Bốn Lần Gả

Chương 12




Tần Bồng vừa ra khỏi vương phủ, ngay lập tức lên xe ngựa nói: “Nhanh lên, cho người xuôi theo sông hộ thành mà tìm!”

Nghĩ nghĩ, Tần Bồng thò đầu ra, nói thẳng: “Cho ta một đội nhân mã, ta tự mình đi tìm!”

“Hả?!” Xuân Tố ngây người, vội vàng khuyên nhủ: “Chủ tử, ngài cũng không thể…”

“Đừng nói nữa.” Tần Bồng quay đầu nói với quản gia Vệ Thuần đang điều khiển ngựa: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi cứu tiểu thúc.”

Vệ Thuần gật gật đầu, trải qua mấy ngày nay, ông ta đối với vị “Đại phu nhân” này đã là nói gì nghe nấy, ông ta giá ngựa trở về Vệ phủ, liên lạc với người khác, sau đó nhanh chóng dẫn toàn bộ người của Vệ phủ ra ngoài. Tần Bồng cũng đi theo, một đoàn người bắt đầu tìm kiếm dọc theo bờ sông.

Lúc này trời dần sáng lên, sau khi Tần Bồng dẫn theo hạ nhân tìm kiếm một đêm cũng không tìm được, nàng không khỏi có chút hoảng hốt. Mắt thấy mặt trời đã mọc lên, nàng cảm thấy có hơi buồn ngủ, nói với người bên cạnh: “Các ngươi tiếp tục tìm, ta đi ngủ một giấc, có tin tức lập tức báo cho ta biết.”

Vệ Thuần gật đầu, Tần Bồng ngáp một cái rồi lên xe ngựa, dựa vào trên người Xuân Tố, lung la lung lay tiến vào thành.

Cả người nàng đều mệt mỏi đến mức không chịu được, Xuân Tố chuẩn bị xong nước cho nàng, Tần Bồng để cho người lui xuống, tự mình ở trong phòng tắm rửa mặt. Đang tắm, nàng láng máng nghe được một tiếng đồ vật rơi xuống.

Cả người Tần Bồng lập tức trở nên cảnh giác, Bắc Yên thịnh hành tập võ, Thời điểm làm Khương Y nàng cũng là một vị võ tướng, dù là thân thể Tần Bồng này không có căn cơ gì nhưng một chút hiểu biết cơ bản vẫn ở lại.

Tần Bồng giả vờ không biết bên ngoài đã có người đến, thong dong đứng dậy, mặc áo choàng vào, cách bình phong rút bảo kiếm nàng đã sớm bảo người chuẩn bị ở trên thùng tắm ra.

Những năm làm công chúa Bắc Yên kia, ám sát vô số, từ trước đến nay lòng cảnh giác của nàng rất mạnh, sau khi trở thành Tần Bồng, nàng lập tức cho người dựa theo tất cả kinh nghiệm năm đó mà bố trí gian phòng. Trong gian phòng đó, khắp nơi là vũ khí của nàng, khắp nơi cất giấu độc dược, nàng mặc y phục tử tế, giấu đoản kiếm ở trong tay áo, cũng không có gì sợ hãi.

Nàng không có ý định đánh rắn động cỏ, người kia đã tới, chỉ cần nàng lên tiếng thì đối phương sẽ lập tức ra tay. Vì vậy nàng giả vờ như hoàn toàn không biết gì cả, đi đến chỗ cách cánh cửa gần nhất định uống nước, nhưng dường như là đối phương lại biết ý đồ của nàng, vào lúc nàng đi về phía cánh cửa, bỗng nhiên một đoạn vải dài lộ ra từ cái màn giường rũ xuống túm đến trên lưng Tần Bồng, bỗng nhiên kéo Tần Bồng đến trên giường.

Gần như là trong nháy mắt Tần Bồng đã rút đoản kiếm ra, mà người kia cũng đưa tay che miệng nàng cùng lúc đó, dùng cơ thể đè lên nàng, đồng thời một cái tay khác nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng.

Lúc này, cuối cùng Tần Bồng cũng nhìn rõ người đối diện, dáng dấp hắn vô cùng anh tuấn, toàn thân ướt sũng, dính phải cây rong và bùn đất giống như là mới bò từ trong nước lên.

Hắn có một đôi mắt biết cười, lúc nhìn Tần Bồng dù rõ ràng là không có ý gì nhưng cũng phảng phất như hàm chứa xuân sắc. Kiếm của Tần Bồng đặt ở trên cổ hắn, chỉ cần nàng thoáng dùng sức là có thể cứa vào da thịt.

