Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 27




Phụ thân của Hình Phong là Hình Văn Thành, từng là Thiếu khanh Đại Lý Tự(1), hai bàn tay trắng chưa từng tham ô một đồng một cắc nào, có tiếng là cục sắt, đến đời của Hình Phong, tiếp tục duy trì tác phong của lão gia tử Hình, lấy trong sạch làm tổ huấn của gia tộc, không lui tới với bất kỳ gia tộc nào có vết nhơ.

(1)Một trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.

Khi phụ thân của Tam tiểu thư Vương gia - Vương Nhung Thiên chưa xuất chinh, đúng là quan hệ giữa hai nhà rất hòa hợp, nhưng từ khi Hoàng Thượng bắt đầu nghị hòa, mà uy vọng(2) của Vương Nhung Thiên trong quân lại càng lớn, vậy nên quan hệ giữa hai nhà đã xảy ra biến hóa vi diệu.

(2)Có uy tiếng, uy tín, danh tiếng. Có tiếng tăm, được người khác nể sợ và trông ngóng thán phục.

Nhất là sau khi Vương Nhung Thiên chết trận, còn bị mang tiếng là mãng phu chém giết khắp nơi. Thanh danh Hình gia duy trì mười mấy năm nay tuyệt đối sẽ không bị liên lụy như vậy.

Hình phu nhân sẽ không để Hình Phong đi cưới Tam tiểu thư Vương gia.

Mà sở dĩ Minh Dương lựa chọn Hình Phong là cũng vì coi trọng thanh danh liêm khiết này của nhà hắn, nếu nàng ta và Hình Phong tốt đẹp với nhau, chỉ dựa vào thanh danh của Hình gia, Hoàng Thượng sẽ không hoài nghi những thứ khác, chỉ cho rằng hai người thật lòng yêu nhau.

Cũng không biết lúc trước Minh Dương lấy điều kiện gì để làm Hình Phong đồng ý với nàng ta, thoái hôn với Tam tiểu thư Vương gia.

Hiện giờ lại càng không biết là vì sao đột nhiên Hình Phong không vui, vả lại còn làm trò náo loạn trước mặt Minh Dương và Hoàng Thượng, không chừa cho mình bất kỳ đường lui nào.

Lấy tài sản của Hình gia, muốn tìm ra chút đồ đạc thì e là khá khó khăn.    

Hình Phong làm loạn trên điện, nhiều lắm cũng coi như chọc giận Hoàng Thượng, nếu xét lỗi sai, tai họa cũng rơi vào nhà hắn. Vả lại Hình gia cũng không nằm trong kế hoạch của Bùi An và Hoàng Thượng, không cần ảnh hưởng đến người nhà hắn.

Đi ra khỏi địa lao, Bùi An lập tức muốn Lâm Nhượng đóng án Hình gia.

“Đóng lại đi, qua mấy ngày rồi lưu đày.” Năm nay là bản mệnh của bệ hạ, không nên thấy máu, nhưng cách chết không thấy máu thật sự quá nhiều.

Muốn chết cũng không dễ dàng.

Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, sáng sớm ngày mai phải đi đón tân nương tử, lão phu nhân phủ Quốc công phái người tới thúc giục mấy lần: “Có gì quan trọng tới mức không thể để sau thành thân rồi mới bận rộn chứ?”

Bao nhiêu năm rồi phủ Quốc công của bà mới có chuyện vui như vậy, làm thế nào cũng phải làm to, thể diện một chút.

Người được phái đi không đợi được tin tức cũng không dám quay về, ngoài cửa đã có vài hạ nhân đứng ở đó, lấy lời lão phu nhân nói, bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.(3)

(3)Có nghĩa là một đi không trở lại. Bánh bao nhồi thịt, nếu lấy nó làm vũ khí đánh chó thì dù chó có trúng cũng không đau lắm mà chó lại được một bữa bánh bao thịt ngon lành.(Zhidao.baidu)

Không tìm thấy ai, tất cả đều vây quanh Đồng Nghĩa.

