Bốn Lần Gả

Chương 5




“Chủ tử.” Xuân Tố có chút tò mò: “Tại sao ngài lại đột nhiên có hứng thú với Thất công tử vậy?”

Trong quá khứ, Tần Bồng chưa từng có cái gọi là nhớ mong với bất kỳ ai, giống như là chính mình có thể thanh đăng cổ phật cả đời, mà Vệ Diễn càng làm cho Tần Bồng có chút sợ hãi, đối mặt cái người tiểu thúc này, Tần Bồng giống như có thể trốn liền trốn, có thể tránh liền tránh. Hiện giờ Tần Bồng đột nhiên hỏi về Vệ Diễn, làm cho Xuân Tố không khỏi có chút giật mình.

“Hiện giờ muốn dựa vào sự hỗ trợ của hắn.”

Tần Bồng giải thích: “Tự nhiên muốn tìm hiểu nhiều hơn một chút.”

Xuân Tố nghe thấy vậy thì mỉm cười, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Thất công tử…… Nô tỳ không biết được nhiều lắm, đại khái là chuyện biết được cũng không khác các cô nương trong kinh mấy……”

Xuân Tố liền kể về Vệ Diễn.

Mười hai tuổi đi theo người nhà lên chiến trường, mười bốn tuổi nam tử Vệ gia đều chết trận ở tiền tuyến, chỉ còn một mình hắn bởi vì tuổi nhỏ nên không tham gia trận chiến lần đó may mắn còn sống sót. Khi đó tất cả mọi người cho rằng Vệ gia sẽ sụp đổ, Vệ gia ngoại trừ Tần Bồng, năm người chị dâu còn lại đều tái hôn, Vệ gia vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, cũng chỉ còn lại Vệ lão thái quân một mình chống đỡ Vệ gia. Còn tác dụng của Tần Bồng không mấy đáng kể.

Ai mà biết được vị thiếu niên mười bốn tuổi này lại lãnh binh trở lại chiến trường, từ đây liền trở thành nhân vật cấp bậc chiến thần ở chiến trường, quân địch ở biên giới gần như nghe tiếng là sợ vỡ mật, trở thành thần bảo hộ ở chiến tuyến phương nam của Tề Quốc.

Hắn một đường lên chức đến Đại tướng quân Trấn Nam nhất phẩm, tay cầm 30 vạn đại quân, mà địa vị của Vệ phủ trong kinh cũng nước lên thì thuyền lên, bởi vì Vệ Diễn không có thê tử, vì thế ban thưởng đều ban cho Tần Bồng và Vệ lão thái quân, đất phong, châu báu, tiền bạc trên danh nghĩa của Tần Bồng hiện giờ, ngay cả bản thân nàng cũng không biết là có bao nhiêu.

Mười năm qua đi, Vệ Diễn đã hai mươi tư tuổi, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm nam tử độc thân hoàng kim này, muốn chờ Vệ Diễn đón dâu, kết quả Vệ Diễn vẫn ở lại biên cảnh không có trở về, dựa theo lời của hắn nói là quốc không lập, gia không thành.

“Nhưng mà mọi người đều nói, lúc này Thất công tử phải trở về để thành thân.”

Xuân Tố nói, cũng không biết tại sao lại đỏ mặt, Tần Bồng tò mò đánh giá nàng ấy, giả vờ không thấy đỏ bừng trên mặt Xuân Tố: “Tin tức ở đâu ra vậy?”

“Bởi vì trăm hối tộc hàng, biên giới phương nam hiện giờ cũng đã an ổn, Thất công tử nếu còn nắm nhiều binh ở biên cảnh như vậy, triều đình sợ là sẽ không vui vẻ. Cho nên Thất công tử hẳn là sẽ trở về Tuyên Kinh.”

“Hiện giờ nếu chiến sự đã bình ổn, dựa theo lời hứa hẹn năm đó của Thất công tử, tất nhiên là muốn thu xếp việc hôn nhân.”

Xuân Tố cẩn thận liếc mắt nhìn Tần Bồng một cái, Tần Bồng ôm lò sưởi trong tay, thấy ánh mắt chờ mong kia của Xuân Tố kia, nhịn không được cười một tiếng: “Ánh mắt này của ngươi là sao? Chẳng lẽ là còn tưởng rằng ta sẽ đưa ngươi cho Vệ Diễn làm nha hoàn thông phòng sao?”

