Bát Lâu Kim Chủ

Chương 3




Quỷ xui xẻo luôn ám nàng đã bỏ đi thật rồi sao?

Mới lạ!

Âu Dương Liên lê theo cái chân bị thương, vẻ mặt tức giận đi từng bước một về hướng nhà nghỉ mà cô ngủ tạm.

Thật là đồ vô lại chết tiệt, cô bị thương chính là chân chứ đâu phải tay. Ánh mắt hay là đầu óc, dựa vào đâu mà bắt buộc cô xin phép năm về nhà nghỉ ngơi? Thật là tức chết cô mà!

Được, muốn cô nghỉ ngơi phải không? Vậy cô sẽ như mong muốn của bọn họ nghỉ đến khi chân hết đau rồi mới tiếp tục đi làm, dù sao phép năm của cô nhiều như vậy không nghỉ hết không ngừng. Về phần trong lúc đó nếu bọn họ có việc muốn tìm cô hỗ trợ giải quyết, tốt nhất nên tự cầu nhiều phúc, bởi cô sẽ từ chối không tiếp toàn bộ điện thoại của công ty gọi đến, bao gồm cả cuộc gọi của đồng nghiệp. Dù sao mọi người tự trông nom là được rồi!

Cô giận không ngớt vừa đi vừa nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới có người đỗ xe trên đường bước xuống, cũng cực kỳ bại hoại sải bước hướng về phía cô.

“Cô rốt cuộc là chạy tới chỗ chết tiệt nào đó?”

Đột nhiên người bị cản lại, lại bị lớn tiếng rít gào gầm lên giận dữ, tình huống đột ngột phát sinh này làm cho cô bị dọa cả người nhảy dựng về phía sau, tức thì mất đi cân bằng, hoàn hảo là La Kiệt nhanh tay lẹ mắt, ôm chặt vòng eo của cô mới làm cho cô thoát khỏi bị ngã.

“Cô làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục bị thương chân nữa à?”

Nhận ra cái người không hiểu tại sao lại nổi bão với cô là hắn, nguyên một bụng oán khí của Âu Dương Liên cuối cùng phát tác.

“Nếu tiếp tục bị thương chân nữa thì cũng là do anh hại, anh dựa vào cái gì mà rống to kêu to với tôi?” Cô giận dữ hét.

Không ngờ tới phản ứng của cô lại kịch liệt như vậy, La Kiệt trợn tròn hai mắt nhìn cô, sau một lúc lâu nói không ra lời.

“Thật xin lỗi.” Chất vấn của cô khiến cho hắn bình tĩnh trở lại, “Tôi nghĩ chân cô bị thương hành động bất tiện, cho nên mới mua bữa sáng cho cô mang đến, ai biết lại công cốc. Rốt cuộc thì cô đi đâu vậy? Không phải bác sĩ đã nói với cô là cần nghỉ ngơi, tận lực không dùng chân đau đi đường tránh thương thế chuyển biến xấu, chẳng lẽ cô quên rồi hay sao?” Nữ nhân này đúng là không biết tự chăm sóc mình gì cả.

Đối mặt với sự quan tâm không che dấu chút nào của hắn, tức giận của cô nháy mắt tan thành mây khói, đổi lại là xấu hổ cùng áy náy. “Thực xin lỗi, tâm tinh của tôi không tốt lắm, vừa nãy ở công ty xảy ra chút chuyện không vui, cho nên…”

“Chân cô bị thương thành như vậy rồi mà còn tới công ty đi làm?” Hắn khó có thể tin được cắt ngang lời cô.

Phản ứng của hắn làm cho cơn tức của cô vừa tán đi lại tụ trở về.

“Chỉ là bị trật chân mà thôi, cũng đâu phải đứt tay đứt chân, sao lại không thể đi làm?”

