Cá Muối Cứu Thế

Chương 88: 88: Suýt Nữa Tiêu Đời 2





Thần Hải Vu đáp: “Bộ tộc Phù thủy biển chúng ta có khả năng bói toán bẩm sinh, ta biết trừ hai vị thần tối cao ra còn có một kẻ khác, có điều y vẫn luôn ngủ say, chỉ khi thế giới bên bờ vực hủy diệt mới thức tỉnh, dù là thần linh cũng không chịu nổi một đòn dưới tay y.

Y là người quét đường mà Thần Mẫu lưu lại để bảo vệ sinh linh vạn giới, chuyên dùng để đối phó thần linh mất tư cách.”
Thần Bùn Vàng nghe thấy bèn run rẩy.

Dưới sự giải thích của Thần Hải Vu, ngài tựa như thấy được tương lai không xa của bản thân.
Thần Hải Vu đổi giọng: “Ta chỉ đùa thôi, nhìn vẻ mặt hai vị nghiêm trọng thế nào kìa.

Đây đều chỉ là lời đồn, vị thần kia ngay cả danh xưng cũng không có, mặc dù trong tộc chúng ta có ghi chép nhưng cũng chỉ tóm gọn bằng cụm từ Thần Vô Danh.

Nếu thần linh mạnh mẽ như vậy thật sự tồn tại, làm sao ngay cả danh xưng cũng chẳng đề.”
Giới: “Nhàm chán.”
Thần Hải Vu vươn vai: “Ta vẫn chưa làm thần linh đã.

Nhìn xem đám thần ngồi hưởng sức mạnh tín ngưỡng của tín đồ có khả năng dời núi lấp biển, lại có thể mỗi ngày trải qua cuộc sống xa hoa trụy lạc hoang phí thời gian kia kìa, ta thích làm thần linh như vậy.”
Nghe thế, Giới nhìn về phía đám thần linh tham gia buổi tiệc, dáng vẻ bọn họ lúc này trông khác gì sinh linh có dụ.c vọng?
Lời của Thần Hải Vu khiến mặt Thần Bùn Vàng nóng rực.

Trước khi trở thành thần, lúc vẫn còn là một cục phân, ngài từng gặp qua vô số sinh linh lưu lạc không chốn dung thân.

Vì vậy ngài mới muốn trở thành thần linh, không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy nữa.
Về sau, khi đã trở thành thần linh, ngài chỉ muốn thật nhiều sức mạnh tín ngưỡng, không muốn lãng phí thần lực đi giúp đỡ tín đồ…
“Giới, đến đây.”
Giới nghe thấy Thần Bóng Tối gọi một mình ngài.

Ngài tới gần vị trí Thần Bóng Tối ngồi, nửa quỳ dưới đất: “Thần Phụ.”
Cảnh tượng bên trong buổi tiệc mờ nhòe rồi biến mất, đây là không gian của riêng Thần Bóng Tối.
Thần Bóng Tối: “Gần đây tốc độ tu luyện của con trở nên chậm chạp, chẳng phải con muốn ngưng luyện ra Thần cách để những thần kia nhìn bằng cặp mắt khác sao?”
Giới lắc đầu: “Thần Phụ, chỉ là con cảm thấy nghi hoặc.”
Thần Bóng Tối: “Nghi hoặc thế nào?”

Giới: “Mặc dù những thần linh khác tu luyện ra Thần cách nhưng cũng sẽ không vứt hết dụ.c vọng.

