Cáo Sa Mạc

Chương 42




Áo quần bà ướt đẫm, âm ấm, bốc mùi tanh. Máu! Bà sẽ chết thôi.

Chết - Bà sẽ chết mất! Bà Lally biết thế. Qua tia sáng le lói trong tâm khảm, bà cảm thấy thế. Kẻ nào đó đã nhẫn tâm gϊếŧ bà... chính thằng cha chiếm phòng bà đã lấy đi sinh mạng của bà.

Cái phòng của bà - Bà muốn chết ở trong ấy, bà muốn đến đấy. Chắc hắn không về đây nữa đâu, chắc hắn quá sợ rồi. Có lẽ, không có ai sẽ tìm ra bà nữa. Bà sẽ được ở mãi trong căn nhà duy nhất của đời bà. Bà sẽ ngủ giấc ngủ ngàn thu ở đây, giữa tiếng ồn thân quen của các chuyện tàu. Bà mới tỉnh trí trở lại... nhưng chắc bà không tỉnh được lâu đâu, bà biết, bà phải gắng đi vào căn phòng.

Cảm thấy chìa khóa còn trong tay, bà Lally cố đứng lên. Nhưng có cái gì đó đã níu bà lại... con dao... con dao còn đâm vào lưng bà, bà không thể rút nó ra được, bà bắt đầu động đậy.

Bà phải bò mới quay trở lại được, bà nhào xuống, lưng quay về phía căn phòng. Cố lắm mới lết được... quá khủng khϊếp, khủng khϊếp. Cố sức từ từ, từng ly một, bà bò cho đến khi quay lại đúng hướng. ít ra cũng còn cách chân cầu tháng đến 5 mét. Rồi còn cầu tháng nữa chứ, bà đến đó được không? Bà Lally lắc đầu để xua đuổi đám sương mù trước mắt đi, bà cảm thấy máu chảy xuống miệng mằn mặn, bà cố khạc nhổ ra.

Bàn tay phải... nắm chặt chiếc chìa khóa... bàn tay trái đẩy đầu gối phải lê tới trước... đầu gối trái... tay phải... cứ thế bà tiến tới. Bằng mọi cách, bà phải đến được đầu cầu thang.

Bà thấy mình đang mở cửa, rồi đóng cửa lại... bà vào trong... leo lên giường... nằm dài ra... nhắm mắt lại... chờ đợi.

Trong phòng bà, cái chết sẽ đến như người bạn, người bạn với hai bàn tay dịu dàng lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.