Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 25: Đa tạ đại tỷ đã chọn cho muội




Tiên đế thống trị Đại Chu thái bình thịnh thế, kế nhiệm Tư Mã Duệ lại có số phận cực tốt.

Từ khi đăng cơ Đại Chu an khang bình ổn, hàng năm lương thực hoa trái được mùa.

Ngay cả hoàng hà lâu lâu rít gào một trận trước đó cũng chưa từng xảy ra, vì vậy quốc khố lúc nào cũng đẫy đà.

Việc chi ra hai trăm vạn lượng bạc để cứu tế lần này cũng không là cái gì, hoàng hậu vì muốn thể hiện mình là người hiền lương thục đức, chủ động giảm bớt một nửa chi phí ở Khôn Ninh Cung.

Nhi tức “làm chuyện đại nghĩa” như thế, là bà bà sao có thể an tâm hưởng phúc? Thái hậu cũng giảm bớt một nửa chi phí ở Từ Ninh Cung.

Hai đại đầu sỏ đều làm như thế, sao đám phi tần có thể không theo?

Tuy làm theo, nhưng cũng không ít phi tàn ngấm ngầm có ý kiến, thí dụ như Tào mỹ nhân chân vẫn còn bị thương đang ở thời kỳ dưỡng bệnh.

Dựa theo nguyên tắc của người xưa ăn gì bổ nấy, mỗi ngày phải uống một chén canh đại cốt(xương hầm).

Lúc này lại giảm bớt một nửa chi phí, lại còn muốn trai giới tĩnh tâm vì nạn dân càu phúc.

Trong Ngự Thiện Phòng chỉ có củ cải trắng chờ làm thức ăn chay, khiến nàng có chút nóng nẩy.

Chống quải trượng chạy đến chổ Du Phức Nghi tố khổ, châm chọc mỉa mai Vương hoàng hậu:

- Cũng chỉ có lão gà mái không đẻ trứng, mới có thể làm ra thủ đoạn thế này để lấy hư danh hiên lương thục đức, nếu có thể sinh một đứa, ngày ngày ăn thịt cá, có ai dám nói nàng không hiền?

Trên đùi bị thương còn không biết hấp thụ giáo huấn, nói chuyện lại không biết giữ mồm giữ miệng.

Du Phức Nghi răn dạy nàng một hồi, rồi đuổi nàng về Tuy Thọ Điện, không ngờ miệng nàng lại quạ đen.

Lời này nói ra còn không được mấy ngày, Vương hoàng hậu ở yến tiệc trung thu lại hôn mê bất tỉnh.

Triệu thái y tới chẩn trị, lại là có thai, ở Đại chu“Có đích lập đích, vô đích lập hiền”.

Nếu sinh hạ nhi tử sẽ là thái tử, tương lai là người kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Địa vị này không phải nhị hoàng tử, tam hoàng tử có mẫu phi xuất thân tôn quý là có thể so sánh được.

Trong lúc nhất thời cả hậu cung thay đổi bất ngờ.

Vương hoàng hậu đã hai mươi bảy tuổi, ở hiện đại đa số nữ nhân ở độ tuổi này còn đang hưởng thụ cuộc sống độc thân tự do.

Nhưng ở cổ đại lại là sản phụ lớn tuổi, cung nữ thái giám ma ma đều kinh hồn táng đảm, hận không thể đem Khôn Ninh Cung biến thành đậu hủ.

Sợ có gì xấu va chạm vương hoàng hậu, mà Vương hoàng hậu cũng rất cẩn thận, đem hết mọi việc trong hậu cung giao cho Trịnh quý phi, An thục phi cùng với Du Phức Nghi xử lý.

Còn mình thì không thèm để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ an tâm dưỡng thai.

Hậu cung của Tư Mã Duệ không nhiều bằng tiên đế, nhưng chuyện phiền phức, phức tạp lại không ít.

Ba người các nàng là đại cô nương khó tránh sẽ gặp phải rối ren, lúc dần dần xử lý mọi chuyện quen tay.

Thì Du Phức Nghi nhận ra không còn mấy ngày nữa sẽ là ngày thành thân của Du Uẩn Nghi cùng Tư Mã Dư.

Vội vàng triệu nàng cùng Du phu nhân tiến cung, vì nàng thêm của hồi môn.

Tuy Tư Mã Dư là đích thứ tử của Triệu Vương phủ, lại đảm nhiệm chức vụ nội vụ, là nam nhân tài tuấn khó có.

Nhưng nếu so với Tư Mã Duệ là cửu ngũ chí tôn, thì vẫn kém hơn nhiều, Du uẩn Nghi đối với hôn sự này không hề hài lòng.

Không ít lần ở trong phủ tức giận khóc nháo, vì e ngại hoàng đế miệng vàng lời ngọc, Du phu nhân cũng không thể chậm trễ.

