Cám Ơn Định Mệnh Đã Để Anh Gặp Được Em

Chương 21: Ngoại truyện




Bạn có tin vào định mệnh hay không??? Đây là câu hỏi trước đây từng có nhiều người hỏi tôi, nhưng khi đó tôi lại không tài nào trả lời được. Bởi vì tôi không hiểu thế nào là định mệnh và tại sao lại phải tin tưởng vào nó.

Nhưng giờ phút này đây, nếu bạn hỏi tôi thì tôi có thể cho bạn biết.

Tôi tin tưởng vào định mệnh.

Năm năm trước, tôi vì bạn mình, đang lúc sự nghiệp đỉnh cao, chấp nhận từ bỏ, trở về nước. Lúc đó nhiều người cho rằng tôi ngốc, nhưng tôi thì lại không nghĩ thế. Sự nghiệp thành công, kiếm được nhiều tiền, nhưng thủy chung lại không thể giúp tôi có được tình bạn chân thật, không thể giúp tôi mua được thứ tình cảm chân thành tha thiết giữa những người bạn, đã từng cùng tôi chia sẻ vui buồn. Nên lúc đó tôi đã không hề do dự mà từ bỏ sự nghiệp, chọn bạn bè của mình.

Đến hôm nay, tôi cũng chưa từng hối hận vì điều đó. Bởi vì quyết định này của tôi, đã để tôi gặp được anh, tình yêu của đời tôi.

Tôi trước khi gặp anh, đã từng tiếp xúc qua rất nhiều ngươi đàn ông. Tất cả họ đều là người có sự nghiệp riêng, nổi tiếng, thành đạt, anh tuấn và cũng là mẫu người trong mộng của nhiều cô gái. Nhưng với tôi, họ lại chẳng tạo được chút cảm giác rung động nào, nên chúng tôi đã quyết định trở thành bạn bè. Thậm chí trong đó còn có người kết hôn, đến nhờ tôi tổ chức hôn lễ giúp họ, lúc đó tôi đã vui vẻ mà nhận lời ngay.

Bạn bè tôi hỏi tôi rằng 'Cậu không thấy buồn vì chuyện này à???' nhưng tôi lúc đó lại không cho là thế. Cho dù đã chia tay rồi thì vẫn là bạn bè, đâu nhất thiết phải trở thành kẻ thù. Giữa con người với nhau, có duyên mới có thể trở thành người yêu, đã chia tay thì chứng tỏ duyên phận đã dứt. Thay vì giành thời gian đi quan tâm đến người đã hết duyên với mình, chi bằng sử dụng thời gian đó mà đi tìm duyên phận thật sự của mình. Chẳng phải sẽ hay hơn sao???

Và thực tế, tôi đã đúng. Tôi nhớ mãi lần đầu tiên gặp anh. Khi đó, tôi cùng con gái anh vừa trốn khỏi tay bọn bắt cóc trở về. Khi tôi nhìn đến anh lần đầu tiên, ấn tượng anh cho tôi chính là một người cha rất yêu thương, quan tâm con gái mình. Ba của tôi quả thật cũng rất thương tôi, nhưng do ông bận việc nên cũng không thường xuyên ở bên tôi lắm. Vì vậy từ nhỏ tôi luôn ngưỡng mộ những đứa trẻ được ba mẹ dẫn đi chơi. Chỉ là tôi biết mình không thể hưởng thụ niềm vui nhỏ nhoi đó, vì ba mẹ tôi không giống người khác. Cho nên khi nhìn đến anh quan tâm con gái mình, lúc đó tôi đã rất hâm mộ hai cha con họ.

Từ bạn mình, tôi biết được anh là người cha đơn thân, lúc đó tôi càng thêm khâm phục anh. Một người đàn ông, một thân, một mình làm gà trống nuôi con, thậm chí còn khó hơn một người mẹ đơn thân. Huống chi, đây còn là một đứa bé gái, có rất nhiều chuyện rồi sẽ phát sinh khi con bé đến tuổi dậy thì. Lúc đó tôi thật rất tò mò, anh sẽ xử lý ra sao??? Nhưng mà anh dường như không hề quan tâm đến chuyện này, mà vẫn như cũ, yêu thương con gái mình, chăm sóc nó chu đáo.

Lần đầu khi anh hẹn tôi cùng con gái anh đi ăn trong điện thoại, giọng nói anh ngập ngừng, khó nói, khiến tôi không khỏi buồn cười. Vì theo tôi biết, anh là một người rất ít nói, lại lạnh lùng, thế mà không ngờ anh cũng có một mặt đáng yêu như thế.

Khi chúng tôi gặp mặt, nhìn anh quan tâm đến con gái, cùng thái độ ngượng ngùng khi đối mặt với tôi, khiến tôi nhẫn không được, chút nữa cười ra tiếng, vì anh thật sự rất đáng yêu a.

