Biết Vị Ký

Chương 39: Lão đầu nhi




Lâm Tiểu Trúc đi xuyên qua sân, mở cánh cửa ra, trước mắt lại mà một gian phòng, chia làm hai sương phòng trái phải. Nàng do dự một chút rồi đẩy cửa của cả hai xương phòng ra, bên trong cũng đầy tro bụi, chỉ có mấy tấm ván ghép thành cái giường, thêm một cái bàn, một cái ghế dựa. Lâm Tiểu Trúc rất sợ sẽ nhìn thấy trên cái giường kia sẽ có ai đó, cũng may cái gì đều không có.

Đi xuyên qua sương phòng lại đến một cái sân, tiếp theo là một cái cửa, lúc này Lâm Tiểu Trúc nghe được tiếng người bên ngoài

“ Nhóc con, thoáng cái đã không thấy ngươi, ngươi trốn chỗ nào hả ? coi chừng cha ngươi trở về đánh gãy chân ngươi “ một lão phu nhân đang mắng chửi cùng tiếng khóc của trẻ con

“Trương bà, ngươi lại đánh đứa nhỏ, thế nào con dâu ngươi về cũng gây sự với ngươi cho xem “ thanh âm trêu tức của một nam nhân truyền đến.

“ Đại Ngưu, ngươi đang trên đường hả ? ngươi gặp cha A Bảo thì nói hắn đừng quên ta đã dặn hắn mua cái gì “ phụ nhân lên tiếng

“Ân, ta nhớ rõ …” thanh âm nam nhân kia xa dần.

Lão phụ vừa mắng đứa nhỏ vừa đi vào căn phòng cách đó không xa, thanh âm chửi rủa cùng tiếng khóc trẻ nhỏ vẫn nghe rất rõ.

Nơi này đúng là một tiểu trấn. Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ.

Đã biết đường đi, nên khi quay về cũng sẽ nhanh hơn. Lâm Tiểu Trúc quyết định quay về trước, ngày mai lại đến tham quan tiểu trấn.

Theo đường cũ trở lại núi, che giấu động khẩu xong, Lâm Tiểu Trúc liền đi tìm Tô Tiểu Thư, nhìn thấy nàng cùng đám người Chu Ngọc Xuân đang đứng dưới tán cây nói chuyện phiếm, ăn quả dại. Xoay người nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc liền vui vẻ vẫy tay với nàng “ sao hôm nay ngươi về sớm vậy ? bình thường ở trên núi tới giờ cơm chiều cũng không chịu về ah “

“Như thế nào , ngươi có ý kiến gì?” Lâm Tiểu Trúc cũng chọc lại một câu rồi nhanh chân chạy xuống, nhận quả dại Chu Ngọc Xuân đưa cho bỏ vào miệng. Đúng là trên trời một ngày, hạ giới một năm. Nàng vừa rồi đi thám hiểm một lát lại giống như trải qua cả một thế kỷ nhưng với đám người Tô Tiểu Thư thì chỉ là một hồi tán gẫu mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Trúc lại thấy vui mừng. Vận khí của nàng luôn rất tốt, người ta chết đi phải xếp hàng đầu thai, còn nàng thì xuyên đến nơi này, lại để nàng tìm được đường đến Thanh Khê trấn…

Ngày hôm sau, Lâm Tiểu Trúc trở lại cái sân hoang vu kia lần nữa. Lúc này vì biết không có nguy hiểm nên không có cẩn thận như trước, chỉ tốn một ly trà nhỏ đã tới nơi. Nàng mặc bộ quần áo mang theo từ Hạ gia thôn, đến sương phòng trong viện, nhanh chóng quét dọn vệ sinh, thay đổi quần áo, lau đi bụi bặm trên mặt, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài rồi chuẩn đi ra. Nàng nhớ rõ bên chỗ miệng giếng có bức tường đổ, như vậy có thể từ đó mà đi ra ngoài. Có điều…cửa lại khép hờ, nàng thử mở, quả nhiên lôi kéo một cái liền mở được,trong lòng rất mừng, thật tốt, không cần tìm cách giải thích vì sao nàng lại vào được.

Ngoài cửa là một con đường nhỏ lát đá tảng, dọc theo đường vòng qua một gốc cây đại thụ mới thấy được những nhà khác. Bên đường có mấy tòa nhà không lớn lắm,có tường bao quanh nhưng sạch sẽ, cho thấy nơi này là khu bình dân, những nhà này đều đang đóng cửa, chỉ nghe được tiếng nói chuyện phía bên kia tường.

Lâm Tiểu Trúc nhìn mấy cộng cỏ khô bay trong gió, lòng bỗng nhiên thấy rất vui vẻ. Nàng rất thích không khí tự do mà yên tĩnh ở đây.

Trước mỗi nhà đều có một ngõ nhỏ, Lâm Tiểu Trúc đến cạnh ngôi nhà gần nhất, chợt nghe thanh âm huyên náo bên ngoài hàng rào, thì ra phía trước chính là một con phố náo nhiệt.