Nhưng lúc Tư Mã Dư tới hạ sính nàng đứng sau bình phong nhìn lén vài lần, thấy Tư Mã Dư phong lưu lỗi lạc.

Lập tức bị dáng vẻ bề ngoài này mê hoặc, vui vẻ rạo rực tú giá y chờ ngày thành thân.

Lúc này vừa nhìn thấy Du Phức Nghi, liền há mồm nói:

- Đa tạ đại tỷ; đã chọn cho muội một vị hôn phu tốt như vậy.

Từ xưa bà mối rất khó làm, sau khi thành thân, nếu cuộc sống phu thê hòa hợp, đó là chuyện tốt nhân duyên tốt.

Nếu cuộc sống không tốt, thì tất cả đều là lỗi của bà mối, ai biểu bà mối giới thiệu đối tượng như vậy cho mình? Khiến mình khổ sở.

Cho nên cái danh bà mối này, Du Phức Nghi cũng không dám nhận, vội nói:

- Là lúc trước muội muội cùng mẫu thân tiêh cung thì bị hoàng thượng vô tình nhìn thấy, nên người đến Trường Xuân Cung hỏi ta, cũng tại nha hoàn Thính Phong lắm miệng, đem chuyện muội muội năm nay đã hơn mười bảy rồi

mà vẫn chưa có hôn phối nói ra, hoàng thượng nhớ thương phụ thân chúng ta, nên đem việc này ôm vào người, tự mình ra tay chọn một hậu duệ tôn thất có bộ dáng nhân phẩm xuất chúng, cũng viết thánh chỉ tứhôn...Công lao này, ta cũng không dám gánh, muội muội muốn cảm tạ thì tạ hoàng thượng đi.

Thánh chỉ vừa ban xuống, ngày thứ hai đã vào cung tạ ơn rồi.

Du Uẩn Nghi xoay người, đột nhiên phúc thân với Thính Phong, cười hì hì nói:

- Đa tạ Thính Phong tỷ tỷ đã nghĩ tới ta, ta ở noi này nói lời cảm tạ với ngươi.

Thính Phong vội nâng nàng lên, nói:

- Nhị tiểu thư khiến nô tỳ ngại chết, sao nô tỳ đảm đương nổi.

Du Uẩn Nghi đứng lên, ngồi xuống ghế thái sư, tròng mắt nhanh như chớp chuyển động đánh giá Du Phức Nghi.

Cuối cùng nhìn chằm chằm cổ nàng, đang đeo vòng cổ khảm đá quý mười hai màu sắc, kinh ngạc nói:

- Không phải đại tỷ chán ghét đồ vật có màu sắc rực rỡ sao, sao lại đeo vòng cổ như vậy?

Du phu nhân nghe vậy, đưa mắt nhìn Du Phức Nghi rồi vỗ tay vui vẻ nói:

- Cái này rất đẹp nha, nhìn là thấy không khí vui mừng ròi, lại là thứ nương nương từng mang qua, nếu thưởng cho nhị nha đầu làm của hồi môn, có phần thể diện này sẽ khiến Triệu Vương phủ nhìn nàng bàng con mắt khác.

Là khuê nữ của tiên thái phó, là muội muội của Đức phi, lại được hoàng thượng hạ chỉ ban hôn.

Chỉ cần nàng không làm gì sai lầm, Triệu Vương phủ cũng đối xử tốt với nàng, có quan hệ gì đến của hồi môn?

Đừng có thiển cận như vậy? Du Phức Nghi chửi thầm trong lòng, cười nói:

- Là đại ca mang này nọ gữi tặng, ta giữ lại một cái, còn lại cũng không ban cho ai, đều giữ cho muội muội.

Nói xong nhìn Thính Phong nhướng mày:

- Đi, đem đồ vật lưu trữ cho nhị tiểu thư mang đến đây.

Đại ca ngươi đưa?

Du phu nhân bắt giữ mấu chốt, cất cao giọng:

- Vật này thủ công đa dạng nhìn như là hình thức ở hải ngoại, so với cửa hàng hải thương của Phan gia còn tinh xảo hơn, sao hắn có những thứ này, hay là hắn chạy đến hải ngoại ròi?

Du Phức Nghi gật đầu, nói:

- Đúng vậy, đại ca không chỉ chạy đến hải ngoại, mà còn thú dương nữu tức phụ, lúc viết thư tín gửi về cho ta còn nói Dương đại tẩu đã có thai, cũng không biết đã đi đến hoang đảo nào ròi.

- Đò bất hiểu, thật là tức chết ta...

Lời còn chưa dứt, thân thể Du phu nhân đã mềm nhũn, tức đến hôn mê bất tỉnh, Du Phức Nghi vội kêu Cốc Vũ:

- Cốc Vũ, mau...

