Bất Chấp Tất Cả

Chương 19: Không ổn




Tô Hiểu Mộc liều mạng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ người đàn ông trước mắt này, nhưng trong đôi mắt mơ hồ càng ngày càng khó chịu, giấu không được bi ai giống như từng hạt muối đang xát vào trái tim, ngăn chặn đi chút hơi thở mong manh của cô. Nét mặt của cô đã chết lặng, giơ tay lên sờ sờ gò má của mình, lại khóc sao?

Cô cười khổ một cái, biết rõ anh còn chưa tỉnh, nhưng vẫn tự hỏi tự đáp: "Chắc anh khát nước rồi? Tôi đi rót cho anh ly nước." Sau đó giống như rời khỏi nơi làm cho cô hít thở không thông đó.

Ánh trăng nhàn nhạt rơi vào trong cửa sổ sát đất, lại tạo thành những gợn ánh sáng trên mặt biển đêm, nổi bật lên bóng lưng cô đơn như nước của Tô Hiểu Mộc. Phòng khách to như thế nhưng rất yên tĩnh, đèn trên tường phát ra ánh sáng dìu dịu, nhưng Tô Hiểu Mộc lại cảm thấy rất lạnh, trên gương mặt không một chút huyết sắc. Thế giới của cô không có âm thanh, nhưng động tác rót nước trong vô thức, dần dần, nước tràn ra khỏi cái ly, tích táp chảy xuống sàn nhà bằng gỗ.

Chờ đến khi sức nóng của nước lan tới mu bàn chân, cô mới tỉnh lại, nhếch nhác để bình nước xuống, mở khóa vòi nước rửa mặt, lại khóc, cô sợ mình sẽ mềm yếu mất khống chế, sợ mình lộ ra hèn nhát. Cô tự nói với mình, khóc thì có gì tốt? Anh cũng chỉ là lại một lần nữa nói với cô: có quan tâm người trước mặt của cô hay không, cho dù yêu sâu đậm hơn nữa, nhưng mà giá trị cũng chỉ là hạt cát mà thôi.

Cô đỡ bồn rửa cho tỉnh táo một chút, sau đó sắp xếp mọi thử xong xuôi, từ từ đi tới phòng ngủ Tiểu Nghiêu .

Mỗi khi cảm giác mình sắp không chống đỡ được nữa, Tô Hiểu Mộc luôn có thói quen đi đến nơi có con trai tìm kiếm an ủi. Chỉ cần lẳng lặng nhìn cậu bé, nhìn con trai tốt như vậy, biết điều như vậy, thông minh như vậy, tất cả thống khổ và đau khổ cô đã trải qua cũng sẽ trong nháy mắt tan thành mây khói.

Cô ngồi ở bên giường con trai, ánh mắt nhu hòa.

Tiểu Nghiêu bởi vì chơi cả ngày, ngủ rất ngon, nhớ tới khi cậu trở về kiêu ngạo mà nói với cô: "Mẹ, thật ra thì lướt sóng không có gì khó khăn có đúng hay không? Con có thể làm được rất tốt, thậm chí tốt hơn, Daisy nói con rất giỏi!" Khi đó cậu cười rực rỡ, hả hê như vậy, chính là nhờ công của cha, anh làm gương tốt khiến con trai học được đối mặt với khó khăn như thế nào, dịp này là bài học rất quan trọng trên đường cậu lớn lên. Mà là người mẹ như cô, càng thêm có thể vì cậu vui vẻ mà làm thêm bất cứ chuyện gì.

Hai cha con bọn họ ngay cả bộ dạng khi ngủ cũng rất giống, ngũ quan anh tuấn, dù là cười hay mím môi đều đẹp mắt như vậy.

Bỗng dưng, nghe con trai ở trong mơ ngọt ngào gọi: "Mẹ. . . . . ."

