Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 50




Gia Cát Vi Vũ từ Z thị trở lại H thị, hai lão trong nhà rất cao hứng, Vi Vũ là con gái một, từ nhỏ đã yêu thương, sau khi tốt nghiệp liền rời nhà đi Z thị nhiều năm, chậm rãi hoá thành một trụ cột.

Ở đại đô thị, bọn họ là gia đình nhỏ, bất quá cha mẹ tuy bần cùng, nhưng lại phi thường coi trọng cách thức giáo dục nhi đồng, khi đó hứng khởi một câu "tri thức thay đổi vận mệnh", tình huống khó khăn trăm bề, nhưng cha mẹ Gia Cát Vi Vũ vẫn vay tiền, nuôi nấng nàng tốt nghiệp đại học.

Bất quá sự quá cảnh thiên*, "tri thức thay đổi vận mệnh" những lời này tựa hồ không còn lắm tác dụng, người đọc sách có một bó to, ngược lại, kẻ không đọc sách mới là hiếm thấy, một sinh viên vừa tốt nghiệp, tiền lương khá thấp, mà tiền lương của một dân công cỡ chừng hai ngàn, làm việc vĩnh viễn như ong vỡ tổ, theo tâm lý số đông, rất phá hư, không thích hợp, chạy theo người khác, đến cuối cùng, bách vô nhất dụng thị thư sinh**. Hiểu rõ vấn đề không sót nửa điểm, Gia Cát Vi Vũ tốt nghiệp trong hoàn cảnh như vậy.

*việc đã qua, hoàn cảnh cũng thay đổi

**"Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh", trích từ Tạp Cảm của Hoàng Cảnh Nhân đời nhà Thanh, ý chỉ trong mười người thì chỉ chín người chịu được ánh mắt khinh bạc ghẻ lạnh của đời, còn trong trăm người thì vô dụng nhất đó chính là thư sinh (nguồn: nhatnguyetlau1128.wordpress.com)

Gia Cát Vi Vũ mới tốt nghiệp, xoay mắt về phía nợ nần, bởi vì mình đọc sách, cha mẹ đã vô lực đảm nhận, gánh nặng liền đặt trên người Gia Cát Vi Vũ chưa từng ra đời, hoàn hảo nàng có một vị bạn tốt là Lam Diệc Nhiên, mới có ngày hôm nay, cho nên nàng xem đến tri thức thay đổi vận mệnh đều là gạt người, quan hệ mới là cường đại nhất.

Được Lam Diệc Nhiên trợ giúp, sự nghiệp của Gia Cát Vi Vũ khởi sắc, người này a, lúc mới tốt nghiệp có chút bốc đồng, nhưng thật đáng buồn chính là sự bốc đồng đó của đại đa số người đều bị thất bại lần lượt hao mòn, nhưng may mắn, Gia Cát Vi Vũ sau khi tốt nghiệp một đường xuôi gió xuôi nước, bốc đồng có tăng không giảm, bất quá trải qua xã hội rửa tội, thành thục ổn trọng rất nhiều, cũng có lợi cho sự nghiệp của nàng.

Gia Cát Vi Vũ khăng khăng một mực theo sát Lam Diệc Nhiên làm việc, từ tốt nghiệp đến hiện tại, cơ hồ vượt mức công tác, không chỉ bởi vì Lam Diệc Nhiên cho nàng một cơ hội, trong lòng nàng vẫn luôn yêu Lam Diệc Nhiên, chỉ là nàng không có cơ hội mở miệng, trước kia là Lý Thục Thiến, hiện tại thì sao? Phỏng chừng, thư ký của Lam Diệc Nhiên lại nhanh chân đến trước nàng.

