Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 43: Chương 43:




Đúng lúc Yến Ni đến tìm Sở Hàm. Cô đứng ở cửa, vừa khéo nghe thấy cuộc nói chuyện của Dương Chính Nghĩa và Tề Hạo. Bàn tay của cô ban đầu muốn ấn kêu chuông cửa, lúc này lại hạ xuống. Đứng ở cửa một lát, cô vẫn quyết định quay người rời đi.
 
Đi ra đến bên ngoài, Yến Ni gọi một cuộc điện thoại cho mẹ cô: “Mẹ, cuộc gặp mặt tối hôm nay con không đi nữa. Trong lòng con vẫn còn một người, vẫn muốn đợi một chút.”
 
Hà Trường Lâm đ ến tìm Tề Hạo, ông ấy sau khi biết được kế hoạch và hoàn cảnh khó khăn đem đến một khoản tiền, ông ấy nhìn Tề Hạo nói: “Xem như cậu đầu tư cháu, hạng mục này, cậu cũng thấy tốt như cháu.”
 
Tề Hạo nhìn Hà Trường Lâm, tất cả quá khứ đã sớm bay theo chiều gió. Thời khắc này, anh đối với ông ấy chỉ có sự cảm tạ.
 
“Cảm ơn cậu.”
 
Mẹ của Sở Hàm cũng rút hết toàn bộ số tiền lương hưu của mình ra. Bà lúc trước thường xuyên dạy dỗ Sở Hàm cần phải nắm chắc quyền kinh tế trong tay mình. Nhưng vào thời khắc Tề Hạo cần, bà ấy không bủn xỉn một chút nào với tất cả của mình.
 
Tề Hạo vô cùng cảm động. Anh cảm thấy rất hổ thẹn với những ý nghĩ từng có trước đây của mình.
 
Thế nhưng Sở Hàm lại nói: “Biết được mẹ em tốt, vậy về sau đối với con gái của bà ấy tốt một chút. Như thế, bà ấy mới có thể an tâm hơn chút.”
 
Tề Hạo quay đầu lại nhìn cô: “Anh đối với em còn chưa tốt sao?”
 
Sở Hàm cười tinh nghịch, Tề Hạo lúc này lại ôm chặt lấy cô.
 
Sau khi có số tiền đó, Tề Hạo và Thịnh An nhanh chóng lấy được quyền khai phá. Đương nhiên trong đó cũng có không ít sự giúp đỡ của Thịnh Khuê Minh.

 
Một năm sau, một công viên tập trung phủ xanh sinh thái và vận động ngoài trời  đã chính thức hoàn thành. Tề Hạo nhìn vào dòng người đông như trảy hội, cảm thấy công sức một năm nay thực sự rất có giá trị.
 
Mạnh Điềm cũng thôi việc ở công ty, đến đây giúp Tề Hạo và Thịnh An. Bởi vì cô có tay nghề làm bánh ngọt, Tề Hạo và Thịnh An liền thiết lập một trạm bánh ngọt ở khu vực nghỉ ngơi, do Mạnh Điềm quản lý.

 
Lại là tiết xuân phân của một năm. Hôm nay đúng lúc vào sinh nhật của Tề Hạo, Sở Hàm gọi Dương Chính Nghĩa và Yến Ni, Thịnh An và Mạnh Điềm cùng đến nhà ăn cơm. Cô mang một cái bụng to, đi đi lại lại bận rộn trong bếp.
 
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày dự sinh của cô. Nghĩ đến việc lần mang thai đầu tiên của cô là đẻ mổ. Tề Hạo dự định qua cuối tuần này liền thu xếp Sở Hàm đi bệnh viện chờ đẻ.
 
Anh từ phòng khách đi vào, giành lấy chiếc dao trong tay Sở Hàm nói: “Cô em của tôi, em liền ngừng tay một chút cho anh, ra bên ngoài nghỉ ngơi được không?”
 
Sở Hàm cau mày, tính khí của cô thai kì cuối hoàn toàn không tốt lắm. “Làm cái gì thế? Em đang nấu cơm đây, đừng có quấy rối em.” Sở Hàm đang nói, liền muốn đi lên phía trước giành lấy dao trong tay Tề Hạo.
 
Tề Hạo nhanh chóng ngăn cô lại, “Em xem, bụng em đã to như thế rồi, liền nghe lời nghỉ ngơi một chút được không?”
 
“Làm gì có sống trong nhung lụa như thế?” Sở Hàm khua tay, “Anh xem em bây giờ không phải vẫn rất tốt sao? Đưa dao cho em, em vẫn còn một món…” Sở Hàm vẫn chưa nói xong, bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau.
 