Đồng Nghĩa là “đầu đàn”, thấy cuối cùng người cũng đi ra, vội vàng tiến lên ngăn lại: “Chủ tử, giờ không còn sớm nữa, còn phải chuẩn bị công việc đón dâu, nếu người trong trở về thì lão phu nhân sẽ tự tới mời người về đó.”

Hai tháng nay, đúng là Bùi An quá bận rộn không rảnh lo hôn sự, toàn là lão phu nhân và thím Minh lo liệu.

Lúc này trên dưới phủ Quốc công đã bao trùm trong niềm vui, chỉ chờ chính chủ về thôi.

Lâm Nhượng cũng phụ hoạ thêm: “Có thuộc hạ ở đây rồi, đại nhân cứ yên tâm trở về đi, ngày mai đại hôn, thuộc hạ ở đây chúc đại nhân trước, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”

Có Lâm Nhượng mở đầu, một đống thị vệ phía dưới chờ đợi náo nhiệt lập tức ồn ào theo: “Chúc Bùi đại nhân trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử…”

Ngày đại hỷ đang đến gần, ồn ào một chút cũng vui vẻ.

Thấy bầu không khí sôi nổi lên, Bùi An cũng cười theo, dáng vẻ tân lang tiêu chuẩn chắp lay đáp lễ với mọi người: “Đa tạ các vị, ngày mai hãy đến chung vui.”

Hai tháng nay, triều đình có bao nhiêu mệnh quan coi hắn là ác ma quỷ lệ, bên trong Ngự Sử đài cũng vừa kính vừa sợ với hắn.

Hiện giờ thấy Bùi An đứng ở đó, trên mặt tràn đầy vui mừng, trong trẻo nho nhã. Hình như lúc này mọi người mới ý thức được, thì ra hắn cũng chỉ là một vị thiếu niên anh tuấn cùng tuổi với bọn họ.

Thoáng cái cảm giác khoảng cách đã kéo lại gần không ít, tiếng ồn ào dưới đài càng nhiều hơn, trong tiếng náo nhiệt rộn ràng ấy, Bùi An lên xe ngựa về phủ Quốc công.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, trước cửa phủ Quốc công đã chật kín người.

Trước khi vào ca trực, Lâm Nhượng cũng vội vàng tới góp vui một chuyến, lấy hắn cầm đầu xếp người của Ngự Sử Đài thành hai hàng, đứng ở trong ngõ nhỏ trước cửa.

“Lát nữa nghe khẩu lệnh của ta, có bao nhiêu sức lực thì dùng bấy nhiêu sức lực, dùng hết sức thổi cho ta, tốt nhất là đánh thức dân chúng thành Lâm An, đứng lên náo nhiệt cùng chúng ta!” Cũng không biết Lâm Nhượng lấy lụa đỏ từ đâu, mỗi người một cái buộc trên người mình, đội ngũ đồng loạt xếp ở cửa, rất ra hình ra dáng.

Lần này dẫn đầu đi náo loạn, người xung quanh vây quanh càng ngày càng nhiều.

Chờ cửa chính phủ Quốc công mở ra, khi Bùi An mặc một thần hỉ phục đỏ thẫm đi ra thì trước cửa đã rộn ràng náo nhiệt.

Lâm Nhượng thấy người vừa đi ra lập tức phất tay, không biết học từ đâu mà hô to: “Lên kèn xô na!”

Vốn dĩ đội ngũ đón dâu của phủ Quốc công có hai mươi người, bây giờ cộng thêm một đám người này vào, hai bên tranh nhau thổi kèn, má phồng lên như con ếch đồng thở ra vậy.

Tiếng kèn xô na vui mừng vang dội cả một vùng trời xanh.

Đội ngũ đón dâu vừa đi qua phố, hầu hết người người nhà nhà đều khoác áo bước ra hóng náo nhiệt, nguyên một hàng cửa sổ của dãy nhà trọ mở toang, từng cái đầu nối đuôi nhau nghểnh cổ ra nhìn.

