Bộ Tứ Huyền Thoại

Chương 42: Đại chiến




Vù…Vù…

Gió bỗng nhiên ở đâu vù vù tới, gió to tới mức làm cho trận đấu của chúng tôi không thể nào tiếp tục được nữa. Thầy giáo đành đứng ra và hoãn trận đấu lại vì thời tiết bây giờ cứ như đang bão vậy, mọi người nhanh chóng ai về nhà người ấy. Còn bộ tứ chúng tôi liền tập hợp ngay lại với nhau, vì biết cái gì đang sắp ập đến.

Chờ lúc mọi người đã đi về hết, lúc này chúng tôi vào lớp của mình để bàn bạc:

“Các đồng chí thấy màu xanh lá trên trời rồi chứ, đến giờ diễn rồi đấy”.

“H ơi, với sức mạnh của mày thì có thể biết được bọn chúng sẽ xuất hiện ở đâu không?”.

H gật đầu rồi nhắm mắt tập trung, nó đang dùng sức mạnh không gian của mình để giúp chúng tôi tìm được tọa độ mà những con quái vật sẽ xuất hiện. Một lúc sau mặt nó nghệt ra rồi nói:

“Ờ… có tầm khoảng một trăm cánh cổng không gian xanh lá sẽ xuất hiện tại vô số địa điểm khác nhau”.

Thằng L quay sang nhìn tôi:

“Bốn người với một trăm cánh cổng, thôi về đắp chăn đi ngủ nhé”.

Linh thì chỉ cười nhẹ rồi bảo thằng H:

“H này, cậu có thể dùng sức mạnh không gian của mình để di chuyển tất cả các cánh cổng đó đến một chỗ phải không?”.

Thằng H mặt ngơ ngơ ngơ rồi gãi đầu đáp:

“Hình như là được”.

Bộp…

Tôi vỗ cái vào đầu thằng H rồi nói:

“Nhanh lên mày, chứ một trăm cái thì đánh thế éo nào được”.

H vỗ tay vào ngực rồi vuốt tóc tỏ vẻ ngầu:

“Chú xê ra, xem anh thể hiện đây”.

Nó đừng khua tay múa chân rồi mồm lẩm bẩm gì đó một lúc…

Rầm…Rầm…

Một rung chấn làm bọn tôi cứ tưởng có động đất xảy, thằng L ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn rồi kéo tôi lại xem cùng. Một trăm cái cảnh cổng không gian màu xanh lá mà lũ quái vật hay chui từ đấy ra đang tụ lại giữa sân trường tôi.

“Nát trường thật rồi”.

“Thôi xong, ngôi trường của chúng ta chuẩn bị… à mà thôi”.

“H ơi mày có thể dịch chuyển những cánh cổng và cả đám ra chỗ nào hoang vu vắng vẻ đồng không mông quạnh được không?”.

Thằng H thở dài rồi đáp:

“Được rồi, nhưng không xác định được địa điểm tao dịch chuyển đến đâu nhé, có voi đòi tiên vờ lờ”.

Thế rồi thằng H lại niệm một thần chú gì đó dịch chuyển cả bốn chúng tôi cùng một trăm cánh cổng đến một nơi khác, một nơi mà không có ai sinh sống cả để tiện cho việc sử dụng các kỹ năng sát thương diện rộng.

“Này, chúng ta đang ở chỗ quỷ nào thế” L lên tiếng hỏi, H thở dài đáp:

“Thì chả đến một nơi chả có ai sinh sống để tiện đánh đấm còn gì”.

Chúng tôi đang đứng giữa một ngọn đồi hay núi gì đó vắng tanh, không một bóng người cũng như sinh vật sống nào. Xung quanh chỉ là đất trống và cây cối, nơi này đúng là thích hợp cho bọn tôi thật. Linh ngó ngàng xung quanh rồi nói:

“Chỗ này cũng đẹp đấy nhỉ?”.

Tôi chỉ tay về phía những cánh cổng không gian màu xanh lá rồi cười đáp:

“Nó sẽ đẹp hơn nếu như không có mấy thứ xanh lè kia”.

Thằng L cười lớn rồi nói dõng dạc:

“Mặc đồ vào rồi chuẩn bị phang nhau nào”.