Khi tôi cùng anh đến nhà bác Triệu, nhìn Triệu gia sau khi biết anh có con gái riêng, nhưng lại hiểu lầm anh như thế mà vẫn qua lại với tôi. Vì thế họ liên tục khuyên anh từ bỏ. Lúc đó tôi biết, họ làm vậy là tốt cho anh. Bởi vì với cá tính của ông ngoại cùng ba tôi, chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này, đến lúc đó người chịu thiệt chỉ có anh. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt ưu buồn, cùng đau khổ của anh thì tôi lại không hề nhẫn tâm được. Thậm chí trong lòng tôi còn cảm thấy rất đau, rất khổ sở.

Tôi và anh mất liên lạc ngay sau đó, ba tuần dường như trống rỗng. Cái ánh mắt đau lòng của anh, thái độ miễn cưỡng cười của anh vào cái ngày tiễn tôi về đến nhà, luôn quay cuồng và ám ảnh trong đầu tôi. Hình bóng của anh khiến tôi không tài nào quên được, nhưng tôi lại không biết phải làm sao cả.

Đến một hôm, khi tôi đi trên đường, chứng kiến một người đàn ông, đang ôm một cô gái, khóc đau thương. Do bản tính tò mò, khi đó tôi mới đến gần xem thử. Thông qua cuộc nói chuyện của người xung quanh, tôi mới biết được một ít chuyện. Thì ra cô gái đó cùng người đàn ông yêu nhau nhưng cô gái đã từng có một đời chồng, còn có một đứa con riêng nên gia đình bên nhà trai phản đối. Người đàn ông lúc đó do dự, không biết nên làm thế nào thì cô gái lại phát hiện mình bị ung thư, không sống được bao lâu nữa. Đến khi cô gái sắp chết thì người đàn ông lúc này mới đưa ra quyết định, nhưng tất cả đã quá trễ. Vì mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa.

Lúc đó, tôi chợt hoảng hốt nhận ra một điều. Anh làm cảnh sát, tính mạng lúc nào cũng nguy hiểm nên nếu có một ngày, anh thật sự bị thương, mà không may xảy ra chuyện thì......

Khi tôi nghĩ đến đây thì đã không dám nghĩ tiếp nữa. Bởi vì tôi sợ hãi. Đúng, chính là sợ hãi, sợ một ngày không thể nhìn thấy anh được nữa, đến lúc đó tôi không biết phải làm sao??? Lúc này tôi mới nhận ra, không biết từ lúc nào, hình ảnh người cha hiền từ của anh, hình ảnh ngượng ngùng khi đối diện với tôi của anh, thậm chí là hình ảnh đau lòng của anh đêm đó, tất cả đều đã khắc sâu vào lòng tôi. Đến giờ phút này đây, tôi mới hiểu một điều sâu tận trong tim. Thì ra anh vốn đã ở trong lòng tôi, kể từ cái lúc chúng tôi gặp nhau đó, ấn tượng đầu tiên của anh đã khắc sâu vào tôi, nhưng tôi chẳng qua không hay biết mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi đã hạ quyết tâm. Cho dù mọi ngươi phản đối, tôi cũng sẽ đến với anh. Bởi vì tôi biết, anh cũng yêu tôi. Quyết định này của tôi đã khiến ông ngoại tôi nổi giận, thậm chí chúng tôi còn vì chuyện này mà cãi nhau. Đây là lần đầu từ nhỏ đến giờ, tôi cùng người ông yêu thương tôi hết mực này to tiếng, cũng là lần đầu tôi cãi lời ông. Nhưng tôi biết mình sẽ không hối hận vì chuyện này.

Sau khi ba tôi biết chuyện này, đã cho người điều tra về anh, và khi kết quả vừa được báo cáo khiến tôi rung động không thôi. Tuyết Nhi không phải con ruột của anh, mà chỉ là cháu của anh thôi. Lúc đó tôi thật sự đã rất sốc, không thể nào nói nên lời, trong lòng tôi biết bao cảm xúc dâng trào. Xấu hổ, đau lòng, cảm động, tôn sùng, thậm chí là ngưỡng mộ. Tất cả chúng cùng hòa lẫn vào nhau khiến tôi nhất thời ngốc lăng, không biết hành xử ra sao.

Trong thời đại này, lại có một người đàn ông, đem cháu của mình, làm con gái ruột, không bận tâm chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tương lai, cùng hạnh phúc sau này của mình. Không những thế, anh vẫn rất mực yêu thương con bé. Thậm chí vì con bé, tôi không biết anh rốt cuộc đã từ bỏ bao nhiêu hạnh phúc, cùng bao nhiêu thời gian có thể cùng bạn bè vui đùa, có thể cùng những người yêu trước đây gặp mặt. Tôi thật sự không rõ, lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy anh rất vĩ đại. Trong lòng tôi, quyết tâm ở bên cạnh anh lúc này, lại càng mãnh liệt hơn không gì có thể ngăn cản được nữa.

Ông và ba mẹ tôi sau khi biết được chuyện này, cũng không khỏi sững sờ. Nhưng sau đó là đồng ý chuyện của chúng tôi. Lúc đó, tôi đã rất vui mừng, rất muốn bay đến bên cạnh anh nói cho anh biết, nhưng tôi phải cố gắng lắm mới có thể khống chế được mình. Bởi vì tôi biết tôi không thể lỗ mãng lúc này, tôi phải cho anh một bất ngờ.

