Bố Y Quan Đạo

Chương 29: Ván bài biết nhân tính




Sau khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì bài cũng bắt đầu được chia. Cảnh Chiến ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân, lúc này Thanh Vân hướng về phía Cảnh Chiến gật đầu nói:

- Anh vừa mới đến nên không biết lớn nhỏ, chú ở lại đây giúp anh sắp xếp thẻ bạc nhé.

Cảnh Chiến sững sờ, hắn thầm nghĩ số thẻ bạc ở đây có hơn mười vạn, tuy không phải tiền của Trương Thanh Vân nhưng sao có thể điều động tùy ý như vậy được? Triệu Truyền thì chỉ cười cười, hắn cũng không lên tiếng, lúc này bài cũng đã được chia xong.

Người ngồi trên tay Trương Thanh Vân có bài mở là một con K đỏ, bài mở của hắn là một con mười đen, rõ ràng bài thuộc loại trung.

- Năm ngàn!

Tên đàn ông trung niên trên tay Trương Thanh Vân nói.

- Không theo.

Trương Thanh Vân đẩy hai lá bài ra bàn, ngay cả bài tẩy cũng không xem.

Cảnh Chiến liếc xéo Trương Thanh Vân, môi hắp mấp máy vài lượt nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. Hắn thầm nghĩ chơi theo kiểu quái quỷ gì thế? Chờ xem bài tẩy rồi quyết định không được sao?

Trương Thanh Vân chỉ cười cười, đánh bạc chính là đánh cuộc vận may và tâm lý, mình vừa mới ngồi xuống bàn, tùy tiện đưa tay ra chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn. Bài mở của mình là 10, dù bài tẩy là 10 thì là đôi mười nhưng tỷ lệ thắng cũng không lớn.

Những ván bài tiếp theo Trương Thanh Vân cũng buông tay, trong đó Triệu Truyền thắng một ván, người đàn ông trung niên ngồi trên tay Trương Thanh Vân thắng hai ván. Nhưng tất cả mọi thứ không liên quan đến Trương Thanh Vân, hắn chỉ thua vài thẻ bài lẻ mà thôi.

- Sao vậy, Tiểu Trương? Tôi thấy cậu đẩy bài ra chẳng có chút sức lực nào, tôi ra lệnh cho cậu phải theo đến cùng.

Triệu Truyền nói.

Trương Thanh Vân thầm cười khổ, hắn thầm nghĩ ngày nay đúng là tú tài gặp quân binh, hắn liên tiếp nhận được hai mệnh lệnh hoang đường.

Ván bài đã được chia, bài mở của Trương Thanh Vân là một con A cơ.

Trương Thanh Vân cười lớn nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Năm ngàn!

Vì đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân theo bài, những người khác cũng đều theo. Sau một vòng cũng không có người nào tăng thẻ, mà lúc này bài mở của Triệu Truyền là một K đen.

Sau khi chia bài lượt tiếp theo thì Triệu Truyền nhận được một con A đỏ mà Trương Thanh Vân chỉ có một con 2 đen. Lúc này bài mở lớn nhất chính là của Triệu Truyền.

- Một vạn!

Triệu Truyền cười lớn nói.

Sau khi Triệu Truyền lên tiếng thì có vài người xem bài tẩy, một người xả bài không theo, những người còn lại đều theo.

- Theo!

Trương Thanh Vân cười nói với Cảnh Chiến.

- Xoẹt!

Cảnh Chiến đẩy thẻ bạc một vạn ra giữa bàn.

- Được đấy, Tiểu Trương có lòng tin như vậy sao?

Triệu Truyền cười nói.

Lượt bài kế tiếp lại được chia, Triệu Truyền nhận được một con K, bài mở của hắn lúc này là đôi K mà Trương Thanh Vân lại nhận được một con 2.

- Năm vạn!

Đám người còn lại đều xem bài tẩy của mình rồi úp bài, trên bàn cũng chỉ còn lại Trương Thanh Vân.

- Thế nào? Tiểu Trương có gan theo không?

Trương Thanh Vân rút lá bài tẩy của mình ra nhìn rồi cười:

- Theo!

- Tố tất cả!

Trương Thanh Vân vừa mở lời thì Triệu Truyền đã nói lớn.

Cảnh Chiến lập tức quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, trong ánh mắt tràn đầy ý hỏi dò, vẻ mặt cũng căng thẳng hẳn lên. Trương Thanh Vân nhìn thoáng qua Cảnh Sương, hắn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng đã sớm đỏ bừng, bộ ngực cao ngất cũng phập phồng, rõ ràng đã cực kỳ căng thẳng.

- Theo!

Giọng nói của Trương Thanh Vân nhẹ như tơ mây tiếng gió, vẻ mặt hắn tuy thoải mái nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên hắn chơi ván bài lớn như vậy, tuy thẻ bài không phải của mình nhưng đây đều là tiền thật bạc thật, nếu thua thì trong lòng cũng không thoải mái.

Cảnh Chiến lúc này lại trở nên nghiêm túc, Trương Thanh Vân vừa nói xong thì hắn lập tức đẩy tất cả thẻ bài ra giữa bàn.

- Tốt, có ý tứ, chia lượt bài cuối cùng đi!

Triệu Truyền cười ha hả nói.

