Bồi Thường Hôn Nhân

Chương 14





Lại là giọng điệu này, anh đùa giỡn với cô, Lộ Dao cũng không hề phản bác, gật đầu tán thưởng.
 

 
 
**************
 
Chu Gia Càng nhìn chằm chằm người nào đó ghé lên bàn cơm ngủ, khó xử, nha đầu này như thế nào lại ngủ ở đây? Như thế nào liền không thể ngủ a? Những người kia nói những lời khách sáo với anh, lời nói đều nhàm chán lại không thú vị, thật lâu mới quay lại vấn đề chính. Lúc đó hai mí mắt của Lộ Dao đã bắt đầu đánh nhau, dùng khuỷu tay chống ở trên bàn nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới liền ngủ rồi, cuối cùng theo cánh tay chậm rãi ghé lên bàn, cả khuôn mặt đều chôn lên đó.
 
Phát hiện cô ngủ, Chu Gia Càng thập phần bình tĩnh mời mọi người ra ngoài, bọn họ đã chuẩn bị phòng khách sạn cho anh, lúc này Chu Gia Càng đang do dự có nên đánh thức Lộ Dao đậy hay không, rốt cuộc ngủ trong tư thế như vậy cũng không thoải mái.
 
Do dự trong chốc lát, Chu Gia Càng vẫn là quyết định tiến lên đánh thức cô, vỗ nhẹ bả vai cô, nhẹ giọng nói: “Lộ Dao, thức dậy đi, về phòng rồi ngủ.”

 
Không phản ứng, lại lay, lại gọi.
 
“Hoa Hoa…… Đừng nghịch….Chị muốn ngủ.” Trong lúc ngủ Lộ Dao mơ màng nghĩ Hoa Hoa quậy phá cô, theo bản năng duỗi tay vỗ lên vai, mơ mơ màng màng lẩm bẩm.
 
Loại âm thanh mềm mềm không tỉnh ngủ này, tê tê dại dại xẹt qua ngực Chu Gia Càng, lấy lại ý thức, nhìn đến khuôn mặt an tĩnh ngủ, lại không đành lòng đánh thức cô.

 
Nhưng mà……. Cô mới gọi cái gì? Hoa Hoa?
 
Chu Gia Càng khóe miệng run rẩy, nếu anh nhớ không lầm Hoa Hoa là cún kiểng của Chử Nhứ được sửa soạn trang điểm cực kì điệu đà. Phàm là người trần đi ngang qua nhìn thấy đều sẽ không quên!
 
Chu Gia Càng nhìn một bàn đồ ăn thừa, lại nhìn nhìn Lộ Dao ngủ bên cạnh bàn ăn không mấy sạch sẽ, tay xoa xoa ấn đường, đi về phía cửa gọi phục vụ đi vào.
 
Sau khi đưa đồ cho người phục vụ, nói với cô ấy số phòng, và yêu cầu cô gửi đồ lên lầu sau hai phút. Sau đó, cô lấy ba tờ tiền đỏ từ ví và đưa cho người phục vụ.
 
Loại chuyện ôm con gái này, Chu đại kiến trúc sư là lần đầu tiên làm, không khỏi có chút chân tay vụng về, cũng may còn hiểu phải thả nhẹ động tác, anh không phát hiện chính là, khi anh bế ngang cô lên, người trong ngực hơi hơi rung động một chút, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng gắt gao nắm chặt….
Chu Gia Càng vững vàng bế Lộ Dao đi ra ngoài, đối với thân thể mềm mại trong lòng ngực thấp giọng nói: “Thật là nhẹ.”
 
Người trong ngực nghe xong lời này, ngón tay vốn dĩ đã buông lỏng bây giờ lại siết chặt…….
 
Người đàn ông thân hình cao lớn, tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt cương nghị, biểu tình nhàn nhạt, trong lòng ngực ôm một cô gái nhỏ xinh mảnh khảnh, hình ảnh kia xác thực…….. Phi thường đẹp mắt, chẳng qua cô gái trong ngực tựa hồ như bất tỉnh nhân sự.

