Buổi Hẹn Cuối Cùng

Chương 26




Tôi đã lầm. Không phải ngọn đèn bàn chiếu sáng căn phòng mà là cây đèn có cái chao màu hồng đặt trên tấm thảm. Xa hơn một chút là cái tràng kỷ, Miriam nằm dài trên đó, một phần thân thể được che khuất bởi Peter đang cúi xuống người bà và gã quay lưng lại phía tôi.

Đôi nam nữ không nghe thấy tôi bước vào nhưng họ đoán ra sự có mặt của tôi, hay ít ra, sự có mặt của người thứ ba. Họ không phải mất thời gian lâu la gì mới có thể biết được điều đó nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi có cảm giác như bức tranh toàn cảnh đã in đậm trong mắt tôi. Tôi có thể nhận rõ những chi tiết nhỏ nhất của hình vẻ trên các tấm rèm cũng như trên tấm thảm. Trong lò sưởi có ánh lửa bập bùng và bất chợt những tia lửa bùng lên từ một khúc củi rồi lại rơi xuống với những tiếng nổ lách tách.

Peter hơi quay đầu lại. Miriam đặt tay lên miệng như muốn chặn một tiếng kêu. Cả hai cứ sững người trong vài giây rồi thằng đực nhảy nhỏm trên đôi chân. Gã đã rời chiếc áo vét tông và nó đang treo ở lưng chiếc ghế bành cách tràng kỷ khoảng ba hay bốn mét. Tôi ra lệnh:

- Dừng lại!

Bàn tay tôi lăm lăm cầm khẩu 38, ngón tay để sẵn trên cò súng. Peter đứng phắt lại, cả thân hình hơi vươn ra phía trước, hai cánh tay lên gân như một võ sĩ chuẩn bị nhảy xổ vào đối thủ. Khuôn mặt gã tôi chỉ nhìn thấy đường viền bao quanh nhưng đôi mắt long lanh như hai hòn than hồng.

Tôi giơ tay khép cửa nhưng mắt vẫn không rời gã và tôi đứng dựa lưng vào cánh cửa. Rồi dùng tay trái tôi sờ soạng cái ngắt điện trên tường. Có hai cái và tôi bật luôn cả hai.

Ánh đèn chói gắt chan hoà khắp căn phòng.

Peter lảo đảo toàn thân và có lúc tôi tưởng gã định nhào lên người tôi mà quên hẳn khẩu súng của tôi.

Tôi bước lên hai hay ba bước và bất chợt thằng đực có vẻ bớt căng thẳng. Tôi hất đầu chỉ cho gã chiếc ghế bành ở gần tràng kỷ và ra lệnh:

- Ngồi xuống đấy và không được nhúc nhích.

Sự giận dữ khó tả lóe lên trong đôi mắt gã.

- Ngồi xuống! - Tôi nhắc lại. - Mày nên nhớ là tao sẽ bắn trước rồi mới cho mày biết sau.

Gã đi ngang người bước lại gần chiếc ghế bành và ngồi xuống, đôi mắt gã không rời mắt tôi.

Tôi xoay người lại đến đứng ở chân trường kỷ, từ vị trí này tôi có thể canh chừng cả hai người.

Miriam không dám cựa quậy. Vẻ nhợt nhạt như người chết trôi phủ lên khuôn mặt nhăn nhúm của bà trông giống như một cái mặt nạ xấu xí. Bất chợt tôi tưởng như nhìn thấy hình ảnh của bà hai mươi năm sau.

Miriam mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen trong suốt đang mở rộng ra làm lộ đôi giò lên tới quá đầu gối.

Một chiếc giày vải nằm lăn lóc ở dưới đất… Son đỏ nhoe nhoét ở miệng ở cổ vã cả bờ vai nữa.

Tôi chăm chú nhin Miriam hồi lâu nhưng vẫn luôn theo dõi Peter lúc này đã biến thành một bức tượng bằng muối. Chắc Miriam đoán dược ý nghĩ của tôi vì bà chợt đỏ mặt và sửa lại quần áo che trên người.

Tôi nói với giọng giễu cợt:

- Thật khổ tâm khi buộc phải phá thối một buổi gặp thân mật như thế này, nhưng không phải lúc nào người ta cũng có thể chọn lựa được thời điểm đến thăm.

Miriam liếm môi và từ từ ngồi dậy. Bất chợt bà hỏi với giọng khàn khàn:

- Ông định làm gì?

