Bí Mật Của Ảnh Đế

Chương 3




Ngày kế, Tần Dịch Tắc ngủ một giấc đến 11 giờ trưa, thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba, hắn mới xoa xoa hai con mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, không quá tình nguyện rời giường đi tắm rửa. Được nước ấm gột rửa mỏi mệt nơi thân thể, tắm rửa xong, người nào đó rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, mở tủ quần áo thay một bộ trang phục trông có vẻ nhàn nhã, sau đó cẩn thận sửa sang lại tóc.

Người đại diện Lê Tân thấy hắn đứng trước gương chải chuốt, nhịn không được hỏi: “Hôm nay cậu muốn ra ngoài à?”

“Ừm, gặp một người bạn.” Tần Dịch trả lời.

“Bạn?” Lê Tân đầy mặt hoài nghi, “Mấy người bạn của cậu gần đây đều bận rộn ở phim trường nhỉ? Cậu muốn đi gặp ai?”

“Là bạn ngoài giới giải trí.” Tần Dịch Tắc cũng không thích chuyện gì cũng phải báo cáo cho người đại diện, cố tình tính cách Lê Tân lại như gà mẹ, trái lo phải nghĩ, nghe vậy lập tức cảnh giác, nghiêm túc nắm vai Tần Dịch, “Cậu chính là đại minh tinh đấy, đội ngũ paparazzi còn đang ước gì chộp được scandal của cậu, rốt cuộc người bạn kia của cậu là ai?”

“Chỉ ăn cơm thôi mà. Yên tâm, tôi sẽ chú ý.” Tần Dịch Tắc cúi người thay giày da, nhàn nhạt đáp.

Lê Tân nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, cứ cảm thấy mí phải giật đến lợi hại. Cũng may khu biệt thự này mới mua đầu năm nay, số người biết đến rất ít ỏi, chắc sẽ không bị theo dõi —— Lê Tân chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, hy vọng đội ngũ chó săn đừng đánh hơi tin tức quá nhạy bén.

***

Giữa trưa 12:00, Tần Dịch Tắc lái xe đến điểm hẹn đúng giờ. Nơi này tọa lạc ở vùng ngoại thành, vị trí rất hẻo lánh, nếu không nhờ Lâm Lạc chỉ dẫn, khẳng định hắn không thể tìm thấy. Tần Dịch Tắc vừa vào cửa liền nhìn thấy đối phương, lập tức tiến lên vài bước chào hỏi cậu: “Lâm tiên sinh đợi lâu.”

Lạc Ninh khách khí nói: “Tôi cũng vừa mới đến, vào trước rồi nói.”

Hai người đi dọc theo hành lang thật dài, tiến vào tận cuối đại sảnh, mới vừa vào cửa, liền có một lão nhân tóc hoa râm cung kính đi lên tiếp đón: “Điện……” Nhìn vào mắt Lạc Ninh, lão nhân lập tức sửa miệng: “Thiếu gia, ngài tới rồi?”

Lạc Ninh mỉm cười nói: “Chú Ngô, hôm qua đã nói qua với ngài muốn mang một người bạn đến.”

Lão Ngô khom người nói: “Vâng, thức ăn ngài phân phó tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, hai vị mời.”

Lạc Ninh dẫn Tần Dịch Tắc tiến vào một căn phòng nhỏ, thuận tay đóng cửa lại.

Bố trí trong phòng không hề xa hoa, ngược lại vô cùng thanh nhã, trên vách tường được sơn màu ấm còn treo một bức tranh phong cảnh, góc phòng đặt mấy chậu cây cảnh, bên kia cửa sổ sát đất là hoa viên tươi tốt, có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt lan tỏa. Xung quanh ngay cả một tiếng bước chân cũng không có, an tĩnh đến mức dường như toàn bộ thế giới này chỉ sót lại hai người bọn họ.

Tần Dịch Tắc ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, khen: “Nơi này hoàn cảnh không tồi.”

Lạc Ninh ngồi đối diện hắn, một bên tự mình châm trà cho hắn, một bên nói: “Dù sao Tần tiên sinh cũng là một ngôi sao lớn, tôi không muốn ăn một bữa cơm còn bị paparazzi vây xem, cho nên mới cố ý chọn nơi hẻo lánh này.”

Tần Dịch Tắc nói: “Dựa trên thái độ cung kính của vị Ngô bá vừa rồi đối với cậu, chẳng lẽ cậu là ông chủ nhà hàng này?”

“Không sai.” Lạc Ninh hơi mỉm cười, đặt ấm trà xuống, giải thích đơn giản, “Bình thường tôi rất thích ăn điểm tâm, nhưng người trong nhà lại không quá thích đồ ngọt, sau khi tốt nghiệp, phụ thân tặng tôi một phần gia sản của ông, đầu bếp ở đây đều dựa trên khẩu vị của tôi để chế biến.”

