Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 23: Gặp lại Uyên Hy




Sân bay Quốc tế...

Nó thản nhiên bước lên máy bay cùng anh trước con mắt ngưỡng mộ của mọi người. Nó khoan thai ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách hàng VIP, bên cạnh anh.

Chuyến bay nhanh chóng khởi hành. Nó an nhàn bắt chéo chân vừa đọc vừa nhâm nhi cốc cà phê nóng hôi hổi. Bên cạnh nó, anh tai đeo headphone, gật gù.

“Oái” Nó hét lên. Có ai đó đã ngã vào người nó, tay nó chao đảo, hất văng chiếc cốc đổ hết cà phê vào chiếc váy trắng.

- Xin lỗi xin lỗi cô! Tôi sơ ý quá!- Người kia vừa cố xin lỗi vừa đưa chiếc khăn tay cho nó

Nó đã định sẽ mắng cho người kia một trận tả tơi, nhưng nó kịp nhận ra, người đó không ai khác chính là Uyên Hy.

- Chị Uyên Hy!- Nó bật dậy

Dường như chị cũng đã kịp nhận ra nó.

- Bạch... Bạch Tuyết!

Nó nắm chặt hai tay chị:

- Sao chị lại ở đây? Chị nói chị đang ở bệnh viện với Touver mà. Nếu có đi thì anh ấy phải ở bên cạnh chị chứ!

- Em không hiểu đâu! Dù sao cũng cảm ơn em đã gọi điện hỏi thăm chị!- Chị nhanh chóng bước đi

- Dừng lại! Chị đi theo em!- Nó ra hiệu và đi nhanh vào trong WC.

_WC Ladies_

Nó vừa xả nước để rửa tay vừa hỏi:

- Bây giờ chị hãy nói thật đi, đã có chuyện gì xảy ra?

- Cũng không có gì to tát lắm đâu! Em không cần bận tâm!- Chị cười hiền

- Nói đi. Đây là trách nhiệm của chị. Chị làm bẩn váy em thì chị phải bồi thường.

- Thật ra thì...- Chị hơi buồn- Anh Touver, anh ấy... bỏ chị đi theo người khác rồi...- Chị lau giọt nước mắt tràn khóe mi

- Tại sao chứ? Chẳng phải hai người đang rất hạnh phúc sao?

- Tập đoàn của gia đình chị... đã bị... phá sản...- Chị khẽ nấc lên nghẹn ngào-...không thể ...chu cấp đủ tiền ...để đầu tư mở rộng phạm vi thẩm mỹ viện của anh ấy... Anh ấy cần tiền...

- Thật vô liêm sỉ!- Nó nghiến răng- Chẳng lẽ trước giờ anh ta chỉ yêu chị vì tiền thôi sao? Không thể tha thứ nổi cho anh ta... Mà chị sang Hàn để làm gì?

- Chi nhánh tập đoàn nhà chị bên Seoul là nguyên nhân dẫn đến sự phá sản thảm hại của tập đoàn, chị phải sang đó giải quyết một số chuyện.

- Có gì khó khăn chị đừng ngại mà phải nói cho em biết đó!

- Ừ chị biết mà.- Chị cười hiền nhìn nó, làm sao chị có thể khiến em phải lo lắng bận tâm vì chị được chứ, dù khó khăn chị cũng sẽ luôn tự giải quyết được mà...

- À mà...- Nó khóa vòi nước lại- Chị đi một mình hả?

- Ừm...- Chị lấy khăn tay lau những vệt nước còn đọng lại trên mặt

- Ba mẹ chị đâu?

- ...Chị... mồ côi mẹ, ba chị... đang ở bệnh viên vì cú sốc...- Mắt chị buồn rũ rượi

- ...- Nó cũng buồn lây- Thôi thì chị cũng đừng buồn nữa. Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, sau cơn mưa trời lại sáng nhanh thôi, chị Uyên Hy...

Không khí yên lặng một hồi lâu, chị lấy lại sự vui vẻ rồi nói:

- Thôi em ra ngoài kia đi kẻo Thành Phong chờ...

- Chị cũng ra ngoài cùng em chứ?

- Ừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.