“Chủ tử chớ nên nói đùa!”

Xuân Tố cuống quít mở miệng: “Thất công tử làm sao có thể xem trọng nô tỳ?”

“Hả?” Hoa quang trong mắt Tần Bồng lưu chuyển, cười như không cười: “Ngươi thật sự có ý tứ này sao?”

“Chủ tử……” Xuân Tố thở dài: “Cô nương chưa gả trong Tuyên Kinh sợ là đều có ý tứ này. Nhưng nô tỳ biết thân biết phận, Thất công tử tựa như là mây trên bầu trời, nô tỳ không dám vọng tưởng, chỉ cầu được phụng dưỡng chủ tử sống quãng đời còn lại là được rồi.”

Tần Bồng vuốt vuốt lò sưởi trong tay, cũng không dây dưa với ý tứ của Xuân Tố với Vệ Diễn, thiếu nữ hoài xuân là chuyện bình thường, năm đó Tần Thư Hoài cho dù là một hạt nhân, quý nữ cao môn, nha hoàn kỹ tử đều giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ muốn cầu một đêm xuân phong.

Yến Kinh năm đó thậm chí còn có bài ca dao về Tần Thư Hoài:

Bắc Yến có nam lang,

Phương phố 60 hành.

Thân cao như cây trúc, mắt tựa ánh trăng.

Hận không thể ngày đêm tơ tưởng, chẳng trách xuân khuê phiền muộn,

Nguyện trân châu ngàn hộc, thập lý hồng trang, đổi hắn xuân phong nhất độ, mây mưa một hồi.

Muốn nói lẩm bẩm, Tần lang Tần lang.

Khi đó Tần Bồng vẫn luôn cảm thấy ca dao này rất có ý tứ, thường đọc ở trước mặt Tần Thư Hoài.

Năm đó Tần Thư Hoài da mặt mỏng, nàng vừa đọc như vậy, mặt hắn đã đỏ, giả vờ không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào sách.

Cuối cùng không nhịn được nữa, khiêng nàng lên giường, đỏ mặt đè lên, nói: “Nếu nàng còn đọc nó nữa, không cần trân châu ngàn hộc, thập lý hồng trang, ta cũng có thể làm cho nàng phải kêu ta là Tần lang.”

Năm đó Tần Thư Hoài nghèo túng, chỉ dựa vào một khuôn mặt là có thể làm cho nhiều cô nương hồi xuân như vậy, huống chi là Vệ Diễn hôm nay?

Có mặt mũi, có tiền, có tài năng, nếu Xuân Tố một chút ý tưởng với Vệ Diễn cũng không có, Tần Bồng mới cảm thấy không bình thường.

Tần Bồng lại từ trong miệng Xuân Tố hỏi thăm về những sự tích khác của Vệ Diễn, kết hợp với Vệ Diễn trong đầu mình một chút, lúc này mới cho Xuân Tố gõ cửa Vệ phủ.

Người mở cửa là một hạ nhân, nhìn thấy Tần Bồng, vội kêu quản gia Vệ Thuần lại đây.

Tần Bồng rất ít khi trở về, Vệ Thuần vội vàng từ hậu viện chạy tới, sốt ruột nói: “Đại phu nhân.”

Tuy rằng Tần Bồng gả cho người nhỏ tuổi nhất trong nhà họ Vệ, nhưng Vệ Dương lại là đích trưởng tử, bởi vậy mọi người đều gọi Tần Bồng là đại phu nhân.

Tần Bồng gật gật đầu, nói với Vệ Thuần: “Ta tới tìm mẫu thân.”

Vệ Thuần nghe Tần Bồng nói vậy, nhịn không được mà nhìn về phía trước một chút, vị phu nhân này rõ ràng khác với khi ra khỏi Vệ gia đến Hộ Quốc Tự năm đó, nhưng Vệ Thuần lại không dám nhiều lời, gật đầu nói: “Lão phu nhân đang nghỉ ngơi ở phòng ngủ, mời ngài vào.”

Nói rồi, Vệ Thuần liền đi phía trước dẫn đường, dẫn Tần Bồng đi về phía bên trong. Tần Bồng vừa mới tiến vào hậu viện, đã thấy một loạt tiểu đầu đinh đứng ở góc tường, những hài tử đó lớn nhất thì không vượt qua mười hai tuổi, mỗi người đều mặc quần áo giang hồ, hình như là mới từ trường luyện võ về, trên người còn mang theo mấy hạt cát.