“Hỏa Ngục Kiếm, Hỏa Ngục Giáp”.

“Hàn Băng Kiếm, Hàn Băng Giáp”.

“Quyền Trượng Thời Không”.

Thằng L nhìn ba đứa tôi triệu tập vũ khí và áo giáp của mình thì thấy hơi thốn, nó thở dài:

“Tao không có mấy thứ giống chúng mày đâu”.

“Kim Cương Thể”.

Dứt lời cái bỗng cả cơ thể thằng L đều biến thành kim cương, trông vô cùng sáng loáng và cứng cáp, thằng H chăm chú nhìn thằng L rồi hỏi:

“Anh L đẹp trai, cho em xin cái móng tay đem đi bán với, chắc đủ tiền chơi net cả đời”.

Năm phút sau…

Cả trăm cánh cổng vẫn chưa một con quái vật nào hiện ra, chỉ thấy càng lúc chúng càng sáng. Chúng tôi vẫn tập trung đứng chờ, không khí lúc này khá là căng thẳng vì không biết khi nào bọn chúng sẽ xuất hiện. Lúc này để làm mọi người bình tĩnh hơn, tôi cầm chuôi kiếm đưa lên trên miệng, tay giang ra phía trước mặt Linh rồi hát:

“abc…xyz…”.

Linh thì thấy tôi như thế cười tủm tỉm, còn thằng L với H thì mặt nghệt ra hỏi:

“Cần tao mua thuốc cho không, Panadol nhé hay Sunlight?”.

“Mày bị thế này lâu chưa D?”.

Trò đùa của tôi đã phần nào làm giảm bớt không khí căng thẳng của nhóm, giờ mọi người đã cảm thấy thoải mái hơn một tí. Ngay cả tôi cũng thấy bình tĩnh hẳn ra, rồi tôi nói:

“Cứ yên tâm mà bem nhau đi các đồng chí, dù có gì xảy ra vẫn luôn có D ở đây rồi”.

Khè…

“Tiếng éo gì thế?” H quay sang hỏi tôi, một âm thanh được phát ra từ phía những cánh cổng màu xanh lá đó, tôi bình thản đáp:

“Thế mày nghĩ ở đây ai kêu được cái tiếng khỉ gió đấy ngoài mấy con quái vật ra”.

“L, mày dùng sức mạnh của mày tạo nên một cái như kiểu cái lồng đất rộng lớn đi, một trăm cánh cổng cơ mà, bốn người không ôm được hết đâu nên là bao vây khu vực này lại”.

Thằng L nó gật đầu rồi bắt đầu khởi động tay chân, nó chạm tay xuống đất một lúc rồi…

Uỳnh…Uỳnh…

Những mô đất bắt đầu trồi lên bao quanh bọn tôi và những cánh cổng tạo thành một hình tròn trông giống như một đấu trường la mã cổ, rồi L vỗ ngực nói:

“Xong rồi, cao mười mét dày đến một mét, tên lửa bắn chưa chắc đã sụp, yên tâm chưa”.

Thằng H tò mò hỏi:

“Đất thì có gì đặc sắc mà tên lửa cũng không đú lại được thế?”.

Thằng L đáp:

“Đất chỉ là vẻ ngoài thôi, bên trong toàn đá cứng với kim loại quý hiếm thôi”.

Thằng L vừa dứt câu tôi liền hỏi:

“Thế tao lấy một tí đem về bán được không?”.

Vèo…

“Coi chừng”.

Một cái gai nhọn hoắt được phóng ra từ một trong những cánh cổng kia, tôi nhanh chóng cầm thanh kiếm của mình đỡ được cái gai đó.

Grao…

Hàng trăm con quái vật xông ra từ cánh cổng, chúng vừa lao ra vừa phóng những chiếc gai nhọn hoắt về phía chúng tôi. Linh đưa bàn tay của mình ra phía trước rồi nói:

“Tường Gió”.

Ngay tức thì, một bức tường được làm nên từ gió xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi, những cái gai khi chạm vào chiếc tường gió đều bị phản ngược lại. Những con quái vật bị chính những chiếc gai của mình gây sát thương, con thì chết con thì bị thương nằm la liệt ra đất. Thằng H quay sang nhìn tôi rồi nói:

“Nhìn Linh tao cứ thấy giống đấng”.