“Phụ thân quả thật rất yêu thương cậu.” Tần Dịch Tắc nói.

“Bởi vì tôi là đứa con trai Omega duy nhất của ông ấy.” Lạc Ninh nói.

Cậu ta vậy mà lại là Omega? Tần Dịch Tắc nghe được lời này cảm thấy rất bất ngờ. Trong thời đại hiện nay, nhóm Omega đã lấy lại sự bình đẳng, thuốc ức chế đã sớm được phổ cập toàn diện, cho nên rất khó dựa vào vẻ bề ngoài để phán đoán một người có phải Omega hay không. Nhưng thông thường, đa số Omega sau khi tiêm thuốc ức chế đều tìm mọi cách giấu giếm, sợ khiến Alpha mơ ước, rất ít người giống cậu ta tự nói ra thân phận như vậy.

Tần Dịch Tắc khẽ nhíu mày nói: “Cậu thật sự là Omega?”

Lạc Ninh mỉm cười hỏi ngược lại: “Tôi cần gì phải nói dối anh?”

Đối diện với hai mắt cong cong của cậu, Tần Dịch Tắc ngược lại không biết nên trả lời thế nào mới tốt.

Lạc Ninh vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi vốn không có ý định giấu giếm thân phận Omega của mình, bởi tôi cảm thấy, là Omega không có gì đáng xấu hổ cả, đâu cần che che giấu giấu. Trực tiếp thẳng thắn với anh, là không hy vọng có ngày anh sẽ hiểu lầm tôi. Tôi tiếp cận anh không hề có mục đích, chỉ là rất bội phục tài năng diễn xuất của anh, muốn kết bạn với anh, vì vậy, cho dù tôi có là Omega, anh cũng không cần cảm thấy áp lực.”

Tần Dịch Tắc hôm nay chịu tới gặp “Lâm Lạc”, bởi vì đối phương là cháu trai của đạo diễn “Vice Lâm”, trong quá trình quay phim, Lâm đ*o giúp đỡ hắn rất nhiều, sau này hắn còn muốn tiếp tục hợp tác với Lâm đ*o, dù thế nào cũng nên thể hiện chút thành ý. Vốn tưởng rằng lần gặp mặt này chỉ là hàn huyên trò chuyện khách sáo, không nghĩ ngờ đối phương lại thẳng thắn với hắn như thế, vậy cũng tốt, miễn sau này đoán tới đoán lui gây xấu hổ.

Tần Dịch Tắc tán thưởng nhìn cậu, nói: “Thẳng thắn vẫn tốt hơn, đóng kịch rất mệt, tôi cũng không muốn ăn một bữa cơm còn phải tính toán đủ thứ.”

Lạc Ninh cười nói: “Tôi có thể gọi anh là Dịch Tắc không? Hai người chúng ta hết Tần tiên sinh lại đến Lâm tiên sinh, nghe có chút kỳ quái.”

Tần Dịch Tắc dương khóe môi: “Đương nhiên có thể. Vậy tôi phải gọi cậu thế nào? Tiểu Lạc?”

Người đàn ông dùng giọng nói trầm thấp kêu một tiếng “Tiểu Lạc”, hai tai Lạc Ninh bỗng có hơi nóng bừng. Trước kia chưa từng ai gọi cậu như vậy, Tần Dịch đặt cho cậu một nick name mới, hơn nữa còn rất dễ nghe, đây có thể xem như đặc quyền dành riêng cho hắn? Lạc Ninh thở sâu, ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh lớn hơn tôi vài tuổi, vậy cứ kêu Tiểu Lạc đi.”

Tần Dịch Tắc nâng chung trà lên uống một ngụm, nói sang chuyện khác: “Nghe Lâm đ*o nói, cậu là fan của cuốn <Kế Hoạch Nhân Bản>?”

Lạc Ninh gật đầu: “Tôi vô cùng thích cuốn tiểu thuyết viễn tưởng này, đọc qua năm lần rồi.”

Tần Dịch Tắc hơi nhếch khóe môi: “Thật trùng hợp, tôi cũng đọc năm lần.”

Lạc Ninh có chút ngoài ý muốn: “Thật không? Anh là vì muốn hiểu biết nhân vật mình đóng nên mới cố ý đọc nguyên tác?”

Tần Dịch Tắc lắc đầu: “Trước khi nhận kịch bản, tôi đã đọc ba lần rồi, sau khi nhận vai lại xem thêm hai lần nữa, thật ra, tôi cũng là fan của bộ chuyện này.”

Hoàn toàn không ngờ Tần Dịch Tắc thế mà lại là đồng bọn, Lạc Ninh đột nhiên có loại cảm giác hưng phấn vì “gặp được tri âm”, vội hỏi: “Vậy anh thích nhân vật nào nhất?”