Tô Hiểu Mộc cười cười, muốn sờ đầu của con trai, đầu ngón tay vừa động mới phát hiện ra mình tay mình đã lạnh nên có chút cứng ngắc, sợ đụng tỉnh cậu, chỉ thay cậu sửa lại chăn ấm, không ngờ một giây kế tiếp lại nghe thấy cậu kêu: "Cha." Vì tiếng gọi này mà khóe miệng còn mang theo nụ cười thỏa mãn.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy lần, thôi, đau đến chết cũng thôi, vì con trai, cái gì không thể nhẫn nhịn cô đều muốn cắn răng nhịn, mười năm này bất kể khổ cực bao nhiêu không phải cô cũng đã vượt qua? Hiện tại cũng chỉ là anh không thương cô, như thế mà thôi.

Nhìn con trai ngủ rất ngon, cô nhè nhẹ khép cửa phòng, nếu nói "Trăng mật" có chút ảnh hưởng đến tâm tư của cô, cô phải làm những gì để cho mình lần này tỉnh lại từ trong giấc mộng đó đây.

Maldives vào đêm thật tư nhiên, phóng tầm mắt nhìn ra xa là một màn đêm mênh mông vô tận cùng biển đêm hoà thành một thể, có vẻ thâm trầm xa xăm trống trải.

Tô Hiểu Mộc chân không đi tới hồ bơi tư nhân ngoài trời, chỉ cởi áo khoác liền nhảy và , nước hồ lạnh thấu xương, thấm vào mỗi một dây thần kinh của cô, người say cũng trở nên tỉnh táo.

Không biết là ai nói, khóc trong biển, nước mắt sẽ cùng biển rộng trôi đi, chảy nhiều nước mắt hơn nữa cũng sẽ không có người biết — đích thực là phương pháp tốt.

Cô vẫn kiên cường, cô không muốn khóc, càng không hy vọng Cảnh Diễn thấy cô khóc, thấy cô mềm yếu.

Cảnh Diễn ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại đầu vẫn còn rất đau, cổ họng khô như bị sức nóng sa mạc thiêu đốt, theo bản năng anh hướng bên giường nhìn, chỉ còn lại một dấu vết hơi lõm, cô không có ở đây. Mặc dù ý thức không tỉnh táo, nhưng anh biết vẫn là cô luôn chăm sóc của mình. Nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng nước chảy, anh mặc áo khoác vào lần theo tiếng nước chảy, phát hiện cô đang ngâm trong bể bơi, sóng nước đung đưa nổi bật bóng dáng cô đơn của cô, cũng không nhúc nhích.

Mặt anh bỗng chốc lạnh lùng, quát lớn một câu: "Cô rốt cuộc đang làm gì? Mau lên đây!" Vừa nói anh vừa đi nhanh đến bậc hồ bơi, nước trong hồ lạnh đến nỗi anh cũng thấy rét run.

Tô Hiểu Mộc bị tiếng của anh làm sợ hết hồn, nhanh chóng từ trong nước nổi lên, vừa dùng tay gạt đi những hạt nước trên mặt hỏi: "Khụ khụ, anh đã dậy? Khụ khụ khụ. . . . . ." Cô phản ứng quá mạnh bị sặc nước, vẫn ho khan, thấy anh muốn xuống nước, cô vội vàng ngăn cản nói, "Anh đừng xuống!"

Cảnh Diễn giống như không nghe được, vẫn hướng chỗ cô mà đi, sắc mặt đen sì chẳng khác nào tảng đá, vừa lạnh lại cứng, vạt áo màu đen tung bay giống như cánh chim, làm cho khí thế của anh càng thêm doạ người. Thấy cô không thương tiếc thân thể của mình như vậy, anh không khỏi có chút nổi cáu, lạnh lùng nói: "Tới đây." Hai chữ lạnh lẽo giống như đế vương phát hiệu lệnh, không cho người khác cự tuyệt.

Tô Hiểu Mộc không mở miệng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, hai người bọn họ nói chuyện vốn là chỉ tốt ở bề ngoài như vậy, bất cứ lúc nào trong tiềm thức cũng đã quen trốn tránh vấn đề của đối phương rồi. Anh quen thói vua chúa, mà cô cũng không phải là người dễ dàng bị thuần phục, cho nên luôn giống như bánh răng trật khớp, thế nào cũng không hợp.