Gia Cát Vi Vũ được Lam Diệc Nhiên trao quyền, từ Z thị chiêu mộ một số tài chính, ở nước nhà lưu động vốn phi pháp là tội danh phi thường lớn, bất quá Chư Cát tự nhiên có phương pháp ứng đối, tiền đều do một ít người không tiện ra mặt đưa cho, đến trên tay Gia Cát Vi Vũ, chuyển một vòng là tẩy trắng, còn có thể kiếm thêm, cớ sao lại không làm nhỉ? Người bỏ vốn không hơn năm mươi, tài sản không đổi vị trí, tiền không vào hộ khẩu cá nhân, khiến tài chính đều giống như lúc ban đầu.

Quay về H thị, dùng danh nghĩa của mình, đăng ký một công ty, bởi vì có quan hệ, thủ tục lo liệu rất nhanh, đây cũng là vì phía trước cùng Lam Diệc Nhiên hiệp thương muốn mở phòng điền sản mà chuẩn bị, ở H thị chậm một chút sẽ có đấu thầu, đất trống đã không còn nhiều lắm, còn sót lại cũng chỉ là nằm trong góc. Ba khu đất lần này đều ở trong thành thị, cho nên có rất nhiều công ty xem trọng.

Xây lầu cao xanh vàng rực rỡ, khí phái phi thường, mặt tiền của cửa hàng, thuê công trình đều là tiền vốn thế chân, đây là cái gọi là chiến tích. Gia Cát Vi Vũ chuẩn bị xong toàn bộ, tới buổi đấu thầu treo thẻ bài, đã giao phó phí tổn, kế tiếp chỉ chờ đấu thầu bắt đầu.

Đi ra văn phòng, chỉ thấy một nữ tử tướng mạo đẹp đẽ ăn mặc nhã nhặn, đoán rằng cũng đến đấu thầu. Ở bãi đỗ xe lại nhìn thấy một lần, không khỏi ngạc nhiên, vốn Gia Cát Vi Vũ cho rằng đây là thư ký của công ty nào đó, bị phái tới đưa thư, chỉ khi thấy cô lái xe mới biết mình đã nghĩ lầm rồi. Cô gái kia vừa vặn quay đầu lại, cùng ánh mắt của mình đối nhau, cô mỉm cười, lên xe rời đi.

Gia Cát Vi Vũ chưa kịp đáp lại, người nọ đã tuyệt trần mà đi, Vi Vũ lắc đầu, leo lên xe lẩm bẩm nói: "Chuyện mở phòng điền sản đã xong, là thời điểm chuẩn bị, bố trí, ăn cổ phần của Lâm Diệc Hoàng rồi."

Cô gái Gia Cát Vi Vũ gặp đúng là Nạp Lan Nhược Thấm, xây dựng công ty xong, hết thảy hoàn thành từng bước, lần này tự cô đến đưa thư đấu thầu, cũng thật sự chờ mong mau chóng xác định công trình, dù sao Nhạn Công Đức chỉ giúp vội, đối với trưởng bối tôn kính, luôn chiếu cố mình, cô cần cố gắng; hơn nữa, đối với vị lão bản Diêu Phỉ Vũ kia cũng rất có lòng tin, đây là một tiền đồ không nhỏ.

Cô có dã tâm, phụ thân Nạp Lan Hồng Tú chính đồ luôn luôn không thuận, thẳng đến về hưu, chỉ là một chức quan nhỏ, cho nên Nạp Lan Hồng Tú đem hi vọng phóng lên người nữ nhi của mình, chỉ là Nạp Lan Nhược Thấm ở trên thân phụ thân gặp qua rất nhiều người đấu đá lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, đối với chính đồ không có hứng thú, thậm chí còn có chút chán ghét, cuối cùng, đi làm giáo viên.

Cô thường xuyên nghĩ về thời đại học, nhân sinh, có lẽ để người khó quên, đúng là giai đoạn tuổi dậy thì, năm tháng thanh xuân, bởi vì nó tràn đầy lý tưởng, tràn đầy nhiệt tình, và không có nhiều tạp niệm.