Rồi bà lần lượt nhìn tôi và Peter. Thằng đàn ông chỉ dán mắt vào khẩu súng 38 của tôi. Tôi đoán khẩu súng của gã để ở trong áo vét tông..

Tôi băn khoăn không biết người lái taxi có theo đúng lời dặn của tôi trong thư không. Tôi dặn anh ta chở Davy tới nhà Ga trung tâm rồi gọi điện cho ông biện lý báo cho ông biết tôi ở đâu. Không biết thời gian trôi bao lâu rồi kể từ lúc tôi rời anh ta? Không biết cứu viện có đến sớm không?

Tôi hất đầu về phía Peter và nói với Miriam:

- Anh bồ nhí của bà sẽ cùng tôi đến Nha cảnh sát. Thật tiếc cho bà vì mối tình đẹp đẽ như vậy mà lại bị chấm dứt nhanh chóng và bất ngờ đến thế!

Peter trề đôi môi. Gã có vẻ như một con chuột bị sa bẫy. Gã làu bàu nói:

- Tao sẽ gặp mày ở địa ngục.

Miriam rùng mình.

- Thế còn tôi?

Tôi nói với giọng khinh miệt:

- Còn bà, bà không có chuyện gì phải lo sợ cả.

- Người ta chỉ có thể kết tội bà là đã chứa chấp kẻ gian. Đúng là kẻ gian đó đã ám sát chồng bà… - Tôi giả bộ suy nghĩ. - Theo tôi thì bà chỉ bị kết án từ ba đến năm năm khổ sai. Xinh đẹp như bà thì quan toà chỉ kêu án với mức tối thiểu thôi. Nhất là nếu bà có ý kiến phô bộ đùi cho ông ta rửa mắt ngay trước khi ông ta đọc bản án. Và bồi thẩm đoàn tất sẽ mủi lòng khi được biết bà mặc đồ đại tang đúng vào lúc tên tội phạm độc ác giở trò quyến rũ bà.

Miriam nín thở.

- Tôi… tôi không được biết hắn đã giết Cole. Tôi không đủ khả năng cấm không cho hắn ở đây…

Bà không dám nhìn Peter.

- Hắn bắt ép tôi. Hắn buộc tôi phải tiếp đãi và cho tạm trú ở đây… Hắn doạ sẽ giết tôi nếu tôi từ chối.

Peter nhìn bà với cặp mắt hoài nghi. Trên gương mặt gã hiện lên một từ "chết". Bất chợt gã rống lên:

- Đồ nhà thổ! Đồ đĩ! Đồ con điếm! Đồ gái đứng đường!

Gã hơi nhỏm người trên ghế và cứ tiếp tục chửi với những danh từ thô tục nhất, bẩn thỉu nhất đến mức các bà hàng tôm hàng cá cũng phải đỏ mặt.

Còn bà, mặt bà sạm đi vì khiếp sợ. Cuối cùng như không thể chịu nổi, bà hét lên:

- Bowman, làm cho hắn câm mồm đi! Vì chúa, hãy làm cho hắn câm cái mõm lại. Tôi không thể chịu nổi nữa rồi!

Nhưng Peter không thèm nghe. Gã không còn là một con người nữa rồi. Gã trở lại thành một tên giết người tàn bạo như tôi đã nhìn thấy trong căn phòng của Estelle Moran. Và không phải những lời chửi rủa của gã làm Miriam sợ hãi mà chính là nét mặt gã. Tôi hiểu bà, bởi vì tôi cũng vậy, tôi sẽ hết vía nếu ở vào địa vị bà.

Bất chợt Peter ngừng lời. Với một giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn chứa đựng vẻ đe doạ khủng khiếp, gã nói thêm:

- Tao sẽ đánh dấu vào người mày sao cho suốt phần đời còn lại không một thằng đàn ông nào còn ham muốn mày. Tao sẽ rạch mặt mày và khi mọi người quay mặt đi với vẻ ghê tởm lúc gặp mày, lúc đó có thể mày sẽ hiểu ra…

Miriam kêu lên một tiếng khe khẽ và quay về phía tôi với bộ mặt van xin.

- Thôi đủ rồi, - tôi nói với Peter - Hãy chấm dứt những bài đít cua đi! Bây giờ mày đi theo tao.

Gã từ từ quay đầu và trước khi tôi kịp có một cử động nào, gã đã nhào lên người Miriam.