 
Không thể không nói chu gia càng có da mặt dày tiềm chất, ôm một cô gái thoạt nhìn bất tỉnh đi qua, dưới tình huống tỉ lệ quay đầu cao tới 200%, còn có thể mặt không đổi sắc.
 
Đến cửa phòng, Chu Gia Càng cầm thẻ phòng nhẹ nhàn quẹt thẻ, cửa liền mở ra.
 
Ánh vào trong mắt là gian phòng xa hoa, Chu Gia Càng ôm Lộ Dao đến bên giường lớn, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tầm mắt chuyển tới trên mặt cô, phát hiện mặt cô phiếm hồng, còn có một tầng mồ hôi mỏng, phỏng chừng là nóng, dưới loại thời tiết này anh đi trên đường đến đây, tựa hồ cũng là một thân mồ hôi.
 
Nhìn bàn chân trắng nõn mang giày sandal của cô, Chu Gia Càng do dự một chút, cuối cùng vẫn là duỗi tay giúp cô cởi giày, sau đó mở ra điều hòa, kéo rèm lên sau đó mới đi ra ngoài.
 
Nghe được tiếng bước chân xa dần, Lộ Dao mới từ từ mở hai mắt, một đôi mắt to hơi hơi chuyển động một chút, trong lòng đã loạn đến sông cuộn biển gầm, trong đầu chỉ nhớ đến một chuyện:
 
Cô vừa mới bị anh bế lên, còn là kiểu ôm công chúa, anh còn nói cô quá nhẹ……..
 
Lúc này, nhịp tim của cô vẫn chưa hồi phục, cô nhẹ nhàng cong ngón chân, là anh giúp cô cởi giày ....
 
Lộ Dao ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, cuối cùng thế nhưng hơi hơi gợi lên khóe miệng, trong lòng nổi lên một cảm giác ngọt ngọt nho nhỏ, nhớ đến hình ảnh anh ôm cô, cảm giác ngọt ngào ấy lại nhấn chìm cô trong đấy.
 
Cô đột nhiên minh bạch, cô giống như là thích anh,tim tự động đập nhanh khi anh đến gần, cảm giác vừa mong chờ vừa sợ hãi khi ở bên anh, loại cảm giác vừa vui thích vừa mù mịt này, hết thảy hết thảy giống như đều là bởi vì cô…… Động tâm.
 
Đột nhiên nhớ tới một câu, cảm giác thích một người, chính là khi ở gần người đó, tim sẽ tự động mà đập nhanh.
 
Hoặc là cô vẫn luôn có hảo cảm với anh, anh lớn lên đẹp trai, giỏi giang, khí chất thành thục, anh là một kiến trúc sư phi thường ưu tú, lúc anh trầm mặc không nói lời nào cô cũng thích, bọn họ mỗi ngày sớm chiều ở chung……
 

Bên ngoài phòng, Chu Gia Càng mở laptop và bắt đầu sửa bản vẽ, động tác trên tay nhanh như bay, giống như những chuyện vừa rồi không một chút ảnh hưởng tới anh, anh dường như không để ý đến Lộ Dao tỉnh dậy trên giường của mình sẽ phản ứng như thế nào.
 
Một giờ sau, Chu Gia Càng đã sửa xong bản vẽ, nhìn thời gian đã 2 giờ chiều, nha đầu kia phỏng chừng đang ngủ ngon lành, vậy thì để buổi tối rồi hãy gọi cô rời giường đi!
 
Lộ Dao trong một đống suy nghĩ rối tinh rối mù mà thiếp đi, nhưng mà ngủ không an ổn, mơ mơ màng màng cảm thấy có người gọi mình, cô giãy giụa mở mắt, nhìn thấy Chu Gia Càng đứng ở mép giường, “Lộ Dao, rời giường.”
 
Thực sự có người gọi cô! Lộ Dao vội vàng ngồi dậy: “Sư phụ, em, em…………”
 
Cô ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra câu hoàn chỉnh.
 
 
 
 
 
 
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.