Chức nghiệp giáo viên, không phải không tốt, ở trường học quý tộc nổi danh H thị, tiền lương vô cùng cao, chỉ là mỗi ngày đều quá mức bình thản, có lẽ phiền não lớn nhất là tìm không thấy giấc mộng năm xưa; rất nhiều người không cần phóng thích tuổi trẻ tình cảm mãnh liệt, chỉ cần người khác cho cô một cơ hội, một cơ hội chứng minh bản thân, cũng như phần tiền đồ tốt Diêu Phỉ Vũ đưa đến trước mặt cô.

Dưới bãi đỗ xe, nhìn thấy một người có chút ý tứ, nón lưỡi trai, vệ y đơn giản cùng quần cao bồi; ăn mặc hệt như học sinh, khí chất lại không bình thường, làm lão sư nhiều năm, Nạp Lan Nhược Thấm không khỏi sinh ra rất nhiều hảo cảm với người ăn mặc hơi giống học sinh này, xem nàng đang nhìn mình, không tự giác lộ ra một phần hoà ái của giáo viên, mỉm cười lấy lòng, mới nhảy lên xe rời đi.

Diêu Phỉ Vũ không phải một người ngủ quen giường, kỳ thật vấn đề lớn nhất không phải giường, là mộng yểm, vô luận ở đâu, tiểu cô nương bị xe đánh bay vẫn dây dưa cô, mà hai ngày nay cùng giường với Lam Diệc Nhiên, chẳng lẽ do vận động trước khi ngủ a? Hai ngày nay cũng không tệ lắm, tiểu cô nương kia không xuất hiện.

Trở về từ sông Niles, Lam Diệc Nhiên cùng ngày đi rửa ảnh, Diêu Phỉ Vũ cầm trong tay xem ảnh chụp chung trên du thuyền, tinh tế nhìn. "Lam tỷ cười thật đẹp mắt quá, chị xem, một nụ cười, lơ đãng, thanh nhã thoát tục, khí chất phi thường nha."

Lam Diệc Nhiên cười cười: "Phỉ Vũ, được rồi được rồi, em nói thật nhiều lần, những từ em hình dung hơi giả a."

"Ai nha, giả sao? Ánh mắt em nhìn chị lúc nói chuyện, chị cần phải hiểu là em chưa bao giờ nói láo." Diêu Phỉ Vũ đưa ảnh chụp đến trước mặt Lam Diệc Nhiên. "Ảnh này chụp thật tốt. Ừm..., trở về H thị, em sẽ đổi với bức đang treo ở phòng khách, em thích."

Lam Diệc Nhiên tiếp nhận bức ảnh. "Phỉ Vũ, diễn cảm của em đáng yêu quá nè." Vươn tay nhéo nhéo mũi Diêu Phỉ Vũ.

"Lam tỷ, thói quen xấu này, cần phải sửa gấp, mũi em sắp bị chị vặn gãy." Diêu Phỉ Vũ chu môi kháng nghị, Lam Diệc Nhiên gần đây luôn thích nắm mũi cô.

"Haha, chị cũng không biết, chị đặc biệt thích mũi em, đại khái là bởi vì người khác đều nói mũi em và mũi chị rất giống." Lam Diệc Nhiên trả lời.

Diêu Phỉ Vũ ngồi dậy, ôm cổ Lam Diệc Nhiên, chóp mũi vừa vặn chạm vào chóp mũi Lam Diệc Nhiên. "Giống sao? Rất giống sao?"

Hai câu hỏi, thổ khí như lan, Lam Diệc Nhiên như thế nào cảm thấy mục đích của Diêu Phỉ Vũ có chút không tinh khiết. "Ừ, chính mình so sánh qua, quả thật có chút giống." Tuy rằng trong lòng bị trêu chọc, tim đập bịch bịch, Lam Diệc Nhiên vẫn biểu hiện bình tĩnh.

Ngón tay Diêu Phỉ Vũ xuyên qua mái tóc Lam Diệc Nhiên, một tay trượt xuống eo thon của Lam Diệc Nhiên, nhẹ nhàng hôn lên.