“Tôi chưa nói cô không thể đi làm, nhưng mà ít nhất cô cũng phải nghỉ ngơi một hai ngày cái đã chứ?” Hắn cau mày nói, ngữ điệu không tự chủ được mà dịu đi, “Còn nữa, cô đã đi làm rồi, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Công ty cô làm ở cạnh đây sao?”

“Nếu chân tôi không bị thương thì từ đây đi đến đó hết khoảng hai mươi mấy phút, thế thì có tính là gần đây không?” Cô nhìn hắn một cái, thu hồi cảm xúc kích động trả lời.

Nghi ngờ nhìn cô một cái, trong lòng hắn có một dự cảm kỳ quái, “Còn chân bị thương?”

Âu Dương Liên không nghĩ ngợi gì giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ trên tay một chút, “Một tiếng mười lăm phút.”

La Kiệt nhất thời cảm giác muốn nổi điên, “Cô thật sự đã đi một tiếng mười lăm phút?” Hắn nổi trận lôi đình rít gào với cô, “Cô bị điên à?”

“Có anh mới bị điên.” Cô lắc lắc đầu, buộc mình phải tỉnh táo lại, “Anh đặc biệt tới tìm tôi? Có chuyện gì không?”

“Sao cô không đi nhờ xe?” Hắn hai tay ôm ngực, nhìn chòng chọc cô không dời mắt hỏi.

Lại nữa rồi, sao hắn lại mặc kệ không để ý tới câu hỏi của người khác, khăng khăng phải giải đáp được vấn đề của mình?

“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Muốn so ai kiên trì hơn ai? Vậy cô cũng có thể.

La Kiệt trầm mặc nhìn cô chốc lát, đột nhiên mở miệng nói “Ngày hôm qua cô nói toàn bộ tài sản chỉ có ba vạn đồng cho nên cô làm như vậy là muốn tiết kiệm tiền sao?”

Âu Dương Liên tức giận trừng hắn. Biết là được rồi, có cần phải đem quẫn cảnh trứng chọi đá của cô nói ra như đọc diễn cảm như vậy không?

“Anh đến tìm tôi có chuyện gì?” Cô không muốn tiếp tục dông dài.

“Nếu cô không có tiền, sao lại chọn ở nhà nghỉ này? Thuê một gian phòng ở không phải rẻ hơn à?” Hắn hỏi.

Con người này căn bản là không nghe cô nói chuyện!

“Anh có biết là phòng cho thuê cần phải trả trước một số tiền thế chấp không nhỏ, người khác mới chấp nhận đem nhà cho anh thuê sao? Tôi chính là không có tiền trả tiền thế chấp mới phải ở tạm chỗ này, đợi lúc tôi để dành đủ tiền rồi tự nhiên sẽ đi thuê một gian phòng rẻ để ở. Tôi trả lời như vậy anh hài lòng chưa? Không biết tiên sinh đại danh là gì?” Cô cố gắng không chế tính tình.

“La Kiệt.” Trong miệng hắn đột nhiên phun ra hai chữ.

Âu Dương Liên hoài nghi nhìn hắn.

“Tên tôi gọi là La Kiệt.”

Tốt lắm, cuối cùng thì cô cũng biết hắn tên là gì, có điều cái tên này tựa hồ có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu. Ân, đây không phải là trọng điểm.

“Anh tới tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô lại mở miệng hỏi hắn lần nữa. Trong vòng một phút, câu hỏi này rốt cuộc thì cô đã hỏi mấy lần rồi?

Trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên hắn nói, “Tôi biết có chỗ phòng cho thuê không cần tiền thế chấp, hơn nữa tiền cho thuê lại rẻ, còn bao luôn điện nước. Cô có muốn cân nhắc dọn qua đó ở hay không?”

Âu Dương Liên sửng sốt, nhất thời quên mất vấn đề nguyên bản muốn hỏi, trong đầu tràn ngập lời hắn vừa nói.