Năm đó lúc Bùi An đạt được vị trí Trạng Nguyên, phần lớn bá tánh thành Lâm An đều từng nhìn thấy phong thái của hắn.

Khí độ hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng.

Trên quan trường hắn âm hiểm độc ác như thế nào, dù sao các bá tánh cũng không thấy. Mặc dù nghe lời đồn đại thì bọn họ cũng không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ biết, thứ đập vào mắt họ đầu tiên là vẻ ngoài xinh đẹp của Bùi An.

Hôm nay Bùi An khoác lên hỉ phục đỏ thẫm càng anh tuấn hơn nữa, cưỡi trên lưng ngựa, so với hai năm trước, phong thái chỉ tăng chứ không giảm.

Nếu hỏi có cô nương nào trong thành Lâm An có dung mạo xứng đôi với hắn thì tất cả bá tánh chỉ nghĩ đến được Tam tiểu thư Vương gia, Vương Vân.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu(4), từ xưa đến nay tài tử xứng với giai nhân mới gọi là giai thoại.

(4)Câu nói “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” có nội hàm là: Một người phụ nữ đoan chính hiền thục là người đồng hành tốt nhất cho người quân tử.

Bây giờ hai người thật sự đến với nhau, ngoại trừ hợp tình hợp lý, trong lòng còn có phần hưng phấn kích động, lá gan theo đó cũng to lên, nói to với tân lang tuấn mỹ ngồi trên lưng ngựa: “Bùi thế tử, chúng tiểu nhân ở đây chờ ngài đón Tam tiểu thư về nhà ạ.”

Dứt lời, xung quanh toàn là tiếng cười ầm ĩ.

Sau đó, một công tử khác nói: “Bùi thế tử, tiểu nhân có cược với bằng hữu, cược ngài với Tam tiểu thư Vương gia là một đôi trời sinh, sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà. Bây giờ cũng coi như là thắng, số bạc ta lấy được sẽ quy vào phủ Quốc công cho ngài, được không?”

Nói xong, bên tai im lặng một chút, giống như đều đang chờ Bùi An đáp lại.

Thiếu niên ngồi trên ngựa, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, cất cao giọng nói: “Xin đợi lang quân, cơm canh đạm bạc, mong rộng lòng tha thứ.”

Tiếng nói ấy, giống như dòng nước suối trong vắt sau khi tuyết đầu mùa tan chảy, trong veo trong trẻo.

Nhận được một tiếng trả lời này, ngay lập tức đường phố được tiếng đám đông tăng vọt và tiếng hét chói tai bao phủ.

Dân chúng nhìn thiếu niên phía trước trên lưng ngựa, chậm rãi giơ tay lên khẽ vẫy vẫy, bỗng nhiên trong lòng chực trào vào phần xúc động không giống nhau.

Lâm An là nơi Bùi gia bén rễ, năm đó Bùi gia nhậm chức Tiết Độ Sứ(5) ở Lâm An, một mặt miễn giảm thu thuế, một mặt khuyến khích dân chúng kinh doanh, tự lực cánh sinh, khai phá hải vực, để bảo đảm an nguy cho dân chúng còn dùng thuyền quan để hộ tống.

(5)Tiết độ sứ (節度使) ban đầu là chức võ quan cai quản quân sự một phiên trấn có nguồn gốc vào thời nhà Đường, Trung Quốc khoảng năm 710-711 nhằm đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài. Dần dần theo dòng thời gian, Tiết độ sứ kiêm quản hành chính, tài chính địa phương và cuối cùng trở thành lãnh chúa cha truyền con nối.

So với những nơi khác, dân chúng thành Lâm An đã giàu có từ lâu.

Nếu Bùi quốc công còn ở nhân thế, hai vị lang quân phủ Quốc công còn ở đấy thì thiếu niên trên lưng ngựa kia sao có thể cô đơn chiếc bóng.

Hoặc là Lâm An không trở thành đô thành của Nam Quốc, vẫn như cũ thuộc về sự cai quản của Bùi gia thì Bùi An chính là công tử phú quý số một số hai trong kinh thành này.

