.

Đứa bé sờ được con chuột tức thì cười sung sướng khoe với cha mẹ, Trương Thắng đứng bên nhìn, ánh đèn chiếu lên gò má Tiểu Lộ, đôi mắt dập dờn như sao sáng, đơn thuần phát ra hơi thở thanh xuân mê hoặc, còn có chút hồn nhiên ngây ngơ của cô bé.

" Cô ấy nhất định sẽ là người vợ tốt!" Trịnh Tiểu Lộ đáng thương, không biết bên cạnh có con sói đã quyết tâm làm thịt mình.

"Viu!" Đúng chín giờ, ngọn đèn màu giăng quanh quảng trường tắt bớt đi, quả pháo hoa đầu tiên đúng giờ bay vọt lên không, mặt đất tức thì bừng sáng, chớp mắt đó ánh sáng mê ly choán đầy đôi mắt mọi người, pháo hoa như sợ tơ bạc nở rộ không trung. Tiếp ngay đó là quả pháo hoa thứ hai, rồi thư ba, trong tiếng reo hò, bầu trời đen kịt lúc thì tràn ngập ánh sao băng, lúc thì như có ngàn con rồng lửa uốn lượn, lúc như có cơn mưa bạc bao phủ.

Pháo hoa hết rất nhanh, dù sao giá rất đắt, cho dù là chính phủ đứng ra tổ chức thì cũng chỉ kéo dài một tiếng, thế cũng hao phí kinh người rồi, còn đốt tiếp e mai có đơn tố cáo gửi lên TW mất. Lúc này mới là 10 giờ tối, hai người thảo luận đi đâu tiếp.

Trương Thẳng bây giờ biết rất nhiều tụ điểm ăn chơi, nhưng y không thể đưa cô tới sàn nhảy, quán bar được, hơn nữa tính cách yên tĩnh của cô cũng không thích những nơi như vậy. Hai người liền tới rạp chiếu phim gần đó, suất chiếu tiếp theo phải hơn mười một giờ mới có, nếu xem xong thì quá 12 giờ đêm rồi, Trịnh Tiểu Lộ không muốn đi khuya như vậy, nói muốn về nhà, Trương Thắng luyến tiếc nhưng không làm khác được.

Dù cuộc hẹn hò hôm nay quá bình thương, không có sự kiện nào lãng mạn, nhưng bất kể thế nào thì mở ra mối quan hệ mới giữa bọn họ, Trương Thắng cảm giác được, Tiểu Lộ ở mức độ nào đó đã tiếp nhận y rồi, có chuẩn bị tâm lý làm bạn gái của y, thời gian của bọn họ còn dài, không vội nhất thời.

Taxi đỗ lại trước KTX nhà máy in Tam Tinh, hai người xuống xe đi dưới ánh đèn mờ mờ, Trương Thắng tới gần người Tiểu Lộ, nắm lấy tay cô.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, vì ngồi xe về, ấm ấm dễ chịu, trong không gian tĩnh mịch như vậy, xung quanh không có bóng người, cảm giác càng cường liệt hơn ở quảng trường bội phần, Tiểu Lộ trở nên căng thẳng, lòng bàn tay hơi ươn ướt.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, Trương Thắng đi rất chậm, cố gắng trì hoãn thời gian, nhưng đường xa thế nào rồi cũng tới lúc hết, huống hồ chỉ mấy chục mét.

Tới cổng KTX, Tiểu Lộ thừa cơ rụt tay lại, không nhìn y, chỉ lý nhí nói:

- Anh Trương, tới nơi rồi... Em về phòng đây.

Rồi không đợi Trương Thắng hồi đáp, cô vội vã chạy vào bên trong.

- Tiểu Lộ!

Trương Thắng đuổi theo chắn trước mặt cô, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt xinh xắt, đôi mắt như ánh sao kia ngước lên nhìn y tựa hồ có chút khiếp sợ, có chút mê hoặc, giống như con hươu non vừa muốn tới gần con người lại sợ bị thương tổn, trong ôn thuần mang theo chút cảnh giác.

- Anh Trương... có, có chuyện gì thế?

Ánh mắt nóng bỏng của Trương Thắng làm Tiểu Lộ không tiếp nhận được, giọng có chút run rẩy:

Hàng mi khiếp hãi hạ xuống, che đi đôi mắt to, tim Tiểu Lộ đập loạn xạ, cô sợ Trương Thắng làm chuyện gì quá đáng, lúc ấy phải làm thế nào, cô còn chưa sẵn sàng, giọng từ tốn truyền vào tai:

- Không có gì, mặt em còn dính kẹo bông kìa.

Hóa ra anh ấy gọi mình vì thế, Trịnh Tiểu Lộ đỏ mặt:

- Thật sao? Vậy mà không bảo em sớm... Cứ thế đi cả tối, thật xấu hổ, ở chỗ nào?

- Để anh lấy cho.

Trương Thắng đưa ngón tay ra, chạm vào cánh môi Tiểu Lộ, mềm, mịn, xúc cảm nơi đầu ngón tay khiến người ta sinh tơ tưởng vô hạn, trước khi Tiểu Lộ kịp cảnh giác hai tay Trương Thắng đưa ra, ôm lấy khẽ ôm lấy khuôn mặt cô, như nâng niu món trâu báu vô giá.

- A...

Chẳng biết Tiểu Lộ định nói cái gì, bởi vì bờ môi của cô đã bị lấp kin, đôi mắt mở to, sau một thoáng giật mình, liền đẩy mạnh Trương Thắng ra, chẳng nói tiếng nào, quay người bỏ chạy.

Trương Thắng đuổi theo gọi:

- Tiểu Lộ.

Lần này cô không dám dừng lại nữa, tới lỗ tai cũng đỏ rực rồi, chỉ muốn chạy thật nhanh.

- Sắp năm mới rồi, Tiểu Lộ, bắt đầu từ năm sau, em sẽ chỉ có hạnh phúc.

Tiểu Lộ không đáp, nhưng người hơi khựng lại, tiếp đó lại rầm rầm lên cầu thang. Trương Thắng sờ ờ môi, cười vui vẻ.

Đó là mùi vị của ái tình, khác với sự sung sướng thuần túy của tình dục, đây là niềm vui chạm tới tận linh hồn, cho dù chỉ là nắm tay, hay là nụ hôn, sự thỏa mãn đó, niềm vui và hạnh phúc đó tràn đầy cơ thể.

Đã là tình cảm chạm tới linh hồn sao thiếu tình dục được, hắc hắc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.