Không cần tiền thế chấp, tiền thuê nhà lại rẻ, còn bao điện nước? Trên đời này….. không đúng, ở trong nội thành Đài Bắc có chuyện khỏe như vậy?

“Cái anh gọi là rẻ là rẻ bao nhiêu? Một tháng tiền thuê nhà là bao nhiêu?” Cô nghi ngờ nhìn hắn.

“Năm nghìn tệ.” Như vậy có quá mắc hay không? Hắn phải nói ba nghìn mới đúng.

“Năm nghìn tệ? Rẻ như vậy? Không phải là tầng thượng có thêm mái che diện tích không tới ba mét vuông đó chứ?”

Năm nghìn gọi là rẻ? Hên là hồi nãy hắn chưa nói ba nghìn, nếu không lời nói dối khẳng định sẽ bị vạch trần tại chỗ.

“Không phải. Nó là một gian nhà trọ ba phòng hai sảnh, mỗi gian phòng đều là phòng trong, có điều khu vực ngoài phòng nhất định phải dùng chung với người khác.”

“Cho nên ý anh nói là hình thức thuê chung phòng? Cho nên tiền thuê nhà chỉ cần năm nghìn là nói chuyện xong.” Cô như có suy nghĩ gì gật đầu.

“Vậy đi thôi.” Đột nhiên hắn tiến lên từng bước, ôm ngang cô lên.

“Uy, anh làm gì vậy?” Âu Dương Liên kêu lên sợ hãi túm chặt lấy hắn. “Mau buông tôi xuống!” Cô đỏ mặt hô.

“Lượng vận động cái chân này của cô như vậy là đủ rồi, cho nên hôm nay cấm cô sử dụng nó.” La Kiệt ôm chặt cô đi đến nơi đỗ xe.

“Anh đang nói đùa gì ở đây vậy, cấm dùng cái chân này? Nếu tôi muốn di chuyển vị trí chẳng lẽ phải nhảy à?” Cô bất mãn hỏi theo, “Còn nữa, mau thả tôi xuống, rốt cuộc anh muốn ôm tôi đi đâu?”

“Chỗ này.” Hắn mở cửa xe, đem cô đặt xuống ghế phụ lái. “Tôi đi dọn hành lý giúp cô.” Sau đó đóng cửa xe xoay người chạy về phía nhà nghỉ.

Âu Dương Liên hoàn toàn không theo kịp ý tưởng với hành động của hắn, sau khi ngồi yên ở ghế lái phụ hồi lâu, mới ‘a’ một tiếng muốn làm rõ ràng hành động liên tiếp của hắn là đang làm cái gì.

“Uy, tôi chưa nói là tôi đã quyết định chuyển qua.” Cô nhanh chóng đẩy cửa xe lớn tiếng kêu lên với bóng lưng của hắn.

Cô không biết cuối cùng là hắn có nghe được kháng nghị của cô hay không, chỉ thấy cước bộ của hắn đang đi tới cửa lớn nhà nghỉ nhẹ dừng lại.

Theo lý thuyết cô còn có thể kịp đuổi lên ngăn cản, nhưng mà chân cô mới bước ra ngoài xe, đột nhiên nghĩ tới cô không có chìa khóa của cái xe này nên không thể khóa cửa xe lại. Nếu cô rời đi, trong tình huống xe không khóa lại không có người giữ bị trộm, vậy phải làm sao đây? Hơn nữa, chiếc xe này thoạt nhìn giá trị xa xỉ.

Trong lúc cô còn do dự thì La Kiệt đã đi rồi lại quay lại, hai tay trái phải xách  theo hai rương hành lý lớn ở trước mắt cô, tất cả đều là đồ cô để ở phòng 307.

“Uy, ngay cả nhà tôi còn chưa xem qua, cũng không biết đối phương có nguyện ý cho tôi thuê hay không, bây giờ anh lại dọn sạch hành lý của tôi xuống có thái quá rồi hay không vậy?” Hắn cũng quá là phái hành động rồi a.