Tần Dịch Tắc nói: “Đương nhiên là Tiểu Ngũ, những gì hắn trải qua đều rất khổ sở, tính cách cũng được đắp nặn vô cùng phức tạp.”

Lạc Ninh hai mắt sáng ngời: “Trách không được anh có thể diễn Tiểu Ngũ đến sống động như vậy, tôi cũng thích hắn nhất.”

Tần Dịch Tắc hỏi: “Từ góc độ người đọc, cậu cảm thấy tôi diễn bộ điện ảnh này thế nào?”

Lạc Ninh tự hỏi một lát, mới nghiêm túc trả lời: “Nếu điểm tối đa là 100, tôi có thể cho anh 95 điểm. Trừ 5 điểm là bởi vì trong lòng một ngàn người luôn có một ngàn Hamlet, so với nam chính trong tưởng tượng của tôi, vẻ ngoài của anh không hề giống.”

Tần Dịch Tắc hiếu kỳ hỏi: “Nam chính trong tưởng tượng của cậu có vẻ ngoài như thế nào?”

Lạc Ninh nói: “Làn da tái nhợt, chính là loại mỹ cảm mang theo chút bệnh trạng.”

Tần Dịch Tắc sờ sờ sườn mặt ngạnh lãng của mình, nghiêm túc nói: “Đúng là không giống nhau.”

Hai người nhìn nhau cười. Đúng lúc này, lão Ngô bưng điểm tâm đến nhẹ nhàng gõ cửa, Lạc Ninh rốt cuộc nhớ tới phải ăn cơm, vội vàng xin lỗi: “Mải nói chuyện thiếu chút nữa quên mất để anh nếm thử đặc sắc của nơi này, chúng ta ăn trước đã.”

Trên bàn rất nhanh tràn đầy mỹ thực, ngoại trừ điểm tâm còn có bữa sáng thanh đạm. Tần Dịch Tắc vốn không thích đồ ngọt, nhưng điểm tâm được làm tinh xảo trông như hàng mỹ nghệ, mặt trên còn khắc đủ loại hoa văn xinh đẹp, mỗi một loại hoa văn đều không giống nhau, hiển nhiên có người chuyên môn thiết kế. Nhìn từng món được cẩn thận tạo hình tinh xảo, Tần Dịch Tắc cũng có chút muốn ăn, liền tiện tay kẹp một khối điểm tâm màu trắng bỏ vào trong miệng. Khiến hắn ngoài ý muốn chính là, điểm tâm ngọt nhưng không ngấy, vào miệng liền tan, nơi đầu lưỡi còn dư lại vị thanh mát của hoa tươi, so với đồ ngọt trong ấn tượng của hắn ngon hơn vô số lần.

Lạc Ninh mỉm cười hỏi hắn: “Thế nào? Hương vị không tệ chứ?”

Tần Dịch Tắc thành thật gật đầu: “Ăn rất ngon.”

Lạc Ninh cũng kẹp một khối điểm tâm nhấm nháp, miệng cậu một khắc cũng không nhàn rỗi, trong nháy mắt đã càn quét toàn bộ điểm tâm trên bàn.

Tần Dịch Tắc nhịn không được nghĩ: Omega này xem ra rất sành ăn.

Lúc trước vì đóng phim nên liên tục bận rộn ba tháng trời, hôm nay cùng cậu đến một nơi tao nhã lịch sự như vậy dùng điểm tâm, Tần Dịch Tắc khó tránh được tâm tình thả lỏng, ngay cả ánh nắng ngoài cửa sổ cũng làm người yêu thích.

Ăn xong bữa trưa, hai người tiếp tục hàn huyên về vài tác phẩm mới gần đây. Tần Dịch Tắc thích tiểu thuyết trinh thám huyền nghi, Lạc Ninh lại đọc không ít sách, thuận tiện còn đề cử cho hắn hai bộ: “<Lạc Đường> và <Mật Mã Số>, đây đều là hai tác phẩm huyền nghi mới nhất hiện nay, cốt truyện không tồi, nếu anh rảnh có thể đọc thử.”

Tần Dịch Tắc gật đầu: “Trở về tôi sẽ mua đọc.”

Lạc Ninh nhìn thời gian, đã là ba giờ chiều. Vốn tưởng rằng bữa cơm này sẽ trải qua trong xấu hổ, tẻ ngắt, không nghĩ tới hai người lại có nhiều đề tài chung như vậy. Lần đầu tiên cùng một Alpha hàn huyên gần ba tiếng đồng hồ, Lạc Ninh có chút hưng phấn, chủ động đề nghị: “Để tôi mua tặng anh đi, coi như quà gặp mặt.”

Tần Dịch Tắc dù sao cũng nhàn rỗi, liền đồng ý với đề nghị này.