Tuy nơi này chỉ là một trấn nhỏ nhưng phố xá lại rất náo nhiệt, bên đường có nhiều cửa hàng buôn bán đủ loại hàng hóa. Có người mặc mặc tơ lụa gấm vóc, có người mặc vải thô áo xanh nhưng dù ở giai cấp nào thì trên mặt đều tràn đầy vẻ yên tĩnh và thỏa mãn. Có thể thấy được thời đại mà nàng xuyên qua này khá giàu có, đông đúc và tường hòa.

Lâm Tiểu Trúc khóe miệng cong lên. Nàng chậm rãi đi dạo trên đường, hỏi thăm giá cả các mặt hàng. Nàng muốn biết hai trăm năm mươi văn tiền bán thân kia có bao nhiêu giá trị.

Bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng ồn ào, thanh âm một phụ nhân vang lên đinh tai nhức óc “ đến chỗ ta ăn đồ ăn ngon nhất, uống loại rượu tốt nhất, lại nói không có tiền. Không có tiền còn chưa tính, ngươi là một đại lão gia lại say tới mức ngã nhào vào người ta. Ta là nữ nhân, lại chỉ là kẻ mua bán nhỏ, không thể nào chứa chấp hắn được. Đến, đến, mọi người giúp ta nâng hắn ra ngoài đi “

Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn qua liền thấy một quán rượu nhỏ, thanh âm phụ nhân kia chưa dứt đã có hai ba nam nhân khiêng một người từ trong quán đi ra, thẳng về hướng nàng rồi thả người kia dưới gốc cây đại thu, sau đó bỏ đi.

“Ngươi… Các ngươi sao…có thể đối đãi với ta như thế ? nên biết…ta là ai ?ai…ai nói ta không có tiền ? ta đào, đào cho ngươi xem… “ người kia gương mặt đỏ bừng, xem ra đã uống rất nhiều rượu. Hắn nhắm mắt, đưa tay vào lòng lục lọi một hồi rồi ngẩn ngơ, làu bàu “ còn…thật đúng là không còn đồng nào “ dừng một lát lại lầu bầu “ Tiểu Nghiên, ngươi là đồ khốn khiếp, ngươi dám đem quăng gia…còn ..còn tính làm gì nữa hả ? “

Lâm Tiểu Trúc yên lặng nhìn người kia, hai mắt mờ lệ.

Người kia là gia gia của nàng mà, là gia gia yêu thương nàng nhất, sủng ái nàng nhất ở kiếp trước. Tuy người này mặc đồ cổ trang nhưng mắt kia, mũi kia, khuôn mặt kia chính là của gia gia kiếp trước của nàng mà.

Lão nhân lầm bầm vài câu rồi nằm lăn ra nền đất ẩm ướt dơ bẩn thở khò khè, khò khè…Người đi đường nhìn thấy đều lộ vẻ chán ghét, thà đi đường vòng, bước thêm vài bước cũng không chịu đi qua chỗ hắn. Lâm Tiểu Trúc dùng tay áo lau nước mắt, vỗ vỗ lão nhân “ gia gia, gia gia, người tỉnh, tỉnh đi “

Lão nhân xua tay giống như đuổi ruồi bọ, nghiêng người qua chỗ khác, tiếp tục ngủ

“Tiểu cô nương, đây là gia gia ngươi” chủ quán rượu vẫn để ý động tĩnh bên này, thấy Lâm Tiểu Trúc xuất hiện, một nam nhân thân cao lớn chừng ba mươi tuổi cũng từ trong quán đi ra, cẩn thận đánh giá Lâm Tiểu Trúc vài lần.

“Không phải, không phải.” Lâm Tiểu Trúc vừa rồi đã nghe lão bản nương tửu quán nói lão nhân này ăn uống toàn thứ đắt nhất ở quán nàng, sợ bị đòi tiền nên vội lắc đầu “ ta chỉ là thấy hắn đáng thương “

Lâm Tiểu Trúc dáng người gầy yếu, quần áo trên người cũ nát, không giống với lão nhân ăn mặc tươm tất kia nên nam nhân này cũng tin lời nàng “ ngươi không phải người ở trấn ta đúng không ? nhìn rất lạ mặt “

“Ta…” Lâm Tiểu Trúc cúi mắt, lộ vẻ u sầu “ ta tới tìm người thân, nhưng tìm tới nơi lại phát hiện không có ai ở đó “. Cái sân kia, sau này nàng sẽ thường tới đó nên phải tìm một lý do thích hợp. Tuy rằng trên trấn có không ít người xuất hiện, không nhất định chỉ chú ý mình nàng nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Nam nhân kia không truy vấn thêm mà chỉ tay vào lão nhân nói “ ngươi tính đưa hắn đi đâu ? “

Lâm Tiểu Trúc chỉ chỉ “nhà của thân thích ta ở bên kia, dù sao cũng không có ai ở, ta muốn đưa hắn đến, nếu không sợ lát nữa trời tối, nằm ở đây cũng không tốt”

“Ngươi thực có thiện tâm” nam nhân cười rồi quay đầu gọi “Đại Ngưu, đến giúp một tay”

Một nam tử béo ục ịch từ trong tửu quán chạy ra, trên vai còn vắt một cái khăn lau, có lẽ là tửu nhị, đến bên cạnh nam nhân, cúi đầu khom lưng nói “ Lưu nhị gia, ngài gọi ta “

“Đến đây đi, giúp đỡ mang lão nhân này đi theo tiểu cô nương đi “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.