Tinh thần của cô còn đang bay bổng, Cảnh Diễn cũng đã bơi tới trước mặt cô, anh vốn là vóc dáng cao to, ao nước chỉ miễn cưỡng đến bên hông anh, anh kéo tay của cô hướng lên bờ, mà cô bướng bỉnh giống như đứa bé liều mạng muốn tránh thoát. Anh bĩu môi một cái, ôm cả người cô đi lên, vững vàng đi lên bậc thang, thả vào ghế trên bờ.

Ở trong nước còn chưa có cảm giác bao nhiêu, nhưng vừa đi lên Tô Hiểu Mộc đã cảm thấy lạnh, lỗ mũi chợt ngứa liền nhảy mũi. Bỗng dưng, trên vai của cô có một cái áo khoác, cô đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt anh hơi lạnh, lẳng lặng nhìn mình, cô lúc này mới giật mình nhớ ra nước làm hiện lên những đường con trên người, chỉ đành phải khép chặt áo khoác, lúng túng mở to mắt.

Anh không có ý rời đi, cau mày nói: " Hồ bơi nơi này không có hệ thống điều hòa không khí, chênh lệch nhiệt độ của nước giữa ngày và đêm rất lớn, tình trạng thân thể của cô tự mình biết, về sau nên như vậy." Anh bỗng nhiên lại nhớ tới ngày đó chạy tới nhà cô, nhìn cô bệnh thoi thóp nằm ở trên giường không còn sức sống, chân mày nhíu chặt hơn.

Tô Hiểu Mộc cúi đầu, để cho anh không thấy rõ nét mặt của cô, nhưng lại nghe thấy giộng nói xa cách của cô: "Anh cũng nói, tình trạng thân thể của tôi tôi rõ ràng nhất, tôi vẫn luôn luyện tập điều khí, sự quan tâm của anh là dư thừa." Đối với cô ôn hoà dịu dàng như vậy, rốt cuộc anh có tính toán gì?

Cảnh Diễn chợt có cảm giác nổi giận, cô giống như khôi phục dáng vẻ mới vừa gặp lại khi đó, giống như con nhím dùng bộ gai kiên cường chống lại mình.

Ánh mắt anh híp lại, nghiêm nghị hỏi: "Tôi không hiểu rõ, xảy ra chuyện gì?"

Tô Hiểu Mộc chợt đứng lên, lấy dũng khí cùng anh bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, nhếch miệng lên cười có chút châm chọc: "Tôi cũng không hiểu. Chúng ta chỉ là giả kết hôn, anh quan tâm tôi như vậy là vì cái gì? Cảnh Diễn, không cần nói với tôi, anh yêu tôi?" Vì sợ anh nhìn ra chút gì, cô đi tiếp một nước cờ, mặc dù bàn cờ này ngay từ lúc đầu đã định trước là cô thua hoàn toàn.

Cảnh Diễn có thể lựa chọn yêu hoặc không yêu cô, cô lại không thể lựa chọn không yêu anh.

Không khí lập tức trầm mặc xuống.

Nhìn anh cau mày, Tô Hiểu Mộc cười càng tươi hơn, khoát khoát tay không chấp nói: "Ai ai, anh đừng khẩn trương, tôi sẽ không tự mình đa tình cho là anh yêu tôi, chỉ là đùa giỡn thôi. Đúng rồi, sức khoẻ anh chưa tốt hoàn toàn, nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi cũng muốn đi ngủ, ngày mai phải dậy sớm cùng Tiểu Nghiêu đi Câu lạc bộ, ngủ ngon."

Cô còn biết, có một loại đau, có thể giấu trong tươi cười, để cho anh không thể nhận ra.

Cảnh Diễn nhìn bóng lưng cô rời đi như có điều suy nghĩ, tối nay cô, giống như có chút gì không đúng.

Thật ra thì chính anh cũng rất không ổn, có thể nhớ đến một giấc mơ, ở trong mơ Tần Trăn khóc rất dữ dội, giống như rất khó chịu, một mực hướng anh cầu cứu, nhưng anh thế nào cũng bắt không được tay của cô.