Vốn nên là tiên y nộ mã(6), tiêu sái bừa bãi, vô âu vô lo.

(6)Chỉ những người nhà giàu mang quần áo sang trọng, hào hoa xa xỉ.

Đội ngũ đón dâu tiếp tục tiến về phía trước, tiếng người dọc đường chưa bao giờ đứt đoạn.

Đèn đuốc nhà họ Vương cũng cháy suốt đêm, hôm sau, Vân Nương đã bị Thanh Ngọc đánh thức từ sớm, rửa mặt trước sau đó mặc hôn phục, bên trong mấy tầng mấy lớp đều xong xuôi mới bắt đầu trang điểm.

Trời còn chưa sáng, các chủ tử trong viện khác cũng chưa thức dậy.

Trong phòng chỉ có hai nha đầu Thanh Ngọc và Liên Dĩnh đi cùng, hai người hai tay chống đầu tựa vào trước bàn trang điểm, mỗi người nằm một bên không chớp mắt nhìn ma ma trang điểm cho nàng.

Mấy ngọn đèn dầu chiếu sáng cả căn phòng, rất yên tĩnh, cũng rất ấm áp.

Thanh Ngọc nhìn chằm chằm Vân Nương, càng nhìn càng vui mừng: “Tiểu thư, người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà sao nô tỳ đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, lại không hưởng ké được xíu nhan sắc nào của tiểu thư vậy.”

Liên Dĩnh tàn ác nói: “Vậy chắc phải bỏ vào nồi nấu lại, nặn lại mới được.”

Vân Nương không khỏi cười một tiếng, ma ma đang vẽ hoa điền(7) lên mặt nàng, nàng cười suýt nữa vẽ lệch, thành ra ma ma quay đầu trừng mắt nhìn hai nha đầu một cái: “Nói nhiều quá, không có việc gì thì tránh sang một bên, làm rộn nữa chờ lát nữa ta vẽ mặt mèo cho tiểu thư nhà ngươi đó.”

(7)花钿 là đồ trang trí hoa trên mặt của phụ nữ Hán thời cổ đại, tức là đồ trang sức hình hoa làm bằng vàng và đồ trang sức bằng ngọc. Khuyên hoa có ba màu: đỏ, xanh lá cây và vàng, trong đó phổ biến nhất là màu đỏ, được làm bằng vàng, bạc,... thành hình bông hoa để che mặt, là một loại trang sức phổ biến trong thời cổ đại nhà Đường. Ngoài hình hoa mận, còn có nhiều hình chim nhỏ, cá nhỏ, vịt con, v.v. rất đẹp và mới lạ. (Baike.baidu)

Thanh Ngọc lắc đầu: “Không đâu, tiểu thư nhà ta là nét đẹp trời ban cơ mà.”

Liên Dĩnh đồng ý: “Tiểu thư nhà ta dung nhan khuynh thành.”

“Không trang điểm tự đẹp.”

“Không cười người tự say.”

Ma ma cũng bị chọc cười, cười mắng một tiếng sau đó cứ mặc hai người ồn ào ở bên.

Tam tiểu thư mất cha mất mẹ, ngày thường cũng không cảm thấy gì, tới lúc này mới lộ vẻ trống vắng lạnh tanh, nếu không có hai nha hoàn rộn ràng ở bên, e là quá cô đơn.

Sắc trời dần dần sáng lên, bên ngoài mới có động tĩnh, Tứ tiểu thư là người tới đầu tiên.

Vào phòng thấy Vân Nương đã trang điểm xong, ngồi ở trên giường, nàng ta vội vàng tiến lên quan tâm hỏi: “Tam tỷ đã sửa soạn xong hết chưa?” Nói xong thì ngồi ở bên cạnh nàng, tỉ mỉ nhìn nàng một lượt, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ, nhẹ giọng nói: “Nếu ta có gương mặt như Tam tỷ thì nửa đời sau cũng không lo.”

Đáng tiếc vẻ ngoài nàng ta bình thường, xuất thân lại không tốt, cái gì cũng kém hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.