Bà hét lên và cố chống cự nhưng gã đã ghì chặt bà sát người gã, đẩy bà ra trước làm thành một vật cản giữa họng súng của tôi và gã. Tôi không thể bắn được, tôi có thể liều giết chết cả đôi nhưng lại không muốn giết Miriam. Bà cào cấu, vật lộn, dùng hết sức lực hét toáng lên. Bất chợt gã nâng người bà lên và lúc này cả hai đều ở tư thế đứng thẳng. Rồi với một động tác bất ngờ, gã đẩy mạnh bà về phía tôi. Tôi chỉ vừa vặn nhảy sang một bên. Nếu gã làm tôi bị ngã thì hết đời tôi, hết đời Miriam. Lợi dụng lúc tôi lúng túng, Peter nhào về phía chiếc ghế bành có treo chiếc áo vét tông và lẹ như tia chớp, gã thọc tay vào túi. Mặc dù mỗi động tác của gã chưa đầy một phần giây đồng hồ nhưng tôi có cảm tưởng như mình đang xem một cuốn phim quay chậm.

Miriam ngã lăn dưới chân tôi. Bà không còn rên rỉ được nữa, có thể là đã ngất rồi.

Peter đã lấy được súng ra. Bộ mặt gã làm người ta liên tưởng tới một chiếc đầu lâu biết cử động. Ngay tức khắc nếu không thì…

Tôi không biết mình bắn lúc nào, bắn thế nào.

Khẩu súng của tôi sủa lên hai tiếng và giật lại phía sau dội vào tai tôi. Một ít khói từ nòng súng tuôn ra.

Người ta có thể nói Peter như bị túm chặt bởi một bàn tay khổng lồ và đẩy gã về phía sau. Lúc này gã nằm dài ngay sát cạnh chiếc ghế bành với hai lỗ thủng to tướng ở ngực. Một kẻ khác không phải là gã thì sẽ bị chết tươi ngay. Nhưng với gã, gã vẫn còn sống và trong ánh mắt đầy vẻ thù hận.

Tôi nhìn thấy hai vệt đỏ loang rộng trên áo sơ mi. Một khúc củi sập xuống trong lò sưởi. Sau đó là sự im lặng hoàn toàn.

Miriam rên lên một tiếng yếu ớt và trong một thoáng tôi quay đầu đi. Đầu bà chạm vào bàn chân tôi. Người phụ nữ từ từ hồi tỉnh.

Một tiếng động nhẹ làm tôi giật nảy người.

Peter cố dùng tàn lực nâng khẩu súng. Tôi nhìn thấy mồ hôi đọng trên trán gã và sự cố gắng để gã duỗi thắng cánh tay. Nhưng thật quá sức, quá khó khăn. Gã biết mình sắp chết nhưng vẫn cố thử thắng lần cuối cùng.

Bất chợt tôi nhận ra bàn tay tôi vẫn còn cầm khẩu 38 đang phun khói và cảm thấy khá khôi hài.

Tôi còn lo ngại gì với một thằng đực đang hấp hối và một mụ đàn bà bị ngất vừa mới hồi tỉnh? Rất từ từ tôi nhét súng vào túi và bước lại gần Peter.

Chỉ có đôi mắt gã tỏ ra là còn sống. Hai con ngươi mở lớn đăm đăm nhìn tôi không chút ngạc nhiên khi tôi quỳ xuống bên cạnh gã. Gã không biểu lộ một chút kinh ngạc khi nhận thấy tôi rút khẩu súng ra khỏi các ngón tay gã. Cái đầu hơi động đậy rồi gã thì thầm rất nhỏ, phải chú ý lắm tôi mới nghe được lời gã nói:

- Phúc bảy mươi đời cho mày đấy!

Tôi lấy mùi xoa bọc bàn tay rồi siết cò khẩu súng của Peter. Viên đạn bắn ra làm vỡ toang chiếc bình hoa đặt ở cuối phòng. Miriam thốt lên một tiếng rồi hơi cựa quậy.

Peter còn muốn nói nhưng một dòng máu chảy trên đôi môi gã. Một cơn đau làm co giật những thớ thịt trên mặt gã.

- Dầu sao mày cũng biết rằng Cole, không phải tao… - gã thều thào nói.

- Phải, tao biết. Mày không đến kịp. Một kẻ khác đã đến đấy trước mày.

Một nụ cười nhạo báng nho nhỏ trên khuôn mặt gã. Gã còn muốn nói gì thêm nhưng lực đã tàn.

Thêm một cơn đau làm toàn thân gã rung động và tôi nghe có tiếng ọc ọc trong cổ họng gã. Rồi cái hàm cứng lại. Một cái giật cuối cùng và gã không còn cử động được nữa.