Bọn họ duy trì tư thế giằng co này, hơi thở nam nhân kia nói chuyện phả vào trên mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Nhiều năm không gặp, cũng không biết thân thủ của tẩu tử tốt lên nhiều như vậy.”

Tần Bồng không nói chuyện, nàng nhìn nam nhân trước mắt này, biết rất rõ, là Vệ Diễn.

Người mà nàng tìm một đêm bây giờ cũng không biết là làm được như thế nào lại chờ nàng ở ngay trên giường của nàng!

Tần Bồng không vội tỏ rõ lập trường, bởi vì trực giác của nàng cho thấy Vệ Diễn thời khắc này không thích hợp, đối phương chăm chú đáng giá nàng giống như muốn nhìn thấu mỗi một tấc của nàng, hắn tới gần nàng, hàm chứa nụ cười nói: “Tẩu tẩu nhận ra ta rồi?”

Nói xong, Vệ Diễn chậm rãi buông tay, Tần Bồng cũng thu kiếm, nàng rốt cục có thể nói chuyện, xấu hổ quay mặt đi, nói với Vệ Diễn: “Ngươi đứng lên.”

Vệ Diễn cười nhạo thành tiếng, đứng lên, lại vẫn một mực nắm lấy cổ tay cầm đao của nàng, cười như không cười nói: “Tẩu tẩu có thể giải thích một chút với ta thân thủ này đã xảy ra chuyện gì hay không? Ta cũng không nhớ là đại tẩu của ta đã từng học võ cơ đấy.”

“Tự học cũng phải báo cho ngươi biết sao?” Tần Bồng cười lạnh ra tiếng: “Buông tay!”

“Được rồi, chuyện võ nghệ chúng ta không đề cập tới. Vậy không bằng đại tẩu nói một chút cho ta biết, là thế nào mà từ một nữ nhân quỳ khóc muốn thủ tiết lập tức trở nên thông minh nhạy bén như thế?”

Tần Bồng nghe thấy lời nói của hắn, hiểu rõ ý tứ cả hắn, nàng lại bật cười: “Ta không giải thích được, không bằng ngươi giúp ta giải thích đi?”

Vệ Diễn không nói chuyện, lại trực tiếp động thủ! Tần Bồng phát hiện hắn ra tay, cổ tay khẽ đảo, đoản kiếm trên tay nàng đánh một vòng. Đối phương sau khi xoay người tránh thoát, đưa tay chặn đứng đoản kiếm của nàng, đập một chưởng lên trên cổ tay của nàng, đau đớn dữ dội bỗng nhiên truyền đến, kiếm liền rơi xuống trong tay hắn, hắn không lưu tình chút nào mà gập tay Tần Bồng lại, ấn nàng trên giường, nhân tiện nói: “Thám tử có võ công kém giống như ngươi thế này thật đúng là lần đầu tiên ta gặp.”

Trong lúc nói chuyện, Vệ Diễn đã đưa tay để xé mặt của Tần Bồng. Kết quả sau đó sờ được một làn da bóng loáng, Vệ Diễn ngẩn người.

Tần Bồng nhìn động tác của hắn, đã bình tĩnh trở lại. Vệ Diễn không thể tin lại sờ soạng hai lần nữa, Tần Bồng buồn bực nói: “Đừng có sờ nữa, mặt thật.”

“Các ngươi hạ đủ dốc hết vốn liếng nhỉ?!”

Vệ Diễn kịp phản ứng, sau đó lại đưa tay kéo quần áo của Tần Bồng. Cả người Tần Bồng xù hết lông lên: “Ngươi làm cái gì đó!”

Vệ Diễn cười lạnh thành tiếng, thấy Tần Bồng che giấu thì càng thêm xác định, nhanh chóng kéo quần áo Tần Bồng xuống, cười nói: “Có lẽ ngươi không biết, trên người Tứ công chúa có…”

Nói còn chưa dứt lời, Vệ Diễn đã im bặt đi, một đóa hoa mai yêu diễm ướt át kết hợp với bả vai mượt mà trắng nõn, khiến huyết mạch người nhìn thấy sục sôi.

Tần Bồng xấu hổ và giận dữ không thôi, xoay người lại tát Vệ Diễn một cái. Vệ Diễn bị nàng đánh xong mới kịp phản ứng, bị dọa đến mức từ trên giường lăn thẳng xuống dưới đất, ở trên mặt đất nói cũng nói không nên lời, lắp ba lắp bắp nói: “Tẩu… Tẩu… Tẩu tử!”