Tổng cộng có năm hài tử, trộm quay đầu quan sát nàng, Tần Bồng làm bộ không thấy bọn chúng, cùng quản gia đi tới phòng ngủ của Vệ lão phu nhân.

Vừa đến cửa, trong phòng ngủ liền truyền đến mùi thuốc nồng nặc, Vệ lão phu nhân ho khan dồn dập, bên trong truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn:“Lão phu nhân, ngài nôn ra máu rồi!”

Tần Bồng nghe vậy nhanh chóng đi vào, thấy Vệ lão phu nhân đang nằm ở trên giường, nôn máu xuống bồn, nàng quay đầu liền nói: “Mau mời đại phu đến đây! Thuốc đâu rồi? Đại phu không có chuẩn bị một ít thuốc khẩn cấp sao?”

Nói rồi, Tần Bồng nâng Vệ lão phu nhân dậy, để bà dựa vào người mình, thuận tiện ho ra máu và thở dốc.

Vệ lão phu nhân không ho ra quá nhiều máu, một lúc lâu sau, bà dừng lại, nhìn thấy Tần bồng, Vệ lão phu nhân có chút cảm khái, nói: “Vợ của lão đại đã trở lại rồi à……”

“Mẫu thân.” Tần Bồng cũng không đàm luận về chuyện của Vệ Diễn với Vệ lão phu nhân, đỡ Vệ lão phu nhân nằm xuống, dùng khăn ướt lau mặt cho bà, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngài bệnh nặng đến bây giờ, vì sao lại không nói với con một tiếng?”

“Cũng không phải là chuyện gì lớn mà……”

Vệ lão phu nhân suy yếu nói: “Từ trước đến nay con không phải là một người hay gây rắc rối…… Ta còn có thể chống đỡ được một chút.”

Tần Bồng mím môi, nhìn bộ dáng của Vệ lão phu nhân, trong lòng có chút không đành lòng.

Hiện giờ Vệ gia có một đống tiểu hài tử, bên trên còn có một Vệ lão phu nhân, nguyên thân lại là một người mặc kệ sự đời, vị lão phu nhân này lại chẳng sợ bệnh nặng, trừ bỏ chống đỡ thì có thể làm sao được?

Tần Bồng thở dài, nắm tay Vệ lão phu nhân, nói: “Mẫu thân, ngài hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, lần này con đã trở về thì sẽ không đi nữa. Mọi việc đã có con lo rồi.”

Vệ lão phu nhân nghe thấy vậy, hoảng hốt mở to mắt, trong đôi mắt có chút vẩn đục của bà tràn đầy vui mừng, nhìn Tần Bồng, cảm khái: “Trưởng thành rồi……”

Tần Bồng mím môi: “Tiểu thúc biết chuyện này sao?”

“Không đâu……” Vệ lão phu nhân lắc lắc đầu: “Ta không muốn làm nó nhọc lòng. Nhưng mà…… Con kêu nó trở về đi.”

Trong mắt Vệ lão phu nhân đều là hiểu rõ: “Hiện giờ Thập lục hoàng tử đăng cơ, Tần Thư Hoài thì cường thế, A Diễn không trở lại thì con phải làm sao bây giờ.”

Nghe được lời của Vệ lão phu nhân nói, Tần Bồng cũng không biết như thế nào, trong lòng chợt có chút chua xót.

Chút chua xót này đại khái là cảm xúc của nguyên thân để lại, làm cho Tần Bồng có chút không thích ứng, nhưng ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được. Mẹ ruột không thể giúp cái gì, nhưng mẹ chồng lại hiểu nàng có bao nhiêu khó khăn. Tần Bồng hốc mắt liền đỏ, người bên cạnh đều lộ ra biểu cảm “Lại tới nữa”.

Sắc mặt của Vệ lão phu nhân cũng cứng đờ, nắm tay Tần Bồng, nói: “Đừng khóc! Thật vất vả mới có cơ hội trưởng thành, tức phụ của lão đại, đừng có khóc!”

Tần Bồng: “……”

Nước mắt chuẩn bị sinh ra liền bị vị lão phu nhân này làm cho nghẹn trở về.