"Ưʍ..." Thân thể Lam Diệc Nhiên chấn động, đáp lại Diêu Phỉ Vũ mời hôn.

Hôn hồi lâu, hai người nằm ở trên giường. "Em không mệt sao?" Lam Diệc Nhiên hỏi.

"Hở?"

"Mấy ngày nay chị thấy em ngủ rất ít, hơn nữa còn đi chơi một ngày."

"Đi ra ngoài chơi một ngày là có chút mệt. Lam tỷ... Chị rất hấp dẫn, cho dù mệt thì em cũng..." Diêu Phỉ Vũ lời còn chưa dứt lại đánh tiếp, hai người ôm hôn cùng một chỗ, hai chân đan chéo. Ôm nhau thật nhanh, tựa hồ cũng cảm thấy hư không, chỉ có đối phương tiến một bước, tiếp tục tiến một bước gần sát mình mới có thể tiêu trừ cảm giác trống rỗng này.

"Lam tỷ, em yêu chị." Diêu Phỉ Vũ thở phì phì nói. Tay không dừng lại, cởϊ áσ Lam Diệc Nhiên.

"Phỉ Vũ, chị cũng yêu em." Lam Diệc Nhiên không chút do dự trả lời, cởϊ qυầи lót Diêu Phỉ Vũ.

Hai người không còn ngăn cách, gắt gao thiếp lại với nhau, độ ấm lên cao, trong lòng đều giống như bị điểm một mồi lửa, chờ mong chuyện kế tiếp.

...

Ngày hôm sau, Lâm Hướng Bình gọi điện cho Lam Diệc Nhiên, quyết định thu mua công ty con của Đường thị, về vấn đề xử lý nước thải, cứ dựa theo ý tứ của nàng. Lâm Hướng Bình thông tri một tiếng, chậm một chút, công văn chính thức sẽ được gửi qua.

Đây là kết quả Lam Diệc Nhiên dự liệu, lúc trước nàng liền an bài tốt hết thảy, hiện giờ hết thảy đều nằm trong kế hoạch trong vòng, kế tiếp đúng là bộ thủ cổ phần.

"Công ty bên kia có tin tức, đã xác nhận cần thu mua." Lam Diệc Nhiên đang cùng Diêu Phỉ Vũ ăn cơm trưa, nói.

Diêu Phỉ Vũ trầm mặc một hồi, nói: "Ừm, số tiền bù vô giải quyết lỗ hổng trang bị như thế nào?"

"Cứ dựa theo kế hoạch phía trước, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất."

"Vâng."

"Phỉ Vũ, em hãy chuẩn bị tư liệu, còn có văn kiện thu mua."

"Được."

"Ừ, còn có, thông tri những người khác, buổi chiều họp."

"Vâng, hiểu được."

Lam Diệc Nhiên ngáp: "Mệt chết đi được, chị phải quay về nghỉ ngơi, đều do em đó." Lam Diệc Nhiên oán giận nói.

Diêu Phỉ Vũ biết Lam Diệc Nhiên ám chỉ chuyện gì, hơi thè đầu lưỡi.

Sau khi Lam Diệc Nhiên trở về phòng, Diêu Phỉ Vũ gọi điện cho Hàn Quốc Đống: "Lam thị phê duyệt rồi, ông đã có thể bắt tay vào chuẩn bị bơm tiền. Cẩn thận một tí, đừng làm cho người khác phát hiện việc này có quan hệ với ta và Diêu thị."

Hàn Quốc Đống xin chỉ thị: "Vậy... Tô Mẫn Hạ sẽ đảm nhiệm chức vị phụ trách ở bên này? Dù sao tôi ở H thị đã làm Đổng sự Diêu thị, bị người quen chứng kiến, không dễ nói chuyện."

Diêu Phỉ Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Ừ, như vậy cũng tốt, hắn ở Ai Cập thời gian dài, đến lúc đó cho hắn phụ trách cũng thích ứng, làm việc cũng tiện, có thể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.