Bọn họ đều sẽ kết hợp tu luyện với những thứ có sẵn của bản thân, con vốn sinh ra từ dụ.c vọng, vì sao…”
Thần Bóng Tối: “Con đang nghi ngờ ai, là con hay là ta? Chưa được bao lâu, con đã quên chuyện sắp chết lúc trước rồi sao?”
Giới: “Thần Phụ, con không có.”
Thần Bóng Tối trách mắng: “Hay là con muốn ta thu hồi Vương Lâm? Tín đồ loài người duy nhất của con sau khi biết được con là cái gì, biết được kết quả thế nào, liệu có còn tiếp tục tín ngưỡng con không? Con muốn biến mất một lần nữa à!”
Giới thất thố luống cuống nói: “Thần Phụ, con không hề nghĩ như vậy, chỉ là con không biết phải làm sao? “
Giọng điệu Thần Bóng Tối chuyển sang trấn an: “Con còn nhỏ, lại chia ra nhiều phân thân một lượt để tu hành, vốn dễ gặp vấn đề, bị bọn họ ảnh hưởng là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Con chỉ cần giữ vững bản tâm.”
Giới bị Thần Bóng Tối đưa về thần điện, cấm túc lần nữa.
Thần Bóng Tối cho rằng ngài chạy lung tung các thế giới nhỏ, chứa quá nhiều tạp niệm nên mới ảnh hưởng tu luyện.

Ngài phải thu hồi thêm ít nhất một phân thân mới có thể rời khỏi thần điện.
Thần điện hiu quạnh, ngoại trừ ngài thì chẳng còn sinh vật sống nào khác.
Giới bước từng bước đến bên hồ nước ngài thích nhất.

Giữ vững bản tâm, nhưng bản tâm của ngài là gì?
Ngài vẫn luôn nghĩ ngài phải trở thành một thần linh có được Thần cách, được chúng thần kính trọng giống như Thần Chiến Tranh.

Nhưng bây giờ, một giọng nói nói cho ngài biết, chuyện ngài thật sự muốn làm không phải thứ này.
Nước hồ trong vắt phản chiếu đôi mắt màu vàng của Giới, sóng nước lăn tăn, chuyện ngài muốn làm…
Một giọng nói nhẹ nhàng văng vẳng trong thần điện.
“Hủy diệt…”
“Kiểm soát…”
“Tân sinh…”
Giới thất thần ngẩng đầu, ban nãy là ai đang nói.

Ngài đang định lắng nghe cẩn thận, một tín đồ ồn ào lảnh lót cầu nguyện liên hồi.
【Quý ngài thần linh thông minh vĩ đại ơi, ngài có thể đáp ứng một nguyện vọng của tôi không?】
【Gần đây tôi tìm được một người đàn ông mới, anh ấy tên Thẩm Giới, để lại cho tôi mảnh giấy rồi ra đi không lời từ biệt.


Tôi rất rất rất muốn gặp anh ấy, một ngày không gặp, tôi như sắp chết đến nơi!】
【 Quý ngài thần linh vạn năng tốt bụng hấp dẫn như ngài chắc chắn không đành lòng nhìn tín đồ của mình mắc bệnh tương tư mà chết đâu nhỉ? 】
Tâm trạng Giới khó nói nên lời, rốt cuộc là sức hấp dẫn của bản thể quá lớn hay là đám phân thân kia quá vô dụng?
Cho dù là thế nào, Vân Thiển đúng là đã vỗ được mông ngựa, khiến Giới vui lên không ít, bèn gửi cho cô một hồi đáp nho nhỏ.
Ngọn nến cháy trên bàn biến thành bươm bướm, bay một vòng giữa không trung rồi quay lại tim nến.

Vân Thiển nhận được hồi đáp, mặt mày hớn hở.
Ô Tề Hải len lén đóng khe hở cửa phòng, rủ mắt suy nghĩ.
So với đám phân thân bọn họ, chị gái càng thích bản thể hơn.
Vì sao? Lẽ nào vì bản thể quá ngốc?!
Ô Tề Hải đưa ra quyết định, cậu muốn đàm phán với bản thể.
***
Tháng mười bắt đầu, sau một cơn mưa lớn, nhiệt độ không khí giảm xuống nhanh chóng.
Trưa ngày 3 tháng mười, Vân Thiển nhận được một cuộc điện thoại.
Điện thoại đến từ bà chủ tiệm bánh bao dưới lầu nhà trọ lúc trước.