Cốc vũ từng có kinh nghiệm xử lý Tống tài tử, không chút hoang mang tiến lên, nhấn vào nhân trung của Du phu nhân.

Một lúc sau Du phu nhân tỉnh dậy, hữu khí vô lực mắng:

- Cái tên bất hiểu...

Du Phức Nghi giúp đỡ Cốc Vũ cùng Du Uẩn Nghi nâng Du phu nhân lên Kháng Sàng, giúp nàng dựa vào đệm lưng.

Còn mình ngồi vào Kháng Sàng khác nhìn hơi cũ, nàng cũng không để ý khuyên nhủ:

- Lúc trước đại ca quanh năm suốt tháng ở bên ngoài đông du tây dạo, hoàn toàn không thể trông cậy vào chuyện hắn thú thê sinh tử, dòng chính Du gia chúng ta gần như tuyệt hậu...Lúc này hắn lại chủ động gánh vác trách nhiệm khai chi tán diệp, tuy nàng là dương nữu, nhưng lại là khuê nữ của công tước, cũng sánh với danh môn quý nữ, có còn hơn không. Mầu thân người nói xem có đúng không?

Du phu nhân khóc lóc một lúc lâu, mới thút tha thút thít nức nở phụ họa nói:

- Không cá, ăn tôm cũng được, chỉ hy vọng hắn có thê tử ròi sẽ chịu sống yên ổn, đừng có suốt ngày du sơn dạo thủy, bỏ gia.

Du Uẩn Nghi đối với chuyện huynh trưởng thú dương nữu cũng chẳng để bụng, chỉ quan tâm Du Phức Nghi mang bao nhiêu thứ cho mình.

Nhìn thấy Thính Phong cố hết sức ôm một cái rương đi vào, nàng vội vàng nhảy bắn lên, đoạt lấy rương, hai mắt lóe sáng mở nắp hộp.

Du phu nhân thấy thế, đầu cũng không đau, mắt cũng không hoa, chân cũng không mềm, nhanh nhẹn từ trên Kháng Sàng nhảy xuống dưới.

Đến bên người Du uẩn Nghi ngó vào, thấy bên trong có mấy thước lụa tây đa dạng mới lạ, mấy cái vòng cổ đá quý màu sắc rực rỡ.

Mấy vòng mã não, mấy cái nhẫn san hô, mấy cái quạt lông vũ cùng với mấy hộp hương liệu, mặt nở đầy hoa, vui vẻ rạo rực nói:

- Có những đò vật này, nữ nhi của ta cũng coi như đã có đày đủ của hòi môn, người làm nương như ta cũng có thể nở mày nở mặt ở trước mặt bàng hữu thân thích.

Lời này nói ra, ngay cả Cốc Vũ cũng nhịn không được mà muốn trợn trắng mắt, không chờ Du Phức Nghi mở miệng đuổi người, Cốc Vũ liền nói:

- Nương nương, nên đi Vĩnh Thọ Cung, cùng hai vị quý phi, thục phi thương nghị chuyện tuyển tú, đến muộn sẽ không tốt.

Du phu nhân chỉ là đầu đần, chứ không phải ngu dại, nếu là lúc trước, nghe loại tiễn khách thế này, sẽ thức thời mang theo Du Uẩn Nghi cáo lui.

Nhưng lúc này chăng những không cáo lui, ngược lại còn bấu lên, nói:

- Nghe nói hiện giờ hoàng hậu nương nương đang mang thai, cũng không xử lý công việc, chuyện tuyển tú lại để ngươi cùng hai vị nương nương khác toàn quyền phụ trách?

Không đợi Du Phức Nghi mở miệng, nàng lại nói tiếp:

- Biểu muội nữ nhi của cửu công ngươi lần này cũng tham tuyển, nếu nương nương quản chuyện này, tốt xấu gì cũng nên chiểu cố nàng, tuyển nàng vào cung, an bài phân vị tốt cho nàng, tương lai cũng có thể trợ lực cho nương nương, không phải sao?

(Yul: cửu công là anh em của bà ngoại...)

Du Phức Nghi cố gắng tìm tòi ký ức của thân chủ trước, sau đó nhíu mày nói:

- Cữu công? Hắn xưa nay vẫn luôn diễn tuồng, mỗi khi tuyển tú, nữ tử trong phủ sẽ báo bệnh, sao năm nay lại muốn tham gia?

Du phu nhân xấu hổ cười nói:

- Không phải Thẩm cữu công của ngươi, mà là Vương cữu công...

Cho nàng vài phần thể diện, nàng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Du Phức Nghi đập mạnh tay xuống bàn, lạnh lùng nói:

- Mấu thân hồ đò ròi sao, ngoại tổ mẫu là đích trưởng nữ của Thẩm gia, đệ đệ nàng mới là cữu công của ta, sao lúc này lại để người ngoài chen một chân, cái gì Vương cữu công?