Tần Trăn cùng anh lớn lên, cái loại thanh mai trúc mã hiểu nhau không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung. Nhưng lúc nhỏ được giáo dục nghiêm khắc làm anh che giấu tình cảm của mình, chờ cả hai trưởng thành, anh mới trịnh trọng nói lên tình cảm của mình, cho là cô cùng bản thân có cùng một cảm giác, ngoài suy nghĩ là cô nói cô không thích anh, sau đó không nói tiếng nào đi Mĩ du học. Sau mới biết, là mẹ cô không đồng để hai người quen nhau, nếu không cắt đứt quan hệ mẹ con.

Những điều phức tạp trong mối quan hệ trước kia anh không muốn nhắc lại, cũng không thấy đ1o là trở ngại giữa họ, cho đến khi Tần Trăn mang theo vị hôn phu trở về nước. Lúc đầu anh cho đó là cách Tần Trăn tránh anh, tránh khỏi sự ngăn cản của mẹ, nên tìm một người đóng giả gạt anh.

Cho đến khi một ngày trước hôn lễ của Tần Trăn, cô hẹn anh ra ngoài.

Cô nói có chút buồn bã: "Anh Cảnh Diễn, em đã từng thích anh. Nhưng truo7c1 kia mẹ thế nào cũng không đồng ý em và anh quen nhau, em và mẹ cãi nhau một trận, chỉ có thể chạy đến nước Mĩ. Sau mẹ lại theo em sang đó, chú Cảnh cũng đến tìm em, em càng cảm thấy không có mặt mũi gặp anh."

Anh che giấu đôi mắt, trầm giọng nói nhỏ: "Em biết anh không ngại."

"Mà em để ý." Cô dừng một chút mới nói, "Khi đó một mình em tới đó, vừa bắt đầu chưa quen cuộc sống ở đó, còn bị lừa mấy lần, là anh ấy, anh ấy giúp em, anh ấy vẫn làm bạn với em, con người anh ấy rất tốt rất có kiên nhẫn. . . . . ." Trong lời nói của cô còn mang theo nụ cười nhàn nhạt hạnh phúc.

Người đàn ông kia không phải là con người lãng mạn, lãng mạn ước hẹn lãng mạn cầu hôn, nhưng làm Tần Trăn rất vui vẻ, anh lại cảm thấy không nỡ, loại cảm giác này không liên quan đến tình yêu.

Nhìn cô, anh hỏi: "Tần Trăn, em yêu anh ta sao?"

"Yêu? Có lẽ, tóm lại em muốn đi cùng với anh ấy, không thương anh ấy tại sao có thể có loại ý nghĩ này đây? Đó không phải là liên lụy người khác sao? Hơn nữa có lúc suy nghĩ một chút, giữa em và anh có lẽ là tình cảm anh em ruột thịt, dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên. Anh Cảnh Diễn, anh là người rất quan trọng của em, em...em muốn có được lời chúc phúc của anh, thật lòng."

Anh trầm mặc thật lâu, không trực tiếp đáp lại cô, mà là lạnh nhạt nói: "Anh ta nhất định phải đối tốt với em, nếu không. . . . . ."

Cô cười, gật đầu như bằm tỏi: "Anh ấy nhất định sẽ! Hì, tốt lắm tốt lắm, nói ra toàn bộ nhẹ nhõm hơn nhiều rồi."

Tình cảm anh em? Không, anh biết rõ không phải vậy.

Nhưng Tần Trăn nói đúng, không yêu cũng đừng níu kéo. Cho nên anh lại lần nữa nhớ tới “bạn gái” sau này của anh, đề cập chia tay với cô, giả thủy chung là giả. Cô bé kia mặt bình tĩnh, ngược lại là anh thật lâu mới thích ứng cuộc sống không có cô xuất hiện, sau đó dần dần quên lãng. Chỉ là không ngờ sẽ có một ngày như vậy, cô bé kia sẽ lấy phương thức như vậy một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của anh, để cho anh ứng phó không kịp.

Ở giấc mơ cuối cùng, Tần Trăn cùng cô xuất hiện trên vách núi.

Tần Trăn thì khóc, mà cô vẫn đang cười nhìn anh.

Anh chỉ có thể cứu một người, anh làm việc nghĩa không chùn bước đến cứu Tần Trăn.

Nhưng anh lại cùng cô, cùng nhau rơi vào vách đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.