Bà nói con trai vừa ra khỏi trại cai nghiện đã xảy ra tai nạn giao thông, tiền tiết kiệm trong tay bà không đủ, muốn hỏi Vân Thiển mượn một ít.
Bà chủ thật sự không tìm được ai vay mượn nên mới tìm đến Vân Thiển.
Lúc trước, bà chủ rất quan tâm cô, Vân Thiển vừa nghe đã lập tức bắt xe đi tìm bà.
Đợi Vân Thiển chạy tới phòng trọ, cô không gặp được bà chủ.
Người đứng đợi cô ở đó lại là Đặng Lan Lan!
Thật ra từ giữa tháng chín tới đầu tháng mười, Vân Thiển vẫn luôn nhận được tin nhắn hẹn ra ngoài gặp mặt của Đặng Lan Lan, cô viện đủ lý do từ chối.
Theo bản năng, trong lòng cô cho rằng Đặng Lan Lan rất nguy hiểm, không muốn gặp riêng cô ta ở thế giới hiện thực.
Sao Đặng Lan Lan lại xuất hiện ở đây?
Vân Thiển lùi về sau một bước.
Đặng Lan Lan lạnh nhạt nói: “Vân Thiển, muốn gặp mặt cô thật khó mà.

Người cô muốn gặp đã chạy tới bệnh viện rồi, tôi nói tôi là người quen của cô, đã cho bà mượn phí phẫu thuật.”
Vân Thiển: “Chị Lan Lan, ngại quá, khoảng thời gian này tôi vẫn luôn bận rộn, không có thời gian chứ không phải cố ý không gặp chị.


Nếu bà chủ không sao, tôi trở về trước, còn có chuyện khác phải làm.”
Đặng Lan Lan: “Vội gì chứ, nói cho cùng chúng ta cũng là người cùng trải qua hai thế giới, có lẽ tôi có thể giúp đỡ.”
Cô ta bước lên trước, bắt lấy cổ tay Vân Thiển.
Tim Vân Thiển đập nhanh, ngoài mặt không biểu hiện gì, chỉ ngỡ ngàng nói: “Chị Lan Lan, chị đang làm gì đấy, tôi cũng không chạy trốn, chị nắm vậy đau tôi đấy.

Là mấy chuyện của Bang hội người chơi, tôi đã gia nhập Bang hội người chơi rồi.”
Cô cười ha ha, đút tay vào túi sờ nút bên sườn điện thoại, chuẩn bị gọi Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải.
Đặng Lan Lan: “Điện thoại ở trong túi à, tốt nhất cô đừng gọi hai thằng nhóc lợi hại của cô tới đây.

Cô không cần sợ tôi, tôi không có ác ý với cô.

Mặc dù sau khoảng thời gian điều tra, tôi phát hiện hóa ra cô là người của Thủ đô, cha cô là Vân Kiến Quốc, tôi biết ông ta, tuy có lẽ ông ta không nhớ tôi khi lớn lên.

Nói vậy, chúng ta cũng xem như người quen rồi.”
Vân Thiển nhìn trời.

Đặng Lan Lan đang tự thú đấy à, cô ta thật sự là tội phạm sát nhân liên hoàn mà đồng chí Vân điều tra lúc trước, cũng tức là người trong tài liệu vụ án Vân Thiển lén xem khi còn bé ư?
Vân Thiển: “Cô đang nói gì vậy?”
Đặng Lan Lan: “Vân Thiển, tôi còn giỏi diễn kịch hơn cô, trước mặt tôi giả vờ cũng vô dụng.

Lần trước gặp ở đáy biển, tôi đã phát hiện thái độ cô bất thường.

Cô nghĩ chuyện trên hot search lần đó là tôi làm, có phải Lý Duy nói cho cô biết không?”
Cô ta lấy một con dao rọc giấy từ trong túi ra.
Vân Thiển hoảng hốt nói: “Tôi cảnh cáo cô, xung quanh đây đều có camera mới lắp, cô lẩn trốn lâu như vậy chắc hẳn không muốn để người khác phát hiện thân thận… Rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?”
Đặng Lan Lan: “Tôi muốn nói chuyện với thần linh mà cô tín ngưỡng.

Gần đây tôi nhớ ra một vài chuyện, chỉ có thần linh đó mới có thể giúp tôi.”
Vân Thiển: “Chuyện gì, cô phải nói cho tôi biết trước.