Thằng L cười:

“Tường gió huyền thoại kia thây rồi nghi ngờ gì nữa”.

“Tiếc là Linh cầm thương chứ không phải kiếm, nếu kiếm thì…”.

Grao…

Một con quái phi thẳng về chỗ chúng tôi rất nhanh, thằng L tiến lên một bước rồi vừa xoay người vừa nhảy lên tung ra một cú đá. Con quái kia dính cú đá của thằng L lệch luôn cả đầu, nằm bất động tại chỗ luôn. Rồi nó quay sang nhìn chúng tôi cười:

“Best Lee Sin vịnh Bắc Cực”.

Grao…

Gru…

Hàng trăm rồi tới hàng nghìn con quái vật chui ra từ cánh cổng với một tốc độ khá nhanh, lần này bốn đứa tôi nhìn nhau rồi cười:

“Lên nào”.

Bốn đứa tôi nhảy vào giữa một đám quái vật, tất cả những kỹ năng có sát thương diện rộng đều được chúng tôi tung ra. Máu me với xác mấy con quái vật la liệt ra tại chỗ, thằng H liên tục dùng sức mạnh không gian của mình để vừa tấn công vừa dọn dẹp xác của đám quái vật sang một chiều không gian khác. Còn thằng L với cơ thể kim cương của nó, không một con quái vật nào có thể làm nó bị thương dù chỉ một tí, nên nó cứ vừa di chuyển từ từ vừa đấm với đá đúng kiểu không thể cản phá.

Còn tôi với Linh vẫn luôn đi cùng nhau để phối hợp, hai đứa tôi như hình với bóng, phối hợp và chiến đấu với nhau như chung suy nghĩ. Với sức mạnh gió bão của mình, Linh sử dụng kỹ năng hất tung một đám quái vật lên không. Ngay lúc đó, tôi liền tăng cường sức mạnh của mình lên Hỏa Ngục Kiếm khiến cho thanh kiếm rực lửa lên:

“Hỏa Ảnh Kích”.

Tôi nhảy lên không và tấn công những con quái vật đang bị hất tung, mỗi con đều bị dính một vết kiếm của tôi. Khi vừa rơi xuống đất, vết kiếm mà tôi đã chém trên người từng con quái vật bùng cháy lên và thiêu rụi chúng không để một thứ gì xót lại.

“Kìa, có mấy con quái định bay ra khỏi đây kìa” H nói lớn, tôi nhìn theo và đáp:

“Để đó”.

“Sức Mạnh Sấm Sét, Lôi Thiên Kiếm, Lôi Thiên Giáp”.

“Sấm Sét Giáng Thế”.

Ngay khi chuyển sang sử dụng sức mạnh sấm sét của mình, tôi sử dụng ngay kỹ năng triệu hồi những tia sét đánh thẳng vào những con quái vật đang có ý định ra khỏi cái ‘lồng’ của thằng L tạo nên.

Grao…

Lại một nữa, từ những cánh cổng kia có cả hàng ngàn con quái vật lại lao tới, Linh lúc này chạy lại gần tôi và nói:

“Kết hợp hai sức mạnh của chúng ta lại với nhau nào”.

Tôi cũng hơi ngờ ngợ còn không hiểu như nào thì Linh đã dùng thần giao cách cảm và giải thích hết mọi thứ, lúc này Lôi Thiên Kiếm của tôi đã chạm vào Thương Bão Tố của Linh, hai đứa tôi cùng hít một hơi thật sâu rồi hô lớn:

“Phong Lôi Thiểm Kích”.

Một cơn lốc xoáy hùng mạnh được tạo ra từ Thương Bão Tố khiến thằng L với H trố mắt ra nhìn, chưa dùng lại ở đó. Cơn lốc xoáy bỗng đổi thành màu vàng và kèm theo vô số tia sét bao quanh.

Vù…Vù…

Ầm…Ầm…

Âm thanh mà cơn lốc xoáy do tôi và Linh tạo nên phải nói là kinh khủng khiếp, sức tàn phá ghê gớm, nó đi đến đâu đất đá bay lung tung tới đó, cơn lốc xoáy hủy diệt mọi thứ mà nó đi qua. Cả đám quái vật vừa mới xuất hiện đã bị cơn lốc xoáy tiêu diệt hoàn toàn, không còn sót lại một con nào.