“Làm sao thế?” Tề Hạo lập tức ý thức đến điều gì đó bất thường, nhanh chóng đi lên phía trước dìu đỡ Sở Hàm hỏi.
 
Sở Hàm cau chặt long mày: “Bụng của em rất đau.”
 
“Đau? Không phải là muốn sinh chứ?”
 
Nhưng mà lần mang thai đầu tiên của Sở Hàm là đẻ mổ à. Nếu như lúc này phát động trước, vậy phải làm như thế nào? Tề Hạo phút chốc sứt đầu mẻ trán.
 
Yến Ni bọn họ cũng chút ý đến động tĩnh trong phòng bếp, dồn dập chạy vào.
 
“Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
 
“Sở Hàm cô ấy hình như muốn sinh rồi.” Tề Hạo trả lời nói.
 

“Sinh???” Toàn bộ đám người cuống cuồng lên, chỉ nghe thấy Yến Ni đang nói: “Nhưng mà ngày dự sinh không phải là vẫn còn thời gian nửa tháng nữa sao?”
 
“Vậy bây giờ phải làm như thế nào?” Mạnh Điềm hỏi.
 
“Làm như thế nào? Nhanh chóng đưa chị ấy đến bệnh viện à.” Dương Chính Nghĩa ở một bên la lên.
 
Ở bên ngoài phóng sản, Tề Hạo đang sốt ruột chờ đợi. Mặc dù bác sỹ nói với anh, bởi vì thời gian giữa lần mang thai thứ nhất và lần mang thai thứ hai tương đối cách xa nhau, cho nên không hề ảnh hưởng đến lần sinh này. Thế nhưng Tề Hạo vẫn cứ không thể an tâm được.
 
Anh đứng ở bên ngoài phòng đẻ, nghe thấy một tiếng kêu truyền ra, toàn bộ ấn đường đều đang siết chặt.
 
Thịnh An đến phía trước xoa dịu nói: “Đừng có lo lắng nữa anh Tề Hạo, chị Sở Hàm chị ấy nhất định không sao đâu.”
 
Dương Chính Nghĩa cũng đi đến phía trước nói: “Đúng thế Hạo Tử, anh đừng có lo lắng quá.”
 
Tề Hạo nghe lời bọn họ. Anh mặc dù gật đầu, thế nhưng thật sự không thể an tâm được.
 
Cũng đúng vào lúc này, bụng anh đột nhiên truyền đến một cảm giác quặn đau dữ dội. Anh nhất thời đau đến mức kêu ra tiếng.
 
“Làm sao thế Hạo Tử.” Dương Chính Nghĩa nhanh chóng đi lên phía trước đỡ lấy anh hỏi.
 
“Bụng anh đau.” Tề Hạo trả lời nói. Chỉ trong thời gian chút lát, anh đau đến mức trên trán toát ra những giọt mồ hôi.
 
“Anh muốn đi vệ sinh không?” Dương Chính Nghĩa nhìn anh. Yến Ni và Mạnh Điềm lúc này cũng đi lên phía trước.
 
Tề Hạo lắc đầu, loại cơn đau này hoàn toàn không phải là cơn đau muốn đi vệ sinh. Loại cơn đau này, giống như muốn róc xương lóc thịt tươi trên bụng anh ra. Anh đã từng tự thân mình cảm nhận được cơn đau bụng kinh khi hoán đổi thân thể với Sở Hàm. Nhưng bây giờ, loại cơn đau này còn đau đớn hơn một nghìn lần so với đau bụng kinh.
 

Anh nhất thời chịu đựng không được, toàn thân bắt đầu uốn cong lại.
 
Dương Chính Nghĩa bọn họ một hàng người vây quanh anh. Tề Hạo lại ngay cả một lời cũng không nói ra được.
 
“Thế này, rốt cuộc là như thế nào?” Dương Chính Nghĩa vẫn đang hỏi.
 
Yến Ni lúc này lại nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn Tề Hạo hỏi: “Không phải là, cơn đau của Sở Hàm truyền đến thân thể của anh chứ?”
 
Lời của cô ấy vừa nói ra, tất cả mọi người đều đứng đơ người tại chỗ.
 
“Làm sao có thể?!” Dương Chính Nghĩa đang muốn phản bác lại. Nhưng từ góc suy nghĩ khác, Tề Hạo và Sở Hàm đều có thể lạ lùng đến mức hoán đổi linh hồn rồi, vậy sự dịch chuyển những đau đớn này, cũng không phải là điều không thể.
 
Còn ở bên kia, Sở Hàm vốn dĩ đau đến mức kêu oa oa trong phòng sinh, vào lúc này âm thanh cũng trở nên càng lúc càng nhỏ đi.
 