Tôi đặt lại khẩu súng vào trong lòng bàn tay gã, ngón trỏ để vào cò súng. Xong xuôi tôi đứng lên.

Lúc này mưa xối xả đập vào những tấm kính ở phòng khách và bất giác tôi cảm thấy rất lạnh. Tôi bước tới lò sưởi hơ đôi tay. Trong không khí mùi nhựa thông quyện lẫn mùi thuốc súng. điều này nhắc nhở tôi nhớ đến cảnh sát và khi các anh cớm đến đây tất họ muốn xem xét khẩu súng của tôi. Do đó tôi lấy từ trong túi ra và đặt nó lên cái bàn một chân.

Miriam vẫn rên rỉ và nằm nghiêng sang một bên. Tôi xốc bà lên và đặt nằm dài trên chiếc trường kỷ rồi tôi vỗ vỗ vào bàn tay để bà tỉnh hẳn. Bà làu bàu vài tiếng và cố đẩy tôi ra. Bất thình lình bà mở mắt và nhận ra tôi.

- Ông đấy hả, Bowman?

Trí nhớ của bà vụt trở lại và một lần nữa vẻ khiếp sợ cao độ hiện trên nét mặt bà.

Gỡ một bàn tay, bà đưa lên má. Trong cuộc vật lộn, Peter làm bà hơi bị thương. Bà nói:

- Vậy là không phải một giấc mơ. Peter muốn rạch mặt tôi, còn ông, ông để mặc cho hắn làm. Thực ra có phải ông muốn như thế không?

Bà lại bắt đầu khóc nức nở.

Tôi quay lại lò sưởi nhìn ngọn lửa, lưng quay về phía Miriam. Ở đàng xa, có tiếng còi hù nổi lên.

Miriam nói với giọng trách móc:

- Ông không bao giờ có ý định bắt Peter đi, vậy thì tại sao ông không giết hắn trước khi hắn làm tôi như thế này… - Bà chỉ vào bên má bầm dập.

- Tôi không thể bắn trong lúc hai người đang vật lộn, nếu không rất có thể tôi giết cả bà, - tôi giải thích. - Và bà hãy tin đi nếu tôi buộc phải giết hắn, không phải là tôi thích thế, mà chỉ là vì tôi ở tình huống tự vệ hợp pháp. Hắn đã cầm súng trong tay.

Bà nói với giọng khàn khàn:

- Tôi tiếc là ông đã không bắn cho dù có thể giết tôi. Ông còn nhớ những lời ông đã nói với tôi không? Những chuyện rắc rối của tôi mới chỉ là bắt đầu thôi.

- Bà đừng có lo, - tôi khuyên giải Miriam. Hãy cứ chờ những sự kiện xảy ra. Rất có thể bà thoát khỏi vụ này một cách tốt đẹp nhất mà bà không nghĩ tới.

Tiếng còi hú lại nổi lên lần nữa và lần này ở rất gần. Một vài giây sau có tiếng phanh rít mạnh bên ngoài rồi có tiếng cánh cửa lại đập ầm ầm.

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Ngoại trừ chiếc bình hoa bị vỡ thành từng mảnh còn không có gì có thể gợi ra một tấm thảm kịch đã xảy ra trong phòng vừa mới rồi và một người đã bị chết ở đây. Chỉ cần một vài nhát chổi để quét sạch mọi thức xoá sạch mọi thứ. Một khi cái xác Peter được mang đi cùng những mảnh vụn của chiếc bình pha lê, Miriam lại có thể bắt đầu tiếp khách ở đây, bắt đầu để cho những thằng đực tán tỉnh… Nhưng bà sẽ còn làm như thế nữa không? Phần tôi, tôi tin rằng không bao giờ bà quên được buổi tối buồn thảm này.

Những bước chân nặng nề giẫm sào sạo trên các hòn sỏi trước hàng hiên rồi tôi nghe thấy nhiều giọng nói. Miriam nhìn tôi, đôi chân mày nhíu lại và sửa lại bộ đồ ngủ trên người.

Tiếng chuông cửa thánh thót vang lên cùng lúc với tiếng đập mạnh vào cửa kính ở phòng khách.

Một người la to:

- Mở ra, trời ạ! Mở ra và nhanh tay lên!

Tôi đi về phía tiền phòng.

James Hadley Chase

Buổi hẹn cuối cùng

Dịch giả: Quang Huy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.