“Không có đâu.” Hắn mở cửa sau xe mở ra, đem hai kiện hành lý nhét vào chỗ ngồi phía sau trước, lại đem hai kiện hành lý còn lại bỏ ở cốp xe phía sau.

“Anh dựa vào đâu mà khẳng định được như vậy?” Âu Dương Liên nhăn đầu lông mày hỏi, trong lòng thì cầu nguyện hy vọng hết thảy có thể thuận lợi như lời hắn nói.

Một tháng năm nghìn tệ tiền thuê nhà, còn bao điện nước. Tạm thời bất luận nhà cũ hay mới, phòng lớn hay nhỏ, chỉ cần có thể chắn gió che mưa, có thể ngủ là đủ rồi. Nếu quả thật để cô thuê nhà dễ dàng như vậy, cô chắc chắn rằng nằm mơ cũng sẽ cười!

“Bằng vào tôi chính là chủ cho thuê nhà.”

“Cái gì?”

Nhà trọ tám tầng?

Thế mà hắn lại ở trong khu nhà trọ tám tầng, hơn nữa còn ở ngay tầng tám mà cô bị lừa mất bảy vạn đồng, sự trùng hợp này cuối cùng nên bắt đầu nói từ đâu đây?

Âu Dương Liên ngồi yên trong phòng khách đã từng đến một lần, tâm tình phức tạp mà văn chương khó có thể diễn tả hết.

Bây giờ cô đang nằm mơ?

Phòng khách sáng ngời, không gian rộng mở, trang hoàng bố trí tràn ngập phẩm vị, thậm chí trong không khí nhẹ nhàng mang theo mùi hương thơm ngát thản nhiên.

Đây hẳn không phải là một giấc mộng chứ? Không có mộng nào chân thật như vậy, không chỉ có màu sắc, mùi vị, còn có một vị nam thiên sứ sức mạnh vô song.

Nhìn nam nhân tay cầm bốn kiện hành lý lớn đẩy cửa vào, Âu Dương Liên rốt cuộc biết vì sao tên của hắn lại quen tai như vậy, bởi vì chính xác là cô đã được nghe qua rồi, ngày hôm qua ngay khi cô đang muốn chuyển vào nơi này, bà mẹ trẻ tuổi kia đã từng hỏi cô “Cô là bạn của La Kiệt à?”

Thì ra hắn chính là người thuê phòng ở tầng này, nhưng vì sao hắn lại nói hắn chính là chủ cho thuê nhà chứ? Nếu cô nhớ không nhầm thì chủ cho thuê nhà của nơi này hình như là họ Lưu.

“Mày của cô sao lại nhăn thành như vậy, chân đau quá?” La Kiệt buông hành lý trên tay, nhanh chóng đi về phía cô.

“Cái gì?” Cô giật mình hồi phục lại tinh thần.

“Chân của cô đau quá à?” Hắn lại hỏi.

Cô lắc đầu.

“Vậy làm gì mà vẻ mặt cô giống như đau quá như thế? Hại tôi giật mình.” Hắn tức giận nhìn cô một cái, lập tức xoay người muốn làm chuyện chưa làm xong.

“Tôi mới là người bị giật mình.”

Lời của cô khiến hắn phải ngừng bước, lần thứ hai quay mặt về phía cô. “Có ý gì?”

“Trước tiên anh nên thành thật trả lời tôi, anh thật là người sở hữu căn phòng này?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng theo tôi được biết là khu nhà trọ tám tầng này không bán, cả tòa nhà trọ này đều thuộc quyền sở hữu của một người, hơn nữa hình như người đó họ Lưu mà không phải họ La.” Cô nhìn chòng chọc hắn không dời mắt.

Khóe miệng La Kiệt khẽ nhếch thoáng hiện ra một nét cười nhàn nhã tự tại, một chút lúng túng hay khẩn trương vì nói dối bị vạch trần đều không có.