Tôi và anh lại gặp lại nhau. Ánh mắt anh nhìn tôi lúc này cho tôi biết, anh vẫn không muốn buông tay tôi. Nhưng khi anh biết thân phận của ba mẹ tôi thì thứ mà tôi nhìn đến chính là ánh mắt tuyệt vọng của anh. Điều này khiến tôi đã rất đau lòng. Ba bên cạnh bảo tôi hãy để ông nói chuyện với anh. Tôi nhìn ba, rồi lại nhìn anh, sau đó tôi đã đồng ý.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với ba tôi, ánh mắt anh nhìn tôi lúc này là tràn ngập yêu thương cùng cảm động. Tôi chỉ mỉm cười không đáp, cùng theo anh ra bãi biển. Tại đó, chúng tôi rốt cuộc đã đem những chuyện giấu trong lòng bao lâu nay, bộc lộ ra hết. Vào giây phút đó, chúng tôi cũng đã thật sự có thể hiểu biết nhiều hơn về đối phương. Điều này với chúng tôi mà nói, chính là sự bắt đầu, một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của cả hai.

Lúc đó tôi hỏi anh vì sao yêu tôi??? Anh chỉ mỉm cười rồi sau đó thâm tình nhìn tôi trả lời. Vì khi anh gặp tôi lần đầu, thứ mà anh nhìn thấy ở tôi chính là một cô gái kiên cường mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với những cô gái trước đây anh từng quen. Tuyết Nhi lúc đó cũng rất thích tôi, anh thấy được tôi là thật tình quan tâm Tuyết Nhi, chứ không hề giống các cô gái trước đây. Bọn họ vì tiếp cận anh, mà tìm cách lấy lòng con bé, thậm chí là giở trò lừa gạt. Điều này đã làm anh cảm động sâu sắc.

Lần đầu hẹn tôi đi ăn, anh không hiểu sao mình lại lung túng. Khi đó, anh cảm thấy mình vô cùng hồi hộp, không nói nên lời. Cảm giác này trước đây anh chưa từng có bao giờ. Sau đó thì khi đối mặt với tôi, anh lại đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, không biết nói ra sao. Nhìn đến tôi tận tình xử lý công việc chỉ một câu nói khiến hai người sắp trở thành thông gia nhanh chóng hoà hảo khiến anh cảm nhận được một sự đặc biệt khác ở tôi.

Nhưng khi đến Triệu gia thì tất cả mọi thứ với anh lúc đó gần như sụp đổ. Lúc đó, anh biết anh cùng tôi không thích hợp nên anh quyết định mang cảm tình vừa mới nảy mầm này chôn xuống đáy lòng. Nhưng anh cũng thật không ngờ. Thời gian qua đi, không những không quên được tôi, ngược lại khiến anh càng nhớ tôi nhiều hơn. Cảm xúc của anh lại sâu hơn một tầng nữa và mầm tình yêu mà anh cứ nghĩ đã chôn xuống kia, không biết từ lúc nào đã kết cành, ra hoa. Anh lúc đó đột nhiên đã rất sợ hãi, sợ rằng anh và tôi sẽ không thể nào. Nhưng khi gặp lại tôi, cùng ba tôi nói chuyện, anh mới biết thì ra anh còn cơ hội. Khi đó, anh đã rất vui mừng, thậm chí không thể nào nói nên lời nào.

Ông tôi giúp anh giải quyết chuyện của ba ruột Tuyết Nhi. Tôi biết anh phân vân, không biết nên xử lý ra sao. Thế nhưng cũng may Tuyết Nhi thông minh, hiểu chuyện nên cuối cùng cũng đã giúp anh hạ quyết tâm mà lấy lại công bằng cho chị mình.

Sau khi kết thúc, anh cùng tôi có một hôn lễ lãng mạn. Chúng tôi kể từ ngày đó đã bắt đầu một tương lai tốt đẹp hơn. Một tương lai thuộc về chúng tôi, thuộc về gia đình mới mà chúng tôi gây dựng nên sau khi trải qua biết bao khó khăn.

Giờ đây, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, không còn gì có thể đỏi hỏi hơn nữa. Và tất cả những điều kỳ diệu này, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đạt được đến vào một ngày nào đó.

Nhưng duyên phận chính là thế.

Mỗi người trong chúng ta...

...sẽ có một vận mệnh của riêng mình.

Con người sau khi sinh ra và tồn tại trên đời này, đều đã được định mệnh sắp đặt sẵn cho mình một tương lai riêng, một hạnh phúc riêng.

Vì thế, bạn đừng bao giờ bỏ cuộc mà hãy tin tưởng vào tương lai, vào ngày mai.

Thậm chí là tin tưởng chính mình....

Vì chỉ có như thế, rồi cũng sẽ có một ngày, bạn sẽ tìm thấy hạnh phúc cho chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.