Như vậy lúc cầu nguyện, tôi mới có thể nói với ngài ấy, để ngài quyết định xem có nói chuyện với cô không.”
Đặng Lan Lan do dự nói: “Tôi nhớ tôi không phải người bẩm sinh không có tình cảm.

Hình như khi còn bé, tôi vì làm chuyện gì đó mà giao dịch với một kẻ kỳ lạ.

Kẻ đó ban cho tôi sức mạnh và khả năng phản ứng vượt xa người thường, nhưng lấy đi tất cả tình cảm của tôi.”

Vân Thiển: “?”
Đặng Lan Lan: “Ngày đó ở đáy biển, mùi trên người Ô Tề Hải gợi lên cảm giác đói bụng trong tôi, cũng khiến tôi nhớ ra chuyện đã từng giao dịch với người khác.

Trực giác nói cho tôi biết, thần linh mà cô tín ngưỡng có thể giúp tôi bình thường trở lại…”
Vân Thiển: “Ý cô là, chuyện hot search lần đó không phải cô làm?”
Đặng Lan Lan gật đầu: “Đúng là tôi có đi đâu đó, nhưng không phải đi giết người.

Tôi đã từng giết người, cũng thành thạo cách giết người, nhưng việc đó không phải tôi làm.

Sau này, tôi chỉ làm người khác bị thương chứ chưa từng giết người trong thế giới hiện thực.”
Vân Thiển chần chờ, Đặng Lan Lan giơ dao rọc giấy lên: “Lần này, tôi gấp gáp tìm cô như vậy là bởi vì tôi sắp không khống chế nổi bản thân nữa rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau trở về từ thế giới tận thế, tôi đã muốn ra tay với con trai và chồng mình, bọn họ là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi.”
“Nếu không phải bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn làm cô bị thương, cha cô là người có ơn với tôi.”
Dao rọc giấy đã đặt lên cổ, Vân Thiển chỉ đành nhắm mắt cầu nguyện điên cuồng.
Không có hồi đáp.
Cô mở mắt nói: “Thần linh không phản ứng gì cả.”
Dao tăng thêm lực, Vân Thiển liền nói: “Đừng gấp, để tôi cầu nguyện thêm lần nữa.”
Vẫn không có hồi đáp.
Đặng Lan Lan suy nghĩ chốc lát: “Nếu như cô bị thương, hẳn thần linh sẽ tìm đến cô.

Dựa theo quan sát hành vi của thần buổi tối hôm trước, hẳn thần rất quan tâm sự an nguy của cô.”
Vân Thiển: “Ảo giác của cô ở đâu ra vậy, tôi còn chưa cảm thấy mình quan trọng với thần nữa! Có lời gì từ từ nói, tuyệt đối đừng ra tay!”
Năng lực của Vân Thiển không bằng Đặng Lan Lan, phản kháng một lát đã bị đối phương khống chế.
Đặng Lan Lan cầm dao rọc giấy nhắm chính xác vào lưng Vân Thiển, vô cảm nói: “Xin lỗi, tôi chỉ vì gia đình mình.”
Vân Thiển: Cô ta đúng là bà điên đầu óc thất thường!
Đúng 15 giờ, Vân Thiển bước vào thế giới tận thế.
Thời gian tựa như tạm dừng chốc lát, một giây sau, dao rọc giấy tiếp tục đâm xuống.
Quạt xếp bất ngờ xuất hiện ngăn cản dao rọc giấy của Đặng Lan Lan, cô ta lấy làm lạ nhìn xuống ——
Bên cạnh Vân Thiển xuất hiện một thanh niên mặt trắng như ngọc ngồi xe lăn, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ tươi, khoác áo choàng trắng bên ngoài trường sam màu tím, toàn thân toát lên sự lạnh lẽo, nheo mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: “Không được.”
Anh duỗi tay ôm Vân Thiển, đặt cô ngồi lên đầu gối, quạt xếp mở ra, một loạt động tác lưu loát trôi chảy, vô số ảo ảnh đá quý vây quanh người anh.
“Cô ấy là người của ta.”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.