“Cô cũng quen biết Lưu Dư?” Hắn hỏi.

Lưu Dư? Đúng rồi, hình như chính là tên này, là bà chủ nhà ở đây.

“Không biết. Nhưng khu nhà trọ tám tầng này vô cùng nổi danh, người lân cận cũng biết khu nhà trọ hạnh phúc này. Sao anh phải gạt tôi nói anh là chủ cho thuê nhà ở đây?”

“Tôi không có lừa cô.”

“Việc tới nước này rồi mà anh còn muốn nói dối?”

“Tôi không có nói sai, người sở hữu khu nhà trọ tám tầng này tên là Lưu Dư, nhưng bây giờ cô ấy đã cho tôi thuê tầng tám này, cho nên nếu tôi đem phòng phân cho cô thuê, không phải tôi chính là chủ cho thuê nhà của cô sao?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, “Tôi có nói bậy à?”

Âu Dương Liên trừng mắt nhìn hắn, không phản bác được.

“Còn có vấn đề gì không?”

“Cuối cùng thì nhà này tiền thuê một tháng là bao nhiêu? Tôi không tin năm nghìn tệ còn bao điện nước.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, một bộ biểu tình đập vỡ nồi cát hỏi đến tận cùng.

“Tôi là chủ cho thuê nhà, tôi quyết định muốn tính như thế nào thì tính như thế. Cô xem như được lợi không phải được rồi sao?”

“Không được! Nếu là thuê chung thì phải chia đều toàn bộ phí tổn, tôi không muốn chiếm tiện nghi của người khác.”

Lúc trước bà chủ giả kia nói một tháng một vạn, bây giờ ngẫm lại một vạn thật sự là quá ít, nhưng cô cũng từng nghe người ta nói bà chủ nhà ở đây thường ôm thiện tâm giúp người làm gốc rễ của niềm vui, đem nhà cho thuê rẻ giúp nữ tử yếu đuối, cho nên tiền thuê nhà có đắt cũng không thể đắt đến mức ở đâu đâu chứ?

Cô thật sự thích cảm giác mà nơi này mang lại, nếu tiền thuê nhà có thể trong phạm vi cô chấp nhận được, cô muốn ở lại đây.

“Không phải là cô nghiêm túc đấy chứ?”

“Tôi nghiêm túc.”

“Cần gì phải vậy chứ? Nhân sinh khổ đoản (vừa khổ lại ngắn), làm người có đôi khi không cần quá nghiêm túc.”

“Rốt cuộc thì anh có nói hay không?”

“Cô thật sự muốn biết?”

Âu Dương Liên không nói gì nhìn hắn, trong mắt tràn ngập kiên định.

“Được rồi, mười vạn.”

Hoàn toàn không nằm trong con số mà cô mong muốn khiến cô hoài nghi có nghe nhầm hay không. “Anh vừa mới nói cái gì?”

“Mười vạn.” Hắn mỉm cười thật chói mắt.

Âu Dương Liên đờ người ra nhìn hắn, thì ra cô không có nghe sai, hắn thật sự nói ra mấy chữ mười vạn này. Trời ạ, mười vạn, đây là tiền lương cô kiếm được trong ba tháng a, nhưng lại nhất định không ăn không uống không dùng mới có thể để dành được. Cô dựa vào cái gì mà đòi chia đều phí tổn với người ta đây? Thật sự là không biết tự lượng sức mình.

Cô trầm mặc vịn sofa đứng dậy, cà thọt đi về hướng cửa.

“Cô muốn đi đâu?” La Kiệt thân hình nhoáng lên một cái chặn đường đi của cô.

“Tôi không ở được nơi đắt như vậy.”

“Nếu một tháng năm nghìn đồng đối với cô mà nói là đắt tiền, xa hoa, vậy thì một tháng ba nghìn là được rồi chứ?” Hắn chau mày nghiêm túc hỏi.

“Anh không cần tiếp tục nói giỡn với tôi nữa được không?” Cô mệt mỏi nói.