Du phu nhân không vui nói:

- Nương nương ở địa vị cao, cũng không thể trong mắt không có người khác, Vương thị tuy là kể thê, nhưng trên danh nghĩa cũng là kể mẫu của ta, là kế ngoại tổ mẫu của ngươi, huynh đệ của nàng đương nhiên cũng là cữu công của ngươi, sao lại là người ngoài?

Du Phức Nghi tức giận nở nụ cười, đúng là do kế mẫu Vương thị ban tặng, Du phu nhân là đích nữ danh môn, lại bị dưỡng thành kiến thức hạn hẹp không chủ kiến.

Động một chút liền khóc lóc ầm ĩ tính tình tiểu bạch hoa, các phủ môn đăng hộ đối đều né nàng xa ba thước, e sợ bị dính phải.

Người tới cửa tới cầu thú đều là người không nên thân, sa cơ thất thế, ngoại tổ phụ sợ nàng làm hỏng thanh danh gia tộc.

Ỷ vào thân phận cửu cửu cường ngạnh đem nàng đưa cho sanh tôn Du Mẫn Viễn.

Có Du thái phu nhân là tiểu cô uy nghiêm ở đây, Vương thị không dám gây sóng gió đến Du gia.

Lúc này lại không biết cố kỵ, muốn gây chuyện thị phi. Thính Phong xen mồm nói:

Thái thái đừng trách nô tỳ lắm miệng, thật ra nương nương cũng không làm chủ được, nói là tam phi tiếp quản phượng ấn, nhưng quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương là người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng lâu năm, thân sinh ra đại công chúa cùng nhị hoàng tử lại rất được hoàng thượng yêu thích, tuy nương nương của chúng ta cũng sinh hạ một hoàng tử, nhưng vô luận tư lịch(lý lịch) hay là ân sủng, đều không bằng hai vị kia, hiện nay xử lý chuyện trong hậu cung, đều là hai vị nương nương kia dẫn đầu, nương nương chúng ta chỉ là phụ họa vài câu, chuyện tuyển tú cũng không ngoại lệ. Nếu Vương cô nương là người xuất chúng, bằng bản lĩnh của mình cũng có thể trúng tuyển, nếu nương nương đột ngột nhảy ra hỗ trợ, chọc hai vị kia không vừa mắt, bị ngăn trở, ngược lại còn làm hỏng chuyện của Vương cô nương.

Du phu nhân cân nhắc một lúc, cảm thấy Thính Phong nói cũng có đạo lý, liền gật đầu nói:

- Điều này cũng đúng, chuyện này không cằn ngươi hỗ trợ, nhưng nếu biểu muội ngươi trúng tuyển, sau khi vào cung ngươi phải chiếu cố nàng một chút.

Thính Phong thấy sắc mặt Du Phức Nghi rất khó coi, sợ nàng nói ra những lời không dễ nghe, thọc tổ ong vò vẽ, vội cười nói:

- Xem thái thái nói kìa, đều là cốt nhục toàn gia(một nhà), đánh gãy xương vẫn còn liền gân, sao nương nương lại bỏ mặc mà không chiểu cố biểu tiểu thư?

Lúc này Du phu nhân mới vừa lòng, mang theo Du uẩn Nghi cáo lui.

Thính Phong tiễn bọn họ xong trở về, vẫn thấy sắc mặt Du Phức Nghi vẫn chưa hòa hoãn, liền khuyên nhủ:

- Nương nương càn gì phải so đo với các nàng, dù sao các nàng cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, hoặc là chiếm chút tiện nghi, hoặc là há miệng nói vài câu khó nghe, cũng không trêu chọc chuyện gì lớn, chỉ cần mở một mắt nhắm một mắt là được.

- Các nàng không trêu chọc chuyện lớn, nhưng cái loại tạp nham đó lại khó nói, nếu gặp phải tai họa, tội danh còn không phải là đổ lên đầu ta cùng tam hoàng tử sao?

Du Phức Nghi thở dài, sau đó kiên quyết nói:

- Không có người làm chủ cưỡng chế nàng là không được, lần này đại ca trở về cũng đừng nghĩ có thể đi, thế nào cũng phải khuyên hắn khảo công danh mưu cầu chức quan mới được.

Thính Phong gật đầu phụ họa:

- Nương nương nói rất đúng, đừng nhìn đại thiểu gia suốt ngày cợt nhả, nhưng ai chẳng biết hấn là chủ nhân tàn nhẫn độc ác? Chỉ cần hắn ở phủ, dù không khảo công danh, không mưu càu chức quan, thì cũng không có ai dám nhúc nhích.

Du Phức Nghi nghe xong, liền bật cười nói:

Ngươi đang khen hắn hay là mắng hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.