Bố Y Quan Đạo

Chương 31: Cưỡng ép




Hồng Lâu hội sở không hổ danh là câu lạc bộ tư nhân đỉnh cao, đồ ăn thức uống trong đây cực kỳ tuyệt vời, có đầy đủ tất cả các món ngon trong nước. Triệu Truyền thích ăn những món vùng sông Hoài và Quảng Đông, vì vậy những món ăn trên bàn phần lớn đều là hải sản và những món ăn mang phong vị vùng sông Hoài.

Trương Thanh Vân vốn cũng có khẩu vị riêng, nhưng tất cả món ăn dọn ra trên bàn hắn đều có thể dùng được, ăn uống rất say sưa.

Triệu Truyền dùng cơm rất nhanh, Trương Thanh Vân mới ăn được một nửa thì hắn đã xong rồi. Vì vậy Trương Thanh Vân cũng chỉ biết ăn thêm vài thứ qua loa sau đó buông đũa, có vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn.

Sau khi dùng cơm thì Triệu Truyền cũng không nhắc đến chuyện công việc, tất cả mọi người chỉ nói chuyện phiếm. Trương Thanh Vân thấy Triệu Truyền quan tâm Cảnh Sương xuất phát từ chân tâm, xem ra Tôn Khoa rất có sức nặng đối với Triệu Truyền, nhưng Tôn Khoa rốt cuộc là người như thế nào?

Khi mọi người nói chuyện được một lúc lâu thì Trương Thanh Vân nghĩ rằng lúc này cũng không còn sớm, hắn liền nói lời cáo từ. Triệu Truyền cũng không muốn giữ lại, hắn bắt Cảnh Chiến tiễn Trương Thanh Vân và Cảnh Sương ra ngoài. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Ôi, Em nói này anh...Anh rể, những thẻ bạc này anh cầm đi.

Vừa ra khỏi cửa thì Cảnh Chiến đã nói một câu.

- Phụt!

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa thì té xỉu, vẻ mặt Cảnh Sương thì trở nên đỏ thẫm, nàng quát lên bằng giọng cực kỳ xấu hổ với Cảnh Chiến:

- Em nói bậy gì đó? Em...Em...

- Có gì không đúng sao? Mọi chuyện là như vậy mà.

Cảnh Chiến gãi gãi đầu, hắn méo miệng nói.

- Thẻ gì, sao phải đưa cho anh?

Trương Thanh Vân lập tức nói lời xoay chuyển chủ đề.

- Anh quên rồi sao? Đây là số tiền mà anh vừa rồi đã thắng trong chiếu bạc, tiền này em cũng không muốn, tiền anh thắng chính là của thủ trưởng.

Trương Thanh Vân lập tức sững sờ, hắn lập tức từ chối. Cảnh Chiến lại không chịu nhượng bộ, hắn đơn giản chỉ cần cưỡng ép nhét tiền vào trong túi áo Trương Thanh Vân. Nếu nói chính thức ra tay thì mười tên Trương Thanh Vân cũng không bằng một Cảnh Chiến.

- Biểu tử, em nói thật cho chị biết, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Hơn nữa lại còn đi cùng Triệu đại ca đến đây đánh bạc, em chẳng qua chỉ là một tham mưu thì có gì béo bở mà kiếm ra tiền?

Vẻ mặt Cảnh Sương đột nhiên biến đổi, nàng nói.

Cảnh Chiến vừa nghe thấy lời nói của Cảnh Sương thì lập tức cúi đầu, hắn chỉ viết vâng dạ nhưng chẳng biết trả lời thế nào cho phải.

- Thôi được rồi, cậu ấy đã dám lấy tiền ra trước mặt thủ trưởng thì chắc chắn khoản này phải có lai lịch rõ ràng, chị cũng không cần phải lo lắng, những vấn đề liên quan đến quân nhân chúng ta không thể nào hiểu cho rõ được.

Trương Thanh Vân cười nói.

Cảnh Chiến vừa nghe thấy những lời của Trương Thanh Vân thì lập tức dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn. Cảnh Sương cũng nghe thấy rõ ràng nhưng tính cách của nàng trước đây đều muốn giành phần thắng, nàng hừ một tiếng rồi trợn trừng mắt nhìn Cảnh Chiến, lúc này Cảnh Chiến cũng sợ đến mức liên tục nhăn mặt với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân thầm cười, tục ngữ có câu "Chị cả giống như mẹ", lời này quả nhiên không sai. Cảnh Chiến này là một nam nhân cao lớn thô kệch lại cúi đầu nhận thua giống như một đứa bé trai, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cũng thật sự quá mức khó tin.

- Chị, anh...Anh Trương, em chỉ có thể tiễn hai người đến đây thôi, một lát nữa em còn phải đi theo thủ trưởng về căn cứ.

Khi đi đến cửa ra vào Hồng Lâu hội sở thì Cảnh Chiến dùng giọng có chút không muốn nói.

Ánh mắt Cảnh Sương cũng trở nên dễ chịu hơn, nàng nhìn em trai một lúc lâu rồi lên tiếng:

- Được rồi, em là quân nhân thì phải bảo trọng, lúc này em đi theo Triệu đại ca chị cũng tương đối yên tâm, có chuyện gì thì gọi điện cho chị.

Cảnh Chiến gật đầu, Trương Thanh Vân bắt tay với hắn, cuối cùng mọi người cũng phải vẫy tay từ biệt. Lúc này nhân viên trong Hồng Lâu hội sở đã lái xe đến trước mặt Trương Thanh Vân và Cảnh Sương, tên nhân viên bước xuống xe và đưa cho Trương Thanh Vân một tấm card màu đỏ, hắn cung kính nói:

- Chào Trương tiên sinh, đây là Vương tiên sinh phân phó, Vương tiên sinh muốn tôi đưa nó cho ngài.

Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn vốn tưởng rằng Vương Trạch chỉ nói cho vui, không ngờ đã sắp xếp cho mình một thẻ hội viên cao cấp. Xem ra những nhân vật đỉnh cao trong xã hội đều là bậc tài trí hơn người, làm việc rất có khí độ, phong cách và thủ đoạn cũng rất đặc biệt.

- Cám ơn!

Trương Thanh Vân nhận lấy tấm card đỏ nhìn qua nhìn lại. Tấm card này có tính chất khá đặc biệt, khi đặt vào trong tay thì sinh ra cảm giác rất mềm mại giống như ngọc thạch, rất thoải mái. Hắn còn nhìn thấy dưới góc tấm card đã được khắc tên mình, công nghệ in rất tốt, chữ in cũng rồng bay phượng múa, khí thế bất phàm.

- Thế nào rồi? Triệu đại ca có nói gì không? Có để lộ ra điều gì không?

Cảnh Sương chăm chú lái xe, nàng khẽ cười nói.

- Chị thử đoán xem anh ấy nói gì với tôi?

Trương Thanh Vân lập tức nói ra một câu trêu chọc.

Cảnh Sương liếc xéo Trương Thanh Vân, nàng hừ một tiếng, rõ ràng cảm thấy bất mản vì Trương Thanh Vân thừa nước đục thả câu, trong miệng liên tục lầm bầm:

- Không muốn nói thì đừng nói, tôi cũng không cần biết các anh nói với nhau những gì.

- Ha ha!

Trương Thanh Vân nở nụ cười cực kỳ thoải mái, thật ra bộ dạng tức giận của Cảnh Sương rất mê người, hắn nhìn thấy và cực kỳ ngứa ngáy, vì vậy mà dùng giọng hài hước nói:

- Tôi có thể nói ra nhưng chị phải không được tức giận, thật ra anh ấy liên tục uy hiếp tôi.

- Sao?

Cảnh Sương kêu lên một tiếng:

- Sao có thể như vậy được? Anh ấy uy hiếp anh cái gì?

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Anh ấy uy hiếp tôi, nếu như tôi không tốt với chị thì anh ấy sẽ làm tôi đẹp mặt.

- Anh...Anh...

Hai gò má Cảnh Sương chợt ửng hồng, nàng đột nhiên giẫm chân phanh, Trương Thanh Vân không đề phòng nên thân thể lập tức phóng về phía trước. Không đợi Trương Thanh Vân kịp điều chỉnh lại, hai bàn tay trắng như phấn của Cảnh Sương đã chuyển lên người.

- Ha ha!

Trương Thanh Vân cười dài một tiếng, hắn đột nhiên uốn người tránh khỏi hai bàn tay của Cảnh Sương rồi dùng hai tay nắm chặt lấy. Thân thể Cảnh Sương giống như bị điện giật, động tác khựng lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, môi liên tục mấp máy, có một câu ở trong cuống họng nhưng nói mãi mà không nên lời.

Trương Thanh Vân vội vàng buông hai tay của Cảnh Sương ra, bộ dạng vừa rồi của nàng quả nhiên đã làm hắn thiếu chút nữa không khống chế được thân thể. Nhưng khi hắn buông tay nàng ra thì lại cảm thấy hối hận, một giai nhân như vậy ở bên cạnh mà chính mình lại chọn phương pháp buông tha, đây đâu phải là phong cách của hắn?

Một lúc lâu sau thì gương mặt đỏ ửng của Cảnh Sương mới dần trở lại như thường, cặp mắt e lệ của nàng thường xuyên liếc về phía Trương Thanh Vân, nhưng sau đó lại vội vàng di chuyển, trong ánh mắt có chút thất vọng. Có lẽ tận sâu trong lòng nàng đang hy vọng Trương Thanh Vân lớn gan hơn một chút.

- Chị lái xe đi! Rừng núi hoang vắng sợ sẽ có cướp!

Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn cười nói.

- Ờ!

Cảnh Sương cũng rất khôn khéo, nàng khởi động xe rồi chạy về phía trước như tia chớp.

Vì có tình cảnh mập mờ vừa rồi mà hai người đều rất xấu hổ khi mở miệng trước, vì vậy không khí trong xe trở nên yên tĩnh.

Một tiếng két vang lên, Trương Thanh Vân giật mình phát hiện ra xe đã tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn. Trương Thanh Vân đẩy cửa, hắn chuẩn bị bước xuống thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi nói:

- Chị Cảnh, tối nay chị ngủ ở đâu?

- Tôi không thể ở trong loại khách sạn xa hoa thế này được, chuyện của tôi không cần anh quan tâm, tôi sẽ tự mình xử lý.

Cảnh Sương nói.

Trương Thanh Vân khựng người lại, hắn biết rõ Cảnh Sương đang giận mình, nghĩ lại cũng đúng, hắn rõ ràng ít quan tâm đến nàng.

- Xuống xe đi!

- Sao chứ?

Trương Thanh Vân không để Cảnh Sương kịp nói nhiều mà lập tức cúi người vào trong xe kéo nàng ra ngoài.

- Anh...

Cảnh Sương vừa muốn mở miệng thì Trương Thanh Vân đã ôm hẳn nàng vào trong ngực, môi hắn cũng đã đưa thẳng xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.