Hai lá bài cuối cùng được chia xuống trước mặt hai người Trương Thanh Vân và Triệu Truyền cũng đã được mở ra, bài của Trương Thanh Vân là một con 10, của Triệu Truyền là một con A.

- Tiểu Trương, cậu cảm thấy giữa hai chúng ta thì ai thắng?

Triệu Truyền nói bằng giọng rất hăng hái.

- Tôi!

Trương Thanh Vân mỉm cười nói.

- Tốt, vậy thì cậu thu thẻ lại đi!

Triệu Truyền cười ha hả nói.

Trương Thanh Vân bĩu môi với Cảnh Chiến bảo hắn thu thẻ bạc. Vẻ mặt Cảnh Chiến trở nên mờ mịt, bài còn chưa xem sao biết thắng thua? Rõ ràng bài của thủ trưởng lớn hơn mà?

- Phục tùng mệnh lệnh, đã bảo ngươi thu thẻ thì cứ thu đi!

Triệu Truyền nghiêm mặt nói, Cảnh Chiến cũng không dám chậm trễ, hắn liên tục gom thẻ bạc trên bàn đến trước mặt Trương Thanh Vân.

Mà trong lòng Trương Thanh Vân cũng chấn động, bài tẩy của hắn là một con 2, vừa vặn có ba con 2 tạo thành xám cô. Bài tẩy của Triệu Truyền khẳng định không phải là K cho nên Trương Thanh Vân thắng. Nhưng điều này cũng không là gì, quan trọng là Trương Thanh Vân tự thấy khi mình xem bài tẩy thì vẻ mặt không lộ ra chút sơ hở nào nhưng vẫn bị Triệu Truyền nhìn rõ, như vậy có thể thấy Triệu Truyền không phải kẻ tầm thường.

- Được rồi, lão Trương, lão Vương, lão Lương, hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi, để hôm khác tụ tập lại tiếp tục.

Triệu Truyền quay đầu cười nói với những người khác đang ngồi trên bàn. Khi hắn lên tiếng thì những người ngồi trên bàn đều đứng cả dậy, Trương Thanh Vân cũng đứng lên vài bắt tay từng người.

- Tiểu Trương, đây là bạn bè của tôi, sau này cậu có thể gọi là đại ca. Lão trương, lão Vương, lão Lương đây là một người em của tôi hiện nay đang ở huyện Ung Bình, các người làm quen với nhau, sau này biết đâu sẽ còn qua lại.

Ba người kia tuy thân phận không phải tầm thường, nhưng rõ ràng tất cả đều vẫn phải nịnh bợ Triệu Truyền. Khi Triệu Truyền vừa mở lời thì ba người lập tức nhiệt tình hơn hẳn đối với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng biết được đây đều là những ông chủ các xí nghiệp lớn, mà Vương Trạch chính là ông chủ của hội sở này.

- Tiểu tử rõ ràng lần đầu tiên tới nơi này, chút nữa tôi sẽ bảo người đưa đến cho cậu một tấm card đỏ, sau này hoan nghênh cậu đến làm khách.

Vương Trạch cười nói.

Trương Thanh Vân liên tục nói lời cảm tạ, Hồng Lâu hội sở rõ ràng có bối cảnh rất sâu, hội viên bình thường đều là card màu vàng, chỉ có một vài người đặc biệt mới có được card đỏ, điều này Trương Thanh Vân biết rất rõ. Nhưng rốt cuộc card đỏ có tác dụng gì thì thì Trương Thanh Vân và Cảnh Sương đều không thể biết được rõ ràng, dù sao hắn và Cảnh Sương cũng không phải loại người thường xuyên đến những chỗ thế này.

Sau khi nói chuyện với nhau được một lúc thì Vương Trạch và hai người kia lập tức cáo từ.

- Biểu tử, cậu ra ngoài cùng A Sương một lúc, gọi cho tôi một bàn tiệc trên lầu hai, chút nữa chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm rồi trở về.

Triệu Truyền nói.

- Vâng!

Hai chân Cảnh Chiến cũng hoạt động lập tức như lời nói, hắn và Cảnh Sương nhanh chóng ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Thanh Vân và Triệu Truyền.

- Chúng ta vào trong uống trà thôi.

Triệu Truyền nói xong thì lập tức đứng lên.

Lúc này Trương Thanh Vân mới chú ý, thì ra trong phòng VIP này vẫn còn một khoảng không gian khác, bên trong còn có một văn phòng khá xa hoa. Văn phòng này trên trăm mét vuông và đầy đủ tất cả thiết bị. Nếu Triệu Truyền không phải là quân nhân thì Trương Thanh Vân thậm chí nghi ngờ đây là phòng làm việc của hắn.

- Ngồi đi, cứ tự nhiên, đây vốn là phòng của lão Vương, tôi chỉ mượn đỡ nơi này vài ngày thôi.

Trương Thanh Vân cung kính ngồi xuống một chiếc ghế sô pha. Lúc này hắn cảm thấy rất hiếu kỳ đối với Triệu Truyền, lẽ ra tỉnh Vũ Đức không có quân khu, nhưng nhìn vào khí độ của Triệu Truyền thì chắc chắn là người có thế lực. Vì với bối cảnh của Hồng Lâu hội sở chỉ sợ rằng ngay cả thị ủy cũng không làm gì được, nhưng ông chủ Hồng Lâu hội sở Vương Trạch lại rất khách khí với Triệu Truyền, điều này đã đủ để nói lên vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.