“Tôi không có ý đùa giỡn, mỗi một câu của tôi đều là nghiêm túc.” Vẻ mặt hắn nghiêm túc chăm chú nhìn cô.

Cô nghi ngờ nhìn hắn, không phải là không tin lời hắn, mà là không biết vì sao hắn phải làm như vậy, làm thế đối với hắn có lợi gì chứ?

“Tôi không tin anh gánh nổi mười vạn tiền thuê nhà lại cần thu vào năm nghìn tệ.” Cô chậm rãi mở miệng, chăm chăm nhìn hắn thật kỹ, “Anh làm vậy rốt cuộc có mục đích gì?”

Đối với nghi vấn của cô, La Kiệt không trả lời, chỉ là mặt không chút thay đổi liếc cô.

“Sao tự nhiên anh không nói nữa?”

Hắn không hề báo trước bỗng nhiên ôm ngang lấy cô. “Lại đây đi, ở đây có hai gian phòng trống, cô xem thử thích lấy phòng nào.”

“A….” Âu Dương Liên không thể nhịn được nữa lên tiếng hét chói tai, cô thật không chịu nổi hắn cứ hành động bá đạo đem cô ôm tới ôm lui như vậy.

“Làm sao vậy, tôi làm đau chân cô à?” Hắn dừng bước lại, khẩn trường cúi đầu hỏi.

Cô còn chưa kịp mở miệng, cửa lớn lại đột nhiên bị người dùng sức đẩy mở ra.

“La Kiệt, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại nghe thấy trong … này có tiếng hét của con gái?” Lâm Tuyết Nhan thanh âm từ khẩn trương cao vút xuống thong thả chần chừ, cô nghi hoặc nhìn hai người trong phòng. “Ách, tôi quấy rầy đến hai người?”

“Tìm tôi có việc gì?” La Kiệt hỏi.

“Không có gì, chỉ là nhìn thấ xe của anh thì biết là anh ở nhà, cho nên mới lên hỏi thử anh có muốn xuống cùng ăn cơm với chúng tôi hay không, tôi không nghĩ tới anh lại có khách.” Lâm Tuyết Nhan vừa nói vừa tò mò đánh giá nữ nhân trong ngực hắn, cảm giác có chút quen mặt, hình như… “Xin hỏi, cô là Âu Dương tiểu thư phải không?”

Âu Dương Liên đỏ mặt chán nản rên lên một tiếng, cô vốn hy vọng không bị nhận ra.

“Tiểu Tuyết, cô quen cô ấy?” La Kiệt kinh ngạc hỏi.

“Xế chiều ngày hôm qua, người bị hại tôi nói chính là cô ấy.”

“Cái đứa con gái bị lừa thì ra là cô? Cho nên mới có thể đi ở nhà nghỉ, lại không có tiền thế chấp để thuê phòng, cô nói toàn bộ tài sản còn lại chỉ có ba vạn đồng, vậy cuối cùng thì cô bị lừa bao nhiêu tiền chứ? Cô là con ngốc à?” Sau khi hắn tỉnh ngộ liền không nhịn được mắng cô vài câu.

“Anh nói đủ chưa?” Cô nghe mà tức trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói, “Thả tôi xuống.”

“Chưa đủ.” Hắn tuyệt không sợ mặt lạnh của cô, có điều vẫn theo lời cô nói thả cô xuống ghế sa lon. “Rốt cuộc thì cô bị lừa bao nhiêu tiền?”

“Không liên quan đến chuyện của anh.”

“Tuy rằng không liên quan đến tôi, nhưng tôi muốn biết.”

“Biết rồi thì sao nào? Cười nhạo tôi à? Hay là anh có cách lấy lại tiền tôi bị lừa, nếu anh có cách tôi sẽ cho anh biết.” Cô cười cợt nói theo.

“Có lẽ tôi thật sự có biện pháp.”