Hai người lái xe đến một hiệu sách có vẻ yên tĩnh, Tần Dịch Tắc vì tránh bị người qua đường nhận ra, nên chờ ở bên ngoài, Lạc Ninh thì vào trong tiệm tìm được hai cuốn sách bìa mới cứng, tự mình mua rồi đưa cho Tần Dịch Tắc.

Tần Dịch Tắc cầm lấy sách nói: “Cảm ơn, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận.”

Hai người vừa định xoay người rời đi, kết quả lại thấy một bóng người vô cùng quen thuộc chặn đường, Tần Dịch Tắc muốn tránh cũng không kịp, bởi vì đối phương còn đang nhìn chằm chằm hắn, hưng phấn nói: “Thật trùng hợp nha?”

Khóe miệng Tần Dịch Tắc run rẩy, không quá tình nguyện kêu lên: “Mẹ.”

Dụ Lan cười tủm tỉm nhìn về phía Lạc Ninh đang đứng bên cạnh hắn: “Vị này chính là, người con nói với ta sao……”

Tần Dịch Tắc vội vàng cắt ngang bà: “Khụ, mẹ, con đưa cậu ấy về trước, con phố này tuy rằng ít người, nhưng thân phận con rất đặc thù, sợ gặp phải paparazzi.”

Dụ Lan thông cảm khoát tay: “Đi đi!” Sau đó lại ôn nhu nhìn Lạc Ninh, vẻ mặt tràn đầy tươi cười hiền từ, “Hôm nào để Dịch Tắc mang cháu đến nhà ăn cơm, dì sẽ nấu thật nhiều món ngon!”

Lạc Ninh lễ phép gật đầu: “Cảm ơn dì, hẹn gặp lại.”

Chờ đến khi Dụ Lan tiến vào hiệu sách, Lạc Ninh mới hỏi: “Mẹ anh hình như hiểu lầm gì đó thì phải?”

Tần Dịch Tắc đầu đau muốn nứt ra. Tối hôm qua hắn vừa mới bịa lý do “Con đã có người yêu, hẹn ngày mai ăn cơm” qua loa lừa gạt mẹ, kết quả hôm nay lại bị mẫu thân đại nhân bắt gặp tại trận —— đúng là tự làm bậy, không thể sống!

Đối diện với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc đành phải sờ sờ mũi, nói: “Xin lỗi, mẹ tôi vẫn luôn thúc giục tôi kết hôn, thấy tôi đi cùng cậu, hẳn cho rằng chúng ta là…… loại quan hệ đó.”

Lạc Ninh giật mình, rất nhanh liền phản ứng kịp, mỉm cười nói: “Không sao. Anh hiện giờ nổi như mặt trời ban trưa, nếu lúc này kết hôn nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp. Bất quá dì cũng là quan tâm anh, không cần để bụng. Chạm mặt bà, so với bị paparazzi tóm được tốt hơn nhiều.”

Tần Dịch Tắc: “……”

Cái này thì cậu sai rồi, bị bà bắt gặp, mới đúng là tai họa!

Tần Dịch Tắc lập tức đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh, mẫu thân nhà mình gấp không chờ nổi chuẩn bị đầy đủ sính lễ đi cầu hôn.

Hắn ai cũng không sợ, chỉ sợ mỗi vị mẫu thân đại nhân nhà mình.

Nhưng “họa vô đơn chí”, sau khi tạm biệt Lạc Ninh trở lại biệt thự, ngay cả dép cũng chưa kịp đổi, liền nghe thấy người đại diện Lê Tân gầm gừ: “Tần Dịch Tắc, cậu có phải muốn làm anh tức chết mới vui không! Cậu rốt cuộc đi ăn cơm với ai? Sao lại bị paparazzi chụp được thế này!”

Quang não mỏng như cánh vé lập tức bay lại đây, Tần Dịch Tắc duỗi tay tiếp được —Trang nhất ngày hôm nay: Ngôi sao Tần Dịch Tắc bí mật hẹn hò với tình nhân?

Khóe môi Tần Dịch Tắc kéo xuống, mở ra tin tức liền thấy, quả nhiên có một bức ảnh của hắn và Tiểu Lạc, có lẽ góc chụp của paparazzi có vấn đề, lúc ấy Tiểu Lạc đứng bên cạnh hắn, bị hắn chặn hơn phân nửa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt. Nhưng khuôn mặt của hắn lại vô cùng rõ ràng, ngay cả sợi tóc cũng được căn chỉnh rõ nét. Hơn nữa, lúc ấy hắn đang nhận lấy sách Tiểu Lạc đưa cho, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, ánh mắt còn ôn nhu mười phần.

Tần Dịch Tắc: “………………”

Hôm nay rốt cuộc là vận đen gì vậy? Lần này hắn có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.