“Khốn kiếp!”

Tần Bồng ném gối sứ trên giường tới, Vệ Diễn bị dọa ôm đầu nhanh chóng quỳ xuống, vội vàng nói: “Tẩu tử, là đệ sai rồi, là đệ lỗ mãng…”

Tiếng gối sứ vỡ nát kinh động đến người bên ngoài, Thu Tố vội vàng nói: “Chủ tử?”

“Không có chuyện gì!”

Tần Bồng đè nén giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, nói với người bên ngoài: “Đừng vào, ta khó chịu thôi!”

“Dạ…”

Tỳ nữ phía ngoài có chút bất đắc dĩ, cảm thấy tính tình của vị chủ tử này đúng là càng ngày càng nóng nảy.

Mà Tần Bồng ngồi ở trên giường, cả người thật sự là tức giận mà không đánh ra được.

Nàng sống nhiều năm như vậy, từ trước đến nay đều là nàng đùa giỡn người khác, bị người ức hiếp như thế này vẫn là lần đầu tiên. Nhất là người này còn là người nàng hao tâm tổn trí giúp đỡ, nàng càng cảm thấy uất ức cực độ.

Nàng ngồi ở trên giường thở phì phò, bình tĩnh lại. Vệ Diễn cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, thấy quần áo Tần Bồng vẫn không chỉnh tề, nhỏ giọng nói: “Tẩn tử, quần áo…”

Tần Bồng vừa nghe hắn nói chuyện, tức giận đến mức ném cái chén bên cạnh qua rồi đập vỡ!

Hiện tại nàng cũng không dám kinh động đến người bên ngoài, mình và tiểu thúc ở trên giường áo mũ không chỉnh tề, bị ai nhìn thấy cũng đều không nói rõ ràng được.

Thế nhưng lần thua thiệt này thật sự là khiến nàng buồn bực. Nàng muốn đánh chết người trước mặt này nhưng lại phải dựa vào người này.

Nàng càng nghĩ càng giận, vành mắt đỏ muốn khóc lên. Vệ Diễn lặng lẽ quan sát nàng, nhìn thấy Tần Bồng khóc, hắn lập tức trở nên luống cuống, vội nói: “Tẩu tử đừng tức giận, có chuyện gì đều do đệ, là lỗi của đệ. Đệ vừa trở về đã bị đuổi giết, lòng nghi ngờ nặng hơn, lại trông thấy tẩu tử khác biệt quá lớn so với ngày trước, ngày thường đệ gặp nhiều thám tử, cho nên…”

“Đừng nói nữa.”

Tần Bồng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, quyết định chịu đựng lần thua thiệt này.

Nàng kéo áo lên, dây dưa rất lâu, rốt cuộc mở mắt nói: “Nói một chút đi, chạy trở về thế nào?”

Thấy cảm xúc của Tần Bồng đã hòa hoãn lại, cuối cùng Vệ Diễn cũng nhẹ nhàng thở ra.

Từ trước đến nay hắn sợ nhất là nữ nhân khóc, mà vị tẩu tử này lại khóc thảm thiết nhất. Nước mắt cũng không lấy tiền, nói rơi là rơi. Hắn vốn cảm thấy nhà mình lấy Tần Bồng thua thiệt rất nhiều, bây giờ còn gặp phải chuyện này, Tần Bồng đâm chết hắn, hắn cũng cảm thấy là nên vậy.

Hắn cẩn thận nhìn Tần Bồng. Tần Bồng thấy hắn nãy giờ không nói gì, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tại sao không nói chuyện?”

“Cái kia, tẩu tử…”  Vệ Diễn cẩn thận từng li từng tí cười theo: “Đệ… Có thể đứng nói chuyện không?”

Cho chút tôn nghiêm đi.

Tần Bồng nghe vậy, lúc này mới phát hiện hóa ra vừa rồi Vệ Diễn vẫn luôn một mực ôm đầu mặc cho nàng đập.

Nàng cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, tức giận vừa rồi cũng biến mất.

Ý cười nói khóe miệng nàng nén không được, trên mặt vẫn muốn giả vờ đứng đắn: “Tiểu thúc không muốn quỳ, vậy thì không quỳ thôi. Dù sao tiểu thúc cũng không làm gì sai…”

“Đừng!” Vệ Diễn nghe xong đầu liên to lên, đau khổ giơ tay: “Đệ quỳ nói chuyện, chúng ta nói chuyện cho tốt, đừng chèn ép đệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.