Thấy Tần Bồng không khóc, mọi người liền thở ra đầy nhẹ nhàng, Tần Bồng cũng biết được đại khái phong cách của Vệ phủ là gì.

Nàng thở dài, nói với Vệ lão phu nhân: “Cảm ơn mẫu thân đã thông cảm cho con, bây giờ con sẽ đi truyền tin cho tiểu thúc.”

Vệ lão phu nhân gật gật đầu, rõ ràng là mệt mỏi.

Tần Bồng đáp chăn cho bà, đứng dậy, đi được vài bước, Tần Bồng đột nhiên nhớ tới một loạt tiểu đầu đinh kia: “Mẫu thân, những hài tử đó, hãy để con nuôi dạy một thời gian đi?”

Nhiều hài tử như vậy, Vệ lão phu nhân đại khái là thật sự không đủ tinh lực để chăm sóc.

Kỳ thật trước khi Tần Minh đăng cơ, Tần Bồng phỏng chừng cũng không có quá nhiều việc phải làm, cho nên Tần Bồng ngẫm lại, muốn giúp đỡ cho Vệ Diễn.

Vệ lão phu nhân gật gật đầu, lúc này Tần Bồng mới đi ra ngoài.

Nàng đi đến thư phòng cách vách, nhớ lại chữ viết của nguyên thân, viết một phong thư báo Vệ lão phu nhân bị bệnh nặng để gửi đi. Cuối thư lại giải thích thế cục của Tuyên Kinh hiện tại một phen, như vậy thì, chỉ cần Vệ Diễn hơi có đầu óc một chút, liền hiểu được lần này tới Tuyên Kinh là để làm cái gì.

Nếu hắn không hiểu thì với cái đầu óc này…… Tần Bồng cảm thấy nàng vẫn là nên sớm một chút bỏ gian tà theo chính nghĩa, đổi một cái chỗ dựa khác.

Sau khi viết thư xong, gửi theo con đường nhanh nhất là bồ câu đưa thư.

Biên giới núi cao sông dài, cho dù là bồ câu đưa thư thì cũng phải hết hai ngày, Tần Bồng vốn dĩ còn cảm thấy, thời điểm nàng nhận được hồi âm hẳn là khoảng bốn ngày sau. Nhưng mà không ngờ, chỉ qua ngày hôm sau, Tần Bồng đã nhận được thư hồi âm của Vệ Diễn.

Thời điểm Tần Bồng nhận được thư còn có chút kinh ngạc, nói với người đưa thư Thu Tố: “Nhanh như vậy sao?”

“Đúng vậy đó.” Thu Tố có chút kỳ quái: “Cũng không biết con bồ câu này bay như thế nào, sao lại có thể nhanh như vậy? Nghe người ta nói, trong quá khứ, đưa thư đến phía nam, nhanh nhất cũng phải là hai ngày một đêm đó……”

Tần Bồng không nói chuyện, trực giác của nàng cảm thấy chuyện này có chút không đúng, nhanh chóng mở thư ra.

Quả nhiên liền nhìn thấy mặt trên có viết:

Mẫu thân an tâm dưỡng bệnh, tám ngày sau đến.

Nhìn khoảng thời gian, thế mà là ba ngày trước!

Ba ngày trước Tần Bồng đang ở trong cung, mới là ngày thứ ba diễn ra cung biến mà Vệ Diễn đã nhận được thư tín, không chỉ khiến hắn trở về mà còn báo cho hắn chuyện Vệ lão thái quân bệnh nặng?!

Là ai khiến hắn trở về? Muốn hắn trở về để làm cái gì?

Tần Bồng nhéo lá thư, trong đầu chợt hiện lên lời Xuân Tố nói mấy ngày trước.

Trăm hối tộc hàng, biên giới phương nam hiện giờ đã an ổn, nếu Thất công tử còn nắm nhiều binh đợi ở biên giới như vậy, triều đình sợ là sẽ không vui vẻ. Cho nên Thất công tử hẳn là sẽ trở về Tuyên Kinh……

Trăm hối tộc hàng, trong cung ấu đế đăng cơ, một vị tướng chỉ có uy hiếp lại không có tác dụng……

Tần Bồng nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, quay đầu nói: “Mau lấy giấy bút tới đây cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.