Dương Chính Nghĩa dở khóc dở cười: “Đây không phải là sự thật chứ?” Cậu ấy nói xong liền nắm lấy tay của Tề Hạo: “Tề Hạo, anh cố chịu đựng một chút, có lẽ cũng sắp qua đi rồi.”
 
Tề Hạo đau đến mức ngay cả một lời cũng không muốn nói, sắc mặt của anh lúc này cũng trở nên càng ngày càng trắng bệch.

 
“Thế này thế này, phải làm sao đây?” Nhìn thấy bộ dạng của anh, Dương Chính Nghĩa vừa nặng nề vừa rất lo lắng.
 
“Làm thế nào? Gọi bác sỹ đi.” Yến Ni ở bên cạnh hấp tấp nói.
 
“Vậy bác sỹ đến rồi chúng ta lại phải nói như thế nào?” Dương Chính Nghĩa hỏi, “Nói anh ấy sắp sinh rổi sao?”
 
Yến Ni phút chốc cứng mồm cứng miệng.
 
Khi bốn người đang không biết phải làm như thế nào, Tề Hạo lại đột nhiên cảm thấy phía trước đen mịt, bất tỉnh nhân sự.
 
Đợi đến lúc anh tỉnh lại mở mắt ra, Sở Hàm liền đứng ở phía trước giường anh. Không để ý đến bản thân mình còn có chỗ nào không thoải mái nữa, Tề Hạo nhanh chóng bật dậy ngồi trên giường. Anh nắm lấy tay của Sở Hàm hỏi: “Sở Hàm. Em không sao chứ?”
 

“Em còn có thể làm sao được?” Sở Hàm nhìn anh, “Đau đớn đều không phải để anh chịu rồi sao?” Sắc mặt của cô có một chút nhợt nhạt, nhưng tinh thần lại rất tốt.
 
Tề Hạo lúc này mới nghĩ lại, sự việc vừa qua anh bất tỉnh do đau đớn.
 
Đang sững sờ, đôi tay của Sở Hàm lại đột nhiên xoa vào má của anh. “Còn đau không?” Sở Hàm hỏi. 
 
Tề Hạo lắc đầu, anh kì thực vẫn còn một chút không thoải mái. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cơn đau dường như muốn xé tan toàn bộ người anh ra, không còn trên thân thể Sở Hàm, anh liền cảm thấy vô cùng đáng giá.
 
“Vất vả cho anh rồi.” Sở Hàm lại nói.
 
Tề Hạo móc ngược lấy tay cô: “Em lúc sinh Đậu Đinh, không phải cũng đau đớn đến mức sống đi chết lại như thế sao.” Mặc dù đã bao nhiêu năm qua đi, nhưng Tề Hạo vẫn còn nhớ. Lúc đó khi Sở Hàm hết thuốc tê tỉnh lại, bộ dạng đau đến mức dường như muốn khóc.
 
Sở Hàm cười, Tề Hạo lúc này lại nhìn vào bụng cô hỏi: “Đúng rồi, con đâu rồi?”
 
“Ở đây nè.” Dương Chính Nghĩa ở một bên nói. Cậu ta đang cùng Yến Ni, còn có Thịnh An và Mạnh Điềm nữa đang vây quanh em bé vừa sinh nhìn trái nhìn phải.
 
“Là con gái, trông thật là xinh đẹp, anh có muốn qua đây xem một chút không?” Dương Chính Nghĩa hỏi.
 
Lời của cậu ấy vừa dứt, Tề Hạo liền muốn đứng dậy, chỉ là anh vừa mới cử động thì dưới bụng lại truyền đến một cơn quặn đau.
 
“Làm sao thế? Lại đau rồi sao?” Sở Hàm vội hỏi.
 
Tề Hạo không muốn cô lo lắng, liền xua tay đi. Thế nhưng sắc mặt của anh đã bán rẻ anh.
 
Dương Chính Nghĩa cũng chú ý đến sự khác thường, từ giường sơ sinh ôm đứa bé vừa mới sinh ra lên. “Được rồi được rồi, ông bố sinh đẻ anh nằm xuống nghỉ ngơi cho em đi. Em ôm đứa bé qua cho anh.”
 
Cậu ấy vừa nói xong, Yến Ni, Thịnh An và Mạnh Điềm ở gần bên toàn bộ cũng cười lên.
 
Sở Hàm đứng bên cạnh Tề Hạo, cô nhìn Tề Hạo, nhìn đứa bé trong lòng anh, nhìn ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn những người bạn đứng trong phòng bệnh, cũng cùng với bọn họ cười lên…

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.