Sau pha càn quét vừa rồi, bỗng nhiên không còn một con quái vật nào bước ra tiếp. Điều này có nghĩa là đợt quái vật tiếp theo sắp xuất hiện, và chúng nó sẽ khỏe hơn đám trước về mọi mặt, còn chúng tôi vẫn chỉ có bốn người, nhưng ít ra là cũng được nghỉ một tí. Thằng H nhìn chúng tôi rồi nó nói:

“Tự nhiên thấy cuộc chiến này chúng ta hơi bị thiệt đấy nhỉ?”.

Tôi hỏi nó tại sao thì nó đáp:

“Không biết bọn quái vật kia có bao nhiêu đợt tấn công nữa, đánh mãi không thấy hết, còn chúng chỉ có bốn người, nếu như bọn chúng vượt qua được chúng ta thì sao?”.

Nghe nó nói xong chúng tôi cũng im lặng, vì điều nó nói là sự thật, đến bây giờ chúng tôi cũng không rõ số lượng của chúng là bao nhiêu nữa, còn chúng tôi chỉ có bốn người. Không biết là có thể trụ được đến bao giờ nữa, và một điều nữa làm chúng tôi khá lo lắng vì con trùm vẫn chưa xuất hiện.

Rầm…Rầm…

Âm thanh đó nghe giống như bước chân của một sinh vật khổng lồ, từ trong cánh cổng không gian thò ra một bàn chân to như cái cột cờ à nhầm cột đình. Tiếp đến con quái vật khổng lồ bắt đầu lộ diện hẳn ra, thân hình nó trông khá giống với con người thời tiền sử, chỉ có điều là nó cao và to bằng cái tòa nhà tầm ba mươi tầng, khuôn mặt thì nhìn khá là xấu xí, làn da thì xanh lè trông rất khó nhìn. Thằng H nhìn xong nó phải thốt lên:

“Ôi lạy chúa, đánh kiểu gì khi chúng ta còn không to bằng một cái móng chân của nó”.

Thằng L đập vai thằng H rồi hét ầm lên…

Ầm…Ầm…

Tất cả đất đá xung quanh đều bu hết vào người, giờ người nó như cái nam châm đang hút toàn bộ đất đá xung quanh vào, cả cái bức tường lúc nãy nó tạo lên giờ cũng đang nhập hết vào cơ thể nó.

Đùng một cái, thằng L biến thành một người đất khổng lồ, to ngang ngửa với con quái vật kia. Nó quay xuống nhìn chúng tôi rồi nói, giọng nói nó cứ ồm ồm nghe như kiểu đang ngậm đất trong miệng vậy:

“Giờ thì tao to bằng nó rồi, không phải sợ”.

Với cái thân hình bằng đất to ngang ngửa con quái vật, thằng L bắt đầu tiến lại gần nó, mỗi bước đi của hai bên cứ rầm rầm.

Uỳnh…

Thằng L với con quái đã bắt đầu xô đẩy nhau, tay ủn tay, đầu ủn đầu, hai bên vẫn đang vô cùng cân sức. Ba đứa tôi đứng im xem thằng L với con quái vật kia đánh nhau, vì giờ trông nó khá giống như một bộ phim 3D, mà như này chắc phải 5D rồi.

Grao….

Con quái vật khổng lồ kia gầm lên một tiếng lớn làm thằng L chùn một bước, nhân cơ hội đó, con quái vật xô ngã luôn thằng L. Ba đứa tôi vẫn đứng xem không rời mắt, tình huống lúc này vô cùng gay cấn. Con quái vật bẻ gãy một cánh tay đất to đùng của thằng L, nó đang định nghiền nát nốt cánh tay còn lại thì mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội.

Rầm…Rầm…

Thổ Long của thằng L từ dưới đất trồi lên rồi lao thẳng vào con quái vật hất văng nó ra, thằng L rời ra khỏi thân hình người đá đồ sộ kia và nhảy lên lưng Thổ Long. Nó chỉ tay vào Thổ Long rồi cười:

“Cứ yên tâm đi, không phải chỉ có mỗi bốn người chúng ta đâu, còn mười sáu con rồng đang chờ được triệu hồi cơ mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.