“Người lừa tiền của tôi có dáng vẻ như thế nào, là nam hay nữ cũng không biết, anh có cách sao?”

“Hắn thật sự có cách.” Lâm Tuyết Nhan vẫn đứng ở cửa lớn nhịn không được nói xen vào.

Người này không chỉ có tiền mà thôi, mà còn rất có cách, cơ hồ không có chuyện gì có thể làm khó hắn, đây là tình báo cô mới lấy được. Nghe nói hắn trước kia không chỉ có đường dây của chồng cô mà còn là một trong những mạng lưới tình báo của Satan, công tử nhà giàu này chính là quái thai thâm sâu khó hiểu.

“Nghe thấy không?” La Kiệt đắc ý liếc xéo Âu Dương Liên.

Cô mê hoặc nhìn hắn, càng lúc càng muốn làm rõ cuối cùng hắn là một người như thế nào. Chẳng qua nếu như hắn thật sự có biện pháp gì, có thể đem toàn bộ tiền cô bị bà chủ nhà giả lừa mất mà đoạt lại, như vậy hắn nhất định có cách giúp cô lấy lại tài sản tiết kiệm mười năm bị Trần Hạo Bạch nuốt riêng phải không?

Tuy rằng từng an ủi mình coi như là tiêu tiền tiêu tai họa (của đi thay người), nhưng cô vẫn không muốn dễ dàng như thế với tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa kia.

Cô muốn đem tiền thuộc về cô cầm lại, chỉ cần có tài sản này cô có thể cùng hắn phân thuê tầng nhà trọ này, danh chính ngôn thuận ở đây.

“Nếu anh thật sự có cách, tôi muốn lấy lại không chỉ là mấy vạn đồng tiền bị bà chủ nhà giả lừa, mà còn một khoản tiền khác.” Ngữ khí của cô trầm trọng.

La Kiệt vốn nhướng cao mày, lập tức lại cau chặt lại, “Đồ ngốc, rốt cuộc thì cô bị người ta gạt mấy lần hả?” Hắn thở dài nói.

“Tôi không phải con ngốc!”

“Cô rõ ràng là như vậy.”

“Tôi nói tôi không phải.”

“Người ta nói bị một lần học được một lần ngoan (bị một lần thì rút ra được kinh nghiệm, bài học), cô bị một lần rồi mà vẫn còn không rút ra được bài học lại bị lừa lần nữa, thế không phải ngốc thì là gì?”

“Anh, anh quản tôi!”

“Tôi không phải đang quản cô, nhưng theo đạo lý cô không có tâm hại người nhưng tuyệt đối phải có tâm phòng người. Đồ ngốc!”

“Tôi nói tôi không phải đồ ngốc, không cần tiếp tục gọi tôi đồ ngốc!”

Lâm Tuyết Nhan mỉm cười, lẳng lặng rời khỏi cửa ra ngoài, đem không gian để lại cho bọn họ.

Cô thấy giữa hai người họ có hoa lửa, không phải là cái loại đối chọi gay gắt kia, mà là hoa lửa tình yêu.

Tuy rằng thấy được Âu Dương Liên tựa hồ hoàn toàn không phát hiện tình yêu đã nảy sinh giữa hai người họ lúc này, nhưng La Kiệt lại bắt đầu tưới, bón phân cho nó, hết sức có khả năng làm cho tình yêu giữa họ có thể trong thời gian ngắn nhất khỏe khoắn, nở hoa.

Cái tên kia quả nhiên đúng là một quái nhân như lời Ốc Khốc và Khuê đại ca.

Thật là thú vị, nàng phải nhanh chóng nói chuyện này với mọi người, nói không chừng không lâu nữa, nhà trọ tám tầng sẽ lại có một hồi hôn sự phải làm.

A, khu nhà trọ tám tầng này đúng là khu nhà trọ hạnh phúc, có thể quăng cô vào đây ở thật đúng là quá tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.